Lộng Triều

Chương 10: Thùng thuốc súng




Đi tới Ban quản lý này đã được hơn hai tháng nhưng Cù Vận Bạch có cảm giác mình giống như rơi vào một hố bùn lầy, đã cố sức nhưng lại không ra.
Phó chủ tịch huyện Lương bề bộn công vụ nên rất ít khi đến bên này nên tất cả công tác đều dồn cả lên người cô, còn hai phó chủ nhiệm thì cô không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dùng bọn họ.
Một người được phân công quản lý việc thu hút đầu tư nhưng suốt hơn nửa năm mà không thể dẫn nổi được một công ty nào, lý do lấy cớ rằng điều kiện khu Khai phát kém còn hoàn cảnh bên ngoài thì tồi tệ nên nhà đầu tư không muốn đến. Còn một phó chủ nhiệm được phân công quản lý cơ sở hạ tầng, giải tỏa thì thường xuyên không thấy người đâu, khiến cho mỗi lần quần chúng bao vây tìm hiểu đều không thể được đích thân cô ra giải thích khuyên giải. Nói một cách thô tục thì hai người này bình thường giống như là nước thải từ bồn cầu thải ra khiến cho ngày nào cô cũng đều mệt mỏi không chịu nổi.
Có đôi khi chính cô cũng tự hỏi, tại sao mình phải nhận quản lý khu Khai phát hỗn loạn này? Thị trấn nội thành tuy tình hình cũng không tốt nhưng so với Ban quản lý này thì cũng có thuận lợi hơn rất nhiều, dù sao cũng chỉ là một chút công tác mang tính thông thường chứ không như bên này, gần như tất cả mọi việc đều có tính khiêu chiến.
Đây là muốn đổi hoàn cảnh? Hay là đang tránh né người kia? Cù Vận Bạch không biết.
Nhưng cô biết rằng từ khi tới Ban quản lý thì trong hai tháng gần đây cô gần như không có ngày nào mà thoải mái, hầu như ngày nào cũng gặp áp lực đến từ mọi phương diện, nhất là công tác phối hợp bồi thường việc phá bỏ và di dời đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của cô, mà vốn đây là công tác chủ yếu của vị phó chủ nhiệm không thấy mặt kia.
- Ý của anh là muốn cán bộ của Ban quản lý cũng phải xuống tìm hiểu tình hình từng hộ gia đình sao?
Cù Vận Bạch có phần do dự, đám cán bộ Ban quản lý này đã quen với cuộc sống nhàn nhã trong phòng làm việc rồi, muốn bọn họ đi xuống dưới thì đúng là có chút khó khăn.
- Đây là tất nhiên, nếu chúng ta không xác thực được những vấn đề mà cần Ban quản lý giải quyết, vấn đề nào mà tạo thành do quần chúng hiểu sai chính sách, vấn đề nào là do người có dụng tâm cố ý làm xáo trộn thị phi hòng mưu lợi, chúng ta sẽ xuất ra biện pháp xử lý như thế nào?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Ý của tôi chính là yêu cầu hợp lý của quần chúng thì nhất định phải giải quyết, nếu tạm thời không giải quyết được thì phải giải thích tường tận cho quần chúng, hẹn một thời gian rõ ràng. Còn nếu quần chúng không hiểu hoặc là hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng để bọn họ hiểu được chính sách của quốc gia và chính phủ. Còn kẻ nào cố ý muốn quấy nước đục với ý xấu thì chúng ta cũng phải thăm dò tình hình rất nhiều và chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay! Trước tiên nên là cán bộ trong Ban quản lý đến phụ trách, sau đó thì Đồn công an chúng tôi sẽ châm chước xử lý.
- Được, tôi đồng ý với ý kiến này của anh nhưng việc này cần phải báo cáo với chủ tịch Lương. Đồng thời chúng ta cũng phải tìm hiểu xem rốt cuộc hiện nay quần chúng tồn tại vấn đề gì, phân loại từng loại một, có biện pháp giải quyết lần lượt từng việc mang tính chống đối, còn nếu thật sự không giải quyết được thì cũng phải đưa ra một đối sách thích hợp để thuyết phục quần chúng.
Cù Vận Bạch làm công tác chuẩn bị một hồi lâu rồi mới gật đầu đồng ý, ý tưởng đối phương đưa ra đích xác là rất có tính thao tác thực tế. Nhưng việc này cần toàn bộ cán bộ Ban quản lý xuống dưới cơ sở kiên nhẫn làm tốt công tác, mà điểm này thì Cù Vận Bạch cũng không nắm chắc được.
Triệu Quốc Đống cũng biết hiện tại Cù Vận Bạch cũng không còn đủ uy tín trong Ban quản lý nhất là hai phó chủ nhiệm trên thực tế không hề để Cù Vận Bạch vào mắt. Toàn bộ Ban quản lý đại khái cũng chỉ trông vào Phó chủ tịch Lương đứng ra thì mới có thể miễn cưỡng trấn trụ được. Nhưng Phó chủ tịch Lương bởi vì còn được phân công quản lý khối công nghiệp trên địa bàn huyện nên công tác chủ yếu là ở trung tâm chứ không ở bên này. Điều này cũng làm cho công tác ở Ban quản lý trở thành tê liệt và khập khiễng.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không chuẩn bị hành động theo tiết tấu mà Cù Vận Bạch đã hoạch định. Cơ quan công an tự có phương thức làm việc của mình, sau khi đã biết rõ tình hình cơ bản thì Triệu Quốc Đống đã nhanh chóng lợi dụng những người bên Bắc Giao và Vĩnh Hòa cùng với dự bị bản địa khai triển công tác, một chút tình huống cũng bắt đầu lục tục mò ra.
- Phó chủ nhiệm Triệu, phó chủ nhiệm Triệu!
Đương khi Triệu Quốc Đống thương lượng tình hình mấy ngày nay cùng với Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân thì nghe thấy tiếng gọi dồn dập ngoài cửa.
- Chuyện gì?
Triệu Quốc Đống nghe thấy thanh âm không giống cảnh sát trong trụ sở.
- Đoàn người của chủ nhiệm Cù đang bị bao vây ở nhà máy cơ giới Thông Lực. Dân chúng rất xúc động và phẫn nộ. Ngay cả tường bao quanh nhà máy cũng bị đạp đổ một mảng lớn! Chủ nhiệm Cù bảo tôi tới nói cho ngài biết để ngài phái cảnh sát Đồn công an tới hiện trường ngay lập tức. Tôi cũng đã báo phòng công an huyện rồi!
Người xông vào là một phụ nữ trung niên, mặt mày xám như tro, xem ra là hoảng sợ không nhỏ.
- Hả? Nhà máy cơ giới Thông Lực?
Triệu Quốc Đống chau mày:
- Là bên Vĩnh Hòa sao?
- Vâng, là thôn Đại Liễu bên Vĩnh Hòa, nếu không thì tôi dẫn người sang đó trước?
Uông Dũng Tuyền đứng dậy.
- Chúng ta cùng đi, bảo cảnh sát trực ban Đồn công an cũng đi luôn, đến hiện trường duy trì trật tự.
Triệu Quốc Đống cũng đứng lên:
- Sang xem trước rồi hẵng nói.
Khi Triệu Quốc Đống và Uông Dũng Tuyền chạy tới cổng nhà máy cơ giới Thông Lực thì thấy người đông nghìn nghịt, xem ra nhân số ít nhất cũng phải hơn trăm người, cổng bị bao vây tới mức nước cũng không lọt bức tường bao quanh nhà máy cũng đã bị đạp đổ. Một số dân chúng cũng đã tràn vào khu kiến thiết của nhà máy và đang bao vây chặt một vài người.
- Hãy nói rõ ràng, nếu hôm nay mà không nói rõ ràng thì đừng hòng đi! Lần nào đến cũng đều đùn đẩy, trì hoãn, có phải cho là nông dân chúng ta dễ gạt không?
- Hôm nay đẩy sang ngày mai, ngày mai đẩy sang ngày mốt, nửa năm đầu thì bồi thường được mầm giống, còn nửa năm cuối thì không thèm thực hiện! Dân chúng chúng tôi ăn cái gì?
- Xây dựng văn phòng ở trên địa bàn của chúng tôi thì phải chu cấp việc làm cho người địa phương, bằng không thì đừng hòng khởi công!
- Lần nào cũng đều là người phụ nữ này đến cho có lệ, nói mà không giữ lời, hôm nay giữ cô ta lại ở chỗ này để lãnh đạo trên huyện tới giải quyết!
- Phá hủy con đường của chúng ta mà cũng không tỏ thái độ gì, đây là con đường mà dân chúng thôn Đại Liễu chúng tôi góp vốn tu sửa đó, phải bồi thường!
Tiếng hò hét huyên náo cả một góc trời, người người nhảy nhót kêu gào không ngớt, Triệu Quốc Đống để Uông Dũng Tuyền đi vào trước kêu gọi, tránh để xuất hiện hành vi quá khích còn mình thì lặng lẽ đi vào quan sát tình hình.
Đại bộ phận quần chúng đều khoanh tay đứng bao vây bên ngoài giống như là đang bàn tán một chuyện náo nhiệt thường ngày nhưng cũng có một số người thì lại rất kích động, hò hét liên tục, kêu gào thúc giục những người khác cùng nhau đạp đổ cánh cửa sắt nhưng thật ra chẳng có mấy người nguyện ý phụ theo.
Cù Vận Bạch vừa tức vừa vội, mặc dù là đã giữa tháng mười nhưng mặt trời vẫn gay gắt khác thường, đứng suốt hơn 2h dưới ánh nắng mà cô chưa được uống một ngụm nước nào, bị dân chúng bao vây chung quanh, giải thích đến mức miệng lưỡi khô khốc mà hầu như chẳng có người nào nghe. Đúng thời điểm này thì thế xấu của phận nữ liền lộ rõ, quần chúng trời sinh đã không tín nhiệm với phụ nữ thì lúc này lại càng rõ ràng.
Uông Dũng Tuyền đến đúng lúc đã giảm bớt được không khí tại hiện trường, phần lớn người ở đây đều biết hắn, thỉnh thoảng còn có người quen chào hỏi Uông Dũng Tuyền nhưng như vậy cũng không đủ để bình ổn tình thế. Một số người thậm chí còn khuyên Uông Dũng Tuyền đừng xen vào việc của người khác, việc này Đồn công an không giải quyết được thì nhất định phải mời lãnh đạo chính quyền ra mặt tỏ thái độ.
Uông Dũng Tuyền cũng coi như là một người lão luyện chuyên xử lý loại chuyện này, hắn biết loại chuyện này thì công an không giải quyết được cơ bản vấn đề nhưng công an xuất hiện kịp thời có thể khống chế hiệu quả thế cục không để phát triển tới mức không thể vãn hồi. Dù sao cũng đều là người hiểu biết nên chẳng ai muốn phạm tội trước mắt hắn cả, cho dù thoát được lần này thì cũng không chắc chắn ngày sau không dính vào tay công an.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ đi tới bên cạnh đám người, sau khi xác định được hai ba người khả nghi thì hắn mới sang hẳn một bên lặng lẽ gọi dự bị quen thuộc tình huống, điểm từng đối tượng hoài nghi để xác minh thân phận.
Đến khi tất cả đều rõ ràng thì Triệu Quốc Đống dưới sự bảo vệ của mấy người dự bị bước vào trong đám đông.
Sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người, nhất là bộ dạng ngẩng cao đầu bước đi uy vũ đầy thanh thế kết hợp với mấy người dự bị bảo vệ đang đẩy đẩy người làm cho người ta lập tức hiểu được người tới chắc là lãnh đạo lớn nào đó.
- Cái tên diễu võ dương oai này là ai?
- Trông thì giống lãnh đạo, nhưng sao còn trẻ thế?
- Không cần biết hắn làm gì, nếu không giải quyết được vấn đề thì cũng bằng không.
- Mấy người bên cạnh hắn không phải là ở Đồn công an Vĩnh Hòa sao? Có phải là mới điều đến Đồn công an khu Khai phát hay không?
Triệu Quốc Đống tách đám người ra, đi vào, ba người Cù Vận Bạch thực sự có cảm giác hư thoát, không ai ngờ chuyện lại ầm ĩ lớn như vậy. Vốn chỉ là tới nhà máy cơ giới Thông Lực xem tình hình tiến triển nhưng không biết vì sao mà dân chúng cũng biết tin và ập tới ngay, chẳng những không thoát được mà còn khiến tường bao nhà máy cũng bị đạp đổ.
- Chủ nhiệm Cù không sao chứ?
Triệu Quốc Đống cũng không để ý tới những ánh mắt hoài nghi xung quanh, lúc này nếu anh càng yếu đuối thì quần chúng lại càng không tín nhiệm anh, chỉ có cách bày ra khí thế vững chắc như núi thì mới có thể khiến cho bọn họ cảm thấy anh có khả năng giải quyết được vấn đề.
- Phó chủ nhiệm Triệu đến đó à, tôi không sao, chỉ là đứng quá lâu nên hơi khó chịu.
Cù Vận Bạch cũng không nói thật, không biết vì nguyên nhân gì mà lúc trước cô còn miễn cưỡng có thể chống trụ nhưng mà khi thấy Triệu Quốc Đống đến đây thì cô đột nhiên cảm thấy người như nhũn ra. Hơn nữa làm cho cô có phần khó chịu đó là cô cực kỳ muốn tới nhà vệ sinh để tiểu tiện, đứng suốt hơn hai tiếng đồng hồ ở chỗ này mà người dân không chịu cho đi, đã thế công trường lại không có nhà vệ sinh nữ mà chỉ có một nhà vệ sinh nam tạm thời giản đơn dành cho công nhân.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, xem ra loại chuyện này thì ngày sau sẽ không ít đây.
Triệu Quốc Đống khẽ cười nói:
- Sao không thấy phó chủ nhiệm Trương Thái Trương tới? Việc này phải do hắn đến phụ trách giải thích mới phải chứ. Đã báo cáo lên huyện chưa?
Cù Vận Bạch thật sự có phần bội phục đối phương. Trong tình hình này mà còn có thể cười được, xem ra đối phương không có để tình cảnh này vào mắt hay là công an thấy nhiều biết rộng nên mới coi như không như thế?
- Phó chủ nhiệm Trương thì không liên lạc được, Phó chủ tịch Lương cùng bí thư Lô và chủ tịch Mao lên thành phố họp nên không quay về được, phó bí thư Vương ở nhà nói sẽ phái người tới nhưng mà đến giờ cũng không thấy bóng người nào.
- Vậy là để hai tiểu tốt chúng ta ở trong này chống trụ, đây cũng không phải là biện pháp đâu.
Triệu Quốc Đống tùy ý nhìn quanh một vòng, không chút để ý nói:
- Chuẩn bị chiến đấu lâu dài chưa? Như thế này có khi kéo dài tới tận đêm nay đó?
- Tôi cũng đã giải thích cho rồi nhưng mà bọn họ không nghe giải thích.
Cảm xúc khẩn trương của Cù Vận Bạch dần dần giảm bớt nhưng nhu cầu sinh lý lại càng khiến cô lo lắng hơn.
Thái độ tùy ý của Triệu Quốc Đống làm cho tiếng dị nghị của quần chúng xung quanh lớn hơn, không ai biết người này tiến vào đây là có ý gì, vừa không lên tiếng lại cũng không biểu lộ thái độ, giống như là tự do tự tại như đi chợ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.