Long Ngạo Chiến Thần

Chương 13: Uy lực của một ngón tay




Tin tức tốt sao?
Long Ngạo dường như có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, đến khi đi vào cửa bèn hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì mà làm muội vui vẻ như thế." 
Vương Vũ Âm vừa cười thần bí vừa kéo Long Ngạo ngồi xuống, đợi người hầu đưa lên hai chén trà xong lui xuống, lúc này nàng mới mở lòng nói ra:
"Long Ngạo, không nói dối huynh, hôm qua muội tình cờ gặp được một vị siêu cấp cường giả đi ngang qua Xích Hoả trấn, cũng không biết có phải vận may đến hay không mà vị tiền bối này muốn nhận muội làm đệ tử."
"Cường giả cấp bậc cỡ nào?" 
"Không biết, nhưng mà vị tiền bối này đã nói, không quá ba tháng sau sẽ làm cho tu vi của muội nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên."
A?
Ba tháng đã đột phá võ giả cảnh giới Tiên Thiên? 
Long Ngạo trong lòng biết rất rõ, cường giả mà Vũ Âm gặp hôm qua nhất định không phải là hạng tầm thường gì, trong vòng ba tháng ngắn ngủi có thể giúp Vũ Âm đột phá võ giả Tiên Thiên là chuyện không phải ai cũng làm được.
"Hôm qua muội tận mắt thấy vị tiền bối này ra tay, dùng một chưởng thôi mà trong nháy mắt đã hạ gục Tiên Thiên linh thú, khí tức mạnh mẽ đến mức muội không thể làm được gì."
Nghe đến đây Long Ngạo đã có thể xác định, vị tiền bối này nhất định là một vị siêu cấp cường giả, Vũ Âm có thể bái cường giả như vậy làm thầy, hắn cũng cảm thấy vui mừng thay cho nàng. 
"Vũ Âm, đây là cơ hội của muội, cho dù như thế nào chắc chắn muội sẽ giỏi hơn."
"Ừ."
Sắc mặt Vương Vũ Âm không biết vì cái gì bỗng chốc đượm buồn, khóe mắt chứa chan ngấn lệ, nói ra: 
"Sư phụ nói lần này muội phải đi cùng với ông ấy, ngắn thì ba năm, lâu là mười năm, trong khoảng thời gian này muội không được trở về."
Vương Vũ Âm nói đến đây chợt im lặng, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, tình cảm không cần nói cũng biết, muội thực sự không muốn xa huynh.
Nói không buồn thì chính là dối lòng, nhưng Long Ngạo biết rất rõ mình không thể ích kỷ mà giữ Vương Vũ Âm ở lại, bởi vì chuyện này chính là cơ hội tốt ngàn năm có một của nàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không thể bỏ qua. 
"Vũ Âm, ba năm, coi như là mười năm, đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, ta tin rằng đến khi gặp lại cả ta và muội đều sẽ có những thay đổi tốt hơn. Muội nghĩ xem có đúng không?”
"Ừ, được rồi, muội chỉ là có chút luyến tiếc mà thôi. Muội đi lần này, chuyện trong gia tộc cần nhờ huynh để ý.”
"Yên tâm, ta hứa." 
Kế tiếp, hai người im lặng nhìn nhau, quý trọng thời gian cuối cùng bên nhau. Vì hai người đều biết, lần này từ biệt sẽ phải ba năm, lâu hơn là mười năm mới có thể gặp lại. Dù vậy bọn họ cũng sẽ không nói lời từ biệt.
Hoàng hôn buông xuống.
Long Ngạo không nỡ rời khỏi căn nhà, bước đi còn xoay người nhìn lại, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên phát hiện, hóa ra nhiều năm như vậy bóng dáng Vũ Âm vẫn luôn không phai mờ trong lòng hắn. 
Nghĩ đến người mình yêu, Long Ngạo mỉm cười.
Chợ phiên.
Lúc Long Ngạo chuẩn bị trở về gia tộc tiếp tục tu luyện bỗng phát hiện phía đối diện có một đám người đang đi, thiếu niên đi tuốt ở phía trước lại chính là tử địch của Long Ngạo, thiên tài Dương gia Dương Bất Cử, năm mười tám tuổi đã đột phá đến Nội kình Thất Trọng Thiên. 
"Ôi, đây không phải là tên phế vật Long gia sao?"
Trên mặt Long Ngạo không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn lựa chọn không nhìn thẳng chỉ vì hắn không muốn trêu chọc gây thêm phiền phức. Nhưng lại có người muốn gây phiền toái, chặn hắn lại. Sắc mặt Dương Bất Cử lạnh lùng nói ra:
"Lần trước còn có đàn bà cho ngươi chỗ dựa, lần này ta muốn chống mắt xem ngươi còn có thể dựa vào con đàn bà nào làm lá chắn để trốn nữa.” 
"Cút ngay." - Long Ngạo quát lên.
"Phế vật chính là phế vật, trừ kêu loạn hai tiếng ra cũng chỉ biết trốn ở phía sau đàn bà làm thằng bám váy."
"Long Ngạo, quỳ xuống trước thiếu gia chúng ta đi, nếu thiếu gia chúng ta tâm trạng thoải mái có thể tạm tha cho ngươi, bằng không, hề hề..." 
"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chó vĩnh viễn vẫn là chó" - Long Ngạo lắc lắc đầu, trên mặt tràn ngập sự khinh thường.
"Con mẹ nó, ngươi muốn chết?"
Một tên gia nô của Dương gia dựa hơi thiếu gia, vẫn coi Long Ngạo như phế vật, trong cơn giận dữ liền tung ra một chưởng, lực đạo to lớn, rõ ràng cũng là một vị võ giả, tuy nhiên thân thể chỉ là cấp bậc võ giả nhị trọng thiên mà thôi. 
Khóe miệng Long Ngạo cong lên thành một nụ cười nhạt, không thể nhịn được nữa, hắn không thèm né tránh đưa một ngón tay ra.
Một chưởng một chỉ trong nháy mắt chạm vào nhau, đột nhiên một tiếng thét như lợn bị cắt tiết truyền ra bốn phía. Xung quanh lúc đầu còn thưa thớt người xem, trong nháy mắt người từ khắp nơi đổ dồn về chứng kiến thiên tài của Dương gia cùng tên phế vật của Long gia giao đấu. Mọi người đều hóng xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bản thân Lọng Ngạo ở Xích Hỏa trấn cũng rất nổi tiếng, nhất là trước đó không lâu, tin tức Long Ngạo khiêu chiến Long Ngọc Lang truyền khắp nơi nên càng thêm danh chấn ở Xích Hỏa trấn, tất cả mọi người cho rằng Long Ngạo là muốn tự sát, không ai tin tưởng Long Ngạo là địch thủ của Long Ngọc Lang. 
"Phế vật, ngươi lại dám đánh người của ta?"
"Cách tốt nhất để chó không sủa chính là đánh nó."
“Bụp!” 
Bị Thiên Huyền Nhất Chỉ của Long Ngạo đánh trúng, thân thể của gia nô nhà họ Dương trực tiếp đập mạnh trên đất, thậm chí không phát sinh thêm bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào, thân thể hắn run rẩy vài cái, cứ như vậy đi đời nhà ma.
Long Ngạo giết gia nô của Dương gia sao?
Lần này đám người vây xem bốn phía đều cất tiếng ngỡ ngàng nhưng đại đa số đều có tâm trạng muốn xem trò, muốn ngó thử cuối cùng Dương Bất Cử phải làm như thế nào. 
Lấy tư cách thiên tài Dương gia, Dương Bất Cử sao có thể nhịn đối phương, sao có thể chịu để yên cho kẻ thấp kém kia giết thuộc hạ ngay trước mắt mình như thế.
Nếu như việc này truyền ra, bộ mặt hắn ta còn gì? Thể diện của Dương gia sẽ còn đâu?
Chính vì như thế, Dương Bất Cử hô một câu: 
“Ngươi muốn chết?” - Bộ dáng vô cùng tức giận lao về phía Long Ngạo. Thân là cao thủ Nội kình Thất Trọng Thiên, Dương Bất Cử vừa ra tay liền kéo theo một luồng mưa tuôn gió giật, nội kình liên tục tuôn ra không ngừng, nếu như bị một chưởng này đánh trúng không chết cũng thành tàn phế.
Ánh mắt Long Ngạo vẫn lạnh lẽo. Hắn không phải người ngu nên đương nhiên biết Dương Bất Cử rõ ràng là muốn lấy tính mạng mình. Đã như vậy mình cần gì phải tiếp tục nhẫn nhịn, lẽ nào luôn luôn ngồi chờ chết, mặc cho người khác xâu xé?
"Là ngươi tự tìm." 
Lúc này Long Ngạo hoàn toàn muốn bạo phát(*), bởi vì hướng đến võ đạo cần phải trải qua quá trình tiến bộ mạnh mẽ. Một khi trong lòng tồn tại một chút nhụt chí, trong tương lai lại chỉ gặp bình cảnh thì đến giai đoạn đột phá sẽ càng thêm khó khăn.
Long Ngạo nghiêng người né tránh, trong nháy mắt xuất ra Thiên Huyền Nhất Chỉ, lực đạo khủng khiếp theo ngón trỏ của hắn bắn ra.
Có lẽ Dương Bất Cử không thể ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy. Hắn nhanh chóng né tránh, nhưng chung quy vẫn chậm hơn một bước, bị chỉ lực của Long Ngạo bắn trúng. Dương Bất Cử hét thảm một tiếng, trên ngực hắn lập tức xuất hiện một vệt máu. 
Thực lực của Long Ngạo bây giờ là nội kình Thất Trọng Thiện, muốn một ngón tay chém giết Dương Bất Cử có vẻ như là chuyện không thể làm được. Nhưng đã đến nước này, Long Ngạo đương nhiên sẽ không vì như thế mà dừng tay, hắn thừa thắng xông lên truy kích đối phương.
***
(*) Bạo phát: Bùng nổ, giận dữ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.