Lộng Triều

Chương 13: Ngôi cao




Triệu Quốc Đống lái xe một cách điên cuồng trong nội thành thành phố An Đô mà không có mục đích, cứ ngây ngây dại dại, tuy rằng lý trí nhắc nhở sau này con đường của mình sẽ càng ngày càng sáng lạn, căn bản không cần vì một người phụ nữ mà buồn như vậy, nhưng cảm tình không phải là thứ mà lý trí có thể khống chế.
Nhớ lại khi ở bên Đường Cẩn dưới ánh trăng trong trường học, nhớ tới lần đầu tiên dắt tay Đường Cẩn, nụ hôn đầu tiên, những lần đầu tiên này khiến ngực hắn đau đớn giống như không thở nổi.
Có đôi khi hắn lại tự giễu, đây có phải là sự trừng phạt dành cho mình vì đã quan hệ mập mờ với Khổng Nguyệt hay không? Tuy rằng Đường Cẩn cũng không biết chuyện của mình với Khổng Nguyệt nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sau khi mình mất Đường Cẩn thì mình sẽ làm gì? Đủ loại mộng mơ hi vọng lúc trước thì hôm nay đã biến thành tro tàn.
Đường Cẩn sẽ không quay lại, mặc dù là quay lại thì mình cũng vĩnh viễn không tìm lại được tình yêu đã từng có!
Tình yêu đã ra đi mãi mãi!
Sự mất mát không phải là tình yêu với Đường Cẩn mà là lòng tin về tình yêu.
Triệu Quốc Đống cũng không biết sau này mình còn có thể tin tưởng một tình yêu chân chính có thể vượt qua được hết thảy sự thật hay không, với hắn lúc này thì mộng đẹp trước kia đã tan biến, mình đã lại ngã xuống trước hiện thực.
Nếu như mình nói cho bọn họ biết mình có quan hệ mật thiết với phó trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, có mối quan hệ thân thiết với phó thị trưởng thành phố An Đô, là anh em với phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố An Đô thì không biết bọn họ có thể đồng ý cho mình qua lại với Đường Cẩn hay không? Đường Cẩn có cùng nắm tay mình tới già hay không?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nghĩ, sẽ, trước thì chắc chắn sẽ có, nói không chừng có khi lại vội vàng vun vén cho mình và Đường Cẩn, nhưng vậy thì có nghĩa lý gì? Sau này thì lại chưa chắc, nhỡ khi gặp phong ba bão táp thì có thể chống cự không?
Ngọc đẹp còn có tì vết, sự trong sáng đã xuất hiện một vài bóng ma, vậy cưỡng cầu thì có ý nghĩa gì đâu?
Ngay Triệu Quốc Đống cũng không biết mình đang đi đến đâu và được bao lâu thì máy nhắn tin trên người kêu tít tít. Âm thanh này khiến cho Triệu Quốc Đống giật mình tỉnh lại.
Tìm một điện thoại công cộng gọi lại, là phòng Vật tư của Công an huyện gọi tới hỏi xem tình hình nhận xe cảnh sát như thế nào. Triệu Quốc Đống lấy bình tĩnh rồi trả lời đối phương, sau đó tìm một vòi nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Đường Cẩn đã ăn sâu vào ký ức của mình, đó là chuyện không thể nào xóa được.
Triệu Quốc Đống theo bản năng không nói cho nàng biết quan hệ của mình với phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Lưu Triệu Quốc chính là ôm một loại ảo tưởng, hi vọng quan hệ giữa mình với Đường Cẩn không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng. Nhưng rất rõ ràng là ý nghĩ của mình đã bị sự thật tàn khốc phá hủy.
Khi trở lại Giang Miếu thì sắc trời đã tối đen, chẳng qua các cảnh sát thì vẫn còn ở lại trụ sở vì đều đều quan tâm đến diện mạo của xe cảnh sát.
Sau khi thay nhau thử xe một phen, toàn bộ cán bộ cảnh sát đều rất thích thú. Chiếc xe cảnh sát này so với xe Jeep cổ thì quả thực không thể so sánh nổi, tay lái nhẹ nhàng linh hoạt, chân ga ly hợp thoải mái, tăng tốc nhanh, phanh ăn chắc, khiến cho cả Hạ Hồng Hải và Viên Chấn Dũng ham lái đến không muốn buông tay.
Không ai chú ý tới một mình Triệu Quốc Đống đang ngồi trong phòng trực ban hút thuốc, mọi ngày hắn không hút thuốc lá mà hôm nay lại lặng lẽ rút một điếu thuốc của Hồ Minh Quý, điều này làm cho đám dự bị lập tức hiểu được phó trưởng đồn đang có tâm trạng.
- Sếp Triệu, có phải là có chuyện gì hay không?
Bọn Hạ Hồng Hải cuối cùng cũng cảm thấy được biểu hiện kỳ quái của lãnh đạo, trang thiết bị của đồn đã được cải thiện lớn, xe cảnh sát mới cũng đã được mua, tất cả cảnh sát đều được phân phát máy nhắn tin, mà ngay cả cảnh sát nội vụ và hộ tịch cũng không bị bỏ sót. Điều này làm cho hai người Tiết Bích Cầm và Lâm Tú Chi đang vui mừng lại thấy khó hiểu, hiện tại tình hình trong đồn đang tốt mà cảm xúc của lãnh đạo lại không tốt, điều này không thể không làm cho bọn họ cảm thấy khó hiểu.
- Không có chuyện gì, đây chỉ là vấn đề cá nhân, không có quan hệ gì tới đồn cả.
Triệu Quốc Đống rất thản nhiên, hiện nay quan hệ của hắn với các nhân viên trong đồn rất hòa hợp nên không muốn giấu diếm cái gì, cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng.
Bọn Hạ Hồng Hải đều là người từng trải nên lập tức ý thức được tình hình, thế nhưng chuyện tình cảm thì ngoại trừ đương sự thì không ai chen vào được, thậm chí ngay cả lời lẽ an ủi cũng chỉ khiến người ta cảm thấy dối trá.
- Hôm nay ai trực ban?
Triệu Quốc Đống thấy bầu không khí khá xấu hổ, liền chuyển đề tài.
- Là tôi.
La Minh Sơn đáp.
- Hồng Hải, thời gian này các anh cũng khổ cực, muốn về sớm thì về đi, lái xe về, tiện đường chạy thử xe mới.
Triệu Quốc Đống phất phất tay.
Hạ Hồng Hải và Viên Chấn Dũng cùng với Trần Quốc Cương đều vừa mừng vừa sợ, nhưng Trần Quốc Cương lại lập tức nói:
- Sếp Triệu, tôi không về vì có về cũng không có chuyện gì, ngày mai lại lười đi đi về về.
- Ừ, cũng được, vậy Hồng Hải và Viên ca đi đi, đi cẩn thận một chút, nhớ là chỉ được đổ xăng A90 thôi.
Triệu Quốc Đống dặn dò.
- Vâng, sếp Triệu, tôi và Chấn Dũng đi ngay.
Hạ Hồng Hải và Viên Chấn Dũng cực kỳ hứng thú leo lên xe, vừa nổ máy thì liền phóng vút ra ngoài.
- Quốc Đống, đồn chúng ta hiện nay hiện đại quá, trong toàn Công an huyện ngoài đội cảnh sát hình sự thì cũng chỉ có chúng ta, phòng trị an và Đồn công an nội thành là mua xe cảnh sát mới. Hôm nay tôi lên huyện thì tình cờ gặp lão Tề bên Bắc Giao, tôi có thể cảm nhận được sự hâm mộ trong lời nói của anh ta.
Ăn cơm tối xong Liêu Xương Thịnh thấy không có chuyện gì nến tới đồn ngồi một chút, cũng muốn đến xem xe cảnh sát mới. Khi nghe nói bọn Hạ Hồng Hải đã lái đi thì có hơi tiếc nuối, trong lòng không đồng ý vì Triệu Quốc Đống rộng lượng với đám cảnh sát này, lãnh đạo đội ngũ nên nghiêm khắc một tí mới tốt.
- Bên Bắc Giao và Tây Ngoại muốn mua xe cảnh sát mới cũng rất dễ dàng, bọn họ cần gì phải hâm mộ chúng ta?
Vì lòng không yên nên Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế salon trong phòng trực ban đùa nghịch cây bút Nguyên Châu.
(Nd: Nguyên Châu là hãng sản xuất bút giống bên Thiên Long của VN)
- Nhưng bọn hắn bị chúng ta đi trước, cậu không biết lão Tề vẫn luôn nghĩ đến phòng trị an nhưng lại bị lão Khâu chiếm trước nên trong lòng vốn luôn ấm ức. Lúc này lại bị cậu mua xe trước, ha ha, trong lòng không thoải mái ngay.
Liêu Xương Thịnh ở trong cục tin tức nên khá nhanh nhạy.
- Vậy sao anh ta không đi so với bên Đồn công an nội thành, lão cứ so đo với bên chúng ta làm cái gì vậy?
Triệu Quốc Đống có hơi kỳ quái, hỏi.
- Bên Đồn công an nội thành thì sao có thể so được? Đồn công an nội thành và đội cảnh sát hình sự cùng cảnh sát giao thông gần như là cái nôi của lãnh đạo Công an huyện, nhiều lãnh đạo huyện đều đi ra từ một trong ba đơn vị này, bên Bắc Giao của hắn tuổi gì mà đòi so với người khác chứ?
Vừa cầm điều khiển TV bấm, Liêu Xương Thịnh vừa khinh thường nói:
- Sếp Loan, sếp Chu đều đi lên từ hình sự, trinh sát. Sếp Hà đi lên từ Đồn công an nội thành, Bí thư Ngưu thì từ đội cảnh sát giao thông, các lãnh đạo huyện trước kia cũng đều như vậy, chỉ cần không phải là từ bên ngoài điều tới thì đều từ ba đơn vị này lên.
- Ha ha, ý của trưởng đồn Tề là Bắc Giao của bọn họ và Tây Ngoại vốn xếp hạng thứ hai, Giang Miếu chúng ta không nên vượt qua bọn họ sao?
Triệu Quốc Đống mỉm cười.
- Ừ, mấy Phòng trị an, Quản lý hộ tịch, Đồn công an Bắc Giao, Tây Ngoại cứ tự nhiên hình thành lớp thứ hai, giống như Giang Miếu chúng ta thì cũng chỉ có Kiều Quan, Mã Cảng, Vĩnh Hòa cùng với phòng Pháp chế, phòng Thẩm tra là xếp hàng thứ ba.
Liêu Xương Thịnh nói khá hào hứng.
- Vậy còn bên văn phòng, vật tư, công tác chính trị ở đâu?
Triệu Quốc Đống thích thú hỏi.
- Nhìn thì như quyền cao chức trọng nhưng trên thực tế thì cũng không hoàn toàn được lãnh đạo coi trọng, bởi vì đây không phải là nghiệp vụ trực tiếp của công an mà thích hợp là nơi dưỡng lão. Nếu muốn từ những đơn vị này mà đề bạt thì đúng là mơ tưởng. Lãnh đạo cục công an không thể so với những cục khác, người ngành ngoài mà chỉ huy người trong ngành thì đó là việc lớn.
Liêu Xương Thịnh truyền đạt kinh nghiệm khiến Triệu Quốc Đống thầm than an nguy của quốc gia đều nằm toàn bộ trong hệ công an, nếu dùng đội ngũ này tốt, phát huy tác dụng tiên phong, mũi nhọn của bọn họ luôn là chủ đề bất biến của chính phủ.
- Ha ha, Bí thư Liêu, sếp nói như vậy thì những lãnh đạo văn phòng, công tác chính trị nghe thấy không phải là thất vọng lắm sao?
Triệu Quốc Đống trêu.
- Hừ, ngay cả điểm này mà tự họ không thấy rõ thì còn làm cái gì?
Liêu Xương Thịnh thở dài một hơi, nói đầy cảm xúc:
- Tôi cũng vì trình độ văn hóa thấp một chút, hơn nữa tham gia quân ngũ về hơi muộn, để lỡ nên mới không muốn xông pha một lần. Quốc Đống, cậu còn trẻ, có năng lực lại mạnh dạn đi đầu, xuất thân lại là chính quy, tiền đồ rộng lớn, Giang Miếu này chỉ có thể là một ván bật cho cậu, cứ làm tốt hai năm rồi tôi sẽ hết lòng ủng hộ cậu, tranh thủ tới đội cảnh sát hình sự hoặc là Đồn công an nội thành sớm một chút, đó mới là chỗ để cậu lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.