Lolita

Chương 19:




Thêm vài lời về Humbert phu nhân trong khi diễn biến còn tốt đẹp (sắp xảy ra một tai nạn tồi tệ). Tôi luôn nhận thức được tính chiếm hữu trong thị, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ thị có thể ghen tuông rồ dại đến thế với bất cứ thứ gì ở trong đời tôi mà lại không liên quan đến thị. Thị tỏ rõ tính tò mò hung tợn, không biết chán, đến quá khứ của tôi. Thị đòi tôi hồi sinh tất cả những người tình của tôi để thị có thể khiến tôi phải phỉ nhổ họ, giẫm đạp lên họ, tráo trở chối bỏ họ hoàn toàn, đặng tàn phá quá khứ của tôi. Thị buộc tôi kể cho thị nghe về cuộc hôn nhân của tôi với Valeria, cô ả đương nhiên là tức cười; nhưng tôi cũng phải sáng tác, hoặc tô vẽ ác ý, thêm một hàng dài tình nhân để đáp ứng vui thú bệnh hoạn của Charlotte. Để duy trì nỗi sung sướng của thị, tôi phải dâng lên thị một ca-ta-lô ảnh các em, mỗi em đẹp một vẻ khác nhau, tuân thủ những quy tắc trong quảng cáo Mỹ, nơi các học sinh được vẽ theo phân bổ tỷ lệ tinh tế về chủng tộc, với một — chỉ một, nhưng đẹp như tranh — cậu bé mắt tròn da sô cô la, gần như chính giữa hàng đầu tiên. Tôi giới thiệu đám gái của tôi như vậy đấy, cho họ cười và lắc lư — em tóc vàng ẻo lả, em tóc đen nồng nhiệt, em tóc hung dâm đãng — như thể đang diễu dợn trong nhà thổ. Tôi càng làm các em bình dân hơn và tầm thường hơn, thì Humbert phu nhân càng thấy hài lòng hơn với màn trình diễn.
Trong đời mình, tôi chưa bao giờ thú tội nhiều như thế hoặc nhận được nhiều lời xưng tội như thế. Sự thành khẩn và chân thật mà thị dùng để luận bàn về cái mà thị gọi là "đời tình ái" của mình, từ nụ hôn ve vuốt đầu tiên cho đến các trận song đấu phu thê có gì chơi nấy, vốn dĩ, theo luân thường đạo lý, tương phản gay gắt với những hư cấu luyên tha luyên thuyên của tôi, nhưng về mặt kỹ thuật thì cả hai thể loại là cùng cha khác mẹ bởi lẽ đã thành hình bằng cùng chất liệu (kịch truyền kỳ, phân tâm học và truyện ngắn rẻ tiền) dựa trên chúng, tôi dựng lên những đặc điểm của tôi, còn thị đúc rút ra lời ăn tiếng nói của thị. Tôi hết sức thích thú với vài thói quen tình dục bất thường mà ông Harold Haze tốt bụng đã có — theo lời Charlotte, và thị cho rằng thái độ cười cợt của tôi là không đứng đắn; nhưng nếu không thì tự truyện của thị chẳng có gì hay ho, sẽ y như ca khám nghiệm xác thị mà thôi. Tôi chưa từng thấy mụ đàn bà nào khỏe hơn thị, bất chấp chế độ ăn kiêng thanh đạm.
Thị ít khi nhắc đến Lolita của tôi — trên thực tế, còn ít hơn là nhắc đến thằng cu tóc vàng, nhòe nhoẹt, mà bức ảnh nó, dẹp hết tất cả những thứ khác, độc quyền trang trí phòng ngủ ảm đạm của chúng tôi. Vào một trong những mơ tưởng vớ va vớ vẩn, thị tiên đoán rằng linh hồn hài nhi đã chết ấy sẽ quay lại trần gian trong hình hài đứa trẻ mà thị sẽ sinh ra trong cuộc hôn nhân hiện tại. Và dẫu cho tôi không cảm thấy đặc biệt thôi thúc phải bổ sung cho dòng giống nhà Humbert một bản sao sản phẩm nhà Harold (Lolita, với một cảm xúc loạn luân rộn ràng, tôi đã quen coi như con mình), tôi chợt nảy ra ý nghĩ là thời gian ở cữ kéo dài, cùng ca phẫu thuật sinh mổ cẩn thận và những phức tạp khác trong việc trông nom an toàn cho sản phụ, vào một lúc nào đó trong mùa xuân năm sau, không chừng sẽ cho tôi cơ hội được một mình với Lolita của tôi trong vài tuần — và nhồi nhét những viên thuốc ngủ cho nymphet ẻo lả ấy.
Ôi, đơn giản là thị căm ghét con gái mình! Cái làm tôi thấy đặc biệt độc ác là việc thị cố sống cố chết trả lời cực kỳ cần mẫn những bản thăm dò ý kiến trong một cuốn sách ngớ ngẩn mà thị có (Hướng Dẫn Nuôi Dạy Con Khôn Lớn), xuất bản tại Chicago. Sự nhảm nhí kéo năm này qua năm khác, và Người Mẹ được đề nghị điền vào một cái đại khái như bản kê vào từng ngày sinh nhật của đứa con. Vào ngày Lo tròn mười hai tuổi, mùng 1 tháng Một năm 1947, Charlotte Haze, nhũ danh Becker, đã gạch dưới những tính ngữ sau đây, mười trong số bốn mươi, dưới mục "Tính Cách Con Bạn": hung hăng, dữ tợn, khó tính, hay nghi ngờ, nôn nóng, cáu kỉnh, tọc mạch, thờ ơ, chống đối (gạch dưới hai lần) và ngoan cố. Thị lờ đi ba mươi tính từ còn lại, trong đó có vui vẻ, hợp tác, mạnh mẽ, vân vân. Đúng là điên. Với tính hung ác, mà lúc khác không hề xuất hiện trong bản tính hòa nhã của cô vợ yêu thương của tôi, thị tấn công và đánh tan tác những món đồ nhỏ của Lo, những món đồ thơ thẩn khắp nơi trong nhà rồi đông cứng tại đó như những con thỏ non bị thôi miên. Phu nhân ngoan ngoãn không ngờ rằng buổi sáng nọ, khi cơn đau bụng (hậu quả của việc tôi cố thử cải tiến món nước xốt của thị) ngăn trở tôi sánh đôi cùng thị đến nhà thờ, tôi đã phụ tình thị với một trong những chiếc tất ngắn của Lolita. Thêm vào đó, là thái độ của thị đối với những lá thư từ người tình đậm đà hương vị của tôi!
MUMMY và HUMMY thân yêu,
Hy vọng hai người khỏe mạnh. Cảm ơn rất nhiều vì hộp kẹo. Con [gạch bỏ và viết lại lần nữa] Con đánh mất cái áo đan mới trong rừng rồi. Mấy ngày nay ở đây lạnh quá. Con đang chơi vẻ. Thương yêu.
DOLLY.
"Con dở hơi," Humbert phu nhân nói, "quên béng một từ trước chữ 'vẻ.' Cái áo ấy toàn là len, và em muốn anh đừng có gửi kẹo cho nó mà không hỏi ý em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.