Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 17:




Thừa An là một nhóc con dính người, đặc biệt là buổi tối nhất định phải ở bên cạnh Khang Hi thì mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngay từ đầu Khanh Hi còn có chút không thích ứng nhưng hiện giờ cũng đã quen khi có Thừa An ngủ ở bên cạnh.
Bữa tối qua đi, cha con hai người trực tiếp quay trở lại trong tẩm cung.
Khi Khang Hi ngồi ở giường La Hán ở gian ngoài nhìn mật tin từ các nơi truyền đến thì Thừa An đang ngoan ngoãn ngồi chơi một mình ở bên cạnh ông.
Hôm nay Thừa An đã kiếm được một khoản kha khá, ngoại trừ cái ngọc bội bị quăng ngã hư kia thì đầu tiên y kiếm được ba cái ngọc bội từ trong tay của nhóm Dận Chân. Sau đó Khang Hi lại ra lệnh cho Lương Cửu Công cầm ba cái ngọc bội từ trong tư khố của mình ra. Sau đó Thừa An ôm cái hộp đựng ngọc bội lúc thì đem mấy cái ngọc bội lấy ra lúc thì bỏ lại vào trong hộp, rõ ràng đây chỉ là một trò chơi nhàm chán nhưng y lại chơi rất vui vẻ.
Chờ Khang Hi làm xong việc và quay đầu nhìn thì thấy Thừa An vẫn còn đang đùa nghịch với mấy cái ngọc bội, mở miệng nói: "Cất hết ngọc bội vào, nên nghỉ ngơi."
"Không nha." Có lẽ là do buổi chiều ngủ lâu hơn bình thường nên lúc này tinh thần của Thừa An thật sự rất tốt, vừa tiếp tục chơi ngọc bội vừa quơ quơ cái đầu nhỏ.
Khang Hi lại chờ thêm một lát sau đó thừa dịp Thừa An đem ngọc bội bỏ vào trong hộp thì trực tiếp ôm đứa nhỏ lên từ trên giường La Hán.
Đột nhiên bị bế lên tới Thừa An tưởng a mã đang muốn chơi với mình nên vừa kêu "A mã" vừa mỉm cười khanh khách.
Khang Hi cúi đầu dùng cái trán chạm vào trên đầu nhỏ của Thừa An, sau đó ôm đứa nhỏ đi vào trong và trực tiếp đặt đứa nhỏ ở trên giường.
Có lẽ là thật sự không buồn ngủ nên khi được đặt ở trên giường nhóc con lăn lóc bò dậy, ngay sau đó lăn sang trái rồi sang phải chơi vô cùng vui vẻ.
Khang Hi đứng ở mép giường nhìn đứa nhỏ rõ ràng không muốn ngủ, ông lắc đầu rồi ra lệnh cho Lương Cửu Công cầm quyển sách lại đây.
Chờ khi ông dựa lưng vào đầu giường sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình và nói: "Lại chỗ của Hoàng A Mã."
Nghe được lời Khang Hi nói, nhóc con đã lăn đến đuôi giường xoay người lại một cái rồi bò về phía Khang Hi.
"A mã!" Thừa An bò đến bên cạnh Khang Hi rồi đột nhiên đứng lên nhào vào trong lòng ngực của ông.
Khang Hi đã quen với cái tật xấu thích nhào vào trên người của Thừa An, sau khi duỗi tay tiếp được đứa nhỏ ông mở cuốn sách trong ra và bắt đầu đọc lên.
"Đại đạo hành trình cũng......"
Nhờ vào ông và Dận Chân, Thừa An cũng đã dưỡng thành một thói quen. Đó chính là khi nghe thấy bọn họ đọc sách thì sẽ theo bản năng yên tĩnh lại.
Trong lúc nhất thời bên trong tẩm điện chỉ còn lại tiếng đọc sách trầm thấp của Khang Hi, Thừa An dựa vào trong lòng ngực của ông cắn tay nhỏ và yên tĩnh lắng nghe. Vốn dĩ thật sự không có buồn ngủ nhưng nghe không được bao lâu thì đôi mắt bắt đầu chớp chớp, sau đó trực tiếp tiến vào trong mộng đẹp.
Sau khi phát hiện Thừa An đã nhắm mắt lại, Khang Hi tiếp tục đọc thêm một lúc rồi mới dừng lại và đưa cuốn sách cho Lương Cửu Công. Sau đó ông cúi đầu lấy ngón tay mà đứa nhỏ đang bỏ vào trong miệng ra, để đứa nhỏ nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.
Càng lớn tuổi tinh thần của Khang Hi càng kém, sau khi sắp xếp xong ông cũng nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi.
Rất nhanh tấm rèm giường màu vàng cũng được buông xuống, đèn bên trong tẩm điện cũng tắt và màn đêm càng lúc càng tối.
Khi ngủ Thừa An mơ thấy một giấc mơ, trong mơ y trở lại lúc còn ở trong quả trứng. Trong trứng y có móng vuốt nhòn nhọn và còn có cái đuôi......
Ngày hôm sau.
Khi Khang Hi tỉnh lại thì sờ sờ bên cạnh một cách vô thức, đột nhiên không sờ soạng được cái gì ông lập tức ngồi dậy và lúc này phát hiện tiểu nhi tử đã tỉnh đang ngồi phát ngốc ở chính giữa giường.
"Tỉnh rồi sao không gọi người?" Thấy Thừa An mặc áo ngủ và ngồi ở trên chăn, Khang Hi một tay đem hắn kéo về trong chăn mãi cho đến khi phát hiện trên đứa nhỏ ấm áp thì ông mới hết lo lắng.
Nhìn đến Khang Hi tỉnh lại, Thừa An người đang nắm lấy chân nhỏ của mình mở miệng kêu lên: "A mã."
"Còn sớm, con ngủ thêm một lúc đi." Khang Hi nghĩ Thừa An không cần lâm triều nên không cần dậy sớm như vậy, ông vừa bước xuống khỏi giường vừa kêu đứa nhỏ nằm xuống tiếp tục ngủ.
Nhưng mà chờ say khi xuống đất mặc xong long bào quay đầu nhìn lại thì thấy nhi tử đang ngồi dậy từ trên giường.
Thấy Thừa An giống như không muốn ngủ nữa, lại sợ đứa nhỏ cảm lạnh nên lúc này Khang Hi phất tay ra lệnh cho thái giám nhanh chóng mặc áo ngoài vào cho đứa nhỏ.
Sau khi Thừa An mặc xong quần áo và được người hầu hạ rửa mặt xong lập tức vươn hai tay về phía Khang Hi: "A mã."
Hôm nay Khang Hi thức dậy sớm và thấy còn một chút thời gian mới tới thời gian thượng triều, lúc này ông mới bế Thừa An lên và cùng nhau đi dùng đồ ăn sáng.
Mỗi khi đến thời gian dùng bữa thì tuyệt đối là thời gian Thừa An không an phận nhất. Bởi vì y luôn muốn nếm thử đồ ăn mà Khang Hi ăn, không chú ý một chút thì đôi tay nhỏ kia sẽ lập tức duỗi lại đây ngay.
Nhưng mà hôm nay lại đặc biệt ngoại lệ, Thừa An không có vươn tay nhỏ về phía chén đĩa trước mặt Khang Hi. Ngược lại vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào trước ngực ông.
Hiếm khi đứa nhỏ này ngoan ngoãn khi dùng bữa, Khang Hi đều cảm thấy có chút không được quen và cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đứa nhỏ giống như đang nhìn chằm chằm vào trên người ông.
"Đây là làm sao vậy? Còn chưa ngủ tỉnh?"
Khang Hi hỏi xong thì thấy Thừa An chỉ vào họa tiết con rồng được thêu trên long bào của ông và nói: "A mã ê a......"
"Đây là rồng." Khang Hi nói xong, thì thấy Thừa An duỗi tay sờ sờ chân nhỏ của mình rồi lại sờ sờ đầu nhỏ của mình. Thấy trên mặt đứa nhỏ tràn đầy vẻ nghi hoặc nên ông lập tức hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ê a......" Thừa An chỉ chỉ con rồng trên người Khang Hi rồi lại chỉ chỉ chính mình.
Khang Hi không hiểu Thừa An muốn nói cái gì, chỉ suy đoán từ động tác của đứa nhỏ có lẽ là muốn long bào của ông.
Tuổi tác Thừa An còn nhỏ, ngoài ra khi vừa mới sinh ra đã biểu hiện ra rất thích long bào của ông cho nên Khang Hi cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng cái khác thì cũng thôi đi, nhưng long bào thì đại biểu ý nghĩa rất khác. Khang Hi tự nhiên không có khả năng bởi vì Thừa An thích thì sẽ làm một cái long bào cho đứa nhỏ này mặc. Bởi vì vậy ông bưng canh trứng lên để dời đi lực chú ý của Thừa An.
Khang Hi còn muốn đi thượng triều nên đút cho Thừa An ăn canh trứng một lát rồi ông tự mình dùng một chút đồ ăn sáng sau đó đem đứa nhỏ giao cho Lương Cửu Công.
Đáng thương Lương Cửu Công rõ ràng là một đại nội tổng quản hiện tại biến thành một người trông trẻ. Tuy nhiên Lương Cửu Công cũng không có gì không muốn, rốt cuộc thì tiểu a ca cũng không tính là khó trông còn thả lỏng hơn rất nhiều so với khi đi theo ở bên cạnh Hoàng Thượng.
>>
Sau khi Thừa An được Lương Cửu Công hầu hạ ăn uống no đủ xong, rồi được đặt nằm ở trên giường của noãn các và bên cạnh còn có hộp ngọc bội ngày hôm qua.
Nhưng có lẽ bị giấc mơ ngày hôm qua gợi lên ký ức ở trong mơ, lúc này Thừa An không hề chơi ngọc bội mà là năm thẳng ở trên giường dùng tay bắt lấy cái chân nhỏ đang mang vớ của mình. Trong đầu óc nho nhỏ tràn đầy những câu hỏi rất lớn.
Lúc trước từ trong "Trứng" ra ngoài y luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng khi nhìn thấy "A mã", "Các ca ca" đều giống y như mình nên sau đó cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng lúc này bởi vì giấc mơ tối hôm qua y lại lần nữa nhớ lại bộ dáng trong trứng của mình, đây cũng là lý do vì sao y luôn kỳ quái móng vuốt và cái đuôi của mình biến đi đâu mất rồi......
Thái giám canh giữ ở bên cạnh thấy tiểu a ca giống như đột nhiên không có hứng thú đối với ngọc bội yêu thích không buông tay của ngày hôm qua, vì vậy thái giám ôm cái rương gỗ đựng đồ chơi lại đây.
Nhưng mà lúc này Thừa An cũng không chạm vào đồ vật trong rương gỗ, chỉ cào cào cái chân nhỏ của mình rồi chạm vào đầu nhỏ của mình sau đó thậm chí còn sờ sờ cái mông nhỏ của mình.
Nhìn tiểu a ca hôm nay có chút khác thường so với bình thường, thái giám hầu hạ có chút không yên tâm nên chờ sau khi Khang Hi hạ triều thì cố ý nhờ người đi nói một tiếng.
Khang Hi vốn dĩ cảm thấy sáng nay khi đứa nhỏ dậy có chút không thích hợp, nên sau khi nghe xong chuyện này thì trực tiếp kêu ngự y lại đây.
Sau khi ngự y lại đây và bắt mạch xong, thì nói rằng thân thể của tiểu a ca vôc ùng tốt và cũng không có cái gì không ổn.
Nghe vậy Khang Hi cảm thấy yên tâm, tuy nhiên kế tiếp khi ở Ngự Thư Phòng xử lý chish vụ ông cũng mang theo Thừa An đi cùng.
Thừa An hôm nay giống như cảm thấy rất hứng thú đối với long bào trên người ông, ngồi ở trong lòng ngực ông và vẫn luôn sờ long bào của ông.
Khi Khang Hi xử lý xong mấy quyển tấu chương và cúi đầu nhìn, thì thấy Thừa An chỉ vào trước ngực ông rồi nói: "A mã rồng......"
"Hôm nay con bị làm sao vậy?" Khang Hi sờ sờ đầu Thừa An, tuy nhiên nghĩ đến ngự y nói thân thể của đứa nhỏ khá tốt nên vội vàng ừ một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Vĩnh Hòa Cung.
Đức phi đã lâu không gặp tiểu nhi tử, vì vậy phái người kêu tiểu nhi tử lại đây một chuyến.
Sau khi Dận Trinh lại đây, Đức phi quan tâm hỏi thăm vài câu về tình huống trong phủ của Dận Trinh rồi sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với tiểu nhi tử.
Hai mươi mấy tuổi Dận Trinh từ nhỏ đã được ngạch nương sủng ái và hiện giờ cũng rất được trọng dụng ở trước mặt Hoàng A Mã, nên chỉ ngồi ở đây thôi thì cả người tràn đầy khí phách hăng hái.
"Nghe nói trước đó vài ngày con đi Càn Thanh cung xem Nhị Thập Tứ đệ của con?" Đức phi nhớ tới tin tức lúc trước thuộc hạ truyền đến nên nhân tiện hỏi một câu.
Dận Trinh làm một nhi tử được sủng ái nên trong tầm tay của hắn luôn để đầy trà nóng và điểm tâm, hắn tùy tay cầm lấy một khối điểm tâm và sau khi ăn cong thì gật đầu nói: "Đúng vậy, tên nhóc kia còn rất ngoan, còn sẽ kêu con là "ca ca"."
Nhắc tới cái người đệ đệ này hắn lập tức nhớ đến cảnh tượng lúc trước khi nhìn thấy Thừa An, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Đức phi vừa thấy biểu cảm trên mặt của tiểu nhi tử thì biết ấn tượng của đứa con này đối với người đệ đệ kia cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên cũng chỉ là một đứa nhóc con còn uống sữa, cho dù có được sủng ái bao nhiêu thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến con trai nhà mình được. Bởi vậy Đức phi cũng không có ác cảm gì đối với đứa nhỏ đó nên cũng trò chuyện theo vài câu với tiểu nhi tử.
Dận Trinh không phải là người có thể ngồi lâu được nên sau khi trò chuyện xong với ngạch nương nhà mình thì lập tức đứng dậy cáo từ.
Sau khi Dận Trinh vừa ra khỏi Vĩnh Hòa cung, có lẽ là bởi vì lúc nãy nhắc tới cái người đệ đệ Thừa An này nên hắn thật ra có một chút muốn gặp y. Vì vậy đang định rời khỏi cung thì chuyển bước chân đi đến Càn Thanh cung.
Muốn gặp Thừa An cái người đệ đệ này, đương nhiên phải đi qua cửa của Khang Hi trước nên hắn đầu tiên là đi thỉnh an Khang Hi trước.
"Ca ca!"
Dận Trinh vừa thỉnh an xong thì nghe thấy tiếng kêu, dáy mắt hắn lập tức sáng ngời không là Thừa An lại ở chỗ này và hắn cũng không ngờ là đứa nhỏ này còn nhớ rõ hắn.
Khang Hi vốn đang cảm thấy trạng thái hôm nay của tiểu nhi tử vẫn luôn có chút không đúng, lúc này thấy đứa nhỏ này vừa nhìn thấy ca ca thì lập tức lên tinh thần thì cảm thấy uổng công từ nãy đến giờ ông vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ này.
Mang theo Thừa An ở bên người đương nhiên sẽ ảnh hưởng một chút đến tốc độ phê sổ con, vì vậy Khang Hi duỗi tay nhéo trên mặt hắn một cái rồi sau đó ra lệnh cho Dận Trinh bước lên trước.
Dận Trinh đi lên phía trước vài bước rồi nói: "Hoàng A Mã ngài có chuyện gì muốn phân phó sao?"
"Đến trước mặt trẫm." Khang Hi thấy Dận Trinh dừng ở trước long án nên lại lần nữa mở miệng.
Dận Trinh có chút không rõ nguyên do, tuy nhiên vẫn nhấc chân bước qua.
Hắn vừa mới bước tới mặt bên của long án thì trong lòng đã bị nhét một đứa nhóc mềm mụp.
"Hoàng A Mã?" Dận Trinh theo bản năng duỗi tay tiếp được sau vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Con dẫn Thừa An xuống dưới chơi một lúc đi." Khang Hi nói xong vì vẫy tay bảo Dận Trinh lui ra.
Dận Trinh ngẩng đầu nhìn Hoàng A Mã rồi lại cúi đầu nhìn đứa trẻ nằm trong lòng ngực và mỉm cười với hắn, môi mấp máy vài lần rồi sau đó phun ra một câu: "Nhi thần cáo lui."
Nghĩ đến vốn dĩ hắn lại đây là để xem người đệ đệ này cho nên Dận Trinh cẩn thận ôm chặt người ở trong lòng ngực, rồi đi theo phía sau Lương Cửu Công cùng nhau rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Khang Hi nhìn thấy động tác cẩn thận của Dận Trinh nên không còn lo lắng gì nữa, cúi đầu tiếp tục cầm lấy một quyển sổ con và đọc.
Mấy ngày nay Thừa An không nhìn thấy được người ca ca này nên sau khi được ca ca ôm ra ngoài thì nhịn không được nữa và nói: "Ca ca."
Sau khi Dận Trinh trả lời một tiếng và lập tức bước nhanh hơn đi theo Lương Cửu Công bước vào noãn các cách đó không xa, thẳng đến khi ôm đứa nhỏ ngồi xuống hắn mới thở phào một hơi.
Thật sự không thể trách hắn, chủ yếu là hắn luôn cảm thấy nhóc con trong lòng ngực quá mềm dùng sức một chút thì sợ ôm hư đứa nhỏ hoặc không dùng sức thì sợ làm ngã đứa nhỏ. Nói tóm lại là nhẹ không được nặng không xong, ôm đứa nhỏ này một lúc còn mệt hơn so với hắn bắn mấy chục mũi tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.