Long Thái Tử Báo Ân

Chương 43:




Vì Vương Bồi nói anh không đủ thành thục, nên Ngao Du cũng cố muốn biểu hiện ra chút thành thục, suốt trưa cứ nhìn chằm chằm vào TV học bộ dạng của Lương Triều Vỹ vẻ thâm trầm, kết quả làm cho mặt cứng ngắc lên, đến nỗi Vương Bồi phải giúp anh xoa bóp một hồi, còn Tiểu Vũ trong quán lại nhịn không nổi lén cười ầm ĩ.
Tới tối Ngao Du đăng ký vé xem phim trên mạng, Vương Bồi hỏi anh sợ bị lừa, anh lại có vẻ bí mật không nói, đợi tới lúc đến rạp chiếu phim, mới hiểu rõ cái gì được gọi là “tình yêu cuồng nhiệt”, có một đôi nam nữ ôm nhau thắm thiết trên áp phích trước rạp làm Ngao Du xem mà hâm mộ.
Thực ra thì trên áp phích vẽ thân mật vậy thôi chứ trong phim thì lại không thế, Ngao Du xem rõ ràng là rất thất vọng, cứ thì thầm bên tai Vương Bồi: “Nếu biết sớm…..chúng mình ở nhà xem phim “sắc giới” có phải tốt hơn không…”
Nhưng Vương Bồi lại chẳng biết rõ nội dung phim là gì bởi vì Ngao Du ngồi cạnh cứ làm nhiều động tác lung tung, lúc thì thì thầm bên tai cô, lúc lại phà hơi nóng vào cổ cô, làm cô thấy ngứa ngáy, rồi lúc lại ghé đầu vào vai cô cọ cọ, rồi lúc lại lấy tay ôm vai cô thân mật, nhẹ nhàng xoa nắn, rồi sau lại ôm lấy đầu cô vào lòng….
“Xem phim đi!” Vương Bồi nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Cứ động tay động chân như thế, cẩn thận có người thấy đấy” Nếu mà bị người ta nhìn thấy thì ngượng chết lên được.
“Sợ gì chứ, chúng mình vẫn ngây thơ thế cơ mà” Ngao Du chẳng thèm quan tâm, tay còn ôm chặt, ghé sát tai cô, nhè nhẹ thở hơi vào, “Người ta…đều cố tới đây có việc cả, ai hơi đâu xem chúng ta làm gì”
Vương Bồi nghe thế mới nhìn bốn phía xem, bỗng chốc đỏ mặt. Đúng như lời Ngao Du nói, họ ôm vai nhau là chuyện nhỏ, còn các cô gái khác thì lại rất thân mật ôm chặt lấy người ta, cả hai đều hôn nhau, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của hai người, có nói cũng không biết.
Thì ra đến rạp xem phim để làm chuyện JQ (gian tình) mới là việc chính ha!
“Hay là chúng mình cũng như vậy đi” Ngao Du cười hì hì nói, mặt tiến sát, vừa nhanh chóng lại chính xác hôn trộm môi Vương Bồi một cái, lại còn nói thêm câu: “Tốt quá, làm cái nữa”
Vương Bồi lấy tay đẩy mặt anh ra, cố ngẩng đầu cao, cô không có thói quen vui vẻ trước mặt công chúng như thế. Tuy trong rạp chiếu phim tối, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt.
Mãi cho tới khi xem xong phim, Ngao Du cứ lải nhải mãi chuyện này, oán thầm Vương Bồi không cho anh hôn, “…Lúc trước em hôn anh, anh có từ chối tý nào đâu” Trông bộ dạng vừa buồn bực rất hợp tình hợp lý làm Vương Bồi lại giả vờ không nghe thấy gì.
Lúc ra khỏi rạp thì đã khuya, có rất nhiều người cùng đi vào trong thang máy, Vương Bồi sợ tách khỏi Ngao Du nên vội kéo tay anh chạy nhanh vào buồng VIP trước, trong đó có một người đang cầm ly sữa nói chuyện phiếm. Mới nói được vài câu, thì nghe thấy có tiếng gọi tên cô: “Vương Bồi_” giọng rất kinh ngạc.
Vương Bồi quay người sang nhìn thì thấy người tới cười cười, trên mặt ngượng ngùng. Người gọi cô là người đồng nghiệp tên là Hứa Văn Văn, một tay kéo bạn trai tên Trần Bằng, một tay cầm cốc Côca, mắt nhìn tới nhìn lui cô và Ngao Du, vẻ mặt nhìn rất quái lạ.
Lúc trước ở Dao Lý, Vương Bồi thấy Trần Bằng đi cùng một người con gái khác, bây giờ lại thấy hai người cùng một chỗ, Vương Bồi thực không hiểu lắm nhưng thấy ghê tởm. Nếu Hứa Văn Văn là người dễ tiếp cận chắc cô đã sớm nói chuyện này ra rồi.
“Bạn trai của cô à?” Ánh mắt Hứa Văn Văn nhìn Ngao Du chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá, không đợi Vương Bồi trả lời, hỏi liên tiếp: “Nhìn trông rất trẻ đi, chắc là ít tuổi hơn cô ha. Đang làm gì thế? Đúng rồi, đây là bạn trai Trần Bằng của mình, anh ấy làm ở ngân hàng. À, mà cô đã gặp rồi còn gì” Cô nàng nhìn sang Vương Bồi, hơi hơi cười, trong mắt có nét kiêu ngạo, tự hào
Vương Bồi cũng không biết trả lời cô nàng như thế nào, cô không biết nói dối, đối với Trần Bằng cũng chỉ biết nói hai người này thật xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, mặt cười nghiêm túc, gật đầu bảo: “Đúng vậy, đã từng gặp rồi” Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy vẻ mặt khác lạ của cô, Ngao Du cũng nhìn ra được. Nhưng trước mặt người ngoài anh cũng không nói gì nhiều, kín như bưng nhưng ánh mắt thì lại vô cùng lợi hại, nhìn có vẻ doạ người.
Lúc này anh mới nhìn chằm chằm Hứa Văn Văn và Trần Bằng đánh giá, lát sau mặt mày nhăn lại, trông cực kỳ không kiên nhẫn được nữa. Nếu anh mà nổi giận ấy à, người thường cũng chịu hết nổi, vì thế Vương Bồi cũng cố không tán thêm chuyện gì nữa chạy nhanh tới kéo tay anh nhỏ nhẹ bảo: “Hay là chúng mình đi xuống trước đi, không biết còn phải đợi thang máy tới bao lâu nữa”
Ngao Du còn chưa kịp nói gì thì Hứa Văn Văn đã cướp lời: “Gấp làm gì, còn sớm mà. Xe bạn trai mình ở đây, tý nữa cho anh ấy đưa hai người về. À___” cô nàng bỗng như nhớ ra cái gì, nhẹ nhàng vỗ mặt mình, cười bảo: “Để mình tính xem, suýt quên hình như Vương Bồi cũng có xe nữa nha. Đúng ha, hai người là lái xe của cô, cũng là xe của bạn trai cô phải không?”
“Chúng tôi đi trước đây” Trong đầu Vương Bồi đã chán nản không muốn nói chuyện cùng cô nàng rồi, nhưng cũng cố không thể hiện ra, cực kỳ khó chịu: “Nơi này không phải chỗ đỗ xe, không bằng lái xe tới cho tiện vậy.A đúng rồi Ngao Du à, không phải anh nói muốn đi mua gì đó dưới lầu hay sao? Chúng mình đi thôi” Nói xong, chẳng quan tâm Hứa Văn Văn ngăn cản cứ kéo tay Ngao Du bước đi.
Ngao Du ngoan ngoãn đi theo cô, lúc đi qua trước mặt Trần Bằng, bỗng dưng anh lại mở miệng, giọng cố nói to cho mọi người nghe thấy: “Lần nào cũng thay đổi một người, rõ ràng lần trước không phải người này mà…”
Vương Bồi thì không dám quay đầu lại xem cả hai người kia nữa.
“Anh nhớ không lầm chứ” lúc xuống dưới lầu, Ngao Du kề tai cô thì thầm, “Lúc tháng tám ở Dao Lý kia, anh ta có đem theo cô khác mà”
Thật đúng là phải khen ngược trí nhớ của anh ha! Nếu mà anh biết Trần Bằng nhiều hơn thì không nói làm gì, nhưng cũng may là anh mới chỉ gặp mặt có vài lần cũng không nói chuyện gì nhiều, mới gặp qua có một lần mà không quên mới đáng sợ làm sao.
“Lúc anh đi học chắc thành tích cũng giỏi lắm ha” Vương Bồi nhịn không được hỏi anh, “Thầy cô giáo có phải rất thích anh không, đã gặp một lần là không quên được, học thuộc bài nhanh nhất” Cô thực sự rất khó mà xếp anh vào cùng đám học trò của cô, thấy thế nào cũng cảm giác hai loại vật này không cùng thuộc tính tý nào.
Ngao Du vô cùng đắc ý, “Có thể nói vậy nha, sư phụ của anh ông ấy…..rất hâm mộ anh nha, nói anh là….mấy ngàn năm…..à không, vài chục năm gần đây mới dạy được một đệ tử thông minh như thế…Chỉ là….” Lúc anh đang tu luyện có linh tính rất đặc biệt, rất khác các thần tiên khác trải qua nhiều năm không hiểu gì pháp thuật, còn anh chỉ cần liếc qua một cái là đã học được trọn vẹn. Toàn bộ thiên giới (giới thần tiên), đến cả Trọng Hằng cũng còn kém anh chút. Vì thế lão long vương có nhiều con như thế chỉ thích anh nhất.
Nhưng anh lại tuyệt là người không chịu thua kém ai, tính tình thích phá rối, không có việc gì thì lại tìm người khác đánh nhau. Lúc nhỏ thì giựt râu người ta, lúc thì trộm tiên đan người ta, lớn lên chút lại dính liền cả ngày với Trọng Hằng, Phượng Hành, lúc cao hứng lên thì đi trêu ghẹo tiên nữ xinh đẹp, không thích thì lại đuổi người ta đi. Có một lần, Tử Vân tiên tử không chịu đi, anh không bình tĩnh được đem nàng nuốt chửng. Tuy nói là phun ra kịp thời nhưng lại đả thương tính mạng của nàng, cuối cùng phạm vào cấm kỵ
Dựa theo quy củ, anh chỉ bị giam ở trong rừng mấy tháng thôi, nhưng lão long vương lại hạ quyết tâm muốn trừng trị anh một trận nên phạt anh xuống trần gian, thành con rắn nhỏ trú ở đầm Ngoạ Long.
Ý của lão long vương là muốn anh phải trải qua nhiều kiếp tu hành khổ cực để trải nghiệm nỗi khổ nhân gian, không nghĩ tới anh ngủ liền trong đầm Ngoạ Long mất ba trăm năm đến giờ thăng thiên, chẳng qua, cũng vì thế mới vướng ân tình của Vương Bồi và mới có đoạn báo ân sau này.
“Vậy là, ba mẹ anh chắc phải rất tự hào vì anh lắm ha” Vương Bồi hâm mộ nhìn anh. Ngày nhỏ cô học cũng không giỏi lắm, mỗi lần thi xong cô đều báo cáo với Thái Hậu rất ngượng ngùng, rồi có một năm, cô cố gắng đứng đầu lớp, giáo sư Vương và Thái Hậu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó suốt cả một kỳ học, thấy ai cũng khoe. Nếu cô có một nửa thông minh của Ngao Du, chắc giáo sư Vương và Thái Hậu phải tự hào chết lên được ý.
Ngao Du lại không nói gì, trên mặt ngượng ngùng, xoa xoa đầu, trông vô cùng xấu hổ.
“Sao thế?” Vương Bồi hỏi, trong lòng cô có chút nghi hoặc, hai người biết nhau đã lâu như thế nhưng chưa bao giờ nghe Ngao Du kể về người trong gia đình anh. Cha mẹ anh là ai, sống ở đâu, học ở đâu…Trừ Trọng Hằng và Tuệ Tuệ ra, cô chưa từng nhìn thấy bạn bè nào khác của Ngao Du liên lạc tới – tuy là có một lần anh có chạy về ngăn cản nhưng về sau anh lại chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Còn hai anh em kia, hình như là …..thuộc hóm hắc đạo sao?
Nếu…chẳng may….có một ngày Ngao Du đi rồi, cô không biết phải tìm anh ở nơi nào.
“Ngao Du, anh nói về người nhà của anh cho em nghe đi” Vương Bồi kéo tay anh, “Em muốn biết”
Ngao Du lại trần ngâm rất lâu. Điều này làm Vương Bồi có chút bất an, nhưng cô lại tuyệt không cho là mình đã hỏi sai gì. Nếu họ cứ tiếp tục yêu nhau vậy, thì phải đối mặt với chuyện này thôi. Nếu không thể đi tới kết quả cuối cùng, cô cũng không biết rõ anh là ai nữa.
“Mẹ…anh…” Mãi lúc lâu Ngao Du mới khó khăn trầm giọng nói nhỏ: “Bà đã qua đời rất lâu rồi, nhà anh anh chị em thì rất nhiều, ba anh ông ấy….cưới nhiều vợ….Nhưng mà lại đối xử rất tốt với anh’
Cha Ngao Du…trong đầu Vương Bồi hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên rất tuấn tú, vừa kết hôn rồi lại ly hôn, bác trung niên này thật đúng là số đào hoa ha.
“Ông làm việc gì?”
“Ông ấy…ở biển cả…”
“Là thuỷ thủ à?” Vương Bồi nói xong lại thấy mình sai rồi, nếu là thuỷ thủ thì sao có thể nuôi một đống con như thế được? Hơn nữa, Ngao Du này tiêu tiền như nước, tính này cũng không phải ngày một ngày hai tạo thành.
“Đó là…..công ty hàng hải…”
“Cũng gần như thế…” Ngao Du cau mày, nhỏ giọng bảo: “Tất cả hắc đạo trong nước…..ai cũng phải nghe ông ấy hết…”
Anh nói điều này giống như cha anh làm bang chủ hắc đạo vậy. Chẳng trách lúc anh nói có hai anh em tranh đoạt, tám chín mười phần chắc là đoạt tuyến đường biển rồi – cũng là để doạ người sao.
Vương Bồi trịnh trọng dặn dò anh: “Anh đừng tranh giành gì với những anh em khác nhé, dù sao chúng mình không thiếu tiền, họ muốn làm gì thì làm, còn chúng mình thì cứ làm chuyện chúng mình vậy ha”
Ngao Du hơi ngạc nhiên nhìn cô, một lúc sau mới nghiêm chỉnh gật đầu. Một lát sau lại nói thêm: “Anh không cần tranh giành gì với họ cả, ba anh sẽ cho anh hết”
Nếu nói bàn tay có ngón dài ngón ngắn, Ngao Du khẳng định chắc chắn ngón dài là anh vì Ngao lão gia hiểu rõ anh nhất.
“Vậy thì….thôi đừng nói nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.