Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 1: Vừa gặp đã cảm thấy cô rất quý giá




Thành phố này không bao giờ cô đơn, sự náo nhiệt lẫn điên cuồng vẫn len lỏi ở đâu đó. Những ánh đèn màu, những chiếc siêu xe sang trọng, thành phố này đích thực là thiên đường ở thế gian.
Ở cái thế giới này, muốn tồn tại bắt buộc phải thích nghi. Muốn sống thì ngày hôm nay bạn nhất định phải mạnh mẽ hơn ngày hôm qua gấp đôi, muốn không bị ăn tươi nuốt sống thì bạn phải tập toan tính, tập thói quen và đủ tuyệt tình để gạt bỏ đi những thứ tình cảm không xứng đáng.
Tất cả những điều này đều là đạo lý để sinh tồn tại thành phố Bách Nhật này.
Chỉ tiếc một điều rằng Dương Anh Thi cô lại hiểu ra điều này quá muộn màng, mà sự trả giá cho sai lầm lần này của cô thật sự quá lớn.
Trong giấc mơ của mình, Dương Anh Thi nghe thấy, nhìn thấy rất nhiều người đã vây quanh chỉ trỏ cô, còn cô chỉ bất lực ngồi sụp xuống đất chịu trận, từng đợt đay nghiến vang lên bên tai mình.
“Dương Anh Thi, chính cô ta đã khiến cả Yunus sụp đổ, chính cô ta đã hại chết chị gái của mình…”
“Nếu không vì quyết định ngu xuẩn của cô ta, Yunus sẽ không phá sản.”
Còn có cả hình ảnh mẹ của cô nói trong nước mắt, bà thất vọng nhìn cô nhưng cũng đầy sự tuyệt tình cùng giận dữ: “Dương Anh Thi kể từ nay sẽ không còn là thành viên của gia tộc nữa, kể từ nay con bé sẽ bị trục xuất ra khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt.”
Bốn chữ tự sinh tự diệt như là dùng hết khí lực để nói của bà khiến trái tim Dương Anh Thi hoàn toàn tan nát. Cô không muốn, cô sai rồi, cô không nên tin lời của Lý Gia Hân, cô không nên tin rằng cô ta thật lòng với mình càng không nên quyết định theo ý cô ta. Mẹ, con sai rồi, chị gái, em sai rồi… đừng bỏ rơi con, mọi người đừng bỏ rơi con…
“Đừng…đừng!”- Dương Anh Thi hét lớn, hai mí mắt nặng trĩu mở ra, chút ánh sáng len lỏi truyền tới thị giác khiến cô có chút chói mắt. Cô đưa tay che mắt mình một vài giây rồi mới từ từ định thần lại, cảm giác đầu tiên là rất lạnh, cơn lạnh thấu xương tủy.
Dương Anh Thi đang nằm trên một bờ cát của bãi biễn, cả người đau đến mức muốn động đậy cũng không được. Thỉnh thoảng sóng biển lại dạt vào ngập đầu cô khiến cơn ho sặc sụa lại kéo đến, đây là đâu? Sao cô lại ở đây?
Tình hình này chắc chắn là không phải bị gia đình đuổi xong cảm thấy vui quá liền ra bãi biển nằm đón sóng rồi. Nhưng hiện giờ cô không có sức để động đậy, tạm gác chuyện vì sao cô lại ở đây qua một bên đi.
“Ba ơi, chính là chị ấy.”- Một âm thanh non nớt từ phía xa truyền tới, Dương Anh Thi mở mắt có thể nhìn thấy một bé trai tầm khoảng chín mười tuổi dẫn theo một người đàn ông chạy đến bên cạnh cô. Cậu bé ngồi xuống lay lay tay cô rồi hỏi: “Chị ơi, chị chưa chết sao?”
Dư thừa! Nếu còn sức lực chắc chắn cô sẽ nói hai chữ này, thế nhưng bây giờ ngày cả chớp mắt cũng khó, cô đành thều thào nói mấy chữ: “Đây là đâu?”
Cậu bé liền nói: “Đây là xóm chài thôn Hương Lâm.”
“Thôn Hương Lâm?”- Chưa nghe bao giờ, nhưng mặc kệ đi.
Người đàn ông được cậu bé gọi là ba cũng ngồi xuống quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ? Sao cô lại trôi dạt vào đây?”
Dương Anh Thi toàn thân đau nhức, trước mắt tối sầm lại, chỉ kịp nhìn thấy cảnh hoang vắng của bãi biển, cô chỉ kịp nói: “Cứu tôi…”
“Cha, chị ấy chết rồi sao?”
Người đàn ông đưa tay sờ thử mũi cô rồi nói: “Chưa chết, đưa về nhà rồi tính.”
Mái nhà lá được dựng đơn sơ đến mức nói dễ nghe là giản dị nói khó nghe một chút là tồi tàn. Túp lều lụp xụp khiến người ta lo lắng nếu như gió lớn liệu có bay cả lều lẫn người trong lều đi không? Ai cũng biết căn nhà lá lụp xụp này là của Lão Lí, người nghèo khó nhất xóm chài này.
Lão Lí cùng A Nguyên vội vã chạy vào nhà, trên tay lão còn bế theo một cô gái trông rất thảm khiến Bà Lí vừa nhìn thấy liền hốt hoảng chạy ra hỏi thăm, lão Lí cũng không biết giải thích thế nào liền bảo bà sơ cứu rồi thay đồ cho Dương Anh Thi trước rồi ra ngoài. Bà Lí cởi bộ váy tím đã dính đầy bùn đất trên người Dương Anh Thi ra rồi tỉ mỉ lau nước nóng cho cô, Dương Anh Thi trong lúc hôn mê vẫn còn chút lí trí, cứ liên miệng kêu lạnh, bà Lí liền đem ngọn nến đến cạnh sưởi ấm cho cô.
Giúp Vương Anh Thi sơ cứu xong đã là một tiếng sau, lúc này bà mới nhìn rõ khuôn mặt của cô. Gương mặt trái xoan duyên dáng, đôi mắt phượng dự chừng có thể làm điên đảo người nhìn, hàng mày tựa như tranh vẽ, hàng mi tự nhiên nhiều và dày, lúc nhắm mắt đã khiến người khác nhận ra đôi mắt này thật đẹp, không biết khi cô mở mắt sẽ đẹp hơn thế nào nữa.
Bà Lí thở dài đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại. Bà đi tới chỗ hai cha con lão Lí rồi hỏi: “Ông tìm thấy cô gái đó ở biển sao? Cô ta tự sát à?”
“Không giống lắm đâu, nếu là tự sát thì khi nãy cô ta sẽ không bảo tôi cứu cô ta, nhìn trang phục của cô ta tôi đoán chắc là người nơi khác đến. Thôi kệ bà nó ạ, cứu một mạng người hơn xây mười cái chùa, cứ cứu cô ta trước đã.”- Lão Lí rót ly nước rồi vừa uống vừa nói.
Sắc mặt bà Lí có chút đắn đo, A Nguyên bên cạnh liền thêm vào: “Chị gái đó rất tội nghiệp, lúc con đi thả diều thì gặp chị ấy đang đứng trên tàu cách bờ biển khá xa, hình như chị ấy bị một người khác đẩy xuống biển thì phải.”
“Biết là cứu người quan trọng, nhưng mà nhà chúng ta còn không đủ ba người ở, giờ thêm một cô gái thương tích đầy mình như vậy nằm trong phòng, chúng ta ngủ ở đâu đây? Thêm nữa... nhà cũng hết gạo rồi, sắp tới chúng ta còn phải nhịn đói, làm sao nuôi cô ta?”- Bà Lí đắn đo mãi rồi cũng nói.
Ông Lí trầm mặc một lúc lâu thật lâu rồi nói: “Kệ vậy, tới đâu thì tới, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.”
Vừa nói tới đây, tiếng ho từ trong phòng liên tục vang ra, cả nhà ba người chạy vào xem.
“Chị gái, chị không sao chứ? Sao lại ho dữ dội thế này?”- A Nguyên chạy tới lo lắng hỏi, nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của Dương Anh Thi thì kinh sợ không thôi.
không nói được lời nào, chỉ có cơn ho không kiềm chế được vẫn luôn dày vò cô.
Thấy cô ho phun cả một ngụm máu ra ngoài, lúc này sắc mặt lão Lí cùng bà Lí càng lo lắng hơn, bà Lí nói: “Kiểu này không đi bệnh viện là chết người đó.”
“Bà cũng biết nói là nhà hết gạo, lấy tiền đâu mà đưa cô ta đi bệnh viện?”
Hai ông bà thở dài, cũng không biết phải làm sao, lúc này A Nguyên đột nhiên quay người chạy nhanh ra khỏi cửa, lão Lí và bà Lí gọi lại nhưng cậu đã chạy đi xa.
Trước cửa bệnh viện, người ta đi qua đi lại đều không khỏi hứng ánh mắt về phía thân thể gầy gò của cậu nhóc phía xa. Cậu nhóc này đã quỳ trước cổng chính của bệnh viện suốt một tiếng đồng hồ, tất cả đều xót xa, nhìn cách ăn mặc của cậu bé người ta có thể hiểu chắc là người thân gặp nạn nhưng lại không có tiền mời bác sĩ.
Đây là bệnh viện có tiếng nhất thành phố A này, thành phố a tuy là thành phố nhỏ chỉ đứng thứ hai trong nước nhưng về y thuật thì bệnh viện Thiên Ái lại tự hào xếp đầu tiên của cả nước. Cùng với điều đó là đội ngũ bác sĩ cực kì giỏi nhưng chính vì vậy đã biến nơi này thành nơi chỉ có tiền mới hết bệnh.
A Nguyên cứ quỳ mãi cũng vô dụng, bởi vì căn bản không ai quan tâm tới cậu bé.
“Mau ra đón viện trưởng đi.”- Từ phía trong đại sảnh, các y tá bác sĩ ào ra ồ ạt đứng thành hai hàng. Nghe nói viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái chính là Triệu Trường Bách, chàng trai ba mươi tuổi độc thân hoàng kim có tiếng của thành phố A này, tốt nghiệp đại học danh tiếng của Mỹ liền từ chối lời mời hợp tác của bệnh viện bên đó mà bay về đây xây dựng bệnh viện Thiên Ái.
Con người này, ngoài thành tích cao ngất trời ra thì gia thể cũng không phải dạng vừa.
“Chào mừng viện trưởng đã trở về, chúc mừng việc hợp tác với bệnh viện 03 thành công.”- Trợ lý Kim Thanh bước ra vui vẻ nói.
Triệu Trường Bách mỉm cười, nụ cười sáng chói đủ để câu hồn người: “Lát nữa chúng ta sẽ họp, chuẩn bị tài liệu báo cáo các ca bệnh cho tôi.”
“Dạ.”
Triệu Trường Bách đi xuyên qua dòng người định đi vào bên trong thì vạt áo hình như vướng phải thứ gì đó, anh quay lại nhìn thì ra là tiểu gia hỏa dáng người gầy com đang kéo áo anh.
“Nhóc con, cháu làm gì vậy?”
A Nguyên đưa hai mắt vô tội cùng gương mặt lấm lem khiến ai nhìn cũng phải thương xót nhìn anh: “Cầu xin bác sĩ cứu chị của cháu với, chị ấy bị kẻ gian hãm hại đẩy xuống biển, may mắn trôi dạt vào bờ, bây giờ ho rất nhiều, nhưng nhà cháu không có tiền…”
Triệu Trường Bách nge thấy vậy cũng xót xa, anh ngồi xuống vịn vai A Nguyên: “Cháu tên gì?”
“A Nguyên.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“10 tuổi.”
“Cô gái kia là gì của cháu?”
“…không quen…”
Đáy mắt Triệu Trường Bách thoáng xẹt qua tia kì lạ, nhìn xuống hai đầu gối đã sưng đỏ của A Nguyên thì hỏi: “Cháu đã quỳ sao? Quỳ bao lâu rồi?”
A Nguyên lưỡng lự rồi nói: “Hơn một tiếng.”
Triệu Trường Bách liền quay sang đám y tá bác sĩ đang đứng phía xa, bọn họ ai cũng đều chột dạ cuối đầu.
Giọng nói Triệu Trường Bách dần trở nên tức giận: “Cậu nhóc này quỳ trước cổng chính hơn một tiếng, lẽ nào các người không nhìn thấy?”
Không ai nói một lời, tim ai cũng đập thình thịt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị xe đưa cô gái kia vào cấp cứu.”
Lúc Dương Anh Thi tỉnh đã là hoàng hôn của ba ngày sau, cô cảm thấy cả người uể oải, nhưng cơ thể không còn lạnh như lúc trước, dường như đã vừa mới đi qua khỏi cửa môn quan về.
“Chị tỉnh rồi sao, hay quá, anh Trường Bách, chị em tỉnh rồi.”- A Nguyên chạy tới vui mừng gọi to, trong chốc lát Triệu Trường Bách chạy tới, dùng đèn pin soi mắt rồi miệng cô sau đó nói: “Không tồi, tình trạng hồi phục rất tốt.”
Dương Anh Thi đưa mắt nhìn xung quanh, tình hình này, cô đang ở bệnh viện sao?
Cô đưa mắt nhìn A Nguyên: “Là em cứu chị sao?”
A Nguyên gật đầu sau đó như nghĩ ra điều gì đó lại lắc đầu nói: “Không không, là anh Trường Bách cứu chị đó.”
Cô nhìn anh, người đàn ông đeo kính trước mặt, ngũ quan anh tuấn hơn người, thần thái lộ rõ vẻ tri thức, khí chất hơn hẳn người bình thường. Anh mặt chiếc áo trắng càng làm vẻ đẹp trai tăng lên gấp bội, cô nhận ra người này, lần trước trong đại hội cổ đông của Yunus anh ta còn lên tiếng phản bác quyết định bán tháo cổ phiếu của cô. Mà không chỉ duy lần đó không, lần nào cô đưa ra quyết định mà anh ta chẳng phản đối.
Triệu Trường Bách là chủ nhân của Triệu gia, đây là gia tộc lớn cũng nắm một phần cổ đông của Yunus. Ông bà Triệu cũng đặc biệt để ý đến chị gái Dương Hoàng Huyên của cô, thường xuyên dò hỏi tình trạng hôn nhân của chị ấy, hi vọng Triệu Trường Bách và chị gái cô có thể nên duyên, về một nhà.
Nhắc đến chị gái cô, trái tim Dương Anh Thi nhói lên một cái rõ đau. Cách đây hai ngày, cảnh sát tìm thấy thi thể của chị ấy tại một sào huyệt bắt cóc buôn người lớn, theo như điều tra thì được biết là do một băng nhóm thực hiện, nhưng theo như kết quả cô đã ngấm ngầm điều tra thì người đứng phía sau chủ mưu vụ này không ai khác chính là cô ả Lý Gia Hân kia.
Lý Gia Hân là bạn thân từ nhỏ của cô, gia cảnh không được tốt nên từ lúc năm tuổi đã bị ba mẹ bán cho nhà cô làm đầy tớ, một lần Dương Anh Thi từ nước ngoài trở về, đúng lúc vừa mắt cô ả liền tận tay chiếu cố. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng dùng thân phận chủ tớ đối xử với Lý Gia Hân, nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được khoảng cách bởi sự rụt rè của cô ả. Cho đến một hôm cô nhận được tin tức Yunus sắp rơi vào khủng hoảng bởi giá cổ phiếu không ngừng rớt sau nhiều giờ qua, lúc này Lý Gia Hân đem đến một tập hồ sơ bảo cô kí tên đồng ý bán tháo đống cổ phiếu trong tay, may ra thoát được khủng hoảng. Vì quá hoảng loạn, Dương Anh Thi liền gật đầu kí tên, sau đó… sau đó thì cô nhận được tin tức thông tin Yunus rớt giá cổ phiếu là giả, giá cổ phiếu vẫn liên tục tăng, lúc này cô kí tên bán tháo cổ phiếu đồng nghĩa với việc bán cả Yunus.
Tất cả chỉ là một màn kịch do Lý Gia Hân sắp đặt...
Mà đau lòng hơn là trước lúc cô kí vào hợp đồng kia, chị gái cô đã biết được âm mưu này của Lý Gia Hân. Trên đường chạy từ nhà đến ngăn cản thì bị thảm sát…
“Cô không sao chứ?”- Thấy Dương Anh Thi cứ ngây người, Triệu Trường Bách liền gọi cô, tiếng gọi này khiến cô trở lại thực tại, thoát khỏi sự đau thương trong lòng.
“Tôi không sao…”
“Vậy thì tốt rồi, cô tên gì vậy?”
Trong đầu Dương Anh Thi lúc này lại xuất hiện ba chữ xa lạ: Lôi Uyển Khanh
“Tôi…không nhớ…”
Không phải là mất trí chứ? Sao lại ngay cả tên mình cũng không nhớ.
Dương Anh Thi lẩm bẩm ba chữ Lôi Uyển Khanh trong đầu vài lần rồi mới chợt nghĩ tới chuyện đáng sợ đó. Cô tung chăn trên người ra rồi chạy vào tolet, cả hai người bên ngoài bốn mắt nhìn nhau sau đó cũng đi theo vào.
Trong chiếc gương phản chiếu hình ảnh của một cô gái có dung nhan như hoa như ngọc, mái tóc đen xoăn dài xõa xuống bờ vai nhỏ; Hàng mày lá liễu khẽ nhướng lên; Hàng mi dài và dày rũ xuống đôi mắt đen long lanh; Sóng mũi cao cùng đôi môi nhỏ duyên dáng; Vẻ đẹp như một viên ngọc trắng hoàn mỹ không chút vết nứt, vừa thoát tục lại yêu kiều.
Có điều… đây không phải cô, không phải Dương Anh Thi. Đây là chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại mang bộ dáng này, sao cô lại rơi xuống biển?
Dương Anh Thi nhắm chặt mắt, cố gắng nặn ra chút kí ức còn sót lại. Cơ nhớ lúc bị trục xuất khỏi gia tộc, cô buồn bực và chán nản nên vừa đi vừa uống rượu, đột nhiên có một chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía sau, sau đó… rất đau, đây chính là cảm giác trước khi cô mất ý thức.
Cô bị xe tải tông sao? Nói vậy là Dương Anh Thi đã chết rồi? Không thể nào…
“Chị, chị không sao chứ, sao cứ nhìn vào gương hoài vậy?”- A Nguyên chạy lại kéo tay cô, mới phát hiện tay cô rất lạnh.
Triệu Trường Bách thấy vậy cũng bước lên: “Yên tâm đi cô gái, dung mạo của cô không bị hủy đâu.”
Cô quay qua nắm lấy khủy tay Triệu Trường Bách, gấp gáp hỏi: “Dương Anh Thi đâu? sao rồi?”
Triệu Trường Bách bị cô làm cho hết hồn mất vài giây rồi mới lục lọi trí nhớ của mình: “Dương Anh Thi, là chủ tịch của tập đoàn Yunus sao?”
“Đúng, đúng vậy?”
Triệu Trường Bách nheo mày: “Cô quen cô ta sao?”
“Đừng hỏi nhiều, mau trả lời tôi.”
Triệu Trường Bách ngơ ra một lúc rồi trả lời cô: “Hôm qua Dương Anh Thi bị một chiếc xe tải mất phanh đâm trúng, chết rồi.”
Hai chân cô như mất đi sức lực, vì kinh ngạc quá mà loạng choạng. Chết rồi? Rõ ràng Dương Anh Thi cô vẫn đang ở đây mà, vậy người chết kia là…là thân xác cô, còn linh hồn là thuộc về cổ thân thể của Lôi Uyển Khanh.
Hoang đường, quá hoang đường. Sao chuyện hoang đường này lại xuất hiện trên người cô chứ, bây giờ cô phải đối mặt làm sao đây? Dương Anh Thi bây giờ là Lôi Uyển Khanh, mà cho dù là ai đi nữa thì rõ ràng cũng chỉ có một mình linh hồn của Dương Anh Thi cô thôi. Đây là mơ sao?
Dương Anh Thi cũng không nghe rõ hai người bọn họ nói gì với cô nữa, mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến tai cô như bị ù đi.
Nhưng Dương Anh Thi rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô phải sống, cho dù là dưới một thân phận khác cô vẫn phải sống. Cô phải sống để trả thù Lý Gia Hân, trả thù cho chị gái, còn phải sống để chuộc lỗi, phục hưng lại tập đoàn đá quý Yunus. Nhiều lý do như vậy để đủ để cô kiên cường sống tiếp, trong hoàn cảnh này Dương Anh Thi biết mình nhất định phải thích nghi mới có thể tồn tại.
“Chị à, chị có nhớ nhà mình ở đâu không? Tại sao lại bị rơi xuống biển?”- A Nguyên bước lên thân thiết nắm lấy tay cô.
Trong trí nhớ của Dương Anh Thi bất giác hiện lên một loạt sự kiện xa lạ. Mẹ Lôi quyết định hôn sự cho Lôi Uyển Khanh và người đàn ông tên Phùng Chí Cường, nhưng Phùng Chí Cường và chị gái của Lôi Uyển Khanh là Lôi Ngân Chi lại tâm đầu ý hợp, dù không cam tâm nhưng Phùng Chí Cường vẫn phải gật đầu đồng ý hôn sự này. Lại nói tới Lôi Uyển Khanh là con gái chính thức của Lôi gia, lại là con út trong nhà nên được các anh chị và hai vị trưởng bối nhất mực nuông chiều, còn Lôi Ngân Chi lại là con ngoài giá thú nên ít được để ý tới. Thế nhưng từ nhỏ tâm tính Lôi Uyển Khanh lại lương thiện, luôn đối tốt với Lôi Ngân Chi, cũng không biết tới người chị gái cùng cha khác mẹ của mình không vì thế mà cảm động, ngược lại còn thấy mình được cưng chiều mà sinh ra đố kị, âm thầm dụ dỗ thanh mai trúc mã của mình là Phùng Chí Cường, để anh yêu cô ta. Hôm đó trên thuyền, là Lôi Ngân Chi cố tình xô Lôi Uyển Khanh ngã xuống biển.
Dương Anh Thi cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán, cô vì tin tưởng bạn thân quá mức mà để bản thân bị sa vào bước đường cùng. Còn trùng sinh vào thân xác của một thiếu nữ ngu ngốc tương tự, vì thương chị gái quá mức mà để bản thân phải mất mạng. Nhưng dù sao thì bây giờ Dương Anh Thi vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để trở về Lôi gia, cứ tịnh dưỡng ở xóm chài nghèo kia một thời gian rồi tính tiếp.
Cô mỉm cười nhẹ, vỗ đầu A Nguyên: “Chị bị rơi xuống biển sao? Chị cũng không nhớ rõ lắm, trước kia… à, chắc do quá hoảng sợ nên không nhớ rõ mình là ai.”
Triệu Trường Bách đứng bên cạnh, nhìn nụ cười này của cô mà ngẩn người một lúc lâu.
“Vậy nếu chị không có nơi để đi thì có thể ở lại thôn Hương Lâm của em.”
Dương Anh Thi cảm thấy trong lòng rất ấm áp, xoa đầu cậu bé: “Em tên gì?”
“Em tên A Nguyên, nhưng chị không có tên…”
Triệu Trường Bách đứng một bên lúc này mới lên tiếng: “Nếu như không có tên thì thật khó khăn mà xưng hô. Hay để tôi đặt giúp cô một cái tên, thế nào?”
“Anh đặt tên giúp tôi?”
“Trân Trân, thấy thế nào?”
Dương Anh Thi ngẩn ra một lúc, Trân Trân…Trân Trân…cái tên này cũng không tồi, dù sao cô cũng không thể nói ra tên thật của mình, thôi thì cứ dùng tạm cái tên này: “Rất hay, cảm anh bác sĩ Triệu. Nhưng…tại sao lại đặt tên này?”
Lúc này một y tá chạy vào thông báo có ca bệnh mới vào, Triệu Trường Bách vội vàng rời đi, trước khi đi để lại một câu: “Không có gì, chỉ là mới gặp đã cảm thấy cô rất quý giá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.