Lộng Gió

Chương 18: Con người tàn độc




Hắc Lưu hai mắt tuy đã mờ đi, chân run lẩy bẩy, nhưng vẫn hung hăng cầm kiếm, đâm tới chỗ Hàn Mộ Ngọc, nàng tránh dễ dàng. Suốt mấy đòn làm tốn sức chính mình lại chẳng được gì, hắn nghe được một câu nói khinh bỉ: “ Chết kêu tại số.”
Hắn vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì. Mồ hôi chẳng ròng ròng như tắm, như lời nàng ta nói, trong vòng 12 canh giờ không có thuốc giải, hắn sẽ bị liệt toàn thân, coi như hỏng. Nhưng hắn lúc này không thể nói chịu thua, khi vẫn đang đứng vững. Lòng tự trọng của hắn không cho phép. Có chết, cũng là chết một cách oanh liệt nhất.
Nhưng khi hắn chuẩn bị đâm tới người trước mặt, thì một đòn bằng gót chân như trời giáng đánh vào đỉnh đầu hắn, gẩy xuống mặt đất, khiến hắn nằm lỳ ra. Hắn khó nhọc đứng dậy. Mặc dù không biết nàng ta đang nhìn mình thế nào, nhưng chắc chắn sẽ là một ánh nhìn coi thường. Phải, hắn chưa đánh đã thua, vì cái độc cá nóc gì đó, và một thứ vũ khí giống như Vạn Phiến, nhưng nguy hiểm hơn nhiều. Lãnh tiên sinh nói đúng, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không ai dám động đến người Hàn gia. Hắn cười nhạt, tung ra một chưởng rất mạnh, mặc kệ đã bị cảnh báo.
“ Lãnh Vũ Phương Chưởng!” Chiêu thức này tốn của hắn kha khá nội lực, làm hắn ngã xuống đất, nôn ra máu, gần như ngất đi rồi.
Cũng vì đã yếu nên nàng tránh dễ dàng.
Hắc Lưu đứng dậy. Nhưng cứ mỗi lần đứng là hắn lại ngã xuống, giờ đây chất độc phát tác, hắn còn liệt miệng, vô cùng đau đớn. Cao Lãng nói: “ ta thấy đau thay cho tên họ Lãnh kia.”
Hắc Viêm Doanh gật đầu: “ Hóa ra không phải mình ta đứng trên bờ vực sắp trở thành kẻ giết người.”
Hàn Mộ Ngọc cảm thán: “Hắc Lưu ơi là Hắc Lưu, ngươi làm anh hùng không ai xem đâu. Trận này ta thắng rồi, 12 canh giờ nữa không có thuốc ngươi cũng chỉ liệt toàn thân chứ có chết đâu, ta đã xem xét rất cẩn thận rồi. Nhưng mà ngươi cứ vận động một cách quá đáng như thế này thì ta không đảm bảo nổi một điều gì cho ngươi đâu. Đối với ta mà nói thắng thua không quan trọng nhưng mà nhìn đối thủ của mình chết theo kiểu chết ngu thì ta cũng xót lắm.”
Hắn chỉ muốn thét lên không cần nàng thương hại nhưng hắn không làm được. Người hắn giật nảy lên, mắt mờ hẳn. Hắn lại nghe tiếng của nàng: “ Mà ta tính đến trường hợp xấu nhất rồi. Nếu không có thuốc giải với cái thân thể tàn tạ này tối đa ngươi chịu được 15 canh. Nhưng mà cũng do ngươi vận động mạnh, thì hết cỡ 1 khắc nữa ngươi sẽ hôn mê, và sau 12 canh không có thuốc giải, thì ngươi cũng chẳng chết đâu yên tâm vì thuốc kềm của ta làm ăn ra trò phết đấy, nhưng ngươi sẽ không thể luyện võ cả đời này nữa. Thế nào, còn muốn làm hảo hán nữa không? À hay là bảo mấy người nhà ngươi cố mà đánh thắng rồi lấy cái viên đan dược gì đó, uống vào rồi đẩy độc ra. Để ta xem làm thế có giúp ngươi tỏ lòng thành kính với tổ tiên nhanh hơn không.”
Lúc này, Hàn Quân thực sự không nhịn được: “ Ngọc Nhi, mau giải độc cho hắn!” Con gái hắn, giống ai vậy?!
Lãnh trưởng môn cũng nói như ra lệnh: “ Hàn Mộ Ngọc, giải độc cho nó đi!”
Nàng cười lạnh: “ Rồi rồi, đằng nào ta cũng thắng. Nhưng nói trước này – nàng nói với Hắc Lưu – uống cái này xong người ngươi sẽ nóng ran, đau đến tột cùng, rồi hôn mê khoảng 2, 3 ngày gì đấy mới tỉnh. Sẽ mất 2 tháng không thể luyện tập gì vì độc còn trong người. Sau 2 tháng, nếu thích, thì tha hồ dùng nội lực triệt tiêu độc đi cũng được.”
Đó là một lọ nước trong suốt không màu nhưng khi mở lọ ra thì một mùi kinh khủng xộc thẳng lên mũi.
“ Một giọt thôi. Cái này hiếm lắm. Không chỗ nào có đâu.” Nàng nói như thế.
Hắc Lưu dùng ánh mắt ngờ vực nhìn nàng, thì lại nghe: “ Không uống đem đây. Chết cấm có bảo tại ta!”
Hắc lưu lườm nàng một cái. Bất ngờ, bách Dược tiên sinh, cũng là người đã đề ra đại hội này, và giờ đây, lão ta đang ngồi ở trên cao tít theo dõi trận đấu Dạ Liệt Sơn, bất ngờ lên tiếng: “ Đem đây ta xem.”
Ý lão ta là không tin vào lọ thuốc giải này ư?
Rồi lão từ từ đi xuống, đến chỗ sàn đấu và đương nhiên là nàng phải đưa lọ thuốc giải cho lão rồi.
Lão cho lên mũi ngửi, mở hẳn ra, xem xét bên trong, rồi nói: “ Làm thế nào tạo ra lọ thuốc này, cũng như chất độc mà ngươi đưa vào người Hắc Lưu?”
Mọi người chẳng hiểu cái mô gì cả, chính Lục Cảnh Thần hỏi: “ Thưa tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh không biết loại này sao?”
Lão Bách dược lắc đầu: “ Đúng là không biết. Một loại thuốc kỳ lạ. Hy vọng Hắc Lưu sẽ không có vấn đề gì.”
Rồi rốt cuộc lão cũng để Hắc  Lưu uống cái đó. Sau đó, anh ta gào thét ầm ĩ, người đau như ngàn vạn mũi tên đâm vào, rồi dần dần lịm đi.
“ yên tâm, anh ta không chết đâu. Mấy ngày nữa là tỉnh ý mà, khoảng vài tháng nữa là đã có thể bay nhảy tùy ý rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.