Lộng Gió

Chương 4: Đại hội võ thuật – Đường đến Dạ Liệt Sơn




Nhắm mắt đã trôi qua gần nửa tháng, chỉ còn vài ngày nữa là đến Đại hội Võ thuật. Hàn Quân cùng 23 môn sinh Hàn gia đủ điều kiện gia nhập đang trên đường thẳng tiến tới Dạ Liệt Sơn.
Hàn gia nằm ở hướng Đông, so với Lục thị nằm ở hướng Tây thì là xa nhất, xuất phát đương nhiên cũng sớm nhất.
Tất cả mấy mươi người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đại ca nàng hỏi: “ Tiểu Ngọc, lần đầu tham gia đại hội, thấy thế nào?”
Nàng lựa từ ngữ trong đầu, trả lời: “ Rất hồi hộp.”
Hàn Ôn gật đầu, cười nói: “ Lần đầu tiên ta cũng rất hồi hộp. Muội giữ được tâm trạng tốt, đấu sẽ tốt.”
Cũng không hẳn, nhỉ? Không phải cứ đánh người, giết người thì tâm trạng tốt mới làm được. Trọng lượng của đòn đánh dựa trên xúc cảm. Cảm xúc càng mãnh liệt, dâng trào, thì đòn đánh càng mạnh. Nhưng mà một sát thủ, có cảm xúc sao? Ban đầu, nàng chỉ có ố, rồi dần dần khi giết những con người vô tội, nàng càng làm giảm đi cái hận thù của mình, cuối cùng là vô cảm.
Được một đoạn, Hàn Trường, nhị sư huynh ở Hàn gia hỏi nàng: “ Tiểu Ngọc, muội có muốn đứng thứ nhất không?”
Nàng bật cười: “ Ai chẳng muốn thắng chứ! Mà nhị sư huynh này, đứng thứ nhất thì được cái gì?”
Hàn Trường trả lời: “ Đương nhiên là có rồi. Mỗi năm một khác, không biết năm nay là cái gì. Vấn đề này muội phải hỏi Hàn tiên sinh.”
Tức là phụ thân nàng đó.
Hàn Quân trả lời: “ Năm nay hình như là một viên đan dược.”
“ Thế thôi ạ?” Lời này là của Hàn Ôn.
“ Thế thôi. Nhưng đừng khinh thường. Viên đan dược này giúp kinh mạch lưu thông hơn, làm tăng khả năng vận nội lực, cái này của Bách Dược tiên sinh chế ra đấy. Đừng khinh thường.”
Chà, xem ra là đồng nghiệp.
Hàn Ôn cúi đầu xin lỗi.
Đột nhiên, một môn sinh Hàn gia hét lên thảm thiết, vài người khác sau đó cũng ngã theo, tiếng ngựa hí dội vang lại. Nhiều con sợ hãi mất kiểm soát, chạy tứ tung. Mọi người theo bản năng quay lại, một người kêu lên: “ Có phục kích!”
“ Dám phục kích Hàn gia, đúng là chán sống!”
Tất cả đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ, hoàn toàn không kiêng nể gì mà chém giết hết đám người ám sát. Luận về độ tàn nhẫn, Hàn gia chỉ đứng sau Hắc gia, mà Hắc gia trước kia vốn là gia tộc cải tà quy chính, nên nếu không tính Hắc gia, thì Hàn gia chắc chắn đứng nhất.
Máu bắn lên tung tóe, dính đầy vào trang phục Hàn thị, vốn một màu đỏ rực rỡ, nay dính thêm chút máu, không phải cứ nhìn là thấy được. Mà Hàn Mộ Ngọc, lần này được phép giết người không tính tội, đương nhiên chẳng phải kiêng dè gì, cứ gặp là giết, một phát trúng yết hầu, động mạch, chết tươi, tránh đêm dài lắm mộng.
Người Hàn gia ai cũng cột tóc, trên trán đeo băng, cốt là vì không thích người ta nhìn vào trán mình, cũng vì để khi đánh nhau, nếu lỡ có bị chém, thì có cái băng làm giảm sức sát thương rồi. Tóm lại người Hàn gia, không giỏi đánh nhau, cũng phải giỏi, chính vì thế mà mấy năm qua, Hàn Mộ Ngọc thực lực tăng lên đáng kể.
Mấy tên ám sát thấy không ổn liền muốn rút. Mộ Ngọc vận khinh công đuổi theo, cùng huynh trưởng Hàn Ôn và một vài môn sinh, quyết chiến một trận trên không. Bọn chúng bị chém tan tành, máu rỏ xuống như một cơn mưa, trông rất khủng khiếp. Tất cả giữ lại vài tên, mang đến trước mặt Hàn Quân.
Bộ dạng Hàn Quân lúc này phải nói là vô cùng khủng khiếp. Ngũ quan không nằm đúng chỗ của nó, trường kiếm cũng run lên, cảm giác rằng ông ta đang đè nén cảm xúc của mình lắm.
Hàn Quân: “ Ai sai khiến các ngươi những việc như này?”
Mấy tên thích khách cảm tưởng rằng phong ba đang ở trước mặt, chứ không phải là một danh sĩ chính phái nữa. Một tên trong số chúng định nuốt độc giấu trong miệng, nhưng giật mình: “ Độc của ta đâu?!”
Nàng cười lạnh: “ Độc của ngươi ư? Không chỉ của ngươi, mà tất cả các ngươi, đều bị ta móc ra từ đời rồi!”
Chẳng ai để ý là tại sao nàng lấy được, người ta chỉ biết, nàng lấy được độc ra, ngăn bọn chúng tự sát, thế là được.
Hàn Quân rít qua kẽ răng: “ Ta nhắc lại. Kẻ nào sai khiến các ngươi làm việc này!”
“ Đằng nào cũng chết. Bọn ta không nói đâu.”
Hàn Mộ Ngọc mất kiên nhẫn, túm cổ áo một trong ba tên, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí: “ Không nói? Các ngươi có lựa chọn sao? Với thực lực của Hàn gia, việc chém chết các ngươi rồi vứt cho quạ mổ là điều rất dễ dàng, chẳng qua như thế không đền bù được mấy cái mạng của môn sinh gia tộc bọn ta. Như thế này đi, ngươi nói đúng, đằng nào chẳng chết, trước khi chết làm nốt tý việc xấu nhỉ? Các ngươi cũng chẳng phải người trẻ tuổi, tay chân loạng quạng, theo ta thấy thì chắc cũng chẳng phải kẻ chuyên nghiệp gì. Cái người thuê các ngươi, rất khinh thường bọn ta, nên các ngươi chỉ là mồi nhử thăm dò thực lực, hẹn ước một ngày không xa sẽ giết hết tộc bọn ta. Kẻ có cái tham vọng đấy gan cũng to thật. Ấy chết, ta lại nói vẩn vơ rồi, các ngươi, hẳn là trên có mẹ già, dưới có con nhỏ nhỉ? Trên đời có một loại độc, uống vào là phải nói thật, chúng ta sẽ bắt các ngươi khai ra thân nhân của mình, rồi sau đó, giết chết, nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.