Long Châu

Chương 118: Tổ đội xui xẻo




Sau một trận chiến kịch liệt, nhóm của Hắc Vũ lúc này đang nghĩ ngơi để khôi phục lại nguyên khí.
Sau khi chạy khỏi sự công kích của bầy muỗi bọn hắn phải vất vả lắm mới có thể cắt đuôi được bọn chúng.
Mọi người lúc này đang ngồi phục dụng đan dược để hồi phục, ở trong này không biết lúc nào bọn hắn sẽ gặp phải yêu thú nên lúc nào cũng phải ở trong trạng thái tốt nhất.
Trong số bốn nhóm của hai liên minh thì nhóm của bọn hắn là xui xẻo nhất khi đụng phải bầy Thôn Ám Văn đông đúc nên buộc phải chạy, thậm chí số yêu đan của yêu thú đã hạ được cũng không thể thu lấy nên buộc phải đem đan dược phục dụng.
- Mọi người khẩn trương chuẩn bị, chúng ta sắp lên đường - Hồng Thủy thông báo với mọi người chuẩn bị lên đường.
Thời gian ở trong Hạ Thế mỗi giây đều là vàng bạc, bọn hắn phải khẩn trương lên đường nếu không người khác sẽ cướp mất Bách Linh Trận.
Rầm rầm rầm...
Lúc này mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, mặt đất xuất hiện những vết nứt dài.
- Không ổn, tất cả tập trung phòng ngự!
Hồng Thủy lúc này sắc mặt đại biến, nhanh chóng tri hô mọi người cảnh giác, kể cả Long Thiên Hoàng lúc này gương mặt cũng không tránh khỏi sự căng thẳng.
- Thứ đó đang đến, tất cả mọi người lập tức phòng bị!
Long Thiên Hoàng hô lên đồng thời bản thân hắn cũng phóng ra một phía để giữ khoảng cách.
- Chúng ta thật xui xẻo mà - Long Thiên Hoàng hừ trong họng một tiếng.
Lần trước vừa đụng độ phải một bầy Thôn Ám Văn đông đúc, lần này lại đụng phải thứ kia, vận khí của cái đội này thực sự quá đen đủi.
Hắc Vũ mặc dù chưa biết "thứ đó" mà bọn hắn đang nhắc đến là thứ gì nhưng chắc chắn sẽ không hề bình thường.
Mặt đất dưới chân bọn hắn không rung chuyển ngày càng mạnh, tất cả đều cảm giác được bên dưới chân bọn hắn lúc này đang có thứ gì đó đến gần.
Chấn động diễn ra kịch liệt diễn ra một hồi rồi nhanh chóng dừng lại, cả không gian im ắng không có bất cứ động tĩnh gì, nhóm người thở cũng không dám thở mạnh.
- Kết thúc rồi sao? - Một tên đệ tử tự hỏi.
Chưa để hắn suy nghĩ, lập tức từ khe nứt dưới mặt đất vươn lên một cái cây rễ nhỏ.
Vèo... xoẹt...
Hắc Vũ chưa kịp nhìn kĩ thì Hồng Thủy lúc này đã chém ra một kiếm cắt đứt cái rễ ngay khi nó còn chưa vươn lên hết.
Ngay sau đó một nhịp thở, mặt đất lại rung chuyển dữ dội, từ dưới mặt đất lúc này vươn lên những cái xúc tu xám xịt, đầy gai góc.
- Tất cả toàn lực tiêu diệt chúng!.
Hồng Thủy hô một tiếng sau đó Thủy Kiếm liên tục chém ra những đường kiếm khí sắc lẹm, đường kiếm nhanh chóng cắt đứt được một số cái xúc tu nhỏ, còn những chiếc xúc tu lớn hơn thì vẫn chưa cắt được.
- Đại Phong Tiễn!
Long Thiên Hoàng ở trên ngọn cây phía xa liên tục bắn ra những mũi tên gió kích thước lớn đem một số phá nát.
Những người còn lại lúc này cũng điên cuồng chống trả, vũ kĩ như mưa liên tiếp được bắn ra.
Hắc Vũ lúc này đã buộc phải dùng đến dung nham, những quả cầu dung nham liên tục được hắn ném về phía đám xúc tu.
Lúc này từ dưới mặt đất lại xuất hiện thêm vài cái xúc tu mọc lên, điểm khác là đám xúc tu này nhỏ hơn những cái còn lại, đầu của nó là một cái ống nhọn như vòi muỗi vậy.
- Không được để đám vòi đó tiếp cận.
Hồng Thủy nói sau đó lại chém ra vài đường Thủy Lực Kiếm chém nát đám xúc tu.
Đám người Hắc Vũ để chống lại đám xúc tu này rất vất vả bởi vì bọn hắn chỉ vừa đột phá Vũ Đế, tu vi không bằng Hồng Thủy và Long Thiên Hoàng nên rất chật vật.
Đám xúc tu này giống như có linh trí vậy, chúng biết Hồng Thủy mạnh hơn những người còn lại nên không ngừng công kích nàng, Hồng Thủy bị cuốn lấy bởi đám xúc tu nên khó có thể tương trợ bọn hắn.
Những cái xúc tu lớn khác lúc này lại nhắm vào đám người Hắc Vũ mà lao đến, năm cái xúc tu lớn cuộn lại thành một điên cuồng đập xuống bọn người.
- Thanh Long Tiễn!
Long Thiên Hoàng đứng từ xa lúc này mới sử dụng đến dị phong, hắn kéo căng dây cung rồi bắn một phát.
Vô tận phong nguyên khí màu xanh lam hoá thành một con rồng lớn bay đến phá nát năm cái xúc tu vừa công kích, con rồng xanh này kích thước cũng tương ứng với kim long của Hồng Quan nhưng so với Long Ảnh của Võ Tuấn Kiệt thì nhỏ hơn.
Những cái còn lại lập tức cảm ứng được mối đe doạ từ Long Thiên Hoàng, một đám chui lại xuống đất rồi lao nhanh tới chỗ hắn đang ẩn nấp.
Những cái xúc tu ngày càng điên cuồng tấn công hơn, một đám đệ tử lúc này trên người đã xuất hiện vết thương.
- Vừa đánh vừa lùi, ta cầm chân chúng cho các ngươi! - Hồng Thủy hét lên.
Hắc Vũ, Hồng Ngân và những người khác cũng tức tốc thối lui, nếu còn đánh nữa thì chưa hạ hết đám xúc tu này bọn hăn đã tiêu hao sạch.
Thu Thủy Liên Triều Kiếm trên tay Hồng Thủy lúc này xuất hiện sóng động bên trong, nàng vung mạnh kiếm một nhát, lập tức từ trước mặt hình thành tầng tầng lớp lớp những con sóng lớn băng băng mà lao về phía những cái xúc tu.
Những ngọn sóng thần ập xuống tạo ra sức tàn phá kinh khủng đập nát một loạt những cái xúc tu, chỉ có một số kịp thời chui xuống đất mới có thể tránh được.
Những chiếc trốn thoát được lập tức đuổi theo đám người Hắc Vũ vừa trốn.
- Một nửa đi với ta, một nửa đi với Hắc Vũ, chia số lượng xúc tu ra sẽ dễ đối phó hơn - Hồng Ngân hô to rồi rẽ sang hướng bên phải.
Hắc Vũ cũng lập tức rẽ sang trái, nhóm người sau cũng tự giác chia đôi ra hai phía, những cái xúc tu đang đuổi theo cũng ngay lập tức chia đôi ra để đuổi theo.
...
- Lập tức vào vị trí phòng ngự, nhanh chóng tiêu diệt chúng!
Sau khi chia tách được những cái xúc tu, Hồng Ngân lập tức ra hiệu cho mọi người dừng lại chuẩn bị nghênh đón chúng.
Đám xúc tu cũng nhanh chóng đuổi đến, chúng phá tan mặt đất rồi chui lên, những chiếc xúc tu to lớn hơn thân thể người gấp nhiều lần lập tức phóng đến chỗ đám người.
Hồng Ngân trên tay cầm kiếm liên tục chém ra hàng loạt kiếm khí rực lửa về chúng.
- Phải nhanh quét sạch bọn chúng để chi viện cho những người còn lại! - Hồng Ngân nói.
Lũ xúc tu lúc này đã đến sát nhóm người, một số cái đã xâm nhập vào giữa vòng phòng ngự của bọn nàng.
Hồng Ngân như một mãnh tướng, hỏa kiếm không ngừng càn quét chém nát những xúc tu lao đến.
Vù...
Chợt nhân lúc nàng không để ý, một loạt các xúc tu nhọn hoắt lớn từ dưới đất phóng lên phía sau lưng nàng.
Hồng Ngân lúc này biến sắc, nàng không ngờ đám xúc tu này linh trí lại cao đến vậy, còn biết ẩn nấp để đánh lén nàng nên lúc này có chút trở tay không kịp.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Một loạt âm thanh xé gió bay đến, những luồng kiếm khí ánh sáng bay từ một phía đến chém đứt những cái xúc tu đang lao đến chỗ Hồng Ngân.
Nàng lúc này thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía những luồng kiếm khí vừa phóng đến, thế nhưng ngay lúc nàng lơ là, một đám rễ cây nữa lại phóng đến công kích.
Vù...
Một thân ảnh lập tức phóng tới phía Hồng Ngân, lưỡi kiếm sắc bén của hắn vung lên chém nát những cái xúc tu phóng đến.
Trước mặt Hông Ngân lúc này đang là một gương mặt nam nhân tuyệt mĩ, thân mặc cẩm bào, đầu đội ngọc mão, tay cầm quang kiếm, đây chính là Nguyên Bảo.
Ánh mắt hắn hướng về Hồng Ngân bắn ra một tia quyến rũ nam tính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn.
- Nữ nhân, không sao chứ? - Hắn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Thế nhưng ngược lại với những gì hắn đang nghĩ, đáp lại hắn chỉ là một vẻ không quan tâm của Hồng Ngân, nàng tiếp tục lao đến chỗ những chiếc xúc tu đang công kích những người khác.
Nguyên Bảo lúc này đơ cứng toàn tập, hắn không ngờ nữ nhân này vậy mà bơ hắn, thậm chí câu cảm ơn cũng không thèm nói.
Đây là lần đầu tiên hắn bị trường hợp như vậy, phải biết những nữ nhân khác trên thiên hạ cầu hắn nhìn một cái còn không được đấy, hắn chẳng qua là tình cờ đi ngang qua chỗ này gặp phải đám người Hồng Ngân, thấy nàng bị đánh lén nên muốn ra tay anh hùng cứu mĩ nhân một chút, ấy vậy mà kết cục này khiến hắn thật ngoiaf dự kiến.
- Chẳng lẽ nữ nhân này bị dọa sợ đến ngốc rồi sao? Hay là ta thể hiện vẫn chưa đủ?
Nguyên Bảo nghĩ rằng nữ nhân này vừa rồi bị dọa sợ quá nên hiện tại tinh thần vẫn còn hỗn loạn mới có những hành động như vậy.
- Hừ, vậy để ta tăng thêm chút uy thế nữa.
Nguyên Bảo nói rồi liền lao đến phía đám người đang đánh nhau với xúc tu, hắn dậm một phát mạnh rồi nhảy lên không trung, áo bào bay phấp phới trông vô cùng uy thế.
- Quang Biến Kiếm Pháp - Loạn Biến!
Dưới chân hắn lập tức xuất hiện một hình tròn lớn phát quang, thanh kiếm trên tay hắn vung lên sau đó nhắm đến tâm hình tròn đâm mạnh xuống một phát.
Thanh kiếm và thân thể hắn xuyên qua vòng tròn, lập tức xuất hiện thêm vô số quang kiếm màu trắng xung quanh.
Những thanh kiếm như mưa rơi xuống xuyên phá những xúc tu khiến chúng nát bấy nhưng không hề có lưỡi kiếm nào chém vào người bên dưới.
Thân ảnh Nguyên Bảo từ trên không vừa đáp xuống đất lại một lần nữa có động tác.
- Quang Biến Kiếm Pháp - Vi Biến!
Hắn xoay người lao đi, quanh thân và lưỡi kiếm hiện lên một ánh quang mang màu trắng sáng, tốc độ của hắn lúc này được nâng lên đến cực điểm.
Xoẹt... xoẹt... phập... phập...
Âm thanh đâm chém không ngừng vang lên, nhìn từ trên cao xuống mặt đất lúc này chỉ thấy một vết sáng lướt qua khắp chiến trường như cơn gió, mỗi nơi nó đi qua vô số xúc tu bị chém đứt vô cùng ngọt.
Đám người còn lại tuy rằng có chút ngạc nhiên vì sức mạnh của tên này nhưng cũng không lơ là, tất cả cùng nhau hợp sức quét sạch đám rễ còn lại, Hồng Ngân cũng liên tục vung kiếm góp sức.
Có thêm sự trợ giúp của Nguyên Bảo nên việc tiêu diệt đám xúc tu cũng vô cùng nhanh, chỉ một lát sau, đám xúc tu đã không còn một mống.
- Nhanh đi tìm những người còn lại, nếu không bọn chúng quay lại thì chúng ta không đủ sức chống đâu! - Hồng Ngân chưa kịp thở đã vội vàng rời đi.
Không phải nàng đang lo lắng cho bọn hắn, mà là vì ở nơi này vô cùng rộng lớn, lạc nhau rất khó để tìm, với tình hình hiện tại của nhóm nàng mà gặp thêm một đợt công kích như vừa rồi nữa thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nguyên Bảo lúc này không nhịn nổi nữa, hắn giúp bọn nàng nhiều như vậy, nguyên khí tiêu hao cũng không ít vậy mà một câu cảm ơn cũng không có, thậm chí nàng còn không thèm nhìn hắn một cái.
- Đứng lại, ta đã giúp các ngươi như vậy mà các ngươi lại có thể cứ thế mà rời đi sao? - Nguyên Bảo lúc này có chút bức xúc lao đến cản đường.
- Hừ, cút ra, muốn tiền công thì sau này đến Hỏa Ảnh Cung đòi - Hồng Ngân gắt lên một tiếng rồi cứ thế lao qua mà không thèm để tâm đến hắn.
Đám người rời đi để lại một mình Nguyên Bảo đằng sau khuôn mặt đầy xám xịt, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ chịu qua thứ ấm ức như vậy, đường đường là thiếu gia của một bát cấp gia tộc giàu có ngang ngửa với cửu cấp như hắn mà lại bị coi như kẻ giúp người để kiếm chác thì chẳng khác nào tát vào mặt hắn.
- Hừ, nữ nhân kia, ta nhớ mặt ngươi rồi - Hắn cay đắng gằn trong cổ họng.
- Người huynh đệ, cảm ơn nhé! - Một tên đệ tử rời đi cuối cùng nói với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.