Long Ngạo Chiến Thần

Chương 74: Cút ra đây cho ta




Mộc Vãn Phong lại một lần nữa yêu cầu Long Ngạo ở lại Mộc gia trọn vẹn ba ngày.
Ba ngày sau, tại Long gia Xích Hỏa trấn.
Đối với chuyện Lưu Vân Tông, Long Ngạo từ đầu tới đuôi đều không thay đổi. Hoàng thất Tinh Vân không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, trực tiếp hạ lệnh tiếp tục đại tu Xích Hỏa trấn, có thể nói Xích Hỏa trấn thật sự là mỗi ngày mỗi khác.   
Lần này về đến gia tộc, Long Ngạo trừ tu luyện trấn hồn ấn, Cửu châm Phong Thần, còn luôn theo sát bên cạnh cha mẹ.
Ba ngày sau, Long Ngạo khởi hành rời khỏi Long gia.
Bên ngoài Lôi Vân thành. 
Nhìn phía sau thành tường to cao, Long Ngạo nắm chặt hai nắm tay, ngữ khí kiên định không thể nghi ngờ nói ra:
"Bất kể là ai cũng không thể xúc phạm tới gia tộc ta."
Lưu Vân Tông cũng xem như một trong các tông môn ở Thiên Châu, thực lực không bằng bất cứ một gia tộc nào ở Tinh Vân thành, nhưng lại muốn áp đảo Lôi Vân thành. 
Lưu Vân Phong kéo dài nhiều dặm, núi non liều kề trùng điệp, giống như mây trắng nước chảy, cho nên gọi là Lưu Vân Phong.
"Trọng địa của Lưu Vân Tông, ngoại nhân không được tự tiện đi vào."
"Ta muốn tìm Diệp Hạo." 
Diệp Hạo?
Hai gã đệ tử canh cổng Lưu Vân Tông nghe thấy đối phương rõ ràng gọi thẳng danh tự của trưởng lão Diệp Hạo thì đều chấn động, lại thấy đối phương còn trẻ tuổi, trên mặt hai người lập tức tràn ngập vẻ khinh miệt.  
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi chạy nhanh rời khỏi đây đi, nếu không, nói không chừng đến lúc ngươi cả cơ hội hối hận đều không có đó." 
"Sư huynh, người này dám gọi thẳng danh tự của trưởng lão đã là tử tội, không bằng chúng ta bắt hắn lại, nói không chừng Diệp trưởng lão vui vẻ sẽ thu chúng ta làm đệ tử, đến lúc đó chúng ta có thể phất lên rồi."
Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, giọng Long Ngạo lạnh như băng nói ra:
"Cút ngay cho ta." 
"Cút ngay? Ngươi bảo chúng ta cút ngay? Ha ha ha ha."
Giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hai người cười nhạo không kiêng nể gì cả.
"Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Có bản lĩnh hãy xưng tên ra." 
"Long Ngạo, đệ tử của Long gia ở Xích Hỏa trấn, Lôi Vân thành."
"Lôi Vân thành? Xích Hỏa trấn? Long gia? A ha ha ha ha…"
Nghe được thân phận Long Ngạo, hai người càng thêm cười lớn không kiêng nể gì cả, bởi vì Long gia ở Xích Hỏa trấn trong mắt Lưu Vân Tông đến cái rắm cũng không bằng, đừng nói chỉ là một tiểu đệ tử nhỏ nhoi của Long gia. 
Gia tộc Long thị là một trong những gia tộc cường đại nhất Thiên Vũ Đại Lục, nếu là Long gia ngũ giai thì tin rằng hai tên này sẽ không dám có thái độ như thế, cái này là gia tộc cường đại mang đến hậu quả trực tiếp.  
Long Ngạo cũng không oán gia tộc, bởi vì hắn biết rõ, mình muốn không bị người khác khinh bỉ thì chỉ có dựa vào chính mình.
"Tiểu tử, ngươi đã là người của Xích Hỏa trấn, vậy thì ở lại đi." 
Hai người cùng nhau nói ra, tỏ vẻ như là muốn vuốt mông ngựa, hai người đều hạ tử thủ, nhưng kết quả là?
Hai người đến nhanh, đi còn nhanh hơn, chỉ có thể nghe được hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó trên thân hai người truyền đến tiếng xương cốt vỡ tan, như tiếng giết heo kêu thảm thiết vang vọng cả Lưu Vân Tông. Chỉ trong chốc lát, trên đỉnh Lưu Vân Phong đã lao tới vài đạo thân ảnh.
Đảo mắt đã có năm người lao tới. 
Năm người đều là đệ tử nội tông của Lưu Vân Tông, đều là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên, tại Lưu Vân Tông cũng coi là người nổi bật, tự ngạo vô cùng.
“Trần sư huynh, súc sinh này tìm phiền toái, mau ngăn cản hắn."
Nhìn thấy hai người ngã xuống đất kêu thảm thiết, vừa mới đứng vững thì sắc mặt năm người lập tức kinh hãi, giọng Trần Thành lạnh lùng hỏi: 
"Các hạ là người phương nào? Vì sao phải đến ta Lưu Vân Tông tìm phiền toái?"
"Hai con chó này của Lưu Vân Tông làm loạn cắn người, ta chỉ có thể thay Lưu Vân Tông quản giáo qua một chút thôi."
"Các hạ, ngươi có phải có chút quá phận hay không?" 
Khoát khoát tay, Long Ngạo không muốn nhiều lời nữa, nói thẳng:
"Ta tìm Diệp Hạo, việc này không liên quan gì đến các ngươi."
"Hừ, ngươi tính là dễ dàng vậy sao, dám gọi thẳng danh tự của Diệp trưởng lão, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để giết chết ngươi!" 
Những người khác đương nhiên không muốn phiền toái, nói đùa gì vậy, nơi này chính là Lưu Vân Tông, một tên nhóc dõng dạc gọi thẳng danh tự trưởng lão, việc này nếu truyền đi Lưu Vân Tông chỉ sợ sẽ bị chê cười chết.
Lần này Long Ngạo rõ ràng không muốn lãng phí thời gian, còn chưa chờ năm người ra tay, thân thể hắn đã thoát đi. Ánh mắt năm người Lưu Vân Tông chợt khiếp sợ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị một đòn giáng tới. Một quyền đã nện bay năm đại võ giả nội kình Thập Trọng Thiên?
Đây là cái gì? 
Trong tình huống này, nếu còn không biết thực lực của đối phương thì thật sự là ngu ngốc. Vì thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc sợ hãi nhìn Long Ngạo, rất khó tưởng tượng người trước mặt này rốt cuộc là muốn gì, coi như là võ giả Tiên Thiên đi nữa thì thế nào, dù sao cao thủ Lưu Vân Tông không thiếu, cường giả cũng như rừng.
"Diệp Hạo, cút ra đây cho ta."
Diệp Hạo, cút ra đây cho ta, giọng Long Ngạo tuy không lớn, nhưng lại giống như sóng cồn ngập trời, cuồn cuộn mà ra, trong nháy mắt đã truyền khắp cả Lưu Vân Tông, không đến một phút đồng hồ thì Lưu Vân Tông triệt để sôi trào. 
"Long Ngạo, ngươi khinh người quá đáng."
Giọng Diệp Hạo vang lên, ngay sau đó thân ảnh Diệp Hạo đã xuất hiện, ánh mắt lạnh nhìn trước mặt thiếu niên, giờ khắc này sắc mặt Diệp Hạo quả thực âm lãnh tới cực điểm.
Diệp Hạo thật sự không nghĩ ra, mình và đối phương đã định ra một năm ước hẹn, cũng chưa đến kỳ vì sao đối phương tìm tới tận cửa rồi, hơn nữa còn lại kêu mình cút ra đây, quả thực chính là thúc thúc có thể nhẫn thẩm thẩm không thể nhẫn, nhưng hơn nữa thì thể không thể nhẫn. 
"Diệp Hạo, lúc trước ta và ngươi định ra một năm ước hẹn, ước định chưa tới ngươi lại vô sỉ thủ đoạn đùa nghịch, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ."
Long Ngạo cầm thư trong tay trực tiếp ném ra, hắn chính là không thể chấp nhận chuyện có người uy hiếp gia tộc của mình.
Chỉ là quét mắt một vòng, Diệp Hạo liền đem thư ném đi, nói ra: 
"Thư không phải do ta viết, Long Ngạo, ngươi thật đúng là có ý tứ, ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, nếu ta muốn đối phó gia tộc của ngươi, ta sẽ không chơi một chiêu sau lưng này."
"Diệp Hạo, ngươi thực cho rằng có thể lừa ta sao? Uổng cho ngươi vẫn là Lưu Vân Tông trưởng lão."
"Long Ngạo, một năm ước hẹn chưa tới, nếu ngươi như thế chính là ngươi vi phạm ước định, Lưu Vân Tông ta đây cũng không ngồi yên làm ngơ được." 
Đồ Lôi tông chủ của Lưu Vân Tông mang theo tứ đại trưởng lão xuất hiện trước mặt Long Ngạo, với tư cách ngũ đại cường giả của Lưu Vân Tông, chỉ cần là khí tức cũng đủ để đè chết Long Ngạo, nhưng kiêng nể hoàng thất Tinh Vân, năm người Đồ Lôi cũng không dám tùy ý ra tay.
"Đồ tông chủ, đây là ân oán giữa ta cùng Diệp Hạo, lúc trước Lưu Vân Tông đã từng nói qua sẽ không nhúng tay việc này, chẳng lẽ Lưu Vân Tông muốn đổi ý hay sao?"
Long Ngạo mặc dù đối với mình có mười phần tin tưởng, nhưng nếu chống lại cả Lưu Vân Tông, cơ hồ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, bởi vì lúc trước Lưu Vân Tông đã từng nói qua sẽ không nhúng tay vào ân oán bọn hắn, cho nên Long Ngạo mới có hơi khinh bỉ Lưu Vân Tông, một tông môn nói không giữ lời, ngẫm lại cũng biết, như vậy tông môn ngày sau sẽ như thế nào. 
"Long Ngạo, ngươi và Diệp trưởng lão một năm ước hẹn ta sẽ không nhúng tay, nhưng ngươi hôm nay đại náo Lưu Vân Tông, ta muốn quản."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.