Long Hoàng

Chương 2: Huyền Vũ Đại Lục




Bên ngoài mặt trời đã treo cao,ắng nắng gay gắt như thiêu đốt mọi vật.
Trong phong Lâm Phong vẫn nằm trên giường ngủ,vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.trong giấc ngủLâm Phong gặp lại những chuyện mà kiếp trước mình phải trải qua từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi,từ khi sinh ra đến lúc chết đi hắn cũng không gặp phải chuyện bất trắc gì,Lâm Phong cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.Khuân mặt hắn lộ ra nụ cười khổ.
Nghĩ lạiLâm Phong cũng cảm thấy sợ,mình xuyên việt thì cũng không làm gì,nhưng lỡ mà xuyên vào con gái thì không biết cuộc đời tiếp theo của hắn sẽ ra sao,không bằng chết thêm lần nữa cho rồi.
Nhưng may choLâm Phong là hắn xuyên vào một đứa con trai,mặc dù số phận ngườiLâm Phong xuyên vào cũng không tốt đẹp gì cả nhưng cũng khiến hắn cảm ơn trời đất không thôi.
Cảm thấy đầu óc choáng váng khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưngLâm Phong biết là ký ức của hai người đã dung hợp hoàn toàn với nhau.
Theo thông tin từ trong đầu truyền vàoLâm Phong biết đây là Huyền Vũ Đại Lục,là một trong năm đại lục của Thiên Nguyên Đại Lục bao gồm Thanh Long Đại Lục,Chu Tước Đại Lục,Bạch Hổ ĐẠi Lục,Huyền Vũ ĐẠI Lục,nơi hắn sống là Huyền Vũ Đại Lục.
Theo như trong bí tịch đời trước ghi lại,Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ bốn đại lục vốn là một thể với Thiên Nguyên Đại Lục,nhưng sau trận chiến Người với Ma,Thiên Nguyên đại lục bị phân tách ra thành bốn nơi riêng biệt.Theo như trong bí tịch ghi lại,tên bốn mảnh đại lục bị tách ra khỏi Thiên Nguyên Đại Lục mỗi đại lục là một yêu thú thần thú đứng đầu của mỗi mảnh đại lục đó.Nơi có Huyền Vũ lấy Huyền Vũ Đại Lục,nơi có Thanh Long lấy Thanh Long,Bạch Hổ lấy Bạch Hổ,Chu Tước lấy Chu Tước.
Mỗi một đại lục ở đây đều khác với những nơi khác ở kiếp trước mà Lâm Phong biết,Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ bốn đại lục là nơi có phong trào luyện võ rất đong đảo,các loại tông môn lớn nhỏ, thế gia và các thế lực hầu như đan xen với nhau, ngay cả người bình thường cũng có căn cơ luyện võ,có điều thiên tư và sở học của mỗi người khác nhau nên phần nào đó hạn chế năng lực của họ.Chính vì thế bảo sao ở đây tưởi thọ con người so với ở trên Địa Cầu cao hơn nhiều.Người trăm tuổi,mấy trăm tuổi khẻo mạnh bình thường là chuyện quá đỗi bình thường luôn,nếu như thiên tư cao,tu luyện đến đến có chút thành tựu có thể sống mấy thăm tuổi thậm chí là nghìn tuổi cũng là chuyện bình thường.
Theo như trí nhớ dung hợp hoàn toàn,các loại tông môn lớn nhỏ, thế gia và các thế lực hầu như đan xen với nhau, ngay cả người bình thường cũng có căn cơ luyện võ cũng cóchút lý giải mơ hồ về nó.
Huyền Vũ Đại Lục là nơi mà các võ giả tu luyện linh khí,không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết,mà ở đây linh khí mới là chủ nhân.
Tại nơi này,yu luyện linh khí,dưới sự cố gắng của bao nhiêu thế hệ đã phát triển đến mức đỉnh cao,hơn nữa phạm vi tu luyện linh khí không ngừng mở rộng,đã truyền đến trong nhân gian khiến cho linh khí và con người càng trở nên quen thuộc.Do đó tầm quan trọng của linh khí là không thể thay thế ở nơi đây.
Ở đây linh khí cũng có hai dạng,1 là linh khí ở dạng hơi,2 là ở dạng rắn.Hơi tức là lúc nào xung quanh võ giã cũng đều có linh khí,nhưng tùy theo nơi mà độ nồng đậm của linh khí được các võ giả quan tâm,nơi càng đậm càng phê.Rắn tức là linh khi khi tụ tập ở một nơi nhất định nào đó mà ngưng tự ở dạng linh thạch,linh thạch thường có ở trong các mở linh thạch,nhưng hầu hết các mỏ linh thạch đề được các tông môn hay các gia tộc chiếm lấy để cho hậu nhân tu luyện,linh thạch cũng được chia làm 4 phẩm:hạ,trung,thượng,cực phẩm,hạ trung phẩm thì có quá nhiều tạp chất,hầu như võ giả chỉ dùng cho việc mua bán,chỉ có thượng với cực phẩm là được võ giả ưu thích dùng để tu luyện nhưng mà linh thạch kiếm được lại là quá khó khăn,chỉ có khi đầu nhập vào các tông môn hay gia tộc lớn thì mới có được linh thạch để tu luyện,mà cũng chỉ là được đến hạ hoặc trung phẩm linh thạch thôi.Còn linh khí thì không quá tạp chất nhưng mà linh khí ở Huyền Vũ Đại Lục là quá mỏng manh,kiếm được một nơi linh khí nồng đậm là quá khó.Chính vì thế mà võ giả ở đây so với cách đại lục khác là cách biệt một trời một vực.
Mà ở đây cảnh giới võ giả tu luyện cũng được chia một cách rõ ràng:Võ Đồ,Võ Sư,Đại Võ Sư,Võ Linh,Võ Vương,Võ Hoàng,Võ Tôn,Võ Thánh,Võ Đế.Ở nơi đây tu luyện đến Võ Linh cũng đã được coi là cao thủ,người người ngưỡng mộ,mà cũng chỉ trong các gia tộc lớn hay môn phái mới đủ tài nguyên đào tạo ra được.CÒn Võ Thánh hay là Võ Đế thì tư lâu chưa có xuất hiện.
Binh Khí,Công pháp và Võ kỹ ở đây thì được chia làm 6 giai:Thần,Thánh,Thiên,Địa,Huyền,Hoàng.
Mỗi một giai thì lại được chia làm 3 phẩm:Hạ,trung,Thượng.
Tu luyện võ kỹ cũng là nhân tố quan trọng quyết định thành tựu sau này,ví dụ như 1 người mà tu luyện võ kỹ huyền cấp chắc chắn sẽ mạnh hơn người cùng cấp tu luyện võ kỹ hoàng cấp.
Mạnh yếu được quyết định qua bốn thứ:
Đầu tiên là cảnh giới của võ giả,một võ giả cảnh giới Võ Giả thì có Thần cấp võ kỹ cũng không thắng được võ giả có cảnh giới Võ Sư.
Thứ hai là công pháp,nếu võ giả tu luyện công pháp cao hơn đối phương thì trong đánh nhau sẽ có lợi thế hơn.
Cái thứ ba là võ kỹ.Đây là lỹ năng phát huy linh khí của võ giả.ở nơi đây võ kỹ cùng không ít,truyền lưu ra ngoài thì toàn là hoàng cấp,muốn có võ kỹ cao hơn phải gia nhập những gia tộc lớn hay là những tông phái.
Cũng có những người được kỳ ngộ nhận được võ kỹ của tiền nhân để lại,hoặc là có võ kỹ phù hợp với bản thân thì thêm công pháp sẽ phát huy ra được uy lực lớn hơn
CÒn cái cuối cùng là binh khí,cái này cũng như võ kỹ,đẳng cấp binh khí cao hơn thì đánh nhau có lợi thế hơn.Ở đây binh khí thì cao nhất cũng chỉ có huyền cấp,Thần Thánh cấp từ từ lâu không có.Ở những buổi đấu giá mà có xuất hiện binh khí hoàng cấp thì được võ giả tranh nhau đến vỡ đầu.
Ở trong lâm gia thì công pháp,võ kỹ,binh khí phẩm chất cao nhất cũng chỉ có huyền cấp,mà là gia chủ mới được tu luyện và sử dụng.
Theo như đại lục mở rộng thì cũng có theo nhiều chủng tộc theo vào,có man tộc,thú tôc,ám tộc.v.v
Bởi vì địa vực mở ra, nên có rất nhiều ẩn sĩ vô danh, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp do mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy.Ở đây có một câu nói mà mọi người lưu truyền:Nếu như người ngac xuống núi,không cần hoảng,đi về phía trước có khi sẽ giúp ngươi thành cường giả.
Cũng không phải là nói chơi,đã từ lâu cũng đã có nhiều võ giả gặp đường kỳ ngộ như vậy đã trở thành bá chủ một phương.CÒn với Lâm Phong bây giờ thì mục tiêu đấy còn xa lắm.
-Muốn làm bá chủ một phương đối với ta còn xa lắm..
Lâm Phong nằm trên giường ngán ngẩm không thôi.
Vì hôm qua nghỉ ngơi khá lâu nên bây giờ Lam Phong cũng miễn cưỡng có thể ngồi dậy được rồi.Đang định đi tìm cái gì đó để ăn thì hắn bỗng giật mình.
-Hình như trong người mình còn một cái gì đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.