Long Phượng Tình Trường

Chương 107: Uyên minh đã định…




Sau khi quay trở về thành Tu La, còn chưa kịp ngồi, thị tỳ trong cũng đã xúm xít vây đến đồng loạt nói: “Chúc mừng công chúa điện hạ! Điện hạ đại hỷ rồi!”
Ừhm…Có thể bức dì tự sát, trả thù cho mẫu thân và ngoại tổ mẫu, tạm thời coi là chuyện mừng đi.
Bổn tiên cười khanh khách đáp: “Hiếm khi mọi người đều nhớ đến đại thù của mẫu thân, hiện giờ Đại thủ lĩnh Điểu tộc đã tự sát tạ tội, đều đi đến chỗ Phương nữ quan lãnh thưởng đi!”
Một thị nữ tên gọi Lục Mộng trong cung cười nói: “Điện hạ hồ đồ rồi sao! Hỉ sự này đương nhiên là chuyện thành thân của công chúa điện hạ, Vương thượng đã từ trong năm vị thiếu niên tham gia tỷ thí chọn ra phò mã, mọi người trong cung đều đang chuẩn bị hôn sự cho điện hạ!”
Trong lòng ta cả kinh, tựa người vào tháp, dè dặt nói: “Phụ thân định cho ta…Định cho ta không biết là vị thiếu niên lang nào?”
Lục Mộng đỏ mặt, cười ha ha hai tiếng, đáp: “Chính là Trưởng công tử của Thôi phục Đại nhân, Ma Lạc thống lĩnh!” Thấy ta đột ngột đứng bật dậy, chạy lên hai bước, nét mặt Lục Mộng càng vui vẻ, tươi cười nói: “Ma Lạc thống lĩnh chính là lang quân trong mộng của rất nhiều gia đình trong tộc Tu La, cùng với Hùng Lực thống lĩnh chính là một cặp tướng lĩnh giỏi của Tu La Thiết Kỵ. Chỉ là Hùng Lực thống lĩnh trầm tĩnh kiệm lời, không bì được với Ma Lạc thống lĩnh vui tính, khiến con gái yêu mến hơn. Công chúa điện hạ cùng người kết lương duyên, sau này nhất định không hề nhàm chán…”
Nàng cứ thao thao bất tuyệt ở bên tai ta kể lể điểm tốt của Ma Lạc, khiến bổn tiên tức giận, bực mình nói: “Nếu như Ma Lạc thống lĩnh khiến cô yêu mến như vậy, chi bằng để cô thay bổn điện hạ gả cho hắn?”
Thị nữ trong điện cả kinh, ai nấy đều quỳ phục xuống, cất giọng cầu khẩn: “Điện hạ, là nô tỳ nhiều chuyện! Nô tỳ đáng chết, điện hạ đừng tức giận!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, phụ thân một thân thường phục bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của ta, phẫn nộ nói: “Công chúa mới về, sao lại vô duyên vô cớ khiến công chúa tức giận?”
Ta nhức đầu xua xua tay: “Toàn bộ lui hết đi!” Chỉ đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, mới xị mặt xuống, hỏi: “Lục Mộng nói phụ thân vì nữ nhi định hôn sự, chính là trưởng tử của Thôi Phục thúc chúc, chuyện này là thật sao?”
Đôi mắt phụ thân sáng rực, không chút né tránh: “Hôn sự này phụ thân thay con quyết định. Hiện tại trong thành Tu La không ai không biết không ai không hay!”
Ta gào lên một tiếng, tưởng tượng thấy lúc hết thảy mọi người đều chúc mừng mối hôn sự này, duy chỉ có tân nương là ta đây lại không biết gì, không khỏi nảy sinh cảm giác hoang đường. Nhưng ta cũng không thể nào nổi nóng với phụ thân, vì vậy lại càng ấm ức nói: “Phụ thân biết rõ con không có tình cảm với Ma Lạc, vì sao nhất định phải ghép hai người chúng con thành một đôi?”
Phụ thân sờ sờ lọn tóc ta: “Lẽ nào Thanh nhi cho rằng phụ thân là bậc trưởng bối nhẫn tâm, không chịu cho con và ý trung nhân kề cận nhau?”
Ta thầm nói: Lời này chính là người tự nói nha.
Người cười khổ: “Cho dù Nhạc tiểu tử chính là con của Tiễn Nghiêu, ở rể thành Tu La ta cũng không phải là không thể! Nhưng hiện giờ hắn chính là Thái tử Thiên tộc, bát hoang lục hợp đều chăm chăm nhìn vào thành Tu La ta. Dạo gần đây phụ thân nghe được tình báo, đám thần tử thối nát của Thiên giới tố cáo thành Tu La ta cưỡng chế Thái tử của bọn chúng, nhất định muốn tụ tập binh lực Thiên giới, cứu Thái tử Thiên giới về Thiên đình.”
Đây là chuyện hoang đường gì vậy?
Kẻ đó cả ngày ở thành Tu La thảnh thơi vui vẻ, ngày ngày đều nhàn nhã vô cùng, uống rượu tỷ võ, cưỡi ngựa tỷ thí, sao lại thành người bị cưỡng chế giam hãm?
Thiên đế Tiễn Nghiêu liệu có phải là già nên đầu óc hồ đồ rồi chăng?”
“Lẽ nào thật sự lại phải động binh?”
Phụ thân thở dài: “Thành Tu La ta đương nhiên không sợ khởi binh, Thiên giới đại chiến với thành Tu La ta, trước giờ không hề chiếm được lợi lộc ưu thế gì. Nhưng bất luận thế nào… Nhạc tiểu tử đó chung quy vẫn là đứa trẻ mẫu thân con từng cứu giúp… Khó xử là, phụ thân không muốn vì nó mà khơi mào chiến sự lần nữa… …”
“Vạn nhất sau này… …” Người lại nuốt nửa câu còn lại vào.
Sau này thế nào, không ai biết được. Nhưng hiện thời duy chỉ có một việc khiến bổn tiên phiền muộn.
“Phụ thân cũng nói rồi đó, chi bằng để hắn đi đi, sao lại quyết định thay nữ nhi định hôn sự chứ?”
Nếu như bổn tiên không thành thân, hắn cũng không cưới vợ, nam chưa cưới nữ chưa gả, bất kể là mười vạn năm hay tám vạn năm, ta đều có thể đợi được.
Phụ thân dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng ta, không chút lưu tình nói: “Loan nhi, con muốn gả vào Thiên giới, trừ phi phụ thân chết! Không– Phụ thân có chết cũng không cho phép! Mẫu thân con năm đó chính là mất mạng dưới tay Thiên Đế, ta há có thể nhìn con gả vào Thiên đình? Lại nói, cho dù con muốn gả, Tiễn Nghiêu chưa chắc dám cưới cho con trai của hắn!”
Ở trước mặt phụ thân, ta cơ hồ gần như muốn ôm đầu khóc rống lên. Nhưng thấy người nét mặt đau khổ, nếu như ta còn cố gắng tranh luận với người, không những tổn hại đến tình phụ tử, lại càng khiến người nhớ đến mẫu thân, đau lòng vô cùng. Ta cắn cắn môi, thử thêm một lần cuối cùng: “Vậy phụ thân liệu có thể truyền Ma Lạc đến, con và Ma Lạc cũng nói chuyện rõ một lần? Đại hôn của hai người, chung quy vẫn là hiểu rõ nhiều hơn mới có lợi cho cuộc sống hôn nhân sau này?”
Phụ thân thấy ta hồi tâm chuyển ý, như thể cuối cùng cũng có thể an tâm, vỗ vỗ vai ta,nói: “Chi bằng tối nay gọi Ma Lạc đến cùng con dùng bữa?”
Ta suýt nữa thì đáp: Lúc đó sợ là con ngay đến một miếng cũng không ăn nổi. Nhưng thấy vẻ mặt người cẩn cẩn trọng trọng, cũng biết cơ hội hiếm hoi, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
Có lẽ thị nữ trong cung nói không sai, sống chung với Ma Lạc, thật sự có lẽ không ít niềm vui.
Lúc bữa tối được dọn lên, ta vốn dĩ cho rằng hôm nay bản thân nhất định một miếng cũng không ăn nổi. Nhưng thấy hắn ăn đến là vui vẻ, hoàn toàn không chút ngượng ngùng, lại vừa nâng đũa ngọc, vừa an ủi nói: “Công chúa ăn nhiều một chút, mấy ngày nay bôn ba, tiểu thần thấy so với trước đây công chúa gầy hơn nhiều.”
Thịnh tình khó mà chối từ, ta đành phải nâng bát canh rau hắn hết lời mời mọc hớp hai ngụm, thầm nói: Hắn ăn vui vẻ cật lực như vậy, cũng không biết có phải là tâm nguyện được đền bù? Nhưng bổn tiên trước giờ sinh ra đã có dung mạo bình thường, tính tình cổ quái, nhìn cũng không tưởng tượng được mình là thiếu nữ khiến người vừa gặp liền yêu, nhớ mãi khó quên, hắn thế nhưng đồng ý với đề xuất của Tu La phụ thân, cũng không biết trong lòng nghĩ thế nào?
Cúi đầu trầm tư, lại bị hắn cắt ngang, chỉ nói đông nói tây, món ăn đặc sản nào đó của thành Tu La ở đâu, món nào là danh tiếng nhất, công chúa nhất định phải nếm thử, ta mặc dù miễn cưỡng ăn không biết mùi vị là gì, nhưng cũng bất giác bị hắn làm phân tâm mà ăn khá nhiều.
Đợi đến khi thị nữ đến dọn chén đĩa, dâng trà, bất giác đã no đến sáu bảy phần. Hai người trầm mặc uống hết nửa tách trà thơm, hắn lại đứng dậy nói: “Mặc dù công chúa mới trở về, còn hơi mệt, nhưng ăn xong cũng không thể nghỉ liền, dễ sinh biếng ăn. Chi bằng chúng ta ra ngoài cung tản bộ?”
Bổn tiên vốn có suy nghĩ muốn cùng hắn nói chuyện rõ ràng, tốt nhất là giải quyết dứt điểm, khiến hắn hối hận không đồng ý hôn sự này, phụ thân cuối cùng cũng không thể miễn cưỡng thần tử cưới con gái của mình chứ?
Nhưng bên ngoài dòng người đông đúc, lại không thích hợp để nói chuyện. Vì vậy cười miễn cưỡng nói: “Trong cung yên tĩnh, chi bằng hai chúng ta tùy ý dạo quanh mấy con đường nhỏ trong cung?”
Ma Lạc không có kiến nghị gì khác.
Thị vệ tỳ nữ trong cung vừa nhìn thấy ta và Ma Lạc sóng bước, ai nấy nét mặt đều ẩn chứa ý cười, sớm tránh đi xa, không thấy bóng dáng.
Vương cung Tu La chiếm một diện tích rộng lớn, ta trầm mặc thẳng hướng mấy con đường mòn mà đi, đại khái là sau nửa canh giờ, tiếng bước chân vẫn lẳng lặng theo ở phía sau dừng lại, Ma Lạc kéo dài giọng nói: “Công chúa–”
Ta quay đầu nhìn, trong lòng vẫn lo lắng về Nhạc Kha, vạn nhất hắn biết phụ thân hứa gả ta cho Ma Lạc, không biết có đau lòng không? Trời xanh chứng giám, chuyện này ban đầu ta không hề biết chút gì, nếu như hắn hàm hồ cho rằng ta cũng đồng ý, như vậy có gì hay chứ?
Ma Lạc đứng bên dưới một gốc cây rậm rạp, cau mày nói: “Nếu như công chúa đã muốn nói chuyện với Ma Lạc, tìm một chỗ không người, hiện giờ nơi đây yên tĩnh vắng vẻ, sao không dừng lại?”
Ta nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chung quanh đều là cổ thụ um tùm, nhưng trong rừng vậy mà lại có một nơi trống trải, bày sẵn ghế đá bàn đá, rất thích hợp cho năm ba người bí mật bàn bạc. Chỉ là trên ghế đá đều bám đầy bụi bặm lá rụng, lâu rồi cũng chưa có người đến.
Thổi một luồng tiên khí, đem ghế đá phủi sạch, hữu lễ nói: “Ma Lạc thống lĩnh mời!” Nói rồi ngồi xuống trước.
Ma Lạc dường như không vui, cuối cùng vẫn ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, suy đoán: “Công chúa hôm nay gặp hạ thần, phải chăng là vì hôn sự của hai người chúng ta?”
Bổn tiên nở nụ cười tận đáy lòng: “Ma Lạc thống lĩnh thấu hiểu lòng người, tin đồn quả thật không sai. Thanh Loan hôm nay xin gặp, đích thực là vì hôn ước của hai người chúng ta. Thống lĩnh cũng biết, Thanh Loan ở bên ngoài tự tại, hành sự lỗ mãng, mặc dù danh xưng là công chúa tôn quý, nhưng cũng chưa từng quen thuộc nắm rõ lễ nghi của nữ tử quý tộc. Lại thêm tính tình không tốt, dung mạo tầm thường, so với các cô nương trong thành Tu La lại càng không dám nhắc đến, Tu La phụ thân và Thôi Phục thúc thúc mặc dù hai người có tâm nguyện này, nhưng ta và ngươi cũng không nhất định phải vì tâm nguyện của phụ thân hai bên mà thành thân!”
Nụ cười yếu ớt trên mặt Ma Lạc biến mất, giống như kinh ngạc nói: “Thần thành thân với công chúa, nửa phần cũng không hề miễn cưỡng.”
… …Ghế đá này cũng thật là cộm cứng quá đi!
Bổn tiên nhích nhích người, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cứng miệng, nửa chữ cũng không thốt lên được.
Suy nghĩ ban đầu của ta chính là chỉ cần hạ thấp bản thân, với sự thông minh của Ma Lạc, hắn nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bổn tiên, chỉ cần hắn thuận miệng mở miệng hối hôn, giải quyết dứt điểm, lúc đó ta xem phụ thân gả ta cho ai?
Nhưng lúc này Ma Lạc thấy bổn tiên cà lăm, trên mặt lại thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nghiêng về phía chiếc bàn đá thâm thấp ngăn cách ở giữa, hơi thở của nam tử xa lạ ập đến, một tay hắn giữ chặt lấy cổ tay ta, khiến ta không cách nào nhúc nhích được: “Trước giờ chỉ thấy người tự khen mình, công chúa lại tự hạ thấp bản thân, thật khiến tiểu thần đối với công chúa càng thêm mê đắm… Nghe nói công chúa trước đây tinh nghịch, tiểu thần luôn luôn thích những thiếu nữ hoạt bát một chút. Theo tâm ý của tiểu thần, thành thân với công chúa tuyệt không buồn chán!”
Ta duỗi chân trái, đạp vào ống chân hắn, nhân lúc hắn đang nhe răng nhếch miệng thả lỏng tay, nhanh chóng đứng dậy lùi về sau, đến khi xác định đã ở khoảng cách an toàn mới đứng nghiêm lại, nhếch môi mỉm cười: “Nếu như Ma Lạc thống lĩnh cũng biết bổn điện trước đây bướng bỉnh vô cùng, cũng cần phải chuẩn bị chịu đòn cho tốt rồi hãy tiếp cận!” Suy nghĩ chợt lóe, nảy ra một chủ ý tuyệt hảo.
Nếu như không thể đánh động được hắn, vậy chi bằng khiến hắn sợ hãi, thoái hôn mới thôi!
Nhưng rõ ràng là bổn tiên đã đánh giá thấp tên Ma Lạc này. Hắn trông thấy ý cười của ta, thu lại nét cười tựa như có điều suy nghĩ nói: “Công chúa nhọc tâm bức vi thần thoái hôn, bởi vì không lay chuyển được Vương thượng, mới nghĩ ra hạ sách này?”
… … Ma Lạc thống lĩnh, ngươi có thể không cần thông minh như vậy có được không?
Lý giải tâm tư của nữ nhi một cách triệt để, Lục Mộng nói quả không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.