Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 97: Ngũ đấu tinh quân




Mủi tên kia cách ta càng ngày càng gần, thời gian giống như đang quay chậm, ta nhìn thấy đầu mủi tên có hình chữ thập xoay tròn, hơn nữa đang dần dần phóng đại, lúc này đây, ta không nhắm mắt lại, ta phải nhớ kỹ mỗi người trong này, ta cũng muốn mình nhớ kỹ, giờ khắc này là do ai tạo thành!
Rốt cục, mủi tên kia biến mất tại trước mắt của ta, cảm giác yết hầu bị đâm xuyên truyền đến, sau đó, một loại đau đớn rét thấu xương, nhưng trong nháy mắt, lại biến mất không thấy. Ta nở nụ cười, bởi vì ta biết rõ, mục đích của ta đã đạt được.
Một hồi bạch quang hiện lên, ta hiện ra tại trạm dịch trong Long Thành, không để ý chuyện khác, ta trước lấy ra Hồi Thành Phù, trực tiếp trở về Cương Quyết Thành.
Về phần lần này bị treo mất vật phẩm gì, ta căn bản không cần kiểm tra, bởi vì hai tay ta đã trống không, Long Chi Trượng Kiếm của ta đã không còn!
Nhớ tới Sư Phó vì rèn ra nó mà hao tốn tâm tư, còn có Long Chi Trượng Kiếm đã đồng hành cùng ta qua một thơi gian dài, trong lòng của ta không khỏi ẩn ẩn đau.
Không phải ta không có hảo kiếm, nhưng thích hợp với ta, cũng chỉ có Long Chi Trượng Kiếm! Vì cái gì? Tại sao luôn cướp đi những thứ ta yêu quý?!
Trượng kiếm không có, Thiên Hành nhất định phát giác, ta phải giải thích cho hắn như thế nào? Ta không xác định Thiên Hành sau khi lắng nghe toàn bộ sự tình có thể hay không mà mất đi lý trí, cái tên Quân Sư của Quân Lâm Thiên Hạ kia, tuyệt đối không dễ chọc, nếu như tùy tiện hành động, chúng ta sẽ gặp phải tổn thất gì?
Trong lòng không yên càng sâu, ta một mình ngồi ở trên thềm đá bên cạnh trạm dịch, lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong hành trang ra, nhiều lần ngắm nhìn, trong nội tâm cân nhắc, rốt cuộc chuôi kiếm của Tuyệt Thế Hảo Kiếm ở nơi nào? Chẳng lẽ lại lần nữa tìm sư phó đúc tạo ra thêm một thanh Long Chi Trượng Kiếm?
“Phong…” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Thiên Hành!
“A?! Thiên Hành, sao ngươi lại tới đây?” Ta đem hai tay dấu sau lưng, ngẩng đầu nhìn Thiên Hành.
“Không cần dấu ta… Chính ngươi nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình…” Thiên Hành trong mắt có ẩn nhẫn sự đau đớn, ta nhìn thấy tay của hắn nắm thật chặc thành quyền, tựa hồ đang rất nhẫn nại, thanh âm mang theo run rẩy.
“Thiên Hành…” Ta cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, phát hiện y phục trên người bởi vì vừa rồi chiến đấu mà hư mất, biến thành một mảnh vải rách dán trên người ta, mất đi bộ dạng một trang bị!
“Là ai? Ta nhìn thấy ngươi bị treo cấp! Là ai!” Thiên Hành tiến lên một bước, hung hăng kéo ta vào trong ngực của hắn, thanh âm run rẩy hỏi.
“Thiên Hành…” Ta nói không ra lời, ta không muốn Thiên Hành bởi vì ta mà mất đi lý trí làm ra hành động không nắm chắc.
“Có phải là người của Quân Lâm Thiên Hạ?!… Phong… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” thanh âm Thiên Hành để lộ ra nghẹn ngào, mặc dù như thế, hay tay hắn khi ôm chặc ta vẫn cẩn cẩn dực dực không làm ta đau, phảng phất ta trong mắt của hắn là kỳ trân dị bảo.
“Thiên Hành, không nên mất bình tĩnh, chúng ta từ từ sẽ trả lại, sớm muộn gì cũng phải làm cho bọn họ trả giá thật nhiều!” Ta ôm Thiên Hành, trấn an tâm tình của hắn, tâm tình ta như vậy, vì ta nhớ lại lần trước Thiên Hành bởi vì cứu ta mà bị đè dưới cự thạch, ta tin tưởng tâm của ta so với thân thể của hắn đau đớn càng sâu, hôm nay ta thân thể bị thương tổn, nhưng Thiên Hành nhất định sẽ vì đó mà tự trách.
Bất quá ngẫm lại cũng buồn cười, rõ ràng là ta bị thương, lại còn phải đi an ủi vị đại nam nhân này, thật là kỳ quái.
Đầu có chút choáng váng, ta đem sức nặng thân thể áp lên người Thiên Hành, ngón tay vuốt trán, chậm rãi xoa huyệt Thái Dương.
“Thiên Hành, trước cho ta trở về phòng…”
“Ân.” Thiên Hành giống như đã biết ý của ta, ôm lấy ta liền hướng đại điện đi đến.
“Phong,ngươi có khá hơn không?” Trở lại gian phòng, Thiên Hành đem ta đặt ở trên giường, rót chén trà đem tới.
“Ân, khá hơn chút, trừng phạt khi tử vong xác thực thật nghiêm trọng, đầu còn có chút choáng.” Ta uống trà, chậm rãi nói ra.
“Đang suy nghĩ gì?” Thiên Hành ôn nhu hỏi.
“Tìm trang bị khác cho ta, trong kho hàng có.” Ta chưa quên trên người mình mặc cũng như không có mặc, cũng may vừa rồi không có ở bên ngoài lâu, nếu không thật đúng là làm mất mặt Cương Quyết Bang.
“Hảo, ngươi chờ một chút.” Thiên Hành nói xong, xoay người rời khỏi phòng.
Ta nhìn Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay, không khỏi có chút bất đắc dĩ, vũ khí này, vẫn không biết nó có cái gì hảo, có thích hợp ta cho dùng? Ai… Tuyệt Thế Hảo Kiếm a Tuyệt Thế Hảo Kiếm, chuôi kiếm của ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
[ĐINH!!!] Tuyệt Thế Hảo Kiếm cùng chủ nhân tâm linh tương thông, thức tỉnh linh lực Tuyệt Thế Hảo Kiếm, tác động triệu hoán chuôi kiếm, thỉnh người chơi cẩn thận tìm kiếm!
Một tiếng hệ thống nhắc nhở làm rối loạn suy nghĩ của ta.
Cái gì? Chuôi kiếm triệu hoán? Chẳng lẽ… Ta nhìn chung quanh cả gian phòng, phát hiện cũng không có gì có thể làm chuôi kiếm, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng lập tức nhận ra, hệ thống nhắc nhở thì không thể nào gạt người, trừ phi… Ta nhớ lại lời nhắc nhở vừa rồi thức tỉnh linh lực Tuyệt Thế Hảo Kiếm, cho nên mặc dù ta một mực cùng nó ở một chỗ, cũng chỉ đến hôm nay mới tác động được?
Nghĩ như vậy, ta vội vàng mở ra hành trang, đem tất cả những thứ có thể làm chuôi kiếm gì đó toàn bộ lấy ra, từng cái bày ra bên cạnh Tuyệt Thế Hảo Kiếm.
Không có phản ứng, không có phản ứng, lại không có phản ứng, nhìn xem từng kiện từng kiện vật phẩm đặt ở bên cạnh Tuyệt Thế Hảo Kiếm một chút phản ứng cũng không có, ta không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi?
Cái này… Đây là cái gì? Tay của ta đột nhiên đụng phải một kiện trang bị, là một cái gậy dài, ta nhớ không ra mình có trang bị như vậy, nhìn vào hành trang xem xét, ta mới biết được, nguyên lai là thời điểm ta còn ở Tân Thủ Thôn làm nhiệm vụ lấy được thanh Lang Vương Trượng.
Ta đem Lang Vương Trượng lấy ra xem, trong tay một đạo kim quang ánh lên, bao vây lấy toàn thân Lang Vương Trượng, kim sắc quang mang hóa thành một quang điểm nho nhỏ, chạy quanh thân Lang Vương Trượng, từng điểm từng điểm, Lang Vương Trượng trong tay của ta, dùng mắt thường quan sát có thể thấy tốc độ Lang Vương Trượng chậm rãi hòa tan.
Nhưng, cũng không phải hoàn toàn hòa tan, đầu trượng Lang Vương Trượng chậm rãi hòa tan, chất lỏng sau khi hòa tan bám vào thân trượng, thân trượng liền chậm rãi cải biến hình, trở nên càng ngày càng thô, tại đỉnh trên thân trượng, xuất hiện một cái khe nhỏ.
Lúc này, một đạo ngân quang hiện ra, Tuyệt Thế Hảo Kiếm quanh thân nổi lên quang mang ngân sắc, thân kiếm bay lên, bay về phía Lang Vương Trượng, thân kiếm cứ như vậy thẳng tắp cắm vào khe nhỏ trên thân Lang Vương Trượng.
Quang mang màu vàng lấn át ngân quang, đem Tuyệt Thế Hảo Kiếm cùng Lang Vương Trượng vây vào trong đó, ba đạo tia sáng sáng lên, hỏa hồng quang mang quấn quanh thân kiếm chạy một vòng, cuối cùng nhất tụ lại trên thân kiếm, tạo thành một khối lưu quang tràn ngập các loại bảo thạch đầy màu sắc, tia sáng bích lam cùng da cam, hai màu sắc cùng một chỗ chui vào thân trượng, tại thân trượng thượng khảm xuống hai khối bảo thạch hình thoi, một lam một hoàng.
Quang mang màu vàng chạy từ thân kiếm đến thân trượng, chậm rãi, cuối cùng ngừng lại, một đạo quang mang màu vàng, cuối cùng nhất khắc ở trên thân kiếm, ẩn ẩn hiện ra một đồ hình Kim Long, ngân quang còn sót lại tạo thành màu mắt cho Kim Long, hào quang rốt cục tiêu tán, lưu lại, một vũ khí là kiếm mà cũng là trượng.
Trên thân kiếm hoa lệ mang theo khí thế Kim Sắc Thần Long, đôi mắt ngân sắc hiện ra tinh quang, trông rất sống động, cái thanh vũ khí này, thật sự rất giống Long Chi Trượng Kiếm của ta, nhưng, bất đồng duy nhất, là ở chỗ Long Chi Trượng Kiếm đầu trượng là chuôi kiếm, mà thân kiếm là chuôi trượng.
[ĐINH!!!] Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã tìm về chuôi kiếm, trang bị dung hợp hoàn thành!
Lại là một tiếng hệ thống nhắc nhở, đem tâm trí đang mơ màng của ta kéo trở về.
Không biết vì cái gì bản vẽ của thợ rèn sư phó cùng cái thanh trượng kiếm này lại vẽ ngược, nhưng khi ta nhìn thấy thuộc tính thanh trượng kiếm này, sau đó, ta càng thêm yên tâm, bởi vì, trên thân trượng kiếm viết:
Hồn Chi Sáo Trang — Trượng Kiếm (chưa nhận chủ)
Hồn chi sáo trang! Đây chính là sáo trang của ta! Nguyên lai… Nguyên lai Lang Vương Trượng cũng không phải là thứ không có tác dụng, nguyên lai Lang Vương Trượng thật ra là một bộ phận sáo trang của ta! Quả thực ta không dám tin vào hai mắt của mình, hôm nay ta nhất định rất may mắn, cũng nhờ lúc trước đó không có đem Lang Vương Trượng ném đi.
Nếu như không có tiếp nhiệm vụ giết chết Lang Vương, ta cũng không tìm được Lang Vương Trượng, nếu như không vì hành trang có khả năng trữ vật vô hạn, ta cũng không giữ lại Lang Vương Trượng chiếm một ô vuông trong hành trang, nếu như không phải bị người của Quân Lâm Thiên Hạ cướp đi Long Chi Trượng Kiếm, ta cũng sẽ không gây ra tác động làm thức tỉnh Tuyệt Thế Hảo Kiếm!
Từng chuyện xảy ra, từng cái trôi qua trong tâm trí của ta, cái này cần có sự trùng hợp như thế nào mới có thể đạt thành đạt được sáo trang? Còn có những hạt châu kia, cùng ngân bài mua được trong lúc tình cờ, rồi nhiệm vụ của Hồ Ly Tinh nhận được kim bài, sáo trang này căn bản không có khả năng để ta tìm ra, nhưng hôm nay, nó lại chân chính nằm ở trong tay của ta!
“Phong, người bị làm sao mà cười như vậy… Đây là…” Khi ta đắm mình say mê suy nghĩ, Thiên Hành đã trở về, một câu kéo ta từ trong suy nghĩ ra.
“Thiên Hành, ngươi xem!” Ta cầm Hồn Chi Sáo Trang — Trượng kiếm trong tay, chưa nhận chủ vẫn là một màu xám, tuyệt không thu hút, nhưng ta tin tưởng Thiên Hành biết rõ, sau khi thấy được mấy chữ Hồn Chi Sáo Trang — Trượng kiếm, Thiên Hành hai con mắt trợn to so với chuông đồng còn lớn hơn, không thể tưởng tượng nổi nhìn ta.
“Thiên! Làm sao ngươi lấy được!” Thiên Hành nở nụ cười, tiếu dung làm cho ta từ trong nội tâm cảm thấy ấm áp.
“Đây là Tuyệt Thế Hảo Kiếm, nguyên lai chuôi kiếm của nó vẫn luôn nằm trong hành trang của ta, chỉ có điều ta chưa gây ra tác động thức tỉnh năng lực của nó!” Ta đem ngón tay ở trên thân kiếm quét nhẹ, một huyết châu nho nhỏ rơi trên khuôn mặt kim long, bên tai truyền đến thanh âm hệ thống xác nhận đã nhận chủ.
Kim quang lóe sáng, bao trùm Hồn Chi Sáo Trang — Trượng kiếm trong tay, theo thói quen khi quang mang màu vàng biến mất, ta vội vàng mở ra thuộc tính trang bị xem xét.
Hồn Chi Sáo Trang — Trượng kiếm (kim, đã nhận chủ)
Đẳng cấp: không
Vật lý công kích: 800-1200
Pháp thuật công kích: 800-1200
10% tỷ lệ không đếm xỉa tất cả phòng ngự
20% tỷ lệ tạo thành trạng thái trúng độc cho địch nhân
5% tỷ lệ tạo thành trạng thái định Thân cho địch nhân
5% tỷ lệ tạo thành trạng thái hhỗn loạn cho địch nhân
5% tỷ lệ tạo thành trạng thái mê hoặc cho địch nhân
5% tỷ lệ tạo thành trạng thái giảm tốc — 20% cho địch nhân (hiệu quả không thể chất chồng)
5% tỷ lệ tạo thành trạng thái hàng huyết duy trì liên tục (mỗi giây 300 điểm).
“Thiên Hành, ngươi nhìn xem!” Ta mừng rỡ đem bảo bối trong tay mở ra thuộc tính cho Thiên Hành xem, coi như bình thường đem khoe khoang mà cười.
“Phong, chúc mừng ngươi.” Thiên Hành nở nụ cười, ngón tay nhu hòa vuốt vuốt tóc ta, giống như đem ta trở thành tiểu hài tử.
Lúc này ta mới chú ý tới, có lẽ do ta thật cao hứng, có lẽ gặp tình huống thật bất khả tư nghị, cũng có lẽ do ta ở trước mặt Thiên Hành quá thả lỏng tâm trạng, nên toát ra một mặt ngây thơ như vậy. Vội vàng che giấu thần sắc, khôi phục bộ dạng bình thường, rồi lại trong nháy mắt, rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Phong,ngươi không cần như vậy, hết thảy mọi thứ của ngươi, ta đều yêu mến, ở đây không có có người khác, cho dù ngươi lộ ra một mặt tiểu hài tử, cũng không có ai biết mà cười ngươi.” lời Thiên Hành nói truyền đến bên tai, trầm tĩnh mà tràn ngập hấp dẫn, ổn định tâm tình kích động của ta, ta cao hứng rúc vào trong ngực Thiên Hành, giờ phút này, nhân họa phúc đắc ta cái gì cũng không cần suy nghĩ.
“Phong, trước nên thay trang bị, như ngươi vậy… Ta…” Thiên Hành trong mắt có ẩn nhẫn.
“A! Ta biết rồi.” Nhận trạng bị Thiên Hành giao dịch qua, nhìn nhìn thuộc tính, cũng không tệ lắm, khá thích hợp với ta, bất kể là phòng ngự vật lý hay là pháp thuật đều so với trang bị cũ của ta tốt hơn nhiều.
“Phong, sáo trang của ngươi có phải không có độ bền?”
“Đúng rồi, mặc kệ ta dùng lâu như thế nào, sáo trang của ta vẫn không cần sửa chữa.” Đây là điều khi ta tiến vào Long Hồn đến nay làm ta hài lòng nhất, nếu quả thật sáo trang bị hạ độ bền, ta thật không biết đi tìm ai sửa chữa, phải biết rằng sửa chữa trang bị cần giá trị may mắn, vạn nhất lại gây ra hậu quả gì còn tệ hơn!
“Có phải tất cả sáo trang đều như thế này? Hay chỉ cực phẩm sáo trang mới không cần sửa chữa?” Thiên Hành nghe xong câu trả lời của ta lại hỏi.
“Cũng không phải tất cả trang bị đều như vậy, rất nhiều trò chơi nếu là trang bị cực phẩm sửa chữa càng mắc, bất quá dù sao trong Long Hồn NPC thợ rèn cũng có đẳng cấp, bọn họ cũng không thể cam đoan thời điểm tu bổ trang bị có xảy ra chuyện gì hay không, phỏng chừng Long Hồn do lo lắng đến điểm này, cho nên đem chức năng độ bền của cực phẩm sáo trang toàn bộ hủy bỏ.” Ta nghĩ nghĩ, hồi đáp.
“Ân, với lại thời điểm bây giờ không phải đi lo lắng cái này, ta nghĩ chúng ta hẳn là gọi mọi người trở về, người ta đã động đến trên đầu chúng ta, chúng ta cũng không thể buông tha bọn họ đúng không?” Thiên Hành khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, so với khi bình thường luôn lộ ra dương quang, nụ cười này có vẻ rất âm u, mang theo ngược khí.
“Hừ, đúng vậy, mọi người đã ngoạn vài ngày, cũng nên trở lại, tự bọn họ đến trêu chọc, ta sao có thể bỏ qua!” Nghe xong lời Thiên Hành nói, trong nội tâm của ta ý muốn báo thù cũng dâng lên, hừ! Người không đáng để ta chọc phá người, nếu người đã phạm tới ta, ta xin trả lại gấp mười lần! Ta muốn Quân Lâm Thiên Hạ các ngươi biết được hậu quả khi phạm vào ta!
“Nghịch Thiên Hành… Thùy Vũ Tranh Phong… Các ngươi đến đại điện…” Không biết thanh âm từ chỗ nào truyền đến, nhưng lại rất là quen thuộc, ta xác nhận không phải bằng hữu cũng không phải địch nhân.
Bằng hữu bình thường đều gọi ta là Tiểu Phong, gọi hắn là Thiên Hành, bang chúng đều gọi ta là Phong lão đại, đôi khi cũng có người gọi là Tiểu Phong, nếu là dịch nhân, căn bản không có khả năng bước vào đại điện!
Ta cùng Thiên Hành liếc nhau một cái, hiển nhiên nghĩ đến một khả năng, nếu như không phải bằng hữu cũng không phải địch nhân, như vậy chỉ có một khả năng là — NPC!
Mà thanh âm quen thuộc kia ở trong đầu của ta vòng vo hai vòng, sau đó, ta cười nhìn Thiên Hành, phát hiện hắn cũng cười, đúng vậy, cái thanh âm này không phải ai khác, chính là Trung Tinh Quân!
“Vãn bối bái kiến Ngũ Vị Tinh Quân, Ngũ Vị Tinh Quân mời ngồi, không biết lần này đến Cương Quyết Thành có chỉ thị gì?” Ta cùng với Thiên Hành cùng nhau đi tới đại điện, phát hiện quả như chúng ta suy đoán, Ngũ Vị Tinh Quân đứng trên một đám mây, phiêu ở giữa không trung. Thiên Hành tiến lên thi lễ, dùng đến phương thức giao tiếp của người cổ đại nói chuyện.
“Nghịch Thiên Hành, Thùy Vũ Tranh Phong, không cần đa lễ, chắc hẳn hai người các ngươi còn chưa quên nhiệm vụ lần trước a…” Trung Tinh Quân không có theo lời mời của Thiên Hành ngồi ở thượng vị, ngược lại Trung Tinh Quân cùng với bốn vị tinh quân cùng một chỗ ngồi xuống một bên, vừa uống trà ta mời,vừa nói. “Vãn bối không dám quên, chỉ là cái nhiệm vụ tìm kiếm chân thân Tam hoàng tử Long Tộc này, đến nay vẫn không có manh mối, xin hỏi Tinh Quân lần này đến có phải hay không có tin tức mới?” Thiên Hành giống như bất đắc dĩ lắc đầu, một dáng vẻ cung kính ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Động tác liên tiếp giống như phim cổ trang làm cho ta buồn cười, rồi lại không dám ở trước mặt mấy vị tinh quân này bật cười, thật sự là nhịn có chút khó chịu.
“Ách… Cái gì, ngươi đừng nói như lão nhân vậy nha, ta nghe muốn mệt…” Trung Tinh Quân bỏ qua gương mặt nghiêm trọng, cười tủm tỉm nói.
“Ách?!” Thiên Hành vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
“Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người là người hiện đại… A không!” Trung Tinh Quân cười khoát tay áo, nói đến một nửa đột nhiên bịt miệng.
“Người hiện đại? Nguyên lai là người thật sắm vai a… Ha ha ha” thật sự nhịn không được, ta rốt cục bật cười, nhìn Thiên Hành kinh ngạc mà mặt đần ra, ta cười càng thêm lớn.
“NO! NO! Không được tiết lộ! Đây là cơ mật quân sự a!” Trung tinh Quân cảm giác luôn cao cao tại thượng bởi vì hắn một chút sơ sẩy mà không còn sót lại chút uy nghiêm gì, bối rối khoát tay, mở lớn con mắt như tiểu động vật chớp chớp, đáng yêu đến cực điểm.
“Đã sắm vai trò đứng giữa, không làm tròn bổn phận, đừng nói nữa, có rắm mau thả a!” Nam Tinh Quân rốt cục nhịn không được nói chuyện, thanh âm cũng không trầm thấp cũng không nhẹ, nhưng mà rất dễ nghe.
“A, đúng đúng! Gì kia, tiểu bằng hữu gì đó cùng Tiểu Phong Phong nha, chuyện này cũng không thể nói cho người khác biết đó! Được rồi, chúng ta hôm nay tới, chính là muốn nói cho các ngươi biết một tin tức, nếu như muốn biết chuyện tình chân thân Tam hoàng tử, nhất định phải đi Tiên Cảnh tìm một người biết chuyện này, a a! Tiểu Tây ngươi làm gì đoạt trà của ta!” Người ở giữa nói đến một nửa, đột nhiên trông thấy động tác người bên cạnh, nhào qua.
“Uy uy! Cái gì mà trà của ngươi a, rõ ràng là người ta được Tiểu Phong Phong mời, ai cũng có phần, mỗi lần đều là ngươi đại diễn nói chuyện, ngươi lại làm náo động, ngay cả trà cũng không cho ta uống sao? Ai nha đúng rồi! Tiểu Phong Phong nha, nghe nói thủ nghệ của ngươi rất tốt, đúng không ha ha ha ha…” Tiểu Tây mở miệng, một thanh âm nữ nhân truyền đến.
“A, ngươi chờ một chút, ta tìm xem.” Vội vàng mở hành trang tìm, đem mấy món điểm tâm trong hành trang lấy ra đặt lên bàn trước mặt vài vị đồng chí kia.
“A! Thơm quá!” Tiểu Tây không thèm phân trần gì thêm, trực tiếp lấy tay bốc thức ăn, nhồi điểm tâm vào miệng vẫn không quên một bên phun vụn điểm tâm một bên tán thưởng.
“Uy! Tử Tiểu Tây! Ngươi hơi quá đáng! Bình thường ở công ty luôn tranh đồ với ta! Có điểm tâm ngươi toàn bộ ăn, muốn gì!” Người ngồi giữa hào khí vung quyền, không để ý tới điểm tâm trên bàn, trực tiếp đánh về phía mâm điểm tâm đã bị Tiểu Tây ôm vào trong ngực, hai người cứ như vậy trước mặt chúng ta vì điểm tâm mà tranh nhau.
“Ai…” Tiểu Nam ngón tay thon dài xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài.
“Ai…” Tiểu Bắc càng khoa trương bóp mặt quay lưng đi, phảng phất trông thấy hai vị kia tranh nhau đến ngán ngẩm, đương nhiên, khi quay lưng vẫn không quên bưng lên đĩa điểm tâm.
Còn tưởng trong mấy vị này trầm ổn nhất là Tiểu Đông, ta vừa định quay đầu hỏi thăm Tiểu Đông về nhiệm vụ, liền trông thấy hắn không biết từ nơi nào biến ra một cái bảng nhỏ đặt trước người, bảng nhỏ màu trắng trên mặt viết vài chữ to màu đen: “Đừng nói ta nhận thức bọn họ!!!” đằng sau bảng nhỏ còn có thể trông thấy Tiểu Đông giống như chuột hai tay bưng lấy điểm tâm vụng trộm ăn.
Ách… Giấu đầu lòi đuôi a… Bọn họ thật là… Ta nhìn trò khôi hài trước mắt, rõ ràng cảm giác được khóe mắt cùng khóe miệng co rúm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.