Long Phượng Tình Trường

Chương 114: La đai song kết…




Trong lúc ta nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được có bàn tay to lớn mát lạnh xoa đỉnh đầu ta, lo lắng nói: “ Vẫn còn sốt, đã mấy ngày trôi qua rồi chứ?”
Bên tai vẳng đến một giọng nữ nhẹ nhàng thấp giọng đáp: “Y tiên trong cung cũng đã nói, bệnh này của công chúa đến quá bất ngờ ồ ạt, chính bởi u uất trong lòng khó tan, lại thêm dầm mưa lớn trở về nên mới nguy hiểm. Chỉ là qua hai ngày thì sẽ tốt lên nhiều.”
Ta mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hôm đó rời khỏi Thiên giới, bị Thiên binh Thiên tướng canh giữ Thiên cung chặn lại, rất may khi ấy là ban đêm, Thiên giới canh phòng cũng không quá cẩn mật, dựa vào tu vi của ta, có thể đánh khắp Thiên giới, vượt qua Thiên hà, lao vào màn mưa như trút trở về thành Tu La.
Nhìn thấy cổng thành cao rộng của thành Tu La, lòng ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trước mắt tối sầm liền mất đi tri giác, lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường lớn trong Tư Hoàng Điện, bên giường dường như có người túc trực chăm sóc, chỉ là lòng ta như tro tàn, cả người lại nóng vô cùng, thường xuyên mơ hồ ngủ mê man, cũng không nhớ rõ bản thân trở về như thế nào.
Lại nằm trên giường mấy ngày, cuối cùng đã có lúc có thể tỉnh táo. Phụ thân mấy lần đến thăm, ta đều giả vờ ngủ. Hôm ấy bị Nhạc Kha đưa đi, mặc dù đôi lúc nghĩ đến phụ thân ta cũng thấy áy náy, nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ quay trở về thành Tu La. Hiện giờ trở về trong tình trạng nhếch nhác thê thảm thế này, ít nhiều cũng thấy hổ thẹn với phụ thân.
Hôm nay sau khi phụ thân đến một lúc lâu, ta rề rà mãi cũng không nghe thấy tiếng bước chân người rời đi, toàn thân cứng ngắc nằm trên giường, đương lúc suy nghĩ mông lung, bàn tay ấm áp của người xoa xoa đỉnh đầu ta, bên tai nghe thấy giọng nói chan chứa yêu thương của người: “Nha đầu ngốc, con định vĩnh viễn cũng không nhận phụ thân, không nói chuyện với phụ thân sao?”
Ta rất muốn phản bác lại, nhưng cổ họng như thể nghẹn ứ,không thốt nên lời, chỉ cảm nhận được sự ấm áp hiền hòa của bàn tay to lớn nơi đỉnh đầu, khiến ta nảy sinh suy nghĩ biếng nhác, thật sự không muốn động đậy, mọi việc chỉ cần để người làm chủ là được.
Người thở dài một tiếng, thiếu đi nét hào sảng thường ngày, lo lắng nói: “Lúc đầu phụ thân phản đối dù con khăng khăng muốn ở cùng Nhạc tiểu tử. Nó đối với con cũng xem như thâm tình, nếu như kế nhiệm Thiên Quân, thì điều cần phải cân nhắc sẽ không phải là nhi nữ tình trường giữa hai người tụi con nữa, mà chính là toàn bộ Thiên giới sau lưng nó, Thiên giới và tộc Tu La ta oán thù chồng chất đã lâu, con xem phải điều đình như thế nào đây?”
Ta cắn chặt môi, không nói một câu.
Người lại thở dài: “Cho nên phụ thân nói con hãy còn là một đứa trẻ! Tộc Tu La ta thiện chiến, Thiên giới suốt mấy ngàn năm qua cũng chưa từng chiếm được ưu thế gì, nợ máu theo đó càng tăng thêm, nói một câu không thỏa đáng, cho dù có đem vị công chúa Tu La là con ra băm vằm trăm mảnh, sợ rằng cũng khó mà khiến đám quả phụ cũng như huynh đệ quyến thuộc của những chiến tướng đó mãn nguyện, con tội gì phải thế?”
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, ta dù có gắng hết sức cũng không thể ngăn được nước mắt cứ ồ ạt cuộn trào, phụ thân dìu ta ngồi dậy, để ta ngồi ngay ngắn trên giường, nửa người áp sát vào trước ngực người, lồng ngực to rộng ấy khiến những đau khổ uất ức đều bộc phát ra, ta từ từ khóc lên thành tiếng, ban đầu là thấp giọng nức nở, kế đó tiếng nức nở càng lúc càng to dần.
Đợi đến khi khóc đến đất trời u ám, mơ hồ nghe thấy tiếng vỗ tay, giọng nói vui vẻ của Phương Trọng vọng đến bên tai: “Tốt rồi tốt rồi, thế này là tốt rồi, y quan nói, có thể khóc thì bệnh này sẽ đỡ được phân nửa.” Lại có chút đắc ý nói: “Nô tỳ từ sớm đã nói Vương thượng chính là thần dược mà!”
Phụ thân có phải là linh đơn diệu dược hay không ta không rõ, ta chỉ biết ngày hôm đó, sau khi áp vào trước ngực người rồi đau đớn khóc, quả thực sức khỏe của ta càng ngày càng khởi sắc, bất quá nửa tháng đã hồi phục tình trạng như trước đây. Nhưng duy chỉ có mình ta biết, hồi phục cũng chỉ là bên ngoài, còn nội tâm loang lổ đau nhức thì khó mà bình phục.
Những ngày sau đó ta biếng nhác nằm trên giường, khi Phương Trọng hầu hạ ta dùng trà, từng vô tình hay hữu ý nhắc: “Nghe nói Thiên đế hiện giờ cũng bệnh rất nặng…” Ta hững hờ ngăn nàng lại: “Phương nữ quan có lẽ hồ đồ rồi, thành Tu La ta và Thiên giới chính là kẻ địch người sống ta chết với nhau, sống chết của Thiên giới đế tôn nào có can hệ gì đến chúng ta?”
Nàng nặng nề thở dài một tiếng rồi rời đi.
Ta rũ mi nhìn, ly trà trong tay sắc lá xanh biếc, màu sắc thanh thuần tươi mát, sắc trà cũng biếc xanh. Nhìn một lúc lâu, ly trà trở nên lạnh ngắt, hớp một ngụm, đắng đến tận tâm can.
Bổn tiên cũng không phải dạng nữ nhi cầm không được bỏ xuống không xong. Bị ái tình xưa che mắt, một khi phát hiện chân tướng liền khóc lóc tỉ tê, nhất quyết phải dây dưa không dứt, đòi một lời giải thích rõ ràng, đấy là cách làm của những người bên cạnh. Nếu đã biết hắn giấu giếm ta, bất kể chân tướng thế nào, giấu giếm chính là giấu giếm, không tin tưởng đấy là sự thật, biết với không biết nguyên nhân, chẳng qua là khác biệt giữa chém một nhát hay nhiều nhát, đau ít hay đau nhiều, chung quy vẫn là đau đớn. Tội gì phải thế, lại còn ủy khuất bản thân đi cầu xin một chân tướng chẳng đáng giá gì?
Ta không muốn nghe không muốn hỏi, chỉ cầu an ổn trong sự che chở của phụ thân, có điều đêm khuya thanh vắng thường xuyên nghĩ đến, trong lòng lại đau đớn vô cùng, tuy nhiên dưới ánh mặt trời gay gắt, ta liền đem thời khắc không tỉnh táo lúc đêm khuya ấy coi như một cơn ác mộng, thiếu niên áo trắng trong mơ mơ hồ rất thân thuộc, mơ hồ như thể khiến ta động tâm, thế nhưng không biết ta đã lạc mất người thiếu niên áo trắng ấy nơi con đường nào rồi.
Hắn đêm đêm ước chừng đều đến, lúc lạnh nhạt lúc nhiệt tình, có điều trong mơ luôn trừng mắt nhìn ta, luôn giọng chất vấn: “Vì sao nàng lại nhẫn tâm như thế…”Ta ôm chặt ngực, mơ hồ ngay cả trái tim bên trong lồng ngực cũng đã mất rồi, cười đáp hắn: “Tim ta đâu? Nếu đã không có tim, sao nói là nhẫn tâm?” Cuối cùng tỉnh lại, thanh sam đã ướt đẫm mồ hôi. Chỉ là ngồi dưới ánh mặt trời, tất cả mọi chuyện đều không có gì phải sợ.
Lúc nhỏ ta thường lo sợ, bữa cơm ấm lạnh, thế gian coi thường. Sau này lại sợ, lòng chàng sắt đá, hoan tình dần phai. Hiện tại mất cũng chẳng thể mất, sợ cũng chẳng thể sợ, đương nhiên chỉ có dũng cảm tiến về phía trước.
Phụ thân kéo ta đến Thất Diệp Đường tham chính, chư thần hết sức cung kính, trong số đó có vài gương mặt quen thuộc, như thể cách xa mấy đời, ta nở nụ cười đạm mạc mà xa cách.
Có lúc Ma Lạc lại tới ngồi cùng ta dưới tàng hoa uống trà, đôi bên cùng trầm mặc. Hắn đến rồi đi, ở bên tai ta lải nhải không ít, chuyện thú vị có chuyện nhàm chán có, khách khí có thân thuộc có, ta đều một mực lắng nghe, lắng tai nghe chăm chú nhìn, đôi lúc còn phụ họa bằng nụ cười nhợt nhạt, thế nhưng nét mặt hắn lại ủ rũ buồn bã.
Nam nhân chung quy đều kỳ lạ.
Trước đây ta động một chút thì sẽ nổi giận với hắn, cho dù bị phụ thân bắt dùng cơm tối với hắn, sau bữa ăn lại đi tản bộ tiêu thực, cũng sẽ sinh sự đá hắn vài cước, hắn lại nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng ta đương nhiên càng nóng giận thêm vài phần. Hiện giờ ta dịu dàng hiền hòa như vậy, thế nhưng hắn lại thường xuyên cao hứng mà đến, ủ rũ mà về.
Chỉ có điều buồn bực trong lòng hắn cũng giống như tiếng hót của chim tước trong rừng, với ta mà nói, tất cả là âm thanh của thiên nhiên, mưa rơi gió thổi, đều là những thứ mà ông trời ban cho.
Buồn vui của Ma Lạc, nghĩ thấy cũng là điều tự nhiên, không cần bổn tiên phải mất công lo nghĩ.
Sau này phụ thân nói: “Loan nhi cũng nên thành thân rồi, phụ thân thay con lo liệu được không?” Một nam nhân khí phách cao to chín thước, thế nhưng lại khom người ánh mắt trông mong nhìn ta, như thể nếu ta không đồng ý, chính là làm khó người. Làm khó phụ thân, vốn dĩ không phải điều ta mong muốn, vì vậy gật gật đầu: “Phụ thân thấy làm thế nào tốt thì cứ làm, Loan nhi không có ý kiến.”
Người thở dài một tiếng, rời đi.
Ta đồng ý với người, cũng không thể khiến người vui vẻ, phụ thân thật sự càng lúc càng khó hiểu.
Sau đó mọi người đều chúc mừng, như thể ai nấy đều được gả cho lang quân như ý hay cưới được tân nương xinh đẹp, người người hân hoan, bận rộn vô cùng, duy chỉ có mình bổn tiên cả ngày nhàn rỗi đến mốc meo, không khỏi ngạc nhiên: Họ vui vẻ bận rộn như vậy, lẽ nào thật sự có liên quan đến ta?
Ngay cả Ma Lạc cũng hỉ hỉ hả hả đến: “Ta cho rằng công chúa không chịu đồng ý! Hạ thần cho rằng công chúa không chịu đồng ý!” Lời lẽ vui mừng đều không nói, chỉ có dáng vẻ vụng về ngốc nghếch, hoàn toàn không giống với nét tiêu sái lỗi lạc hàng ngày, một câu cũng phải nói tới hai ba lần, tựa hồ khiến tai bổn tiên muốn rơi ra.
Kỳ thực lỗ tai bổn tiên không hề rớt xuống, chỉ là bị hắn ầm ĩ thế này, rụng xuống cũng không phải là không có khả năng. Vì vậy ta nghiêm giọng nói: “Thống lĩnh, nghe nói bách tính phàm gian có một điều chú trọng, đó là nam nữ trước khi thành thân không được gặp mặt, nếu không hôn sự sẽ không hài hòa, ảnh hưởng đến đời sau.” Đây là chuyện từ đâu ra chứ? Chẳng qua là cảnh giới cao nhất của bịa đặt, chẳng phải là ăn không nói có, mà chính là ăn có nói không.
Lời này giả giả thật thật, khiến kẻ đó vui mừng không thôi, mơ mơ hồ hồ rời đi, trước khi đi hãy còn quay đầu cười nói: “Công chúa, đợi vi phu đến cưới nàng nha!”
Cách xưng hô này khiến lồng ngực ta bỗng dưng đau nhói, như thể có người giáng một chưởng nặng nề vào đầu, cả người đều ngã vào đất bùn, bị bùn đất vây lấy, tránh không được mà đứng dậy cũng không xong, trái tim dần dần càng lúc càng đau đớn, từng đợt từng đợt, khí thế ồ ạt, người thiếu niên áo trắng ấy hôm nay giữa ban ngày cũng đến bái phỏng, đứng ngay trước mắt ta, nhìn vào kẻ bị đánh vào trong đống bùn là ta đây, cười nói: “Thanh nhi, vi phu…”
Biển rộng xa xăm, đình viện u tĩnh rộng lớn, nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ, cao đường hiền từ, ta ở giữa nơi đình viện ấy, thế nhưng lại thấy lạnh lẽo xa cách vô cùng.
Mãi đến khi Hùng Lực đứng trước mặt, thân thiết nói: “Công chúa, người lạnh sao?”
Lúc này ta mới phát hiện bản thân đang ôm chặt hai vai, tựa hồ như thể đang lầm lũi một mình nơi băng tuyết giá lạnh, ôm lấy vai hòng giữ lấy chút hơi ấm. Xung quanh trăm hoa đua nở, rõ ràng là ấm áp tựa xuân về.
Ta lắc lắc đầu, mờ mịt ngồi xuống, lặng lẽ uống tách trà, thấy y cũng không hề rời đi, ngạc nhiên nói: “Hôm nay đến phiên trực của ngươi, sao lại có thời gian ở đây?”
Hắn ngập ngừng nói: “Ngoài cổng thành có người cầu kiến.”
“Có người cầu kiến thì các ngươi tự mình quyết định, thành Tu La cả ngày có không ít người đến cầu kiến, lẽ nào từng người đều phải đến thông báo với ta?”
Người thành thật cứng nhắc cũng khiến người ta hết cách. Mấy ngày nay mọi người đều cố gắng có chuyện cũng sẽ không đến quấy rầy ta, Hùng Lực này hôm nay dường như quyết tâm đến phá rối sự thanh tĩnh của ta.
“Người đến không phải ai khác, chính là Thiên đế Nhạc Kha trên Cửu Trùng Thiên.”
Ta như thể ngây ngốc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, dưới vầng dương rực rỡ, không phải là mơ rồi.
Nhưng, hắn đến làm gì chứ?
Ta cười lạnh: “Hắn khẳng định là đến hạ chiến thư ấy nhỉ? Vó ngựa đạp thành Tu La. Hùng Lực thống lĩnh, xem ra lần này hai người các ngươi phải quyết chiến thắng bại một trận rồi!”
Hùng Lực lần này so ra còn mơ hồ hơn cả ta, biểu tình khó hiểu, đáp: “Công chúa, Nhạc Kha đến đây chỉ có một mình!”
A, chỉ có một mình à.
Rất tốt! Ta vỗ tay mừng rỡ: “Trói hắn lại làm con tin, đại chiến với Thiên giới một trận. Cơ hội không thể để lỡ, có thể bắt trói Thiên đế, cơ hội thế này không nhiều đâu!”
Hùng Lực xoa xoa thái dương, như thể bị ta làm cho đau đầu vô cùng: “Công chúa,người Nhạc Kha cầu kiến là người!”
Ta cự tuyệt theo bản năng, cảm thấy đây không phải một chủ ý hay, đứng dậy liền đi về phía nội điện, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Từ nay về sau, người này ta sẽ không gặp!”
Lại quay đầu, hung hăng trừng hắn: “Chết cũng không gặp!” Lòng dạ rối bời, bồi thêm một câu: “Sống càng không thể gặp!”
Hắn vẫn không ngừng đuổi theo sau ta: “Y nói y đến chúc mừng đại hôn của công chúa!”
Ta đờ người dừng lại, vạn liệu cũng không nghĩ tới hắn đến vì mục đích này, trong lòng không khỏi nổi giận phừng phừng, nghĩ cũng không nghĩ liền đánh ra một chưởng, hô lớn: “Bảo hắn đi chết đi!” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, xa xa một bóng người lao đến, kinh ngạc nói: “Người bị công chúa đánh bay… … là Hùng Lực?”
Ta hậu tri hậu giác mới phát hiện, thống lĩnh tiên phong Tu La thiết kỵ nổi danh – Hùng Lực chiến tướng đã bị một chưởng này của ta đánh bay ra ngoài ba trượng…Mặc dù trong lòng áy náy, nhưng rất nhanh liền bị lửa giận xâm chiếm, trong tay không có vật gì để trút giận, không khỏi đi qua đi lại dưới gốc cây, nhằm tiêu tan lửa giận.
Phương Trọng Phương nữ quan trước giờ luôn dịu dàng hãy còn hoảng hốt chưa trấn định, giữ lấy bổn tiên đang tức giận đến độ đi lòng vòng trong vườn, liên tục an ủi: “Hùng Lực tiểu tử này thật sự không có mắt nhìn, khiến công chúa tức giận đến vậy! Công chúa đừng giận, đợi nô tỳ bẩm báo với Vương thượng, giáo huấn hắn đàng hoàng!”
Phẫn nộ trong lòng ta không chỗ phát tiết, nghe thấy nàng cẩn thận trấn an thế này, bất ngờ quay đầu nghiến răng tức giận nói: “Nhạc Kha tên nhãi đó…Nhạc Kha tên nhãi đó…Hắn thế nhưng dám đến chúc mừng đại hôn của bổn công chúa…” Sau đó, ngay cả bản thân cũng không khống chế được mà mang theo chút nghẹn ngào.
Phương Trọng cũng hùa theo ta: “Tiểu tử này…Chi bằng công chúa đi đến cổng thành gặp hắn, đánh hắn một trận tơi bời, xem hắn còn dám đến cửa lừa gạt không?”
Ta đã mất bình tĩnh, gật đầu theo bản năng: “Đúng, đánh hắn thành đầu heo, xem hắn còn dám đến chúc mừng…” Đột ngột ngẩng đầu, thoáng thấy gương mặt Phương Trọng hàm chứa ý cười, hậu tri hậu giác mới phát hiện, ngay cả lời nói của nàng cũng chứa đựng ý cười.
Chán nản buông tay, ôm lấy hai má đỏ ửng, thấp giọng nói: “Quên đi, cứ để hắn tới chúc mừng đi!” Lại tự giễu: “Bổn công chúa đại hôn, cũng không biết Thiên đế bệ hạ gửi lễ mừng quý trọng đến cỡ nào, Phương nữ quan đến lúc đó nhất định phải thay bổn công chúa kiểm kê thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.