Long Ngạo Thương Khung

Chương 38: Chu Lượng




Tiếp tục đi sang một gian hàng khác, gian hàng này chủ nhân của nó là một tên béo mà lùn, trên mặt thì mỉm cười làm cho mỡ trên mặt che luôn cặp mắt.
"Ah, vị sư huynh này, ngươi cần mua cái gì? Hỏi cái gì, sư đệ sẽ làm thỏa mãn sư huynh, mà đồ ở đây bán ra rẻ hơn các gian hàng khác đó."
Tên béo này vừa thấy Du Vân đến thị chạy ra bắt cánh tay Du Vân vừa lôi kéo vừa nói.
"Thật có để cho ta thỏa mãn không?"
"Hắc hắc, đây đây, sư huynh nhìn xem, có đan dược, phù lục, vũ khí,.... Nếu sư cần âm hồn sư đệ cũng có., à sư huynh có thể gọi sư đệ là Chu Lượng."
"Ah, ở chỗ này không có thứ ta muốn, sư đệ có quyển sách nào giớ thiệu về đan dược không?"
"Ha ha, hóa ra sư huynh là tìm thứ này sao, có, đương nhiên là có, chỉ cần một trăm linh thạch thôi, có giới thiệu từ đan dược tu vi Trúc Cơ trở xuống nha."
Chu Lượng ánh mắt lên, nhanh chóng trả lời, trong lòng thì cười to lên: haha ha gặp cá lớn rồi...
"Gì mắc như vậy? Cùng lắm là năm mươi linh thạch thôi."
"Ah sư huynh, ngươi nghĩ như vậy thì chết ta, loại sách này không chỉ giới thiệu đan dược thông dụng mà còn nói về một số đan dược Trúc Cơ nữa đó, sư huynh thử đi xem mấy gian hàng khác xem, đều là giá cả như vậy."
"Vậy sao? Thế sư đệ ngươi quay lại chỗ của ta được không? Ta không mang theo nhiều linh thạch như vậy."
"Được được, sư đệ nhìn thấy cũng biết, chúng ta đi thôi"
"Còn gian hàng của ngươi?"
"Hắc hắc, không sao đâu, chúng ta nộp phí ở đây, cho dù đi đâu cũng được bảo vệ, không bị mất trộm đâu, đi đi."
Chu Lượng hối thúc Du Vân đi nhanh như sợ con cá lớn này sẽ đổi ý. Thật ra Du Vân cũng không phải để linh thạch ở chỗ của mình mà để trong túi trữ vật, mà Du Vân cũng không tiện lấy ra, chắc chắc sẽ mang tới nhiều cái rătc rối, như lúc trước Du Vân đã nói, thứ gì tốt thì không nên lấy ra trừ khi có sức để bảo vệ.
"Ah sư huynh, ngươi đã Luyện Khí mười ba tầng rồi sao?"
"Ha ha ta chỉ gặp may mắn mới Luyện Khí mười ba tầng thôi."
"Éc, sư huynh may mắn nào tốt như thế, sư đệ tu luyện đã năm năm rồi mà vẫn đang ở Luyện Khí tầng mười hai đây."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện thật vui, Chu Lượng nói ra một số chuyện kỳ quái mà hắn đã nghe được khiến Du Vân trên đường đi tặc lưỡi hiếu kỳ không thôi.
"Sư đệ, đã đến nơi rồi sư đệ ở ngoài đây chờ, sư huynh vào nhà lấy linh thạch."
Nói xong Du Vân vào trong phòng từ trong túi trữ vật lấy ra một trăm viên, gói lại trong miếng vải sau đó đem ra.
"Đây là linh thạch, sư đệ đếm lại đi."
"Ha ha không cần, đây là sách giuới thiệu đan dược sư huynh cầm lấy."
Nói xong Chu Lượng cũng móc trong ngực ra một quyển sách nhỏ cỡ bàn tay sau đó đưa cho Du Vân.
"Ha ha bây giờ sư huynh có việc nên khi nào chúng ta lại nói chuyện với nhau, ah, đây, cho ngươi, ta thấy ngươi rất là thuận mắt."
Vừa nói Du Vân vừa ném ra một cái bình sứ, Chu Lượng thấy vật thì bất ngờ một chút rồi lấy tay chụp, ,ở ra thấy bảy viên đan dược màu trắng nhỏ như hạt đậu.
"Cảm ơn sư huynh, cảm ơn sư huynh, nhất định lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
Chu Lượng mặt mày mừng rỡ liên tục nói tiếng cám ơn, hai người nói thêm hai ba câu nữa rồi mới chia tay.
Du Vân thì chạy nhanh vào mật thấ, mở ra quyển sách dựa theo hình vẽ mà tìm kiếm tên đan dược và công dụng của nó.
"Màu xanh là giải độc đan, chuyển giải các loại độc tố..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.