Lộng Gió

Chương 1: Ả nữ tử điên




Tiếng còi cảnh sát vang lên khắp tận cùng của những con ngõ nhỏ. Những người chiến sĩ mặt đầy mồ hôi, chiếc áo quân phục cũng đã ướt. Họ đang truy bắt một tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm. Điều đáng nói, tên tội phạm này chỉ là một đứa con gái. Một đứa con gái đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của đời người, chỉ vì tư thù cá nhân, căm ghét những con người trong xã hội mà bước vào con đường lẫm lỡ, ra tay giết hại không biết bao nhiêu mạng người vô tội.
Khi bị đội cảnh sát cơ động bắt giữ, ả đã không phản kháng. Ả chấp nhận đưa đôi tay đã dính đầy máu tươi vào chiếc còng số 8. Ả đã không nói một lời nào, cho đến buổi xét xử. Khi thẩm phán hỏi: “ Tại sao bị cáo lại vì tư thù cá nhân, mà giết hại những con người vô tội?” Ả đã không trả lời. Ả không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào trong phiên tòa. Ả cứ như người mất hồn, lặng thinh từ đầu đến cuối. Ả mặc cho cánh nhà báo chụp ảnh chứ không lấy tay ra che mặt lại. Đến cả khi, người ta tuyên bố mức án “ Tử hình”, ả cũng không biểu lộ cảm xúc, cũng không một câu phân trần, một câu hối lỗi, càng không quỵ xuống. Khi thẩm phán cho ả nói lời sau cùng, ả đã cười. Ả đã ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn thẩm phán, khẽ nói: “ Nếu có kiếp sau, nhất định, nhất định tôi sẽ bảo vệ những người vô tội, để họ an toàn, tránh xa những kẻ ác độc như tôi. Nhất định tôi sẽ trở thành một người tốt, làm điều thiện, không hổ thẹn với lòng. Thẩm phán, theo ông, tôi có làm được không?” Rồi ả ngã xuống, khóc như một đứa trẻ, mặc cho cảnh sát lôi đi. Nhưng trước lúc ngã xuống ấy, cả ả, và hàng chục nhà báo có mặt, đã kịp nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của thẩm phán dãn ra. Ông đã cười, và gật đầu với ả.
Ả bị tiêm thuốc độc. Là loại đặc biệt. Loại chỉ dành cho ả. Là TRS. Trước khi tên sĩ quan tiêm cho ả liều kịch độc này, anh đã hỏi rằng ả có muốn nhắn lại gì với gia đình không? Ả lắc đầu. Nhưng ả xin anh một tờ giấy, viết lại lời thề của ả hôm ở tòa, và nhờ anh: “ Hãy để nó cạnh xác của tôi. Để tôi suốt đời suốt kiếp không quên được lời thề của mình. Coi như tôi nhờ anh đi.” Và anh sĩ quan chẳng có lý do gì để từ chối.
Nọc độc của rắn đuôi chuông dần dần ngấm sâu vào da thịt ả. Ả bị tê liệt hệ thần kinh, rồi tim ngừng đập. Trước khi nhắm mắt, ả chỉ mong, sẽ không bao giờ, vi phạm lời thề của mình, coi như, là đền tội cho kiếp này đi.
Thế là kết thúc cuộc đời một con người từng làm mưa làm gió, từng là đệ nhất sát thủ, ai ai cũng hoảng sợ. Ả căm thù những người nói ả là đứa con hoang không cha, ả căm thù những ai miệt thị ả cùng mẹ ả. Ả đã giết hết chúng. Rồi biết không còn đường lui, ả bỏ trốn. Một tổ chức sát thủ nuôi dưỡng ả, đào tạo ả, biến ả thành cỗ máy giết người. Nhưng tổ chức này sau đó đã giết mẹ ả, định thủ tiêu ả, khiến ả tàn sát hơn 300 người, từ đó, ai mà không biết “ Huyết Vũ Linh Vương”, đi tới đâu, máu đổ tới đó. Cuối cùng, lại chết giữa chốn tù giam. Thật thê thảm! Có người nói, ả chết thế là đáng, có người lại nói, ả đáng thương hơn đáng trách. Một thiên tài chế tạo độc dược, cuối cùng bị chính độc mình làm ra giết hại. Một thiên tài chế tạo vũ khí, vì không cẩn thận mà để chính phủ lấy được một món, thành ra bắt được ả, đó là khẩu MY- H82, khiến ả bị thương ở chân, không thể chạy được.
Nhưng từ cái chết của ả, mà chính phủ đã kiểm soát chặt chẽ, nghiêm cấm nạt bắt nạn. Cũng coi như, là việc tốt duy nhất ả từng làm ở kiếp này.
~-----~
Nàng bất chợp mở mắt. Xung quanh toàn những vật trang trí lạ mắt, không khỏi làm cho nàng có chút đề phòng. Đầu nàng ong lên. Từng chút từng chút trí nhớ lạ lẫm ùa về. Nàng lại nhìn xung quanh. Một thị nữ bước vào, giật mình nhìn thấy nàng, làm đổ cả chén trà, khiến nó vỡ toang. Người phụ nữ trung niên đi theo sau, nhìn thấy nàng thì cũng giật mình.  Họ sợ nàng sao? Không đâu. Là vui mừng thì hơn. Người phụ nữ đó ôm chầm lấy nàng, ra lệnh: “ Mau, mau, mau mời đại phu, tiểu thư tỉnh rồi.”
Nàng ta vận một bộ cánh rất đẹp, thêu hoa văn trang trí cầu kỳ. Cách xưng hô, thái độ cũng lạ. Nàng lại nhìn mình, nhìn xung quanh một lần nữa. Rồi những trí nhớ không phải của nàng vẹn nguyên xuất hiện trong đầu nàng. Nàng đưa tay đập vào đầu mình. Người phụ nữ ấy lo lắng hỏi: “ Ngọc Nhi, đau lắm hả con?”
Nàng cười đáp lại: “ Không đau, mẫu thân.”
Khóe miệng nàng nhếch lên. Cuối cùng, ông trời cũng cho nàng cơ hội thực hiện lời thề, mà không cần chờ tới kiếp sau.
Cái thân xác nàng đang ở này là tiểu thư của Hàn gia, một trong thất đại gia tộc nổi danh ở võ lâm. Chẳng may thế nào mà nàng ta lại đi vào Tàng thư các ở Hàn gia, đọc được một pháp thuật rất lợi hại. Mắt sáng lên, nàng ta thử luyện, ai ngờ cuối cùng tầu hỏa nhập ma mà chết, lại hoán đổi thân xác với nàng đây. Điều đáng nói, hai người đều cùng tên, cùng họ Hàn, tên Mộ Ngọc. Xem ra, kiếp này, bổn cô nương phải tích cực tăng cường nội lực, không thể lười biếng để trở thành kẻ mạnh nhất, thực hiện lý tưởng của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.