Lolita

Chương 14:




Tôi ăn trưa trong phố — mấy năm rồi mới đói như vậy. Ngôi nhà vẫn vắng Lo khi tôi lững thững quay về. Tôi dành buổi chiều cho mơ màng, toan tính, đê mê hấp thụ trải nghiệm hồi sáng.
Tôi cảm thấy tự hào về mình. Tôi đã lén lấy được mật ngọt cực sướng mà không làm hại phẩm hạnh cô bé. Hoàn toàn không gây tổn hại nào. Nhà ảo thuật đổ sữa, mật, sâm panh sủi bọt vào túi xách trắng tinh khôi của tiểu thư trẻ măng; và nhìn này, cái túi vẫn còn nguyên. Tôi đã công phu vun đắp giấc mơ hèn mọn, nồng nàn, tội lỗi của mình như thế đấy; và Lolita vẫn bình an vô sự — tôi cũng bình an vô sự. Cái thực thể mà tôi điên cuồng chiếm đoạt không phải là nàng, mà là tạo tác của chính tôi, một Lolita khác, một Lolita hư cấu — có lẽ là, còn thực hơn cả Lolita; nó chồng lên, bao quanh nàng; nó lơ lửng giữa tôi và nàng, nó không có ý nguyện gì, nó không thể tự nhận thức — thậm chí, nó không tự tồn tại được.
Cô bé chẳng nhận thấy gì. Tôi chưa làm gì nàng. Và không có gì ngăn cản tôi thực hiện lại màn diễn đã chạm đến nàng thoảng nhẹ như thể nàng là ảnh chụp dập dờn trên màn chiếu, còn tôi là thằng gù nhẫn nhục thủ dâm trong bóng tối. Chiều không ngừng trôi, âm thầm chín, hàng cây cao căng đầy nhựa sống dường như cũng tỏ tường; và dục vọng, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, bắt đầu hành hạ tôi trở lại. Xin cho nàng về sớm, tôi khẩn cầu, xin Chúa đơn côi, khi mẹ nàng trong bếp, làm ơn cho con được một lần diễn lại cảnh trên sô pha, con mê nàng kinh khủng.
Không: "kinh khủng" là từ sai. Niềm hân hoan, cùng với nó ảo tưởng về khoái lạc mới mẻ dâng ngập trong tôi, không kinh khủng mà đáng thương. Tôi định tính nó là đáng thương. Đáng thương — vì bất chấp ngọn lửa tham lam vô độ của cơn khát nhục dục, tôi vẫn có ý, với nỗ lực nhiệt thành nhất và ngừa xa nhất, bảo bọc sự trong trắng của cô bé mười hai tuổi ấy.
Và bây giờ hãy nhìn xem tôi được đền đáp thế nào cho những đau đớn của mình. Lolita không về nhà — nàng đi xem phim cùng gia đình Chatfield. Bàn ăn được bày biện trang nhã hơn thường lệ: sáng ánh nến, ghê chưa! Trong ánh hào quang ủy mị ấy, cô Haze nhẹ nhàng chạm vào những món đồ bạc để hai bên đĩa thức ăn như thể chạm vào các phím đàn piano, mỉm cười xuống cái đĩa trống trơn (đang ăn kiêng), và nói thị hy vọng tôi thích món sa lát (công thức nhặt từ một tạp chí phụ nữ). Thị hy vọng tôi cũng thích món giăm bông lạnh. Một ngày hoàn hảo. Cô Chatfield thật đáng yêu. Phyllis, con gái cô ấy, mai đi trại hè. Trong ba tuần. Lolita, quyết định rồi, sẽ đi vào thứ Năm. Thay vì đợi đến tận tháng Bẩy, như kế hoạch ban đầu. Và ở đó cả sau khi Phyllis rời đi. Cho đến ngày khai trường. Một viễn cảnh hay gớm, khổ thân tôi.
Ôi, tôi sửng sốt đến nhường nào — vậy là tôi mất người yêu, ngay khi vừa bí mật biến nàng thành của mình? Để thanh minh cho tâm trạng rầu rĩ, tôi dùng lại cũng cái chiêu đau răng đã diễn vào buổi sáng. Chắc phải có cái răng hàm to tướng, với chỗ áp xe to như quả cherry ngâm rượu.
"Chúng ta có," Haze nói, "một nha sỹ rất giỏi. Thật ra là hàng xóm chúng ta. Bác sỹ Quilty. Chú bác hay anh em họ gì đó, em nghĩ vậy, của một nhà soạn kịch. Anh nghĩ cơn đau sẽ qua? Tùy ý anh vậy. Vào mùa thu em sẽ nhờ ông ta "xiềng" răng con bé, như mẹ em hay nói. Làm thế có thể kìm Lo lại một chút. Em sợ là nó đã quấy rầy anh khủng khiếp suốt thời gian qua. Và chúng mình sẽ chịu đựng vài ba ngày bão tố trước khi nó đi. Nó dứt khoát không chịu đi, và em thú nhận là em đã bỏ nó lại bên nhà Chatfield vì em sợ phải đơn độc đối mặt với nó ngay lúc này. Cuốn phim có thể làm Lo nguôi giận. Phyllis là cô bé rất dễ thương, và chắng có chút lý do nào để Lo ghét nó. Thật sự là, monsieur ơi, em rất lo cho cái răng của anh. Để em liên hệ với Ivor Quilty ngay sáng sớm ngày mai nếu nó vẫn còn làm anh đau, như thế sẽ hợp lý hơn rất nhiều. Và, anh biết đấy, em cho là trại hè rất có lợi cho sức khỏe, vâng, nó hoàn toàn hợp lý hơn rất nhiều, như em nói, so với chuyện cứ vật vờ trên thảm cỏ ngoại ô và dùng son môi của mẹ, nhằng nhẵng bám các quý ông mọt sách nhát như cáy, và đụng một tí là nổi cơn tam bành lên.
"Em có chắc chắn," rốt cuộc tôi thốt lên, "là con bé sẽ hạnh phúc ở nơi ấy chứ?" (nhảm, nhảm thê thảm!)
"Nó sẽ tốt lên," Haze nói. "Và cũng không phải là toàn được chơi bời đâu. Trại được quản lý bởi Shirley Holmes — anh biết đấy, bà ấy từng viết cuốn Cô Gái Lửa Trại. Trại sẽ dạy Dolores Haze phát triển về nhiều mặt — sức khỏe, kiến thức, tâm tính. Và đặc biệt về ý thức trách nhiệm với người khác. Chúng mình sẽ mang những cây nến này theo và ngồi một lát ngoài hiên nhé, hay anh muốn đi nằm và chăm cái răng?"
Chăm cái răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.