Long Phượng Tình Trường

Chương 9:




Tôi đứng ở cửa, khẽ cười nói “Không biết là chuyện gì đã làm phiền Hổ Vương phải đến đây?”
Lúc mới tới núi Nữ Sàng tới nay, tôi cũng chưa từng lo sợ tên hổ tinh này, tuy trên người hắn có lệ khí, nhưng tốt xấu gì tôi cũng có một vạn năm tu vi, đánh nhau với hắn không hẳn là không có phần thắng. Nhưng từ lúc thấy được pháp lực của yêu ma sau núi, tôi liền biết mạng nhỏ của mình bây giờ đang ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Chẳng những là tôi, mà bốn cái mạng trong sân tôi cũng không biết giữ làm sao.
Vì vậy, thái độ của tôi hôm nay với Hổ tinh lại càng khiêm tốn.
Hổ tinh thấy tôi tươi cười đón chào, mặc dù trên mặt lóe lên kinh ngạc, nhưng lại mặt mày hớn hở, ánh mắt quan tâm nhìn tôi từ trên xuống dưới, thở dài “Tiên tử bế quan tu luyện hai trăm năm, chưa từng rời phủ, thật làm tại hạ nhớ mong.”
Bế quan tu luyện????
Lần này tôi đóng cửa, hồn phách thiếu chút nữa cũng mất, mặc dù trong bụng cảm thấy lời nói của hắn có chút quá thân thiết, nhưng lại không tiện phản bác, đành làm ra sắc mặt nịnh nọt cho qua “Pháp lực của tiểu tiên không quan trọng, không biết là đã phạm phải vị đại tiên nào sau núi, sau này xin nhờ HỔ Vương nói tốt cho tiểu tiên vài câu.” Mặc dù biết sau núi có tên yêu ma kia, cũng phải mở to mắt mà bịa đặt, hôm nay tôi mới biết những cái cốt khí từ trước tới nay đều quá tầm thường, không đáng để tôi bỏ tánh mạng ra mà gìn giữ.
Hổ Vương cũng vô cùng khiêm tốn “Tiên tử nói gì thế, chuyện của tiên tử cũng là chuyện của tại hạ! Có điều, hôm nay Ma Vương trong núi bảo tại hạ đến thông truyền, hắn muốn gặp địa tiên của núi Nữ Sàng, tại hạ đến thăm tiên tử, tiện thể báo tin luôn.”
Lần đầu tôi nghe tới tên tuổi của yêu ma chiếm cứ chỗ này, nghĩ tới lửa đỏ cháy người kia thì cảm thấy kích thích, muốn chạy trốn. Hắn muốn triệu tôi tới, chắc là do tấu chương mà tôi muốn báo cho thiên đình hai ngày trước chọc giận hắn. Nếu chỉ có mình tôi, sử dụng thuật độn thổ ngay, tôi cũng xứng với cái địa tiên của mình. Nếu hắn muốn tìm tôi ở cái núi Nữ Sàng mấy dặm này cũng không dễ gì. Nhưng nhìn về phía sau, bốn cái mạng trong sân đều có liên hệ với tôi, sao tôi có thể tùy ý làm bậy được?
Thấy Hổ tinh vẫn đang nhìn tôi mogn đợi, đành phải đắn đo cười một cái “Tiểu tiên mới tới núi Nữ Sàng, không biết nhiều chuyện. Nếu Ma vương muốn gặp tiểu tiên, hay là lựa một ngày trời xanh mây trắng, tiểu tiên nhất định tới chào hỏi Ma vương.”
Hổ tinh lắp bắp khá lâu mới nói “Ma vương muốn hẹn địa tiên của núi Nữ Sàng vào tối mai, không biết có tiện cho tiên tử không?”
Tôi thẳng thắn đồng ý, mặc dù trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng không thể để con hổ tinh này coi thường, đành phải đem bề ngoài ra chống đỡ.
Hổ tinh kia hình như canh cánh trong lòng chuyện lần trước, miệng vẫn không ngừng hỏi chuyện vết thương của tôi. Tôi bị hắn làm cho phiền lại càng phiền, lại không biết trút đi đâu, cuối cùng nhận một cây linh chi ngàn năm mới có thể đuổi hắn đi khỏi.Mấy người trong sân nhìn tôi giả đò, giống như người một nhà, thấy tôi khó coi vô cùng. Lại thấy hổ vương kia tặng một cây linh chi ngàn năm, tôi không hề từ chối mà lại nhận ngay, muôn vàn cảm tạ, khi tôi quay lại, mấy gương mặt kia giống như kính vạn hoa, vẻ mặt gì cũng có.
Tôi ủ rũ cầm cây linh chi vào trong sân, Cửu Ly chạy tới, giật lấy cây linh chi, quăng xuống đất mà giẫm.
Lúc trước, nghe nói cha mẹ ở thế gian thường dùng cách đánh đòn để trừng phạt đứa nhỏ không nghe lời, tôi thấy có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ bướng bỉnh, nếu như nghịch quá thì lấy sợi dây thừng cột lại giống như niệm chú định thân thôi, có gì mà khó thế?
Hôm nay thấy bộ dáng Cửu Ly ương bướng như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, mặc dù niệm chú định thân có thể giam nó lại, nhưng lúc này tôi lại muốn lấy cây đánh nó một trận để trút giận trong lòng.
Từ trước tới nay, tính tình của tôi vốn không được tốt, lúc này lại sắp gặp vạ tới nơi, tâm trạng có chút bực bội, lại thêm tên tiểu tử ương bướng này giống như thêm dầu vào lửa, cũng chẳng thèm giả bộ hiền lành gì nữa, lượm cái ghế lên ngồi xuống, kéo Cửu Ly tới đè xuống trên đùi, bắt chước theo bộ dáng của mấy người trần giang lúc đánh con, vén áo nó lên, đánh xuống.
May mà sau khi bị thương, sức khỏe của tôi chưa tốt, mặc dù chưa đánh tên tiểu tử ngỗ nghịch này tới mức khóc la um sùm, nhưng cũng làm cho đôi mắt đỏ kia long lanh nước. Mới đầu là nước ngập trong mắt, sau đó thì từng giọt to rơi xuống, không dừng được.
Tơ giao tiêu mà tôi mặc trên người vốn không thấm nước, từng giọt nước mắt kia lăn qua rồi rớt xuống đất.
Tử Hồ tiến tới gần, nhỏ giọng cầu khẩn “Đại tiên, đối với con nít, đánh đập vậy cũng không phải cách.”
Tôi vốn định dừng tay, nhưng tên tiểu tử này thật có khí phách, thấy Tử Hồ ăn nói khép nép cầu tình cho mình, rõ ràng là đau tới chảy nước mắt nhưng là ương ngạnh la “Ta không sai, không sai không sai.” Làm tôi thêm phần giận dữ, xuống tay cũng nặng hơn.
Tử Hồ năn nỉ khá lâu, thấy tôi chẳng nghe chút nào, ngược lại càng thêm tức giận thì nơm nớp lo sợ.
Tiểu tử Cửu Ly kia vốn ương ngạnh, ra vẻ giống hảo hán, giống như những anh hùng người trần, đao đặt trước mắt còn mạnh miệng lễ nghĩa, rõ ràng là tính mạng khó giữ, trung tiết lễ nghĩa kia có chỗ nào đáng giữ? Thông thường khi tôi thấy cảnh đó, chỉ thấy người trần gian ngu không ai bằng, hôm nay thấy nó làm điệu bộ như vậy, chỉ cảm thấy linh khí xưa nay chẳng còn, chỉ còn lại tức giận, đánh mạnh hơn.
Thỏ tinh chưa từng thấy cảnh này, sợ tới mức run rẩy, ốc còn không mang nổi vỏ ốc.
Chỉ có Tử Hồ can đảm, kéo Cửu Ly ra, nắm chặt tay của tôi, liên tục nói “Đại tiên, đại tiên đừng tức giận. Khi bị thương không nên tức giậ như vậy, đứa nhỏ này ngày khác sẽ hiểu, nhưng làm tổn thương thân thể thì sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra khói xám ở phía sau núi Nữ Sàng đã tiến tới trước vài phần, trong vòng mấy ngày nữa trước núi cũng sẽ bị khí che mờ. Ngực giống như bị một đôi tay vô hình nhéo, không thở nỗi. Nhưng tiểu tử Cửu Ly kia lại không biết tốt xấu, vẫn bướng bỉnh nói “Ta không sai! Ta không sai! Tỷ không nên lấy quà của tên hổ tinh đó, chỉ là một cây cỏ linh chi, ở Thanh Khâu cũng có.”
Tôi vô cùng tức giận, trong thời khắc nguy nan như vậy, nếu vì hai cọng cỏ linh chi mà chọc giận hổ tinh, lại thêm tên Ma vương kia, chẳng phải mấy cái mạng trong sân này càng sớm hôi phi yên diệt hơn? Trong lúc mấy chốt, đứa nhỏ này cứ buông thả như vậy, trong lòng tôi vừa gấp vừa đau, tức giận đến ác độc, cuối cùng oán giận nói “Phải ha, Thanh Khâu cũng có cỏ Linh chi, nhưng thấy được rồi mới nói. Ngươi nói thật có chí khí làm sao, vậy bây giờ lập tức tới Thanh Khâu tìm cỏ linh chi cho ta đi!”
Nó đứng lên, đưa tay lau nước mắt trên mặt, hung hăng nói “Nếu như đệ cầm linh chi về thì thế nào?”
Tôi lạnh lùng mỉm cười “Cầm về rồi tính, bây giờ ngay cả cái bóng của linh chi cũng không thấy, ngươi thì khoe khoang khoác lác, không thấy buồn cười sao?”
Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Cửu Ly đầy quật cường, thẳng đầu bước khỏi sân, từng bước từng bước.
Tôi đẩy Tử Hồ đang đỡ mình ra, chỉ vào thỏ tinh mà nói “Hai ngươi đi theo Cửu Ly đi, hộ tống nó trở lại Thanh Khâu, đừng sai sót gì. Nếu như trên đường nó muốn trở về thì cản nó, mặc kệ các ngươi dùng cách gì, trong vòng một tháng đừng để nó trở lại đây.”
Thỏ tinh còn đang mờ mờ mịt mịt, nhưng Tử Hồ thông minh, đã hiểu được nguyên nhân bên trong, cúi đầu nói “Tiểu yêu sẽ cố gắng không phụ sự nhờ vả của Đại tiên, xin cáo lui.” Kéo thỏ tinh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Cửu Ly chỉ mới một ngàn tuổi, Tử Hồ này cũng có tu vi hai ba ngàn năm, lại thêm Thỏ tinh, cản trở Cửu Ly sẽ dễ thôi.Ngồi lại trong sân, tôi thấy thể xác và tinh thần đều rệu rã không còn gì, xích mích vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng tôi lại rất vừa lòng với kết quả này.
Ghế đá trong sân lạnh vô cùng, tôi ngồi xuống chỉ cảm thấy hơi lạnh tỏa lên theo xương sống, dần dần ngay cả chân tay cũng lạnh ngắt.
Lão hổ Nhạc Kha chậm rãi đi tới, đôi mắt cô đơn, trong giây lát tôi lại nảy lên một ý nghĩ kỳ cục, ánh mắt của con hổ này nhìn tôi có vài phần thương hại phải không nhỉ?
Tôi vươn tay ra, cái đầu ấm áp của nó khẽ cọ vào. Tôi kéo nhẹ lỗ tai nó, kéo nó tới gần, nó dựa vào trong lòng tôi, hừ hừ vài tiếng.
Tôi mệt mỏi, ôm đầu nó nhẹ nhàng hỏi “Nhạc Kha, ngươi cũng biết, ta từ trước tới nay vẫn là một người cô đơn, độc lai độc vãng phải không?”
Bạch hổ cọ cọ vào tôi.
Nó từ từ trượt xuống đất, thay một tư th61 thoải mái, tôi dựa vào người nó, lầm bầm lầu bầu “Cửu Ly đã ở cùng ta tám trăm năm, ta cũng đã đối với nó không tệ, phải không? Nếu ngươi muốn rời khỏi đây, nhân lúc ta ngủ rồi cũng đi nhanh đi. Nói xong nhắm mắt lại, dựa mình vào bộ lông thơm của nó, dần dần ngủ.
Trong lúc mơ hồ, hình như có một nam tử ở gần, khuôn mặt mờ mờ nhưng hương vị kia lại rất quen.
Là mùi hoa thạch quỳnh.
Hai ngày sau, tôi dọn dẹp một chút, sờ sờ đầu của bạch hổ, nhỏ giọng dặn dò nó vài câu, đứng trong nhà nhìn xung quanh một lúc, con hổ kia bước tới chặn tôi lại, tôi phải để nó đi trước.
Sáng hôm sau, tôi thấy bạch hổ này vậy mà kê cao gối ngủ cạnh tôi, còn tôi đang nằm trên giường trong phòng của mình. Chung giường chung gối với một con hổ, việc này cũng có chút kỳ cục. Có điều, bây giờ tai họa đang chờ đợi mà ập vào tôi, có một con thú ở bên cạnh không rời không bỏ, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Một ngay một đêm, mây đen ở phía sau núi Nữ Sàng chiếm tới phía trước, qua hai ba ngày sau, khí của yêu ma sẽ che mất ngôi nhà tranh của tôi.
Bốn phía đều u ám, trong chớp mắt đã đánh vào kết giới. Mặc dù bây giờ bên trong kết giới toàn mây đen, không thấy mặt trời, nhưng lại không thấy bóng dáng tên yêu tinh nào.
Hổ tinh dẫn tôi tiến quân thần tốc, vừa mới bước vào kết giới, lập tức có một mùi tanh hôi xông vào mũi. Trong lòng tôi bồn chồn, nhắm mắt theo đuôi, chỉ bước theo sau hổ tinh. Thình lình nó quay lại nhìn tôi cười, tôi cảm giác như nụ cười đó có một hàm ý khác, một ý tứ nói không nên lời.
Phía trong kết giới ánh sáng mờ mờ, khoảng một giờ sau, tôi cũng không biết là mình đang đi lên núi hay xuống núi nữa, chỉ cảm thấy cả người mờ mịt, nhìn thấy hình bóng phía trước lay lay lắt lắt, hình như có một ngọn đèn.
Hổ tinh vui vẻ nói “Phía trước là chỗ Ma vương ở.”
Tôi nghĩ thầm, theo lời Hổ tinh nói thì Ma vương này rất lợi hại, sợ hắn nghe được lời tôi nói, lại rước lấy họa vào thân, đành phải gật đầu, theo sau hắn mà đi. Trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi lạnh, không biết làm sao, đành phải nắm chặt tay.
Hổ tinh đứng ở cột trước căn phòng, nhẹ giọng thông báo “Đại vương, thuộc hạ dẫn địa tiên ở núi Nữ Sàng tới thăm người!”
Tuy tôi biết hổ tinh này có ý tốt, có chút khiêm tốn, vậy mới có thể nói tốt vài câu cho tôi trước mặt Ma vương. Nhưng hắn cúi thấp như vậy làm tôi có chút không thoải mái. Trong sân nhà tôi bây giờ chỉ có một con hổ bình thường, Ma vương đã rơi sâu vào ma đạo, đã là bậc cao thủ có nội đan lợi hại lắm rồi, chỉ là một con hổ nhỏ, chắc là hắn cũng không bắt bẻ tôi.
Tôi nghĩ như vậy, cảm thấy thoải mái hơn chút ít. Từ đó tới nay, tôi chỉ là một con chim loan cô độc, lang thang khắp tứ hải bát hoang, có hồn phi phách tán hay không cũng không làm ai nhỏ vài giọt nước mắt đau lòng dùm, cho dù lúc này mất mạng thì cũng chẳng sao.
Thật lâu sau, từ trong phòng truyền ra một giọng nói khàn khàn “Nếu đã đến thì vào đi.”
Hổ tinh đưa tay ra hiệu xin mời, tôi sờ sờ cái cửa, đụng tới cái nắm gỗ thì nghĩ, bất quá Ma vương này cũng chặt cây xây nhà giống tôi, không nhịn được bật cười. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi lại thấy có chút thanh thản khi nghĩ tới những chuyện này.
Cửa phòng tự động mở ra, không một tiếng động, tôi nâng bước bước vào, có một mùi lạ xông vào mũi tôi, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ cục : Cửu Ly thích sạch sẽ như vậy, nếu như dẫn nó tới đây, chắc nó sẽ chết vì mùi mất.
“Tại sao cười?”
“Trong lòng nghĩ là Ma vương không giỏi tắm rửa dọn dẹp, thiếu một tiểu yêu…”
Trong phòng lại vang lên tiếng cười chói tai “Tiên tử vậy mà nói thật đúng. Đúng là trong phủ của lão phu thiếu một tiểu yêu quét nhà, hay là tiên tử hạ mình làm người hầu trong phủ của lão phu nhé?”
Tôi mỉm cười, không nói gì. To gan đánh giá xung quanh, tuy trong này có một ngọn đèn nhưng không hiểu vì sao chỉ thấy mờ mờ, ngoài cửa cũng chẳng sáng bao nhiều. Bốn phía tối đen như mực, không thấy hình dáng của bất kỳ ai trong phòng, vô cùng đen tối, giống như khi tôi đứng ở trong kính Côn Lôn, đêm đen vô hạn.
“Chim loan to gan nhà ngươi, dám từ chối lão phu, sau lưng dám dẫn theo thụy thú sao?”
Tôi quay đầu nhìn, sau lưng trống không, ngay cả cánh cửa kia cũng không thấy nữa, làm gì có thụy thú nào. Nhẹ nhàng cưới nói “Chẳng lẽ mắt của Ma vương mờ rồi sao? Sau lưng tiểu tiên chẳng có tới nửa cái bóng, lấy đâu ra thụy thú?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.