Lộng Triều

Chương 10: Anh em




Triệu Quốc Đống nhìn tín hiệu điện thoại, cũng may là có hai vạch, nếu không có sóng thì nguy. Hắn gọi về nhà báo mình đã tới, sau đó lại gọi cho Trường Xuyên.
Trường Xuyên rất hưng phấn mà nói. Đức Sơn đến mở thị trường Hồ Nam, Hồ Bắc rất thành công. Hiệu quả quảng cáo trên Cctv đúng là rất lớn, vì thế Đức Sơn ở Vũ Hán và Trường Sa đều chọn lựa con đường tiêu thụ cẩn thận. Bây giờ Đức Sơn đã hoàn thành việc ở đây, chuyển sang Thành Đô và Quý Dương, mỗi tuần đều bay qua bay lại giữa Thành Đô và Quý Dương.
Bây giờ đã lục tục có nhiều người tới mua hàng, sản xuất không thể tiến hành sớm hơn nửa tháng. Sau khi kiểm tra và bảo dưỡng, máy móc vận hành rất bình thường, chạy đủ công suất. Bây giờ mỗi ngày làm ra 300 ngàn bình, có lẽ đến tháng tư sản lượng tiêu thụ sẽ tăng lên 500 ngàn bình. Vào tháng cao điểm thì sản lượng tiêu thụ sẽ tăng lên đến 800 ngàn bình.
Việc này Triệu Quốc Đống đã sớm đoán trước. Quảng cáo trên Cctv sẽ có hiệu quả khác hẳn, khiến hình tượng Nước suối Thương Lãng đạt đến độ cao mới. Mặc dù thời gian quảng cáo không lâu, chỉ năm giây nhưng Triệu Quốc Đống nhận thấy quảng cáo này cũng có hiệu quả tăng sức tiêu thụ.
Triệu Quốc Đống nhắc Trường Xuyên khi mở rộng thị trường phải chú ý lượng sản xuất, không được vô hạn mở rộng quy mô sản xuất, cần phải thích hợp lựa chọn các địa điểm ở các tỉnh mà lập chi nhánh, qua đó giảm giá thành vận chuyển. Khi Nước suối Thương Lãng là thương hiệu thì lấy nước từ đâu không quá quan trọng, đương nhiên hình ảnh và thương hiệu công ty cần phải tăng lên.
Sản lượng lớn nhất bên Huyện Thương Lãng chỉ có thể thỏa mãn một ngày 1,5 triệu bình, vượt quá sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể chữa khỏi cho khu vực. Điểm này Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên đã mời cơ quan chuyên môn đến nghiên cứu.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn bây giờ sướng rồi. Đi đâu đều đi máy bay, anh thì khổ rồi. Đứng ở đất quỷ quái Hoa Lâm này, cảm nhận không được nhịp sống hiện đại, bước ra cửa thì thấy đường không khác gì Giang Miếu, lên Ninh Lăng thì đường rất xóc, mất hơn hai tiếng. Nếu đi xe bus chắc mất bốn tiếng.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường thấy rất thoải mái.
- Chú xem có nên đến khích lệ anh một chút không. Ở đây anh thấy có lẽ ngay chỗ ăn ngon chút cũng không có. Hay là chú mang mấy món ngon cho anh.
Trường Xuyên im một lúc rồi nói:
- Anh, anh sao phải làm như vậy? Còn đến Ninh Lăng nữa chứ? Ở đó một tháng kiếm được bao tiền? Bây giờ công ty đang phát triển mạnh, có anh cầm lái thì công ty sẽ phát triển nhanh hơn. Sao anh cứ muốn làm cán bộ chứ? Ở duyên hải rất nhiều người rời khỏi cơ quan nhà nước mà, anh sao không thấy rõ điểm này?
- Trường Xuyên, anh biết suy nghĩ của chú và Đức Sơn. Công ty bây giờ đúng là trong thời kỳ phát triển, nhưng có phải không thể không có anh sao? Anh ở đây vẫn có thể gọi điện với chú, vẫn có thể trao đổi, công ty có biến hoá gì thì anh đều rõ. Còn thực hiện cụ thể thì chú và Đức Sơn có thể làm. Anh có suy nghĩ của mình, kinh doanh không phải mục tiêu của anh.
Triệu Quốc Đống nói.
- Vậy anh muốn làm gì? Làm quan đến mức nào mới thỏa mãn được anh?
Trường Xuyên nói.
- Đối với anh thì làm quan chẳng qua chỉ là thủ đoạn. Một sân khấu để thực hiện suy nghĩ của anh. Anh muốn làm việc thật sự nên mới chọn Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Ninh Lăng rất nghèo và lạc hậu, anh cảm thấy mình có thể làm được gì đó cho nơi này. Anh không phải thánh, muốn dùng sức mình gánh cả thiên hạ là không thể, nhưng anh cảm thấy mình có thể làm trong phạm vi năng lực của mình.
Trường Xuyên bên kia không nói gì. Tâm tư của Triệu Quốc Đống không ai có thể đoán ra, kinh doanh của công ty tốt như vậy còn muốn làm cán bộ làm gì, còn chủ động đến khu vực nghèo khó. Đức Sơn và Trường Xuyên đều không hiểu về ông anh.
- Anh, có cần công ty hỗ trợ không?
Trường Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không cần, quyên góp không có tác dụng gì cả. Đối với một nơi khó khăn mà muốn thay đổi hoàn toàn thì không thể dựa vào tiền trợ cấp, mà phải để bọn họ có năng lực, cơ chế phát triển, đây là một công trình mang tính tổng hợp.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ bất lợi của tiền trợ cấp. Cái gì mà tiền phát triển, tiền hy vọng thoát nghèo, mặc dù có một mặt tích cực nhưng khiến cho chính quyền địa phương ỷ lại, để bọn họ lười suy nghĩ xem làm như thế nào thay đổi bộ mặt địa phương. Triệu Quốc Đống rất phản cảm dùng cách này mà thoát nghèo.
- Vậy anh định làm như thế nào để giúp nơi đó thay đổi bộ mặt khó khăn?
Trường Xuyên nói.
- Phương thức có nhiều loại như thu hút đầu tư, ví dụ như kiếm vài hạng mục, hoặc là lợi dụng ưu thế mà tạo mấy công ty gia công, mấy thứ này nói ra thì vẫn còn sớm. Anh chuẩn bị chờ huyện phân công công việc cụ thể cho mình rồi sẽ hoạt động. Chẳng qua anh thấy hệ thống giao thông ở đây quá kém, cho nên vì đảm bảo an toàn cho mình nên anh chuẩn bị trưng dụng chiếc xe Toyota của công ty.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, anh, nói một lúc thì ra anh chú ý đến chiếc xe, đây là thứ anh hai yêu nhất. Anh mà đoạt thì anh hai về không liều mạng với em mới lạ. Bình thường chỉ cần anh hai ở đây thì ngay cả em cũng không được dùng.
Trường Xuyên cười phá lên, hiếm khi nghe thấy ông anh cần gì, bây giờ nghe thì thấy cũng lạ.
- Sao, Đức Sơn dám tranh với anh? Anh lấy xe còn cần chờ chỉ thị của nó?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Định làm phản sao? Anh đập xe ngay trước mặt nó thì nó cũng dám làm gì?
- Ha ha, anh, anh Đức Sơn cũng không chọc anh mà. Ý em là không cần, anh nếu cần thì anh Đức Sơn còn không cam tâm tặng anh sao? Chỉ là tặng anh, anh Đức Sơn lại đòi mua một chiếc nữa. Anh ấy dùng xe này quen, cảm thấy thoải mái. Còn có thể để ý tới xe Audi của công ty sao?
Trường Xuyên nói:
- Tốt hơn hết là mua một xe mới, đăng ký của công ty, anh lấy đi dùng cho đỡ phiền phức. Tân Châu cách đó có xa không anh?
Xe Audi cũng không muốn đi? Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, đây là chênh lệch. Thị ủy Ninh Lăng cũng chỉ có bốn xe Audi. Ngoài Bí thư Thị ủy, Thị trưởng ra thì chỉ có Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân và Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân là được đi xe Audi. Các Thường vụ thị ủy khác đều dùng xe Santana.
- Cũng được, nếu không Đức Sơn lại nói anh đoạt sở thích của nó. Đúng, bên Thương Lãng chú có không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Anh, em đã sớm suy nghĩ, công ty vừa mua một chiếc Cherokee, chuẩn bị giao sang bên kia. Cũng tiện cho Lưu Thành đi làm việc.
- Ừ, chú có thể suy nghĩ như vậy thì anh rất vui. Người nhà nhưng phải chú ý mấy chi tiết này, nếu không sẽ có mâu thuẫn không cần thiết.
Triệu Quốc Đống đúng là rất vui. Trường Xuyên đã trưởng thành, đã suy nghĩ đến nhiều mặt là không dễ.
- Anh yên tâm, em biết chừng mực. Công ty đang phát triển, em cũng phải học cách quản lý nếu không sẽ bị đào thải mà.
Trường Xuyên cười nói:
- Anh, đây không phải anh thường xuyên bảo em sao? Sống đến già, học đến già.
- Được rồi, đừng đổ hết công lao lên đầu anh. Chú học tập cũng là anh bảo sao? Chú cần tự vận dụng đầu óc, học theo ai cũng vô dụng.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời Trường Xuyên mà nói:
- Được rồi, bao giờ đến thăm anh đây. Ở đây rất lạc hậu nhưng không khí tươi mát, làm việc ở đây ba năm có lẽ sống lâu thêm vài năm.
- Được, em lập tức bố trí văn phòng liên lạc với An Đô mua xe, tranh thủ trong vòng một tuần là xong. Còn có một việc trong điện thoại nói không rõ, bao giờ gặp thì em nói.
- Một tuần? Nhanh như vậy sao?
Triệu Quốc Đống có vẻ không tin.
- Anh, An Đô bây giờ không phải chỉ có một nhà bán xe, đương nhiên là có thể rồi. Về phần đăng ký, công ty chúng ta đóng góp rất nhiều thuế cho Tân Châu, xe của chúng ta đăng ký cũng phải nhanh hơn chứ? Cùng lắm anh cứ dùng, sau đó đeo biển cũng được mà.
Trường Xuyên tự hào nói.
- Được, bên Ninh Lăng mà có công ty đóng thuế nhiều như Nước suối Thương Lãng thì có lẽ cũng sẽ được tiếp đón nhiệt tình. Được rồi, có gì chờ chú tới rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.