Long Phượng Tình Trường

Chương 2: Mất nhiều hơn được




Hai người và một hồly quay lại Phượng Tê Cung, nhưng thấy cửa cung mở rộng, Đan Chu mộtthân y phục rực rỡ tươi cười xinh đẹp đứng ở cửa, trước hết nở một nụcười ấm áp với dì ta, sau khi hành lễ xong, đứng dậy quay về phía saucười lạnh lùng với ta: “Muội muội càng ngày càng được nhỉ, ngay cả LongTử Đông Hải cũng dám đánh, quả thật ở Phượng Tê Cung chán đến không chịu nổi rồi à!”
Từ nhỏ ta đã phải sống dưới mái hiên người, tuy nóirằng có chút quan hệ thân thích với Đan Chu, nhưng vạn lần không dámxưng tỷ nói muội với nàng ta.
Trong đó có cái nguyên do của nó.
Năm đó khi ta hóa thành hình người, cùng lắm chỉ vừa mới một ngàn hai trămtuổi, chỉ vì nguyên thân chính là một cái con chim Loan màu xanh, bộquần áo trên người cũng có màu xanh bình thường, đương nhiên không thểsao sánh với bộ vũ y ngũ sắc lấp lánh nhiều màu của Đan Chu biểu tỷ. Khi đó còn nhỏ trong lòng tràn đầy tình cảm, lại lúc mới có được hìnhngười, mong chờ tìm đến vị công chúa Điểu Tộc này, tiến lên thân thiếtgọi: “Đan Chu biểu tỷ –”
Lúc đó Đan Chu công chúa Điểu Tộc cóniên kỷ bốn ngàn sáu trăm tuổi, lúc đó từ mũi nàng ta phun ra một hơithở mạnh, lạnh lùng nói: “Chỉ là một nha đầu gửi nuôi, tương lai lớn hơn một chút ở trong cung làm chuyện tạp vụ vặt vãnh, cũng xứng gọi bảncông chúa là tỷ tỷ?”
Mặc dù việc này đã trải qua mấy ngàn năm,Đông Hải ruộng dâu hóa biển xanh đã vài lần, đáng lẽ ra nên tan thànhmây khói, nhưng Bản Tiên là một vị tiên có thù tất báo, mặc dù nể mặt dì chưa từng đối chọi gay gắt với Đan Chu, nhưng cũng nhớ kỹ việc này,chẳng quên.
Nhưng đánh Long Tử Đông Hải, cũng là chuyện sáng sớm ngày hôm nay,– nàng ta làm sao mà biết được?
Mặc dù trong lòng ta có chút bất an, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bất đắc dĩcủa dì, cũng biết bà ấy đã quen nhìn thấy Đan Chu đối xử với ta ra sao,ngược lại ta cảm thấy rất bình tĩnh — cho dù việc này truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang, nhưng đánh cũng đã đánh, cùng lắm thì Nhạc Kha đánh lại talà được. Tuy nói chân thân của chim Loan không có vảy, thì ít ra mấycong lông vũ màu xanh vẫn có chứ.
Ta mềm nhẹ vuốt ve bộ lông trơn mượt của Cửu Ly, nói: “Cần chi công chúa điện hạ quan tâm? Chỉ là gỡxuống vài miếng vảy rồng thôi mà!”
Đan Chu đương nhiên muốn đốichọi gay gắt với ta: “Nói ra nhẹ nhàng quá, gỡ xuống vài miếng vảy rồngthôi! Nếu không phải mẫu thân lên Thiên Đình ra mặt giúp ngươi, giờ phút này thế nào có núi Nữ Sàng cho ngươi cư trú? Sợ là sớm bị nhốt đánh vào Súc Sinh Đạo, không thể trở mình!”
Ngụ ý dường như ta có thể cư trú ở núi Nữ Sàng, thế nhưng là một chuyện may mắn lắm?
Trong lòng ta đầy tức giận oán trách, trên mặt chỉ làm ra vẻ khó hiểu, mỉmcười, càng làm cho nàng ta buồn bực gấp bội, phía trên khuôn mặt kiềudiễm lệ khí đột nhiên càng tăng thêm.“Đang yên ổn làm một tiên tử vui vẻ thì không làm, lại muốn đi đến chỗ hoang vắng làm một thổ tiên. Cũngchẳng trách người bên ngoài không chịu giúp đỡ ngươi, chẳng qua chỉ làmột khối bùn nhão……”
Nếu không có dì gần ngay trước mắt, sợ là trong phút chốc nàng ta nhịn không được, sớm đã động tay với ta.
Ta hận sâu đậm Nhạc Kha keo kiệt. Dù sau kết bạn với hắn cũng đã sáu bảyngàn năm, đánh nhau cũng không phải chỉ có một lần, cho tới bây giờ vẫngiống như đứa trẻ chưa cai sữa, đánh thua cư nhiên lại nói cho lão chabiết, khi dễ ta không cha không mẹ sao?
Càng hận Đan Chu không để ý thể diện chỉ trích ta như vậy.
Có một đám tiên nga đứng phía sau nàng ta, nghe thấy lời ấy đều là khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ. Ta ở trong Phượng Tê Cung đã gần một vạn năm, từ lúcban đầu mới có ký ức, thì đã lớn lên trong tiếng chỉ trích nghị luận của đám cung nhân, cũng biết mình không cha không mẹ, chỉ là một còn chimLoan mồ côi được gởi nuôi ở trong Phượng Cung, nếu có chút khả năng quan sát cảm nhận, tất nhiên phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Cho đến bây giờ ta vẫn cố tình đần độn, không biết chuyện gì, da mặt dầynhư tường thành. Thường có tiên nga chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng ta, chêta miệng lưỡi sắc bén tâm địa độc ác, hoàn toàn không có một chút gìkhiến cho người ta thích cả. Mỗi khi ta nghe được mấy lời này, chỉ làmnhư bị ù tai. Nếu có thêm lời nói độc ác, động tay động chân, thì dù sao ta cũng không nhân nhượng chút nào mà đánh trả lại . Khi còn nhỏ khoảng bốn ngàn năm tuổi, cũng không biết đã cùng với đám tiểu tiên cùng tuổiđánh nhau bao nhiêu lần rồi. Càng ôm ấp hy vọng ngu ngốc ngông cuồng gấp bội: Cha mẹ đã hồn phi phách tán trước khi sinh hạ ta, tất nhiên khôngmuốn để cho ta bị khinh thường mà lớn lên!
Chỉ vì suy nghĩ nhưvậy cuối cùng mỗi đêm ta đều tự nói để lừa gạt bản thân mình, nếu bị Đan Chu biết được, sợ là sẽ cười đến rụng răng.
Ngay cả dì, cũngkhông biết làm sao với cô con gái được nuông chiều này, tùy ý cho nàngta ương ngạnh. Ta cũng phản bác thành thói quen, không chút lưu tình chỉ trích nàng ta: “Công chúa điện hạ ngươi lén xuống nhân gian?”
Có lẽ Đan Chu cũng không đoán được ta chọc vào tai vạ lớn như vậy mà ngaycả hốc mắt cũng chưa từng đỏ lên , thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi, lại bị ta vạch trần chuyện nàng ta phạm giới, không khỏi đỏ cảgương mắt thanh tú, biện bạch nói: “Bậy bạ!”
Từ trước đến này tarất thích nhìn dáng vẻ Đan Chu mặt đỏ lên như vậy, giống như quả trêncây đào mật trong điện của ta, thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.Trong lòng mặc dù cười thầm, trên mặt vẫn phải nghiêm trang cực kỳ thành khẩn nói: “Cái gọi là bùn nhão không trát được tường, ta nhớ rõ đây làmột câu tục ngữ của nhân gian!”
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Phượng Tê Cung, cho tới bây giờ rất ít người dám mỉa mai Đan Chu, nàng ta bịcâu nói dối của ta lừa, nhất thời gương mặt ngọc trắng bệch lén nhìn dì, nhìn thấy sắc mặt bà ấy không giận mà uy nghiêm, có chút oán hận trừngmắt nhìn ta một cái, che mặt chạy vào trong cung, một đám tiên nga đuổitheo phía sau, y phục rực rỡ lộn xộn nhiều màu sắc, hương mai tràn nhậpmũi, tình cảnh này thật là long trọng.
Trong miệng ta ‘chậc chậc’ thở dài, chỉ cảm thấy Đan Chu chẳng qua đã sống phí hơn một vạn banghìn tuổi, bị mấy câu nói của ta ép buộc đến lộ ra chân tướng.
Hai mắt dì trầm lặng như biển, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nở nụ cười từ ái hiếm thấy: “Ngươi đứa nhỏ này……”
Đương nhiên ta hiểu được làm trò trước mặt bà ấy, lần này có chút làm càn,chỉ là ta ỷ vào sau này không trở lại núi Đan Huyệt nữa, dù sao cũngphải trả thù Đan Chu. Kỳ thật nàng ta không hề biết, mỗi khi nàng ta mặc vũ y nhiều màu sắc nâng cao chân khí thế cao ngạo đi ngang qua trướcmặt ta, trong lòng ta dù sao vẫn có chút đáng thương cho vị công chúakhờ khạo này, phải tuân thủ vô số điều cấm, tuy là một vị công chúa caoquý nhất trong Phượng Cung, cũng chỉ là một con phượng hoàng trong lồngson.
Lúc công chúa Đan Chu của Điểu Tộc bảy ngàn tuổi liền địnhviệc hôn nhân với thái tử Lăng Xương của Thiên Giới, long phượng hài hòa sánh đôi, là một câu chuyện được mọi người ca tụng trong khắp Tứ HảiBát Hoang. Chỉ là Thiên Hậu nương nương tương lai mỗi một ngôn từ một cử chỉ dù sao cũng phải tuân theo khuôn phép, không thể lén xuống nhângian là một trong những giới luật đó. Mỗi ngày giống như con rối gỗ bịmột đám tiên nga vây quanh, dáng điệu cử chỉ lời nói việc làm, đều phảimẫu mực, làm chuyện gì sai, liền có trưởng lão trong tộc dạy bảo, sợtương lai gả vào Cửu Trùng Thiên, sẽ làm mất thể diện của Điểu Tộc.
Tiên nga bên cạnh nàng ta đều là do các tinh quái Điều Tộc tu thành, chungquy vẫn có bản tính khó sửa, mỗi ngày đều ríu tít nhiều chuyện, ngay cảmột món điểm tâm công chúa ăn sau bữa trưa, cũng sẽ tranh chấp nửa ngày, ai cũng hận không thể để cho công chúa ăn được điểm tâm do mình chuẩnbị, trong phòng giống như lúc nào cũng mở ra đại hội chim tước, vô cùngnáo nhiết.
Trong điện của ta từ trước đến nay vốn rất quạnh quẽ,cùng lắm chỉ có hai Tiên Nga để sai làm việc nặng, thấy ta trở về cũnglười biếng. Có khi ta mười ngày nửa tháng không trở về, tùy ý du ngoạnkhắp chốn Tứ Hải Bát Hoang, ngoại trừ Cửu Ly, cũng là không nhớ đếnngười nào.
Hôm nay ta mang theo Cửu Ly trở về, một đám tiên ngatiên đồng trong Phượng Tê Cung thấy ta hận không thể lập tức nhượng bộlui binh. Khi đến gần nơi ta ở, hai Tiên Nga trong điện kia nhìn thấy ta từ xa xa, thế nhưng thân mình run run đồng loạt lui về phía sau vàibước, trong mắt có vẻ rất sợ hãi. Quang cảnh này khiến cho ta chợt nhớđến một chuyện: vị Long Tam Hoàng Tử Nhạc Kha của Đông Hải tự cho mìnhsiêu phàm kia, hiện nay còn nằm ở trên giường dưỡng thương.
NhạcKha từ trước đến nay trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu phóng khoáng, cũngxem như là bạn thâm giao với ta. Vốn ta đánh hắn thoạt nhìn thì hắn bịthiệt thòi, kỳ thật nếu suy nghĩ lại, nhưng ta liều lĩnh đánh người,ngược lại bị chịu thiệt lớn.
Thấy giận chúng thần tiên Tứ Hải Bát Hoang này ai ai cũng chỉ cảm thấy thiếu niên phong lưu phóng khoángngược lại truyền đi những giai thoại đẹp, ta động tay động chân lại rơixuống hạng thấp kém như vậy. Cho nên chỉ cảm thấy ta thô bỉ, lại khôngbiết hắn xứng đáng bị như vậy. Thiệt thòi to lớn này người ngoài khôngnhìn thấy được, ta ở trong cung chậm rãi đi thẳng tới, thật lĩnh hội sâu sắc.
Cửu Ly có thiên tính cảnh giác, cũng không biết là bởi vìkhông khí trong cung hay là thái độ của hai Tiên Nga làm nó bất an, nóđộng đậy bất an trong lòng ta vài cái, được ta cúi đầu nói nhảm vài câu, cũng yên ổn hơn, tùy ý cho ta ôm vào trong điện.
Ta thở dài, đặt nó trên chiếc bàn, rót một ly Phong Lộ hớp một ngụm, thấy nó đángthương nhìn vào thứ trong ly của ta, có lẽ là thấy sắc mặt của ta khôngtốt, nó cũng không dám lỗ mãng. Ta đặt cái ly sát vào nó, đút nửa lyPhong Lộ khác cho nó, thở dài một hồi.
Ta đang là một tán tiênvui vẻ, vì trừng trị tên bại hoại của tiên giới, liên luỵ phá hủy luôndanh dự của mình, khiến cho chúng tiên nga, cung thị chê cười, còn bịgiáng đến núi Nữ Sàng, làm địa tiên, quả thật mất nhiều hơn được! Chỉhận lúc ấy mình nương tay từ tâm, đánh mất cơ hội. Nên gỡ thêm nhiềuphiến vảy rồng nữa, làm cho hắn nằm trên long sàn thêm một hai trăm nămnữa, cũng ít gây tai họa cho đám tiên nữ……
Lại nghĩ tới núi NữSàng có nhiều tinh quái ác yêu, Cửu Ly chỉ mới tám trăm tuổi, lần nàyrời đi cũng không giống như ngày xưa, lại không có khả năng trở về, nếuđể một con hồ ly nhỏ trong cung điện to như vậy, thật là có chút lolắng.
Thôi, lúc trước nó nguyện ý theo ta, hôm nay ta nên hỏi nó một tiếng.
Ta lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm đôi đồng tử màu đỏ trong suốtóng ánh của nó, dịu dàng nói: “Cửu Ly, hôm nay tỷ tỷ phải rời khỏi nơinày, không trở về nữa. Ngươi muốn về Thanh Khâu hay là ở lại núi ĐanHuyệt?”
Nó nghiêng đầu đánh giá ta, giống như không hiểu chút nào, trong đôi đồng tử màu đỏ một mảnh mờ mịt.
Ta bật cười, chỉ cảm thấy mình có ý nghĩ kỳ lạ.
Tuy Cửu Vĩ Hồ là linh vật, nhưng lúc chưa hóa thành hình người làm sao nghe hiểu được lời nói của ta?
Mặc dù ta không biết vì sao người của núi Đan Huyệt đối xử hẹp hòi với ta,nhưng Cửu Ly định cư ở nơi đây, lại chưa bao giờ bị xem thường vô cớ.Cũng không biết là do Cửu Ly từ nhỏ có mạo mỹ, hay là Cửu Vĩ Hồ biết mêhoặc lòng người?
Nếu nó ở nơi đây, tất nhiên sống yên ổn hơn rấtnhiều so với đi núi Nữ Sàng. Sáu trăm năm sống nương tựa lẫn nhau, mộtkhi chia lìa, cũng không biết khi nào gặp nhau?
Ta nhìn lướt quatrong phòng một lần, sống nhờ nơi đây gần vạn năm, chẳng qua cũng chỉtích góp từng chút một mấy quyển sách mỏng manh, một ít vật tiêu khiển,cũng không quan trọng lắm, cho nên vứt bỏ không lấy thứ nào. Cuối cùngvuốt ve cái đầu nhỏ ấm áp của Cửu Ly một lần, quay đầu ra cửa phòng,điều khiển đụn mây bay lên.
Bất quá khó khăn lắm mới cao hơn đỉnh nóc nhà, liền nghe được tiếng khóc lóc thê lương trong phòng, giống như tiếng khóc của trẻ con ở nhân gian, ta kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên đụn mây ngã xuống, cuống quít cúi đầu nhìn, ánh sáng bạc hiện ra, CửuLy từ trong phòng đột ngột xông ra, ngẩng đầu nhìn ta, khóc nỉ non không dứt.
Ta hạ đụn mây, còn chưa yên ổn, trong lòng liền cảm thấymột thân hình nhỏ ấm áp, tiếng khóc nỉ non dừng lại. Bất kể ta dùng baonhiêu sức muốn túm nó xuống, cũng không thể.
Con hồ ly nhỏ này dùng chân bám chặt vào vạt áo trước của ta, thiếu chút nữa làm cho bộ áo xanh này của ta bị rách.
Ta búng vào cái đầu nhỏ của nó, chỉ cảm thấy chút thương cảm ly biệtthoáng chốc bị gió thổi tản mác, cũng chưa từng bái biệt dì, vô cùng cao hứng khởi đụn mây, ôm chặt tình cảm ấm áp khó có được vào trong ngực,hướng về núi Nữ Sàng mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.