Long Phượng Tình Trường

Chương 36:




Tôi lắp bắp “Mẫu phi của ngài chẳng phải đang ở Long cung Đông Hải sao?” Trong giây lát, tôi lại nhớ tới những chuyện xưa.
Ma ma ở núi Đan Huyệt đã từng nói, mẫu thân của tôi từng nhặt được một con rồng, tôi cũng đã từng thấy trong kính Côn Lôn, cũng từng thấy Nhạc Kha kêu một con chim loan xanh là tỷ tỷ, lúc đó tôi cũng không thể biết chắc rằng con chim xanh kia có phải là mẫu thân không nên chỉ đoán chừng thân phận thế thôi.
Vẻ mặt của Nhạc Kha có chút bi thương “Thanh Nhi cũng biết, tam thái tử của Đông Hải Long vương từ lúc sinh ra đã là một đứa trẻ vô hồn, hồn phách trong cơ thể này chính là hồn phách được Long Vương dùng thuật chiêu hồn gọi tới.”
Tôi gật gật đầu,việc này tôi cũng đã được nghe Giao Nhân vương nhắc qua nên cũng không cảm thấy quá kinh khủng.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi một lát, lại nói “Vậy Thanh Nhi có biết, hồn phách được Long Vương gọi tới là hồn phách của ai không?
Trong lòng tôi nổi sóng, nghe như đất trời rung chuyển, nhưng tay chân lại hết sức bình tĩnh, ngay cả âm thanh gió thổi ngang qua cũng có thể nghe thấy. Bên tai tôi nghe thấy giọng nói chậm rãi của hắn “Năm đó, Thái tử Thiên giới cưới hai vị trắc phi, một là con gái của Chiến thần trên Thiên giới, một là tiên tử Ngọc Hư Phong của Côn Luân. Mẫu phi của ta đến từ Côn Luân. Về sau phụ vương hạ giới làm tiên vụ, lúc đó ta chỉ mới sáu trăm tuổi, mẫu thân đấu không lại con gái cùa Chiến thần nên mang theo ta mà rời khỏi Cửu Trùng Thiên, dặn ta đừng để lộ thân phận rồi đưa cho ta thần vật thượng cổ Côn Lôn Kính của Côn Luân để bảo vệ ta. Không ngờ lúc ta vừa rơi xuống thì trúng nhánh cây ngô đồng trên núi Đan Huyệt, đúng lúc được mẫu thân của nàng, công chúa Bích Hoàng cứu giúp.”
“Mẫu thân.. mẫu thân cứu ngài sao?” Những suy đoán trong lòng tôi cuối cùng cũng được chứng minh, làm tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, chỉ cảm thấy mây mù giăng kín mắt, chưa thể vén lên. Chuyện của mẫu thân năm đó, ngoại trừ Tu La vương thì chỉ có người trước mặt là biết rõ ràng nhất, mấy lời của Giao Nhân vương hay của người khác tôi đều không thể tin.
Hắn gật gật đầu, nói “Năm đó ta được mẫu thân của nàng cứu, tuy là tỷ đệ nhưng giống như mẹ con. Vào năm tỷ ấy được hai vạn tuổi thì mang theo ta đi du ngoạn. Không ngờ lại gặp Tu La vương…”
Trong lòng tôi xúc động như thủy triều dâng nhanh, một lúc sau mới mở miệng hỏi “Mẫu thân và Tu La vương… bọn họ….”
Nhạc Kha như có thể hiểu được sự lo lắng của tôi, đưa tay nắm chặt tay tôi, lúc này tôi mới biết thì ra hai bàn tay mình đã nắm thành hai nấm đấm, khẩn trương đến nỗi toàn thân cứng ngắc. Hắn vuốt nhẹ tay tôi rồi nắm chặt trong bàn tay to ấm của hắn, giống như đang cho tôi chút sức mạnh, nói “Thanh Nhi, nàng đừng khẩn trương. Mẫu thân của nàng và phụ thân nàng chính là một đôi phu thê ân ái nhất. Tu La vương là một người quang minh lỗi lạc, làm việc thẳng thắng vô tư, đối với mẫu thân nàng rất tốt. Bọn họ quen biết nhau hơn bốn vạn năm rồi mới thành thân, hơn năm vạn năm sau mới có nàng. Năm đó nàng sinh ra, thành Tu La mở tiệc vui vẻ ba ngày ba đêm, ông ấy ôm nàng đứng ở trên tường thành, vui vẻ đến nổi suýt nữa thì ngã lộn cổ, say sưa mất mấy ngày.”
Tiếc là tôi không thể xuyên qua năm tháng mà trở lại môt vạn bốn trăm năm trước để chứng kiến cảnh thành Tu La tiệc tùng vui vẻ ngày tôi sinh ra, nhưng tôi như có thể nhìn thấy bộ dang vui mừng của ông, hai mắt phát sáng, hàm răng trắng đều, ánh mắt nhìn tôi vui sướng không thôi…. Nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt. Nhưng suy đoán và lo lắng trong lòng cũng vơi đi nhiều, tôi nhớ tới lúc mới gặp ông, nam tử ngang tàng kia từ từ ngồi xuống, vẻ mặt nửa mừng nửa lo, nhiều năm như vậy cũng chưa từng hiểu rõ trong lòng là buồn vui hay chua xót.
Cho dù sau này có bao nhiêu lãnh đạm, đau thương buồn tủi, những oán hận tôi vẫn cất giấu trong lòng lúc này bay đi mất. Cuối cùng tôi cũng có thể nhẹ lòng – sự có mặt của tôi cũng là hạnh phúc của cha mẹ, vô cùng chờ mong, dân chúng trong thành vui vẻ đón chào.Tuyệt đối không thua lúc Đan Y sinh ra được bách điểu chầu mừng, núi Đan Huyệt nhộn nhịp.
Tôi nhào tới ôm lấy nam tử trước mắt, mặc kệ cái áo sạch sẽ của hắn mà khóc lớn, nước mắt chảy thành sông, phẫn uất trong vạn năm biến mất, cảm xúc trong nhất thời không thể kiềm được.
Đợi đến khi tôi khóc ướt cả áo hắn, cổ họng khàn đặc, hắn mới đỡ tôi ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi rồi chậm rãi nói “Chỉ là mấy vạn năm trước khi nàng sinh ra, Thiên giới và tộc Tu La đã đại chiến. Phụ vương của ta kế vị Thiên đế, phong con của con gái Chiến Thần kia làm thái tử. Nhiều lần ta rất muốn xông lên Cửu Trùng Thiên, hỏi một câu xem khi mẫu phi rớt xuống hạ giới có bị thiên binh thiên tướng giết chết không. Sau này ta cũng nản lòng, chỉ đi theo mẫu thân nàng, xem nàng như người thân của mình. Lúc bà thành thân với Tu La vương cũng không dám nói với ngoại tổ mẫu của nàng, sợ ngoại tổ mẫu của nàng không đồng ý. Đợi sau khi nàng sinh ra mới phái hai cô nương ở tộc Tu La tới núi Đan Huyệt để báo tin vui, không ngờ ngoại tổ mẫu nàng lại tức giận đến chết. Lúc đó Thiên giới và tộc Tu La lại bắt đầu chiến tranh sinh tử, Tu La vương vì bất đắc dĩ mới để hai mẹ con nàng ở lại thành Tu La, đi tới Thiên Hà để quyết chiến.”
Chắc cha mẹ cũng không ngờ lần chia ly đó là vĩnh biệt.
Những chuyện về sau thì tôi cũng biết được chút chút, nhưng lại muốn biết rõ ràng, mặc dù mắt đã rưng rưng nhưng vẫn thúc giục hắn nói tiếp.
Nhạc Kha dừng một chút, nói “Nam đó ta che chở cho mẫu thân nàng ẵm nàng về núi Đan Huyệt chịu tang, còn chưa tới nơi đã bị tộc trưởng Xích Diễm ngăn cản giữa đường. Bà mặc đồ tang, mắng mẫu thân của nàng là bất hiếu. Mẫu thân của nàng bế nàng quỳ dưới chân núi, lúc hai tỷ muội đang tranh chấp thì trên trời đưa xuống tiên chỉ, mẫu thân nàng phải chịu chín chín tám mươi mốt tia sét Hồng Thiên, thì ra là tộc trưởng Xích Diễm hận mẫu thân nàng đã hại chết ngoại tổ mẫu nàng nên xin Thiên Giới trách phạt.”
Cả người tôi run rẩy, hơn một vạn năm qua tôi coi dì như mẹ ruột, thì ra mẫu thân tôi chết cũng do bà. Nhưng dượng lại chết trong tay phụ thân, ân oán này tôi biết phải làm sao?
Hắn ôm tôi vào ngực, giọng nói trầm trầm, giống như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó “Tiểu Thanh Loan, năm đó nàng mới được hơn một tuổi, vẫn còn là một con chim non gào khóc đòi ăn, Xích Diễm nói với mẫu thân nàng, nếu như bà có thể chịu được chín chín tám mươi mốt tia sét Hồng Thiên này thì sẽ cho bà lên núi Đan Huyệt nhìn mặt mẫu thân lần cuối. Mẫu thân nàng đành đưa nàng cho Xích Diễm, cưỡi mây bay lên, sét đánh tới, dù mẫu thân nàng có bảy vạn năm tu vi nhưng cũng không chống lại nổi sét Hồng Thiên này, tới tia sét thứ bảy mươi sáu thì bà đã hấp hối, ta nhào lên cản cho bà một cái nhưng do tu vi còn thấp, một tia sét này đã đánh cho hồn phách của ta bay ra khỏi cơ thể.”
Tôi ôm chặt hắn, giống như nắm miếng gỗ giữa dòng nước chảy, không thể buông tay. Trong lòng tôi nổi sóng phong ba, từng cơn làm cho tôi hoa mắt chóng mặt, tay chân không còn sức lực. Hắn đặt cằm trên vai tôi, tôi chỉ cảm thấy nơi đó dần dần nóng lên, có một giọt lệ nóng bỏng nhỏ vào áo tôi, hắn nức nở nói “Ba hồn bảy vía của ta vẫn chần chừ không chịu đi, nhìn thấy lúc đánh tới tia sét thứ tám mươi thì Nhị công chúa… tỷ ấy đã không còn thở, cuối cùng một tia sét đánh trúng hồn phách tỷ ấy, hôi phi yên diệt.”
“Tộc trưởng Xích Diễm thấy mẫu thân nàng đã biến mất khỏi tứ hải bát hoang thì ôm nàng trở về. đợi tới khi Tu La vương tơi thì thân thể của ta cũng đã không còn, trong mắt ông ấy như chảy ra máu. Ta thấy ông ấy chạy về, không còn tinh thần gì nữa, chìm sâu vào bóng tối.”
Tôi như muốn ngả quỵ, nhớ lại chuyện xưa cũng không còn hậ thù gì nữa. Phụ thân vừa trở về sau mấy ngày gió lửa thì đã không giữ được mạng của mẫu thân, trận đại chiến kia vô cùng thê thảm. Tiên giới vẫn nói Tu La vương Nhiếp Phần hung hăng tàn bạo, lại không ai có thể hiểu được, lúc mẫu thân hồn phi phách tán chắc là ông như đang ở Địa Ngục bị lửa Hồng Liên thiêu đốt, sao có thể dừng tay được?
Tôi từng nghe nói Thiên giới và tộc Tu La chiến tranh, cuối cùng thì hai bên đều thiệt hạ. Mười vạn quân Tu La cuối cùng cũng chỉ còn bốn vạn, Thiên giới cũng mất đi vô số chiến tướng, trong đó có cả dượng Phượng Đạm, còn có Chiến thần duy nhất của Thiên giới, cũng chính là phụ thân của Thiên hậu bây giờ, cũng chết trong trận chiến đó.
Thật lâu sau Nhạc Kha mới nói “Lúc ta tỉnh lại thì hồn phách đã ở trên người Long tam thái tử. Vật đổi sao dời đã qua hơn ba nghìn năm trăm năm. Sau nhiều năm như vậy ta cũng chưa nghe ai nhắc tới mẫu phi. Giống như mẫu phi chưa từng tới Cửu Trùng Thiên, không còn ai nhắc đến.”
Tôi tránh khỏi ngực hắn, trong lòng vẫn còn đau đớn những vẫn không nhịn được mà hỏi “Chẳng lẽ tối qua trong Ngự hoa viên của Thiên đế, ngài thật sự nghe được giọng nói của Thiên phi nương nương?”
Trong mắt hắn chợt lóe lên sự đau xót, lại như nhớ về cảnh hôm qua thì lại nói “Cũng không hiểu tại sao ta lại nghe được giọng nói của mẫu phi, nhưng đi tìm thì lại không thấy bóng dáng của bà…”
Tôi lui về sau một bước, tuy hôm nay hắn giải thích chuyện xưa với tôi nhưng trong lòng tôi vẫn còn có tâm bệnh, nhìn bộ dáng của hắn đáng sợ như vậy cũng đâm ra sợ hãi.
Hắn cắn răng, cuối cùng nhớ tới tôi lại nhẹ nhàng nói “Nàng đúng là một nha đầu nhẫn tâm, tối hôm qua lại đánh ta ngất đi như vậy…”
Tôi lau nước mắt trên mặt, cũng không biết là mình đau lòng vì hắn hay vì bản thân. Tôi cảm thấy chuyện lúc trước bây giờ không còn ai nhắc tới, nhưng hắn vẫn day dứt tới bây giờ, thân phận và diện mạo cũng thay đổi nhưng vẫn không tìm được mẫu phi của mình, đau khổ trong đó người ngoài làm sao hiểu được?
Tôi khoát tay áo, lau hết nước mắt, hốc mắt đỏ đỏ mà nhìn xung quanh rồi nói “Đây là đâu chứ? Ngài điên rồi sao?” lại cảm thấy bản thân sợ hắn như vậy cũng thật là buồn cười. Nếu hắn muốn ra tay với tôi thì đã ra tay mấy trăm năm trước rồi, sao lại để tôi đánh hắn một trận, còn cào rớt cả vảy rồng của hắn?
Thấy hắn làm bộ muốn đánh tôi, tôi cũng không lùi lại mà bước tới ôm hắn, nói một cách tinh ranh “Đánh đi. Ngài đánh đi. Dù sao ngài cũng từng kêu mẹ ta là tỷ tỷ, nói ra ta còn phải gọi ngài là cữu cữu (cậu), vậy ngài đánh đi.”
Hắn quay chỗ khác lau nước mắt rồi lại nhéo mũi tôi, gượng cười “Không phải là ta cũng gọi nàng là tỷ tỷ sao? Tính làm sao bây giờ?”
Tôi ngược lại chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Hắn ôm tôi vào lòng, thản nhiên nói “Đứa con cả của Thiên đế đã sớm hồn phi phách tán rồi, bây giờ ở cạnh nàng chính là Tam thái tử của Đông hải long vương, chức cữu cữu này ta không làm nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.