Long Huyết Chiến Thần

Chương 438: Mười Năm Sinh Tử Mịt Mờ (1)




Long Thần đắc ý nhìn Lam, hắn biết biểu hiện lúc nãy quá mức sáng lạn rồi. Nhất định nàng sẽ vô cùng cảm kích hắn, hoặc là khóc rống lên nhào tới ôm hắn thật chặt. Nhưng mà chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy tình huống kia, hắn quay lại nhìn lập tức trợn mắt kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện thái độ của Lam hơi kỳ lạ, trong mắt ẩn chứa sát khí dày đặc.
"Long Thần, ngươi có biết hành động lúc nãy truyền ra ngoài có hậu quả gì không? Sau này còn có ai dám cưới ta đây?" Lưu Lam nghiến răng nghiến lợi nói.
Đối với người này, nàng thật sự là vừa yêu vừa hận, vừa thẹn vừa giận. Bản tính Long Thần vốn là như vậy, tùy tùy tiện tiện làm chuyện gì cũng có thể chọc nàng nổi điên.
Long Thần không nghĩ tới điểm này, cẩn thận suy nghĩ một lát cảm thấy cũng đúng. Nàng chờ đợi thật vất vả mới có người tới cửa cầu hôn, kết quả bị hắn trực tiếp đá nát hạ bộ đoạn tử tuyệt tôn rồi, cách ly gia tộc. Sau này còn có ai dám động tới nàng?
"Chúng ta là bằng hữu, đã là bằng hữu giúp nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Lúc nãy ta thấy hắn nói năng lỗ mãng với người mới nổi giận, xuất thủ giáo huấn hắn một chút. Ta đây từ xa trở về thăm người, thế mà người lại dùng thái độ đó đối với ta sao?" Mỗi lần Long Thần gặp nàng đều gây ra những chuyện ngoài ý muốn, quả thật là chọc cho nàng muốn nhào tới đánh hắn thành mặt heo mới hả giận.
"Ngươi xác định tới đây là để thăm ta?" Lam trực tiếp đi vào chính đề.
"À, cũng không phải." Long Thần gãi đầu ngượng ngùng.
"Ngươi đi đi!" Lam cúi đầu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, buồn tủi.
"Tại sao?" Nàng nói một câu này làm cho Long Thần kinh ngạc.
"Ta không cần người thương hại, cám ơn người chuyện lúc nãy. Chúng ta từ nay về sau không còn quan hệ, ngươi đi đi!" Lam cắn răng hạ quyết tâm.
Long Thần trầm mặc xuống, từ đó nhìn ra được nội tâm Lam đang mâu thuẫn rất lớn. Hắn biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, nàng cũng là người, đương nhiên có kiêu ngạo và tự ái. Trước kia nàng là công chúa muốn gì được đó, bây giờ chỉ là một kẻ đáng thương trong mắt hắn. Vì thế nàng không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt hắn, ít nhất đó cũng là một mặt thể hiện năng quan tâm đến suy nghĩ của hắn.
Hai người gặp nhau một lần nữa sau quãng thời gian xa cách, Lam biết hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Từ dáng vẻ cho tới phong thái đều cho thấy hắn đã là một nam nhân chân chính.
"Đi thôi, ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta nữa." Lam nói xong câu này thì nước mắt đã tràn ra ướt đẫm khuôn mặt.
Long Thần thở dài bất đắc dĩ, lựa lời nói:
"Thật ra ta trở về là để từ biệt người. Dù sao chúng ta cũng quen biết khá lâu, xem như là bằng hữu tri giao. Hiện tại ta sắp rời khỏi Thương Ương quốc, có thể vĩnh viễn sẽ không trở về nữa. Cả đời này chúng ta không còn cơ hội gặp lại, ngươi cứ như vậy đuổi ta đi sao?"
Lam đuổi hắn đi chỉ là nhất thời vọng động mà thôi, nghe đến câu cuối cùng thì đầu óc nàng đã trống rỗng rồi.
"Vĩnh viễn không gặp lại?"
Trên thực tế, hắn đã chiếm vị trí trọng yếu trong lòng nàng, vứt bỏ dễ dàng như vậy sao?
Trong lúc nhất thời hai người trầm mặc không nói.
"Ngươi muốn khiêu chiến Kiếm Hoàng kia mà, định đi đâu?"
"Đã giết hắn rồi."
Lại là một đoạn thời gian trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Lam mới lắc đầu chán nản, nói nhỏ: "Chúng ta trở về Thanh cư. Ngươi nói đúng, nói thế nào chúng ta cũng là bằng hữu. Người đã muốn đi, hôm nay để ta chiêu đãi người. Ta rất muốn biết dạo gần đây người đã làm những chuyện gì?"
"Trở về Thanh cư?"
Sau khi đến Thanh cư, Lam vẫn tiếp tục im lặng dẫn Long Thần tới chỗ ở của mình.
"Thần ca ca, nàng muốn làm gì?" Linh Hi bắt đầu cảm thấy buồn bực.
"Không biết!" Long Thần lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu đổi lại thời điểm ở Bạch Dương trấn, hắn tất nhiên sẽ bị Lam điên đảo thần hồn, nhưng hiện tại hắn đã khác rồi.
Long Thần nhớ tới lần trước mình còn nhìn Lam tắm, thân thể trắng nõn, mềm mại quả thật là nóng bỏng. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải nhộn nhạo trong lòng.
Hai người tiến vào đình viện, màn đêm phủ xuống chỉ có ánh đèn chiếu sáng. Mùi thơm trên người nàng tỏa ra khiến hắn tâm từ xao động.
"Long Thần, thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh người đâu? Đôi khi nàng xuất hiện rồi lại biến mất, ta thấy nàng vô cùng thần bí."
Lam tìm cách mở đầu câu chuyện phá vỡ không khí thâm trầm.
Sự tình Linh Hi không tính là bí mật, ít nhất nàng đã từng gặp Linh Hi tại Cửu Ma sơn. Vì thế Long Thần cũng thuận theo kể lại một vài chuyện về Linh Hi cho nàng biết.
Lam nghe xong liền cúi đầu trầm tư, chốc lát sau mới nói:
"Cảm ơn người đã xem ta như bằng hữu. Lúc này cũng đã muộn rồi, ngươi định thế nào?"
Long Thần gật đầu nói:
"Ừ, ta cũng định ra ngoài có chút việc."
Lam khẽ gật đầu, hơi nhích lại gần gương mặt kiều mị cơ hồ dính sát mặt hắn:
"Ta rất hâm mộ cô nương kia, có được một người nam nhân như người quan tâm chính là phúc phận cả đời. Hắn là nàng nghe thấy ta nói đúng không? Các người nhất định phải quý trọng tình cảm song phương, không nên vì những mối quan hệ phức tạp khác mà đánh mất chân tình."
Thanh âm nàng nghẹn ngào, vẻ mặt tràn ngập luyến tiếc khiến cho Long Thần lúng túng.
Long Thần cũng hiểu tâm lý của nàng, nhưng mà Linh Hi đã chiếm trọn trái tim hắn. Chẳng những Lam không thể, mà ngay cả Mộ Dung Vũ cũng vậy. Hắn chỉ có thể âm thầm xin lỗi từng người, đối với hắn tình cảm của một mình Linh Hi đã quá đủ rồi.
"Yên tâm đi, ngươi là người tốt nhất định sẽ gặp được một nam nhân tốt. Sẽ có lúc ngươi được sống hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương." Long Thần mỉm cười nói.
"Nghĩ hay lắm, vốn là ta đã có rất nhiều nam nhân theo đuổi. Nhưng người đột nhiên xuất hiện đại náo một trận, sau này còn có ai dám tiếp cận ta? Tối nay nói thế nào ngươi cũng phải bồi thường cho ta." Ánh mắt Lam nheo lại đánh giá Long Thần từ trên xuống dưới, khóe miệng mỉm cười khiêu khích.
"Bồi thường thế nào?" Long Thần dứt khoát giả ngu.
Lam bỗng nhiên cúi đầu thẹn thùng:
"Ngươi nghĩ xem, ta đã nhất định không có nam nhân nào thèm rồi. Qua mấy năm nữa ta cũng già đi, sau đó chết trong cô độc. Dù sao ta cũng là một mỹ nhân, đúng không? Tự dưng lại lãng phí tuổi xuân vô ích như thế, người không cảm thấy đáng tiếc sao? Vì thế trước khi người rời đi, ta quyết định trao thân cho ngươi. Người có thể yên tâm, ta không cần người chịu trách nhiệm, ta chỉ muốn làm một nữ nhân chân chính mà thôi. Long Thần, sau khi gặp ngươi, ta cảm thấy những nam nhân khác quá mức nhàm chán, vô vị." Lam vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực to tròn của mình, nhất cử nhất động đều tạo ra sức hấp dẫn kinh người khiến cho Long Thần triệt để ngây dại. Hắn tin tưởng lấy mị lực của Lam tin tưởng không có mấy người nam nhân có khả năng cự tuyệt lời mời quyến rũ cỡ này.
Nhưng hắn là ngoại lệ. Hắn không phải là một trong những gã nam nhân háo sắc đó.
Chỉ có điều hắn cũng rơi vào tình huống khó xử, trong lúc nhất thời hắn im lặng không biết nên trả lời như thế nào.
"Khanh khách, xem người bị hù kìa. Ta đang trêu chọc ngươi cho vui, thật ra ta còn sợ tiểu cô nương kia bỗng nhiên hiện ra chém ta thành trăm mảnh." Lam cười phá lên, nàng thật sự buồn cười khi thấy hắn phản ứng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.