Long Gia Nhạc

Chương 9: Kẻ Trộm Gà






"Cáo?" Thấy rõ chú nhóc trong tay, Thẩm Chu Thành kinh ngạc kêu lên.
Lông mao mềm mại trắng như tuyết, sờ vào vô cùng dễ chịu.
Đôi tai yên lặng dựng thẳng, mắt đen như bảo thạch lộng lẫy dưới ánh trăng khiến Thẩm Chu Thành không khỏi xao động.
Đây là một bé cáo nhỏ vô cùng đẹp đẽ.
Ở thôn cũng có loại cáo trắng này sao?
"Hóa ra kẻ trộm gà nhà chúng ta lại là nhóc à." Cáo nhỏ trong tay Thẩm Chu Thành hoảng hốt, gào lên khe khẽ, thấy vậy, hắn liền lấy tay gảy gảy lỗ tai nó.
Bị hắn đùa giỡn, cáo nhỏ liều mạng giãy dụa, cái đuôi xù vung qua vung lại, quật quật vào tay Thẩm Chu Thành cho hả giận.
Thật khó mà tin được, một con cáo còn chưa lớn bằng một bàn tay lại có thể cắn chết con gà trống hung dữ, so với nó to hơn nhiều lần.
Nếu không phải tận mắt thấy chú nhóc này cắn chết gà, Thẩm Chu Thành cũng không nghĩ nó là hung thủ.
Bởi vì nhóc mềm oặt này thật sự rất nhỏ, lại linh hoạt đáng yêu giống như được bé gái tỉ mỉ chăm sóc, chẳng có chỗ nào giống với thú hoang nửa đêm vào nhà dân bắt trộm gà cả.
Thẩm Chu Thành thấy nhóc con này còn không to bằng một nửa "Tiểu Hồng" nhà hắn.
(- -)?
Thẩm Chu Thành: "Cho nên với cái dáng người này, thế nào mà nhóc cắn chết được gà nhà ta?"
Hắn đưa tay gảy gảy tai nhóc cáo, thẩm vấn.
Cáo nhỏ tức đến lông mao trên người dựng đứng, đang yên đang lành ăn khuya lại bị người ta bắt được, đã thế bây giờ còm bị túm cổ, lỗ tai bị ghẹo, nó hận không thể thoát ra, cào cho người này một cái.
Cáo nhỏ giãy dụa, vài sợi lông mao đẹp đẽ rụng xuống đất.
Nhưng nó cũng mới chỉ bằng một con mèo, có giãy mạnh hơn nữa cũng không thoát khỏi tay Thẩm Chu Thành được.

Nhìn cái bộ dáng nó dãy dụa cùng với lúc nó cắn chết một con gà lớn, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Có chút buồn cười.
Thẩm Chu Thành lại không nhịn được, trêu chọc nó thêm chút nữa.
Đôi mắt cáo nhỏ rưng rưng nước, trông vô cùng đáng thương.
Thấy Thẩm Chu Thành lại định đưu tay ra ghẹo tai nó một lần nữa, cáo nhỏ chớp lấy cơ hội, cắn lên mu bàn tay hắn một cái.
Thẩm Chu Thành gặp đau rụt tay về.
Hắn mới mới thả lỏng cảnh giác đôi chút thôi mà đã bị nhóc con này cắn, trên mu bàn tay, từ dấu răng be bé đã bắt đầu rỉ máu "Quả nhiên nhóc con rất hung dữ nha."
Thẩm Chu Thành nhấc cáo nhỏ lên, cân nhắc một chút, nhóc con này cắn chết 3 con gà, đã thế còn cắn hắn một cái, tội to đấy ——
Phán xét xong, trước tiên hắn kiếm cái dây xích một bên chân cáo nhỏ, xong đem đầu còn lại buộc vào cây cột, không để nó chạy thoát.
Cáo nhỏ cũng nỗ lực giãy dụa, muốn rút chân mình ra khỏi xích sắt, nhưng vô dụng.
Để thêm phần chắc chắn, Thẩm Chu Thành lại phù lên xích sắt gia cố thuật sơ cấp.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười giảo hoạt "Đây chỉ là chút phép thuật nhỏ thôi, nhưng đối phó với nhóc lại không thành vấn đề".
Thẩm Chu Thành vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, nhất thời nổi hứng, hắn còn không biết xấu hổ, cười cười cầm lấy còn gà bị cắn chết lúc nãy, đặt gần cáo nhỏ nhưng không để nó với tới.
"Nhìn thấy mà không ăn được, có vui không?"
Cáo nhỏ nhìn chằm chặp hắn, hận không thể nhảy tới cắn một phát chết luôn tên nhân loại đê tiện này.
Sau khi giải quyết xong tên trộm gà, hắn chậm rãi xoay người, hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
"Tiểu Thành!! Tiểu Thành, thứ trong sân là cái gì vậy???"
Sáng dậy, bà nội Thẩm sợ hết hồn, một cái xác gà chết đông cứng trong sân, gần đó lại có vật gì đó trăng trắng bị xích vào cột nhà.

Cáo nhỏ bị xích lại một đêm, lúc này vừa đói vừa mệt, nằm dài trên đất mà ngủ.
Thẩm Chu Thành đi ra, chỉ chỉ cáo nhỏ "Bà nội, nhóc con này cắn chết gà nhà chúng ta mấy ngày nay đấy"
Bà nội Thẩm kinh ngạc: "Đây là con gì, nhỏ như vậy, sao có thể đem gà cắn chết?"
"Là cáo đấy ạ, bà đừng xem thường nó nhỏ, cậu nhóc này tính tình hung dữ lắm" Thẩm Chu Thành đi tới bên cáo nhỏ, dùng ngón tay chọc chọc nó, không có động tĩnh.
Nhóc con này tựa hồ là cực kỳ mệt mỏi, bị chọc mấy lần cũng không tỉnh.
Thẩm Chu Thành chú ý tới chân nó, cổ chân nhỏ nhắn có vết máu, lông xung quanh cũng nhiễm đỏ.
Hắn nhíu nhíu mày, cúi xuống nắn nắn chân nó.
Bị gãy đứt.
Đồng tử Thẩm Chu Thành co lại.
Trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, cuối cùng cũng khiến cáo nhỏ thức giấc, thấy Thẩm Chu Thành, nó trừng đôi mắt ửng hồng, hung ác muốn cắn người.
Thẩm Chu Thành lui về phía sau một bước.
Cáo nhỏ mặc kệ hắn, quật cường quay đầu, giãy dụa kéo lê sợi dây xích đến bên con gà.
Xích sắt kìm hãm cái chân gãy của cáo nhỏ, nhưng nó như không cảm giác được đau đớn, vẫn quật cường bò về phía trước.
Cáo nhỏ như muốn tự đem chân mình phế bỏ.
Nhìn thấy tình cảnh ấy, cho dù là người tự tay xích nó vào là Thẩm Chu Thành cũng có chút không đành lòng, chưa cần nói đến người luôn từ ái như bà nội Thẩm.

"Tiểu Thành, thả nó đi con, đáng thương quá."
"Thả nó đi ư?" Thẩm Chu Thành hỏi lại: "Bà nội, nó cắn chết của chúng ta ba con gà, nếu thả thì chỉ sợ nó lại ngựa quen đường cũ, chạy đến nhà ta trộm gà tiếp."
Thẩm nãi nãi cười cười, "Bị con xích lại nguyên đêm, nó nào dám trở lại nhà chúng ta nữa, nhìn con cáo này cũng biết là nó rất có linh tính đấy, lại thông minh nữa."
Thẩm Chu Thành thầm nói: Xem bộ dáng nó thế kia, chắc cũng không thông minh lắm đâu.
"Thả nó đi thôi, ở vùng này lâu lắm không thấy một con cáo trắng đẹp như vậy."
"Ồ, bà nội, trước đây bà từng gặp qua cáo trắng rồi ạ??."
"Bà chỉ nghe ông nội con nói qua thôi, trên núi có cáo trắng đấy, và ông nội cũng từng được chúng nó cứu mạng.
Lúc đó ông nội con ở trên núi đốn củi, có con rắn độc trườn ở phía sau, nhờ có một con cáo trắng nhảy ra quấy nhiễu, ông ấy mới phát hiện con rắn độc kia..." Bà nội Thẩm ôn nhu nheo mắt lại, giọng nói tràn đầy nhớ nhung.
"Thả nó đi con, nói không chừng lại là hậu duệ ân nhân của ông nội con đấy."
Thẩm Chu Thành gật gật đầu, "Bà nội, chúng ta sẽ thả nó đi."
Bà nội Thẩm thấy hắn nói thế, cười hiền từ.
Mắt nhìn của Thẩm Chu Thành so với bà nội Thẩm còn tốt hơn nhiều, hắn chắc mẩm nhóc cáo này không phải vật phàm, chắc chắn là linh vật trời sinh hiếm có, nói không chừng ân nhân của ông nội Thẩm trước kia lại là nhóc con quật cường trước mắt này.
Thẩm Chu Thành là một con người có hiếu, luôn luôn có ân tất báo, nghĩ đến nó có thể là ân nhân của ông nội Thẩm, hắn quyết định sẽ đối tốt với nó hơn một chút.
Hắn nhặt con gà đã cứng nhắc trên đất lên, dưới ánh mắt hung dữ của cáo nhỏ, thản nhiên mang vào bếp, làm lông, chuẩn bị nấu.
Tuy rằng con gà này chết cũng được một thời gian khá lâu, thế nhưng bình thường mỗi ngày nó hưởng long khí của Thẩm Chu Thành, chất thịt vô cùng ngon, cho tới bây giờ vẫn vô cùng tươi mà không chảy nước.
Huống chi trong lúc hầm, Thẩm Chu Thành truyền thêm linh khí, nên thịt gà càng thêm ngon, da gà vàng óng, điểm khuyết thêm mấy cọng hành xanh biếc, hương vị cũng đậm đà, vô cùng thu hút.
Mùi hương canh gà lan tỏa trong không khí.
Thẩm Chu Thành múc cho bà nội Thẩm một bát, lại gắp thêm mấy miếng thịt gà, do dự một chút, gắp thêm miếng đùi vào trong bát, mang cho cáo nhỏ.
Thẩm Chu Thành cầm bát cùng với băng gạc, thuốc sát trùng đi tới bên cáo nhỏ bị xích bên kia.
Thấy hắn lại gần, cả người cáo nhỏ cảnh giác co lên, đôi mắt lườm lườm bóng dáng người đang lại gần.
Trong không khí, mùi hương canh gà làm nó vô cùng thèm, cái mũi đen tham lam ngửi ngửi.
Thẩm Chu Thành nở một nụ cười tự nhận là vô cùng thân thiện, đặt bát thịt gà trước mặt cáo nhỏ.

Cáo nhỏ sững người.
Thẩm Chu Thành cảm thấy bộ dáng của mình lúc này có chút giống chồn hôi đi chúc Tết gà vậy...!
Thẩm Chu Thành cho là nhóc quật cường này sẽ không dễ dàng tiếp nhận viên đạn bọc đường của kẻ thù, nhưng không ngờ tới, cáo nhỏ chỉ liếm liếm thăm dò miếng thịt gà một chút, sau đó liền như hổ đói mà ăn hết miếng thịt.
Thẩm Chu Thành: "..."
Thẩm Chu Thành: Quả nhiên đúng là không quá thông minh.
Hắn cạn lời luôn, xong vẫn ngồi chồm hỗm xuống, cầm cái chân gãy của cáo nhỏ lên nhẹ nhàng băng bó.
"Tháo cho nhóc cái xích sắt, nhưng không được cắn ta nha, cắn là ta trói lại đấy." Thẩm Chu Thành đã chuẩn bị tâm lí bị cáo nhỏ cắn thêm mấy phát, dứt khoát tháo xích sắt ra.
Nhưng thật đáng kinh ngạc, nhóc con này ngoại trừ quay đầu nhìn hắn một cái, cũng chẳng thèm làm ra cái động tác gì quá khích nữa, chỉ vùi đầu vào ăn.
"Biết ta sẽ băng bó cho nhóc?"
Thẩm Chu hành tỉ mỉ sát trùng, lại cẩn thận thoa thuốc, băng bó vết thương lại.
Thời điểm cáo nhỏ ăn xong bát canh cũng là lúc Thẩm Chu Thành làm xong hết những việc này.
Cáo nhỏ thẫn thờ ngồi trong sân, thấy vậy, Thẩm Chu Thành cười, gảy gảy lỗ tai nó, "Còn không đi hử?"
Nhóc con ngẩng đầu, liếc xéo Thẩm Chu Thành một cái, sau đó duỗi người, thử đi về phía trước.
Cái chân gãy giờ đây vô dụng, cáo nhỏ dùng ba chân còn lại xiêu xiêu vẹo vẹo đi mấy bước, rốt cuộc vẫn rất đau, không nhịn được rên lên một tiếng nghẹn ngào đầy non nớt.
Thấy thế, Thẩm Chu Thành nhíu mày, đi tới ôm cáo nhỏ lên, kiểm tra mấy chân còn lại của nó, xác định không có bị thương, có lẽ là do chân gãy quá đau, liền thở dài, "Trước tiên nhóc ở lại nhà ta đem chân dưỡng cho lành đi đã."
Chân gãy, đầu óc cũng không thông minh, nếu thả ra ngoài, phỏng chừng sẽ chết đói mất.
"Cậu nhà Thẩm gia phải không, cậu nói cho bà nội cậu nhé, hôm nay không cần đưa thực phẩm tới nữa đâu, trong thôn cũng không cần mang tới nữa, cửa hàng của chúng tôi đã tìm được một nguồn nguyên liệu khác rồi..."
Sáng sớm, Thẩm Chu Thành đang cùng Khương Hoa dời thực phẩm lên xe chở đi thì nhận được cú điện thoại của Hứa gia.
"Khương ca, không cần dời nữa đâu."
Khương Hoa đang bê dở sọt rau, nghe thấy, hỏi lại: "Có vấn đề gì vậy?"
"Tôi mới vừa nhận được cuộc điện thoại, cửa hàng bên kia không cần chúng ta cung cấp thực phẩm nữa."
"Cái gì? Bọn họ không muốn? Thực phẩm tươi ngon như vậy, sao lại không muốn nữa?"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.