Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 129:




Uyển Khanh giơ tay xoa nguyệt thái đau nhức, phía sau cô, ba đứa nhóc đang ngủ trưa, nhờ vậy mà Uyển Khanh mới được an tĩnh một chút.
Cô thở dài, đã cả đêm không ngủ được.
Bây giờ khắp nơi đều đầy là rắc rối, cô biết bản thân phải là người sáng suốt nhất để giữ bình tĩnh, nhưng mà lại không ngờ tới càng nghĩ cô lại càng rối rắm hơn. Đến mức mà cô chỉ muốn hất tung tất cả mọi thứ lên...
Máy tính vang lên âm thanh thông báo, Uyển Khanh ném cây bút trong tay lên bàn rồi mở máy lên.
Hóa ra là diễn đàn thông báo có câu đố mới. Uyển Khanh cũng chả còn tâm trí để giải đố nữa... nhưng khi ánh mắt cô vô tình lướt qua tên người đặt câu đố đó thì dừng lại.
Là Jonathan.
Không biết vì sao Uyển Khanh lại không tắt máy đi mà ngồi lại đọc câu đố đó.
Nếu một ngày các bạn lên núi chặt cây. Trước mặt các bạn có hai cây: một to, một nhỏ. Các bạn sẽ chặt cây nào?
Lúc này có một nick người chơi trả lời: Tất nhiên là gốc cây to rồi.
Jonathan lại đáp lại: Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông, bây giờ các bạn sẽ chặt cây nào?
Người chơi lại trả lời rất nhanh: Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!
Jonathan lại nhanh chóng hỏi lại: Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, bạn em sẽ chặt cây nào?
Người chơi hình như đã có chút nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!
Jonathan lại hỏi: Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các bạn sẽ chặt gốc nào?
Người chơi: Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!
Jonathan: Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các bạn sẽ chặt gốc nào?
Người chơi: Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!
Jonathan hoàn toàn không cho người chơi thời gian để thở, lại tiếp tục đặt câu hỏi: Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các bạn sẽ chặt gốc nào?
Người chơi đã mất kiên nhẫn: Cậu muốn nói gì vậy? Hỏi những câu đó làm gì cơ chứ?
Jonathan: Các bạn vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của tôi thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các bạn. Nếu muốn lấy củi, các bạn hãy chặt cây dương; muốn làm hàng mỹ nghệ, thì chặt cây thông. Các bạn tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?
Uyển Khanh nhíu mày, nhìn lên hàng chữ trên màn hình. Rất nhanh, cô quyết định nhắn tin cho Jonathan.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin.
Rafflesia: Thật ý nghĩa.
Jonathan: Cô cũng đọc được rồi sao?
Rafflesia: Ừ.
Jonathan: Vậy tại sao cô không tham gia trả lời?
Rafflesia: Tôi không có tâm trạng, chỉ muốn đợi thông điệp cuối cùng của anh thôi.
Jonathan: Phải chăng thông điệp của tôi có thể giúp cho cô? Vì vậy cô mới nhắn tin cho tôi.
Rafflesia: Maybe.
Jonathan: Khi bản thân cô đã có mục tiêu rõ ràng thì tư tưởng mới thông suốt, mới có thể kiên trì hoàn thành tốt công việc của mình. Trong giới doanh nhân thế giới, có rất nhiều những tấm gương đã từng vượt qua thất bại và luôn kiên trì theo đuổi mục tiêu lớn nhất của đời mình. Trước khi có được những thành công, ai cũng từng trải qua nhiều thất bại cay đắng và thảm hại. Nhưng trên tất cả, họ luôn kiên trì theo đuổi mục tiêu mà mình đã đặt ra. Khi nãy cô nói cô không có tâm trạng, chuyện gì đã xảy ra thế?
Uyển Khanh đem toàn bộ mọi chuyện trút hết lên bàn phím. Có chẳng biết tại sao bản thân đối với người này có chút hy vọng, có thể là do kiến thức của anh ta quá mức uyên bác, cô hy vọng rằng anh ta có thể giúp được cô.
Sau khi đem mọi chuyện kể ra, Uyển Khanh hồi hợp chờ hồi đáp của Jonathan.
Không nhanh cũng không chậm, chỉ mất mười phút Jonathan đã trả lời cô: Thật ra thì lời của hai vị cổ đông kia nói không sai. Nếu cô không bồi thường thì chính là thoái thác trách nhiệm, nếu cô dùng thái độ cứng rắn đáp trả thì chắc chắn sẽ khiến dư luận và mấy công nhân đang bất bình kia giận dữ nhiều hơn, điều đó hoàn toàn không có lợi cho cô. Bây giờ tôi hỏi cô, cô thử đặt lý do xem vì sao công nhân kia lại đi ra chỗ không phải nơi khai thác để đá rơi trúng đầu mình?
Uyển Khanh nhíu mày, gõ gõ chiếc bút trong tay xuống mặt bàn, nhẹ nhẹ từng cái một, lúc sau thì trả lời: Loại trừ tất cả thì chúng ta có hai khả năng, thứ nhất là nạn nhân muốn lấy cắp kim cương. Thứ hai, là nạn nhân muốn tự tử.
Jonathan: Maybe! Khả năng thứ nhất, vì vấn đề kinh tế hạn hẹp, anh ta muốn lén lúc đi tới khu vực chưa khai thác để lấy kim cương, vì đó là nơi chưa khai thác nên kim cương nơi đó còn rất nhiều. Anh ta là công nhân trong xưởng, có thể bằng một cách nào đó thông qua hệ thống trong xưởng mà chế tác viên kim cương đó một cách thầm lặng không ai hay. Khả năng thứ hai, anh ta muốn dùng mạng sống của mình để đánh đổi, anh ta thừa biết nơi chưa khai thác đó là nơi không có mạng lưới phòng bị, việc đá rơi xuống là hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng anh ta muốn như vậy. Sau khi anh ta chết, hơn nữa là ngay trong lúc làm việc thì chuyện này sẽ được gán ghép vào luật tai nạn lao động, theo luật này thì gia đình anh ta sẽ được một số tiền từ chỗ cô. Hai khả năng trên, chung quy vẫn là do tiền và tình hình kinh tế nhà nạn nhân gây ra.
Rafflesia: Đúng vậy.
Jonathan: Vì vậy, bây giờ cô nên bồi thường theo mức luật lao động đưa ra cho nhà nạn nhân. Chuyện này thứ nhất là để mọi người không có ý kiến gì nữa, thứ hai là xoa dịu công nhân ở xưởng. Nhưng mà người nhà của nạn nhân làm sao có thể hài lòng với con số ít ỏi mà luật lao động đưa ra, cô sẽ bị người của nạn nhận bức ép khi họ thấy cô có thái độ nhún nhường.
Rafflesia: Sẽ không như vậy chứ?
Jonathan: Hoàn toàn có thể xảy ra, bởi vì lòng người là thứ khó đoán nhất. Tôi nghĩ ngoài mặt thì cô cho mọi người thấy rằng bản thân đã bồi thường theo luật pháp rồi trước, sau đó âm thầm tìm đến người nhà nạn nhân để dùng biện pháp mạnh. Ngoài mềm trong cứng, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
Rafflesia: Tôi hiểu rồi, đợi một chút, tôi phải gọi điện thoại.
Uyển Khanh chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Cô vừa rời khỏi, Ngôn Ngôn nằm trên giường cựa quậy vài cái sau đó mở mắt.
Gọi vài tiếng cũng không thấy mẹ ở đâu, cậu định ngồi dậy thì thấy cái chân của Đình Thông bên cạnh đang gác lên bụng mình. Mặt Ngôn Ngôn tối sầm lại, không khách khí hất mạnh cái chân anh mình qua một bên rồi đi xuống giường.
Nhìn qua nhìn lại cũng không thấy mẹ đâu, cậu nhóc lại nhìn tới màn hình máy tính đang sáng đèn trên bàn.
Bình thường Uyển Khanh thường cài mật khẩu máy tính để cho cậu không lén lấy lên mạng chơi game được nên bây giờ nhìn thấy máy tính đang mở thì cậu không chần chừ nhảy vào, vốn dĩ là định nhân lúc mẹ đi vắng chơi game một lúc nào ngờ lại nhìn thấy quá nhiều tin nhắn trên màn hình. Cậu lẩm bẩm đọc một hồi nhưng lại không hiểu gì hết, sau đó thì thắc mắc nhắn tin.
Rafflesia: Chú nói gì thế?
Jonathan:???
Rafflesia: Cháu đang hỏi chứ nói cái gì mà nhiều quá chừng vậy? Nói mấy lời khó hiểu này mẹ cháu có hiểu không?
Jonathan: Hóa ra cháu là con của Rafflesia. Mẹ cháu rất thông minh, có thể hiểu mà.
Ngôn Ngôn bĩu môi, nhanh chóng nhắn lại.
Rafflesia: Vậy là cháu không thông minh rồi...
Jonathan: Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Rafflesia: Mười tuổi, à...gần mười một rồi.
Cậu nhóc này, ăn gian được tuổi nào thì hay tuổi đó vậy.
Jonathan: Mới mười tuổi đã biết gõ phím nhắn tin, cháu cũng thông minh mà.
Rafflesia: Ừm... cũng đúng.
Có lẽ Jonathan không ngờ cậu nhóc lại phát biểu một câu như vậy, nhất thời cũng chả biết nói gì.
Rafflesia: Nhưng cháu thông minh như vậy sao lại không giải được bài tập về nhà trong khi Thông Thông và San San đều giả được nhỉ?
Nhắc tới là cậu tức, hai cái người kia thật là ích kỷ, không cho cậu chép bài.
Lại sợ, biết đâu ngày mai cậu lại không có điểm nào thì lại bị mẹ rượt đánh nữa cho coi.
Jonathan: Đề bài khó lắm sao? Nhắn đề qua đây cho chú xem chú có giúp được không.
Hai mắt Đình Ngôn sáng lên như tìm thấy cứu tinh, vội vàng nhảy xuống ghế chạy lại chỗ balo lấy vở bài tập ra.
Thực tế là từ lúc đi học về tới giờ cậu chả có đụng vào vở bài tập.
Suy nghĩ của Đình Ngôn rất đơn giản như sau: Biết trước là không nghĩ ra được thì thôi khỏi nghĩ cho đỡ mệt.
Rafflesia: Đề bài là hãy giải thích hiện tượng vì sao khi đi giữa trời nắng nóng nhìn xuống mặt đường thì cứ thấy như mặt đường bị ướt vậy.
Sau khi nhắn tin đề bài qua thì cậu ngoan ngoãn ngồi chờ.
Rất nhanh Jonathan trả lời: Hiện tượng này là do nhiệt độ hai đầu không khí gần nhau chênh lệch quá lớn làm cho chiếc xuất hai môi trường gần nhau khác, từ đó sẽ làm cho ánh sáng bị bẻ cong hay nói đúng hơn là hiện tượng khúc xạ.
Đình Ngôn nhanh chóng lấy giấy viết ra ghi lại.
Rafflesia: Ghi xong rồi.
Jonathan: Cháu ghi nhanh hơn mẹ cháu đấy.
Rafflesia: Dĩ nhiên.
Cậu nhìn lại vở bài tập của mình, chẳng khác gì một lũ cua đang bò.
Sau đó cậu lại hỏi: Tên chú sao khó đọc quá vậy? Tên thật là gì vậy?
Jonathan: Tên thật của chú chính là tên nick của chú. Mà sao cháu mới lớp năm đã học tới mấy kiến thức vật lý này rồi?
Rafflesia: Sao lại khó đọc như vậy chứ... =.="" Vì cháu học ở trường chuyên quốc tế nên những kiến thức được dạy đã lấn sang cấp hai luôn rồi. Chú giỏi như vậy, hình như cái gì cũng biết, hay là chừng nữa cứ làm quân sư chỉ bài cho cháu được không? Nếu nhắn tin bằng máy tính của mẹ thì chắc cháu sẽ no đòn mất, chú có số điện thoại không?
Jonathan: Nhóc con, cháu xài cả điện thoại à?
Rafflesia: Hì hì, cháu lén mẹ xài đấy.
Jonathan cũng hết cách, đánh trao đổi số điện thoại với cậu.
Lúc này thì bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, Ngôn Ngôn vội vàng xóa hết tin nhắn rồi phóng xuống ghế đứng qua một bên.
Uyển Khanh đi vào nhìn qua cô: "Thức rồi à?"
Ngôn Ngôn gật đầu: "Vâng!"
Uyển Khanh đi tới bàn, cầm quyển vở bài tập lên: "Cái gì đây?"
Ngôn Ngôn vội chạy tới giật lấy rồi giấu sang phía sau: "Là vở bài tập của con..."
Uyển Khanh híp mắt: "Lại không điểm phải không?"
"Không phải mà..."
"Không phải thì đưa mẹ xem.."
"Không được."- Đình Ngôn rút kinh nghiệm đau thương, cậu vội xoay người bỏ chạy trước.
Uyển Khanh nghiến răng: "Đứng lại cho mẹ."
Thế là trên dưới Hạ gia náo loạn vì hai mẹ con nào đó lại chơi trò đuổi bắt.
...
Áp dụng đúng theo lời mà Jonathan nói, quả nhiên tình hình trước mắt đối với OLY bớt đi phần nào rối rắm. Công ty hoạt động lại như bình thường, về phía dư luận và gia đình nạn nhân cũng không còn ý kiến gì nữa, bầu trời u ám trong lòng Uyển Khanh bỗng chốc lại biến thành trời quang mây tạnh.
Hôm nay cô ở nhà, chỉ đợi Jonathan online rồi nói lời cảm ơn với người ta.
Ba đứa nhỏ cũng vừa đ học về, vừa thấy cô thì Ngôn Ngôn nhanh chóng sà tới cười khanh khách nói: "Mẹ ơi, hôm nay con được một trăm điểm đấy."
Uyển Khanh không quan tâm: "Đừng có gạt mẹ."
Cậu nhóc lấy vở bài tập ra nhanh chóng giơ ra trước mặt Uyển Khanh: "Con đâu có gạt mẹ, con nói thật, một trăm điểm này, này mẹ nhìn qua cái đi, con nói thật mà..."
Uyển Khanh nhìn sang, nhất thời hai mắt trợn trắng lên.
Đình Ngôn nhìn thấy biểu cảm của cô thì càng đắc chí: "Mẹ nhìn xem, con hơn Thông Thông tận ba điểm đấy."
Uyển Khanh sờ trán thằng bé: "Con sốt à?"
Thông Thông đứng kế bên: "Lúc có điểm con cũng kiểm tra rồi, nó đâu có bị sốt đâu."
Linh San: "Ngay cả cô giáo cũng đề nghị nó xuống phòng y tế..."
Đình Ngôn đanh mặt: "Đủ rồi, mọi người ai cũng không tin hết, con có một trăm điểm cũng vô dụng thôi."
Nói rồi cậu nhóc chạy nhanh về phòng đóng sầm cửa lại.
Cả ba người ở lại nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì.
Chương này ngắn vì ta đã bị cảm: chương sau dài hơn vì ta hết cảm rồi: giờ ta đi ngủ đây, uống thuốc vào giờ buồn ngủ quá. Chương sau có thể sẽ có biến, có biến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.