Long Gia Nhạc

Chương 7: Nuôi Cá






Thẩm Chu Thành cực kì nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm lời bà nội Thẩm nói.
Tâm lý hắn căng như dây đàn, vạn nhất bà nội phát hiện hắn không phải là người, hay cái chỗ vàng khối hắn phủ ga trải giường lên, hoặc có thể là ở đâu đó có sót lại...vảy rồng thì phải làm sao?
Kết quả ——
Chuyện lạ nhà bọn họ chỉ là con gà trống đem chồn hôi mổ chết?
Từ từ...chờ một chút? Gà mổ chết được chồn hôi?
(o_O)!
Sự kiện này cũng có thể coi là chuyện lạ.
Bà nội Thẩm dẫn Thẩm Chu Thành đi nhìn xác chồn hôi: "Sáng nay bà ra xem chuồng gà thì thấy trên mặt đất có con gì đó lông vàng vàng.
Bà cũng tưởng rằng có gà chết, vô cùng hoảng hốt, nhưng nhìn kĩ lại, kết quả chỉ là một con chồn hôi."
"Bà nội lật nó lại, trời ạ, hóa ra là bị gà mổ chết, chính là con gà trống nuôi cho con tẩm bổ đấy, trên khóe miệng nó vẫn còn vết máu kia kìa! Con nói xem, trên đời này tại sao lại có việc kì lạ như vậy chứ, gà nhà chúng ta lại có thể đem chồn hôi mổ chết cơ đấy." Bà nội Thẩm chỉ vào tiểu Hồng, kể lể chiến tích anh dũng của nó cho Thẩm Chu Thành nghe.
Thẩm Chu Thành nhìn tiểu Hồng đang ưỡn ngực gáy vô cùng khí thế, mặt đầy ngơ ngác, không nói lên lời.
Hắn nhìn chằm chằm con gà, tự nhủ, chẳng lẽ nó muốn thành tinh?
Long khí trên người hắn còn có tác dụng như vậy cơ à?
Bà nội Thẩm lại còn chép miệng cảm thán: "May mà mọi người hỏi bà đều không bán, chúng ta có thể để nó trông nhà giúp, so với chó có khi nó còn lợi hại hơn."
"Ai ui, con gà trống lợi hại như vậy, bà nội lại không nỡ ăn rồi..." Thẩm nãi nãi bưng trán, có chút xoắn xuýt, rõ ràng trước nuôi dự định giết cho cháu trai bồi bổ, nhưng đến ngày hôm nay lại có điểm không nỡ.
"Rốt cuộc là bà nội muốn ăn hay không ăn đây? Trên núi có rất nhiều chồn hôi đấy, giữ nó lại để bảo vệ đàn gà rất tốt."
Ngoài mặt, Thẩm Chu Thành cười cười bà nội xoắn xuýt, nhưn trong lòng nửa điểm cũng không cười nổi, nói thật, hắn sợ con gà bị ảnh hưởng bởi long khí mà thành tinh, có khi còn tu luyện luôn thành người...!
Không chỉ mỗi con gà này, khẳng định về sau còn có những con vật khác xảy ra chuyện tương tự như thế, đến lúc đó, hắn sẽ phải thành lập một cái Long cung thu nhận chúng nó luôn?
Thẩm Chu Thành: "..." Có chút đáng sợ.
Nghĩ như vậy, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Chu Thành luôn lo sợ mà theo dõi tiểu Hồng, phát hiện ngoại trừ hung dữ hơn mấy con gà bình thường một ít, bên ngoài bóng bẩy hơn một ít thì tạm thời không tìm ra dấu hiệu sắp thành tinh, dấu hiệu tu luyện thành người lại càng không thấy.

Mất công sợ bóng sợ gió một hồi.
Ngược lại, bà nội Thẩm ngày càng cưng chiều con gà trống này hơn, đã thế lại còn liên tục thắp nhang, đốt vàng mã cho ông nội Thẩm, nói nhờ có ông ấy phù hộ nên gà nhà mình mới được như thế.
Thẩm Chu Thành đứng bên cạnh thấy bà nội tất tả như vậy, dở khóc dở cười.
Hắn đứng cạnh ăn khoai tây chiên, đã không giúp bà nội đốt vàng mã thì thôi, lại còn cố tình giỡn, "Con muốn ăn nó mà, bà nội cũng hứa là đến ngày sinh nhật sẽ nấu, hiện tại bà lại hiện tại không nỡ?"
Bà nội Thẩm sâu kín thở dài một hơi, "Đâu nào đâu nào, đối với cháu trai ngoan, sao lại không nỡ cơ chứ."
Bà nội Thẩm đã bắt đầu lên kế hoạch nuôi thêm mấy đàn gà nữa, bởi vì trong lòng vẫn còn đang day dứt khi giết con gà trống kia cho cháu trai ăn, mặt khác, trứng gà nhà bọn họ tiêu thụ tốt, đã sắp gặp phải cảnh cung không đủ cầu luôn rồi.
Thẩm Chu Thành đem long khí của mình giúp gà lớn thêm một vòng nữa, nghe thấy kế hoạch bà nội bàn, liền nói "Bà nội à, bà muốn nuôi thêm thì cái chuồng hiện tại cũng không đủ đâu, chờ con lên núi Thanh Bích bố trí lại một chút, để riêng một mẫu đất cho gà nhà ta luôn"
Bà nội Thẩm lắc lắc đầu, cười nói: "Bà nội cũng lớn tuổi rồi, sao đủ sức chăm nhiều gà như vậy, nuôi ở trong nhà mình thêm vài con thôi."
Nhắc đến, bà nội Thẩm lại nhớ ra một chuyện, "Người trong thôn thấy chúng ta bán nông sản lời lãi, cũng muốn cùng hợp tác làm, vợ trưởng thôn cùng mấy người phụ nữ dự định cầu bà nội chỉ điểm, làm nông trại rau sạch đạt chuẩn, cùng kiếm tiền."
Vốn việc hợp tác cung cấp nông sản là do Vương trưởng thôn dẫn mối không ai quan tâm, nhưng bây giờ thấy Thẩm gia kiếm lời, bèn muốn cùng nhau làm.
Đối với chuyện này, Thẩm Chu Thành không tỏ rõ ý kiến, bởi bà nội Thẩm tuổi tác cũng lớn rồi, nhiều tiền hay ít tiền đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ở cái tuổi này chỉ sợ nhất sự cô quạnh, vậy nên vô cùng ham thích náo nhiệt.
Hắn cười, trêu bà nội: "Chà, bây giờ phải gọi bà nội là chuyên gia rồi."
Nụ cười bà nội Thẩm càng thêm sâu, khoát khoát tay, khiêm tốn nói: "Chuyên gia gì chứ, bà cùng các cô bác nói những phương pháp khác nhau, nhưng thực ra là nhờ nước giếng nhà ta sạch sẽ, tự nhiên nên cây trồng, gia súc gia cầm đều phát triển tốt...!" Nói tới đây, bà nội Thẩmlại tràn đầy hoài niệm: "Bên cạnh giếng kia có cây hoa quế đã bốn, năm mươi tuổi rồi...!Cây này thời còn trẻ ông nội con tự tay trồng, bây giờ đã xum xuê như vậy rồi...!Có lẽ nó là ông nội con để lại phù hộ cho chúng ta đấy."
Kế hoạch đào ao nuôi cá của Thẩm Chu Thành đã tìm người đào được hơn nửa, đại khái khoảng chừng 30 mẫu đất, trải qua mấy ngày phơi nắng tiêu độc, hôm qua mới bơm đầy nước vào.
Hắn đang nhờ người sang huyện bên cạnh mua giống sen Tam Bảo, loại này ngó giòn, hạt sen bùi bùi không bị đắng, tiếng thơm vang xa khắp vùng.
Sau khi trồng sen, hắn sẽ thả vào mỗi mẫu tầm khoảng 300 con cá chép, cá mè, cá trắm các loại.
Thẩm Chu Thành cũng không rõ cách nuôi cá lắm, nên mua cá giống khá tùy hứng, thả cũng tùy tiện, không có quy củ gì cả, nên hiện tại trong ao có khá nhiều giống cá.

Hắn luôn nghĩ chính mình tốt xấu gì cũng là một con rồng, thuộc tính nước, chắc sẽ không có khả năng làm chết hết tất cả cá trong ao.
Nhưng cẩn tắc vô áy náy, suy nghĩ mãi, hắn liền đi sang thôn bên cạnh, mời Ngô Quý Phương sang giúp hắn xem ao cá.
Ngô Quý Phương là một người vô cùng xui xẻo, mấy năm trước từng nhận thầu ao nuôi cá, mở đầu không có kinh nghiệm gì, thường là tiền vào thì ít mà tiền ra thì nhiều.
Năm ngoái vất vả lắm mới nuôi ra một đàn béo tốt mập mạp, tưởng rằng sẽ lời lãi lớn, nhưng ai ngờ rằng ông trời không chiều lòng người, một mùa nước lũ xuống, cá trôi đi hết, toàn bộ thành công dã tràng.
Chính vì thế, mấy năm nay Ngô Quý Phương thiếu nợ rất nhiều, và vợ hắn ta cũng không bao giờ cho đụng đến ao cá nữa.
Vợ hắn ta luôn càm ràm: "Anh không có cái mệnh làm giàu nhờ nuôi cá đâu, đừng cố nữa!! Mấy thứ bơi bơi dưới nước kia, trời sinh đều khắc anh đấy.
"
Ngô Quý Phương không tin, dựa vào cái gì mà nói hắn không thể nuôi cá? Sự nghiệp nuôi cá của hắn rõ ràng đã đi lên, chỉ thiếu chút nữa là phát tài, ai mà ngờ lại gặp phải trận lũ chục năm mới có một lần cơ chứ...!
Cái thứ nước lũ này đâu phải năm nào cũng có, cho hắn thêm một cơ hội nữa, chắc chắn năm nay nhất định sẽ thành công!
Thế nhưng vợ hắn nhất quyết không cho.
Không có biện pháp gì hơn, nhưng Ngô Quý Phương thực sự không nỡ dứt bỏ đại nghiệp mà mình cố gắng bấy lâu nay, hắn ngày đêm nghiên cứu kỹ thuật như vậy, sao có thể nói bỏ liền bỏ.
Vậy thì hắn đành thay người khác nuôi chu toàn là được chứ gì.
Nghĩ vậy, ngay lập tức hắn liền chạy sang thôn bên cạnh giúp Thẩm gia quản lý ao cá.
"Một tháng ba ngàn, nếu cá phát triển tốt sẽ còn có thêm tiền thưởng..."
"Thẩm tiểu lão bản à, cậu thật là hào phóng..." Ngô Quý Phương chắp tay sau lưng, dạo một vòng xung quanh ao nuôi cá của Thẩm Chu Thành, xem xong hết thảy các loại cá bên trong thì cạn lời, nghĩ thầm, cậu ta cũng y hệt như mình năm xưa, chẳng biết cái gì về kỹ thuật nuôi cá cả.

Thậm chí so với hắn năm xưa còn tồi hơn.
Nếu cá không phát triển thì không kiếm được tiền thưởng, còn cá chết thì phải bồi thường? Như vậy chẳng phải sẽ phải bồi thường cho đến lúc chết sao??
Làm sao bây giờ, nhìn tình hình ao cá của nhà họ Thẩm cứ như vậy thì chắc chắn hắn phải chăm chút nuôi lớn, tiền thưởng hiện tại sẽ không được nhiều...!
Nhưng nếu nuôi chết, thanh danh của hắn sẽ càng ngày càng hỏng!!!
Nghĩ tới đây, Ngô Quý Phương vô cùng bế tắc, chẳng lẽ hắn lại tự rước khổ sai vào người rồi??
Hắn thở dài một hơi, nếu như là người bình thường khả năng lúc này sẽ sớm bội ước.
Nhưng hắn ta sẽ không thế, chuyện nói không giữ lời này hắn không làm nổi.
Bất quá, hắn nuôi cực khổ nhiều năm nay như vậy, có lẽ chuyện này sẽ không làm khó được hắn lâu đâu.
Hắn ta lại tự động viên bản thân.
Quy mô nuôi cá của Thẩm gia so với hắn năm đó còn lớn hơn rất nhiều, nếu thua lỗ thì hắn cũng không thiệt thòi quá nhiều, hơn nữa, sau này về già hắn còn có thể tưởng niệm lại: Thì ra trên đời này còn có người thảm hại hơn cả hắn!!!
Nhưng có thảm hay không, bây giờ vẫn chưa nói trước được.
Nghĩ như vậy, Ngô Quý Phương vui vẻ trở lại, ngồi xổm xuống, tay khoát một bụm nước, thấy trong vắt, tựa hồ mang theo một hơi thở mát mẻ dễ chịu, hắn không tự chủ được cảm thán một tiếng: "Nước trong thôn các cậu tốt thật đấy, trong vắt lại mát mẻ".
Cảm thán xong, trong lòng hắn nói nốt nửa câu còn lại "...nhưng đáng tiếc, cái chỗ chết tiệt này vô cùng nghèo, trong phạm vi trăm dặm cũng không thôn nào nghèo như thế."
Thẩm Chu Thành nghe hắn nói như thế, gật đầu cười, đương nhiên rồi, có rồng thứ thiệt ở đây, nước sao lại không tốt cơ chứ.
Thẩm Chu Thành là rồng tính thủy, chỉ cần một ngày hắn còn ở đây, long khí sẽ khiến nước xung quanh phát sinh thay đổi.
Giao phó công việc cho Ngô Quý Phương xong, Thẩm Chu Thành vào thôn đi dạo, ngang qua ruộng lúa, trùng hợp gặp được thím Vương Xuân Yến.
Vương Xuân Yến vốn là người của thôn bọn hắn, sau đó lấy chồng nên rời khỏi thôn, nhưng chẳng may chồng mất sớm nên đành mang con gái hồi thôn.
Tuy là quả phụ, nhưng bà vô cùng chăm chỉ chịu khó, một mình tần tảo nuôi con gái ăn học, bây giờ con bé cũng đã học lên trung học.
Vợ trưởng thôn huy động mọi người cùng nhau nuôi trồng nông sản sạch, trong đó có bà.

Vương Xuân Yến làm người vô cùng tốt, nhận ân huệ của bà nội Thẩm, lúc này thấy Thẩm Chu Thành, liền đứng lại ôn tồn hàn huyên vài câu.
"Cái người Ngô Quý Phương kia nha, Tiểu Thẩm, cháu vẫn đừng nên thuê hắn, vợ hắn ta tìm người tính qua bát tự, thấy hắn khắc thủy...!Tuy không biết có tin được hay không, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cháu vẫn nên chú ý một chút..." Vương Xuân Yến nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Thẩm Chu Thành vài câu.
Bà sống nhiều năm như vậy, cũng đã gặp qua rất nhiều chuyện kì quái, ví dụ như cái người Ngô Quý Phương này đi, sự nghiệp nuôi cá của hắn vô cùng nổi danh, đến mức có biệt hiệu "Cá mập đều hoảng loạn" —— ý là ngay cả cá mập thấy hắn, cũng phải hoang mang, tự hỏi chính mình bao lâu nữa sẽ chết.
Thế giới này chính là kì diệu như vậy đấy, không chỉ có người khắc vợ, khắc chồng,...!mà còn có kỳ nhân "khắc cá".
Thẩm Chu Thành vô cùng sửng sốt, sau đó gật gật đầu, trong lòng hắn có chút buồn cười: "Vâng, cảm ơn Vương thẩm, cháu sẽ cân nhắc kĩ, nhưng trước tiên cứ để cho Ngô ca làm một hai tháng đi, dù sao anh ấy cũng có sẵn kinh nghiệm nuôi cá."
"Cháu..." Thấy Thẩm Chu Thành không đem việc này để ở trong lòng, Vương Xuân Yến cũng không có biện pháp, người trẻ tuổi chính là cố chấp như vậy đấy.
Trùng hợp, Đường Lan lúc này ôm một rổ củ cải phơi nắng đi qua, nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, tâm lý liền vô cùng vui vẻ.
Không ngờ Thẩm Chu Thành lại dám thuê cái người Ngô Quý Phương, lần này bà ta lại có trò hay để nhìn rồi.
Nghe nói mấy năm trước họ Ngô kia cũng từng nuôi cá nuôi cá, một trận lũ xuống, thua lỗ toàn bộ, khiến vợ hắn sợ đến mức đêm nào cũng gặp ác mộng...!
"Lan tẩu, bà đang cười cái gì vậy?" Thấy Đường Lan ôm một sọt củ cải đi qua cười cười, Vương Xuân Yến cũng hòa nhã hỏi bà ta xem có chuyện gì tốt.
"Chắc có lẽ con gái cùng con rể sinh sống tốt hả?"
Nghe người ngoài nhắc đến hôn nhân của con gái mình, khóe miệng Đường Lan hơi cứng lại, thật ra phu thê hai người ngay trong đêm lễ cưới ầm ĩ gây gổ một trận, huyên náo rất khó nhìn.
Cha cùng em trai nhà chồng uống say, tự nhiên ăn nói cũng không kiêng kị gì nữa, nói vô cùng khó nghe, cái gì mà người phụ nữ về gia đình này làm vợ phải như thế nào....Con gái Miêu Miêu của bà ta từ nhỏ đến lớn sống trong sự nuông chiều, đời nào chịu đươc cái ngữ khí đó, trực tiếp không nể mặt mũi, ngay trên bèn tiệc hất đổ bát đũa, chạy ngay vào phòng trút giận.
Ngày đầu tiên về nhà chồng đã quậy thành như vậy, đêm tân hôn cũng không thèm ở cùng chồng, lại gọi điện khóc lóc với Đường Lan, khiến bà ta đau hết cả đầu.
Nhưng đây là vết đen trong nhà, cư nhiên không thể để người ngoài biết được, Đường Lan giả dối nở một nụ cừời đắc ý: "Nhà chồng Miêu Miêu vô cùng thương con bé, chuyện gì cũng không để cho nó đụng tay vào, cũng tại từ nhỏ tôi chiều nó đến hư."
Vương Xuân Yến cảm thán: "Con gái nhà bà có phúc khí thật tốt!"
Đường Lan nghe lời cảm thán này, thiếu chút nữa ho đến ngất ngay tại chỗ.
"Hi vọng tương lai con gái bà cũng tìm được nhà chồng như thế nhé!!.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.