Hai nắm tay nắm chặt, hai mắt Vu Vĩ độc ác nhìn đối phương.
Trên đại sảnh Hộ quốc đường.
"Đường chủ, ta lập tức chuẩn bị đi đến đế quốc Lôi Đình."
Đường Lâm đương nhiên biết Long Ngạo vội vã như thế là vì chuyện gì, bình thường thì bọn họ còn cần chờ mười ngày mới có thể xuất phát, nhưng vì nhân nhượng Long Ngạo, Đường Lâm bất đắc dĩ dời ngày đi sớm hơn.
Lần này đi đế quốc Lôi Đình tham gia Lôi Đình chiến, Tinh Vân Hộ quốc đường phái ra mười thành viên, theo thứ tự là Long Ngạo, La Thành, Vu Vĩ, Mao Phong, Đồng Bác, Hách Giang Quân, Hách Siêu, Diệp Vinh, Lâm Y Y, Vương Hoan.
Hai vị Phó đường chủ, tám vị Hộ Quốc Sư.
Long Ngạo là võ giả Nhất Tuyến Thiên, dựa theo thứ tự thực lực của Hộ quốc đường thì tuyệt đối không thể trở thành Phó đường chủ, càng thêm không thể trở thành chỉ huy Lôi Đình chiến lần này.
Nhưng kết quả thì sao?
Một võ giả Tiên Thiên biến thành Phó đường chủ, cuối cùng lại trở thành lãnh đạo của mười người, trong mười người này có ít nhất tám mươi phần trăm không phục, nhưng đều là giận mà không dám nói gì, thử hỏi một người ngay cả Hách Siêu cũng có thể đánh bại thì có ai là địch thủ nữa?
Đường Lâm thông báo một chuyện xong liền an bài mười người, kể cả Âu Dương Phi chính thức rời khỏi Tinh Vân thành đi đế quốc Lôi Đình, tham gia cái gọi là Lôi Đình chiến.
Cùng lúc với việc Long Ngạo rời khỏi Tinh Vân thành, đám sát thủ Miêu gia cùng Long Minh cũng đã xuất phát. Long Ngạo đương nhiên không biết những chuyện Miêu gia cùng Long gia đang toan tính.
Vương quốc Tinh Vân lấy tư cách là vương quốc phụ thuộc của đế quốc Lôi Đình, hàng năm đều phải nộp lên thuế thu nhập, mỗi năm một tăng, cho dù vương quốc Tinh Vân chẳng hề muốn, nhưng bị đế quốc Lôi Đình uy hiếp nên chỉ có thể yên lặng chống đỡ.
Khoảng cách giữa đế quốc Lôi Đình cùng vương quốc Tinh Vân rất xa xôi, nếu Long Ngạo theo tốc độ di chuyển bình thường cần ít nhất mười ngày, thậm chí mười lăm ngày mới có thể đến.
Trên đường đến đế quốc Lôi Đình.
"Long huynh đệ, ta có chút việc muốn tìm ngươi, có thì giờ rảnh không?"
"La huynh, có chuyện gì mời nói."
La Thành lấy tư cách Phó đường chủ Hộ quốc đường, thực lực và thân phận đặt ở trên cao, đồng thời La Thành từ đầu tới giờ cũng không có vẻ xem thường, khinh miệt, thậm chí coi rẻ Long Ngạo chút nào.
"Long huynh, lần này chúng ta tham gia Lôi Đình chiến, sợ rằng không đơn giản như vậy."
Hình như có chút kinh ngạc, Long Ngạo hỏi ngược lại:
"La huynh, có phiền phức gì?"
Gật đầu, La Thành sắc mặt nghiêm trọng nói ra:
"Long huynh đệ, căn cứ tin tức đáng tin, đế quốc Lôi Đình lần này muốn hoàn toàn diệt trừ mọi tai họa ngầm của vương quốc, họ phái ra mười thành viên, toàn bộ cũng là siêu cấp thiên tài, cho nên chúng ta lần này tham gia Lôi Đình chiến nhất định phải cẩn thận hơn."
"La huynh, xin cứ nói thẳng."
Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên biết La Thành lần này tìm đến mình trước, không đơn thuần là nói việc này.
"Long huynh, đã như vậy ta cũng đi thẳng vào vấn đề, thiên phú cùng tiềm lực của ngươi rõ như ban ngày, tham gia Lôi Đình chiến, lấy tiềm chất của Long huynh khẳng định có thể một bước lên mây, đến lúc đó, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đế quốc Lôi Đình khẳng định sẽ mời chào Long huynh, cho nên Long huynh không nên đồng ý với đế quốc Lôi Đình."
Thì ra là thế.
Long Ngạo bất đắc dĩ cười cười, nói ra:
"La huynh yên tâm, nếu ta đã đồng ý hoàng thất Tinh Vân, thì mặc kệ đế quốc Lôi Đình tung ra loại điều kiện nào ta cũng sẽ không động tâm, đáp án này không biết La huynh có hài lòng hay không?"
"Thoả mãn, thoả mãn." - La Thành đương nhiên tương đối thoả mãn. Cứ như vậy, mọi người ra sức đi đến đế quốc Lôi Đình.
Đế quốc Lôi Đình, một trong chín châu của Thiên Vũ đại lục, một trong hai đại thiên châu chúa tể, bốn phía có rất nhiều vương quốc phụ thuộc.
Thành Lôi Đình, thủ đô đế quốc Lôi Đình, là trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự, cũng là nơi võ giả nhiều nhất, toàn bộ đế quốc Lôi Đình, kể cả cường giả võ giả bốn phía, đều hội tụ nơi này.
Trải qua mười ba ngày rong ruổi, đám Long Ngạo cuối cùng thuận lợi tới được thành Lôi Đình.
Nhìn cửa thành hùng vĩ, Long Ngạo có chút kinh ngạc, không cần nói thực lực, chỉ cần là thành Lôi Đình tráng lệ thì Tinh Vân thành không thể so sánh được.
Lấy tư cách là một trong những vương quốc chư hầu của đế quốc Lôi Đình, hoàng thất Tinh Vân ở thành Lôi Đình có dịch trạm riêng, ba mươi hai vương quốc có ba mươi hai cái dịch trạm, hôm nay toàn bộ hội tụ ở thành Lôi Đình, cùng đợi đến ngày mở ra Lôi Đình chiến.
Trong ba mươi hai vương quốc phụ thuộc đế quốc Lôi Đình, mười hai vương quốc trung thành tuyệt đối với đế quốc Lôi Đình, còn dư lại hai mươi vương quốc thì cũng dã tâm bừng bừng, muốn quật khởi thoát ly đế quốc Lôi Đình.
Cũng chính vì vậy, đế quốc Lôi Đình mượn Lôi Đình chiến, chuẩn bị để tiêu hao kha khá thực lực của ba mươi hai vương quốc, chỉ cần tiêu diệt các thành viên Hộ quốc đường, như vậy ba mươi hai vương quốc liền không đáng để lo nữa.
Trong số các vương quốc này, thực lực của vương quốc Tinh Vân có thể vào hàng thứ ba, đế quốc Lôi Đình an bài dịch trạm không phải đẹp đẽ gì, đây cũng là một loại thái độ của đế quốc Lôi Đình mà hoàng thất Tinh Vân biết, những vương quốc khác cũng đồng dạng hiểu rõ.
Trong dịch trạm Tinh Vân.
Âu Dương Phi sắp xếp xong xuôi cho tất cả mọi người, sau đó đi tìm Long Ngạo, trực tiếp khai môn kiến sơn nói ra:
"Long huynh đệ, căn cứ tin tức đáng tin, Lôi Đình quả ngàn năm đã bị người khác đoạt mất rồi, cho nên chúng ta đã tới chậm."
"Huynh nói cái gì?"
Lần này đến thành Lôi Đình, mục đích chủ yếu nhất của Long Ngạo chính là cướp đoạt Lôi Đình quả ngàn năm, thế nhưng hiện tạ, Âu Dương Phi lại nói với hắn, Lôi Đình quả ngàn năm không thấy nữa, bị người đoạt được, hắn làm sao không cảm thấy phẫn nộ?
Một khi không cách nào có được Lôi Đình quả ngàn năm, Vũ Âm liền không cách nào cứu nổi. Một năm, Vũ Âm chỉ có một năm, nói cách khác, một năm sau, dù cho để hắn lấy được Lôi Đình quả ngàn năm cũng vô dụng.
"Long huynh đệ, việc này là do ta không phối hợp tra rõ, ngại quá."
Lý trí áp chế cảm tính, Long Ngạo biết việc này không quan hệ đến Âu Dương Phi, nói cho cùng Âu Dương Phi giúp mình là tình nghĩa, trên thực tế nghĩa vụ của hắn không phải ở chỗ này, cho nên Long Ngạo không trách Âu Dương Phi.
"Âu Dương đại ca, ta chỉ đùa chút thôi, ta đang tự hỏi có khả năng thế này chăng, Lôi Đình quả ngàn năm bị người nào lấy đi rồi?"
"Ừ, ngươi yên tâm, ta đã phái người đi thăm dò, tin tưởng sẽ nhanh chóng có kết quả, còn mười hai ngày nữa Lôi Đình chiến sẽ chính thức mở ra, Long huynh đệ, trong khoảng thời gian này ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe, mặc kệ thắng thua, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là ngươi nhất định phải sống trở về."
Có Âu Dương Phi giúp đỡ, Long Ngạo biết Lôi Đình quả ngàn năm sẽ có kết quả thật nhanh, gật đầu, Long Ngạo nói ra:
"Yên tâm, ta sẽ giữ được tính mạng của ta."
"Long huynh đệ, chúng ta vừa đến thành Lôi Đình, không bằng đi ra xem một chút?"
Long Ngạo lúc đầu không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của Âu Dương Phi, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, cứ như vậy hai người đứng dậy rời khỏi dịch trạm Tinh Vân.
Thành Lôi Đình, lấy tư cách là thủ đô đế quốc Lôi Đình, mức độ phồn vinh căn bản không phải thành Tinh Vân có thể so sánh, chính vì như thế, tất cả mọi người từ ba mươi hai vương quốc tiến vào thành Lôi Đình, toàn bộ hưởng thụ phồn vinh của thành Lôi Đình, cho nên khi có người thắng cuộc thường không ngăn được sự mê hoặc của thành Lôi Đình, sẽ gia nhập vào Hộ quốc đường thành Lôi Đình.
"Long huynh đệ, món quà vặt nổi tiếng nhất thành Lôi Đình chính là Lư Đả Cổn(*) lúc trước chỉ có thể vận tải bằng xe ngựa, mùi vị khi đến hoàng thất Tinh Vân không còn được tươi ngon nữa, lần này chúng ta đã đến tận đây, không bằng tự mình đi nếm thử một chút, như thế nào?"
"Không thành vấn đề."
***
(*) Lư Đả Cổn: Là một món bánh.