Long Nữ Đế

Chương 23: Phong hoa tuyết nguyệt




Sau bao đêm, bị che giấu dưới những màn mưa tuyết, sương giăng mịt mù. Đêm nay ánh trăng đã trở lại, soi tỏ toàn bộ không gian trước thềm nhà tre trúc. Bằng một thứ hào quang dịu dàng tựa như mật ngọt.
Cái bàn đá lần nữa được kê ra giữa sân, nhưng không phải để Uy Viễn tiếp tục đun tuyết pha trà. Lần này, nó lại được dùng để bày ra mỹ thực và rượu ngon.
Ngọc Dao không có tâm trạng chú ý đến sự thi vị trăng thanh gió mát của đêm nay. Bởi vì, đã trải qua mấy hôm sống trong cảnh túng ăn thiếu uống, nay nhân dịp Uy Viễn “tài trợ”. Nàng đã sớm không còn câu nệ gì cả, lao vào ăn như hổ đói.
Sau khi, ních một bụng thức ăn no anh ách. Ngọc Dao mới sực nhớ ra, thượng thần tôn quý Uy Viễn đang ngồi ngay bên cạnh. Nàng bỗng buông đũa, trong đầu không khỏi nhớ lại màn kinh dị sáng nay. Thật không ngờ, vị tôn thần đã già đến đếm không xuể tuổi như chàng, lại còn có thể bày ra cái trò nhân yêu gạt người như vậy.
Uy Viễn rót một ly rượu đưa đến tận tay nàng, vẫn nở nụ cười như cũ, nói: “Có vẻ thời gian qua nàng sống không mấy dễ dàng.”
Ngọc Dao đón lấy ly rượu, ngẩn mặt uống cạn, cười cười đáp: “Có gì đâu, muốn dễ hay khó, chẳng qua cũng do lòng người định đoạt thôi.”
Uy Viễn xoay xoay ly rượu trong tay, lại im lặng không nói gì. Ngọc Dao thấy chàng như vậy, cũng không nói tiếp, chỉ ngồi rót rượu tự chuốc say mình.
Uy Viễn đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, lên tiếng ngăn cản: “Thương thế nàng chưa khỏi, vẫn nên uống ít thôi. Đừng để mình say! ”
Ngọc Dao liếc mắt mỉm cười : “ Thượng thần có biết, tại sao ta lại hay tự chuốc say mình không?”
Uy Viễn nhấp một ngụm rượu, nói: “Bởi vì nàng lúc nào cũng quá tỉnh táo, nên phải mượn rượu để tự làm mình ngu muội đi đúng không?”
Chàng quả nhiên rất hiểu nàng mà.
Ngọc Dao bỗng trở nên phấn chấn, chống cằm nhìn chàng nói: “Ta với người chơi một trò chơi đi! Đối thơ có được không?”
Uy Viễn nhướn một bên mày nghi hoặc :“ Đối thơ à ?”
Ngọc Dao vui vẻ giải thích: “Luật chơi là chúng ta thay nhau lần lượt ra bốn chủ đề, đối phương phải làm bốn câu thơ dựa theo chủ đề đã được đặt ra sẵn. Nếu ai không trả lời được sẽ bị phạt rượu, được không nào?”
Uy Viễn cười như không cười, gật đầu đáp ứng Ngọc Dao.
Ngọc Dao hắng giọng: “Chủ đề đầu tiên là‘Phong’ (gió), người đối đi !”
Chàng vuốt cằm cười nhạt, đáp :“Gió xuyên qua núi lướt trên nước mà đến*.”
Ngọc Dao hài lòng gật gù: “Tiếp theo là ‘Hoa’.”
Uy Viễn khoanh tay suy nghĩ hốc lát, rồi nói tiếp :“Hoa rơi man mác chẳng muốn lìa cành*.”
Nàng càng trở nên phấn khởi:“ Hay lắm! Chủ đề tiếp theo là một chữ nữa. ‘Tuyết’!”
Uy Viễn bắt đầu trở nên nghi ngờ, tuy vậy vẫn đối lại bằng một câu thơ khác:“ Tuyết là ánh mặt trời trên mái hiên còn sót*.”
Ngọc Dao bật cười: “Chắc thượng thần cũng đã đoán ra, ta muốn đề chữ cuối cùng là gì rồi phải không? Đúng như người nghĩ rồi đó, là chữ ‘Nguyệt’!”
Uy Viễn ngạc nhiên, im lặng không nói nổi nên lời.
Đúng vậy, ghép bốn chữ lại sẽ là “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”!
Ngọc Dao đắc ý nói: “Dụng ý của ta, chắc chàng cũng đã hiểu. Ta không muốn là bằng hữu với chàng nữa. Phong hoa tuyết nguyệt, là ta muốn cùng chàng tính chuyện yêu đương!”
Ngọc Dao đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nàng nhận ra bản thân đã thực lòng thích Uy Viễn.
Chỉ một thời gian ngắn, không có Uy Viễn chiếu cố bên cạnh, lại càng khiến cho Ngọc Dao hiểu rõ tình cảm của bản thân hơn.
Nàng đã rất nhớ chàng. Nhớ từng khoảnh khắc cả hai cùng nhau dệt thành.
Không giống lúc ở bên cạnh sư phụ. Rõ ràng khi kề cận Uy Viễn, nàng có cảm giác rất khác, rất đặc biệt. Từng giây, từng phút ở bên chàng, đều làm tim nàng rung động mãnh liệt.
Ngọc Dao lại không thuộc dạng nữ nhân thích tự lừa mình dối người. Bản thân nàng tự đúc ra kết luận, thà rằng bây giờ nàng ngõ lời, sẽ sớm nhận được một trong hai kết quả sau.
Một. Chàng cũng thích nàng. Quá tốt rồi! Cả hai lưỡng tình tương duyệt, chấp tay chi thủ, phu phục hà cầu**.Thêm nữa, Uy Viễn cũng là thần tiên, dù sau này, nàng có phải trải qua thiên kiếp, thì vẫn có cơ hội cùng chàng tiếp tục mối lương duyên kiếp này.
Hai. Nếu chàng không thích nàng, như vậy, cũng không sao. Uy Viễn và nàng vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu chi giao. Dù gì, tình cảm bây giờ cũng chưa quá sâu nặng, dứt tình lúc này cũng không quá đau lòng.
* đã sử dụng lời bài hát “ Phong Hoa Tuyết Nguyệt” của ca sĩ Tử Đường Túc và Lâm Tà Dương.
** nghĩa là : nắm tay người, đời này còn mong gì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.