Lời Nói Dối

Chương 37:




Editor: Gà
Thật ra thì vốn không nghiêm trọng như thế, nhưng lúc Hồ Mộng Đình nằm dưới đất, Đỗ Nhược tự tiện di chuyển cô ta, còn nâng nửa người trên của cô ta lên, hơn nữa sau đó chợt buông cơ thể cô ta xuống, mặc dù được Đỗ Trình Trình tiếp được, nhưng vẫn khiến vết thương nghiêm trọng hơn.
Đỗ Trình Trình nghe bác sĩ nói xong cũng chán nản, tựa vào vách tường, cả người rét run từng đợt, hôm nay gặp phải chuyện vượt xa nhận thức của cô, cô không hiểu trên đời này tại sao có thể có loại người ác độc đến trình độ này, chơi một cái là một cái mạng, năm nay Đỗ Nhược mới mười tuổi, vậy mà có thể ra tay ác độc như vậy.
Cô hầu như đã xác định, Hồ Mộng Đình bị chính Đỗ Nhược đẩy xuống.
Bà Hồ chợt vọt đến chỗ Đỗ Trình Trình, khóc tiến lên đánh cô: "Là mày! Làm sao lòng dạ mày lại ác độc như vậy, hai đứa là bạn học mà, sao mày có thể đẩy con bé xuống, mày bồi thường cho con gái tao đi, đồ táng tận lương tâm!"
Không phải chuyện mình làm, cô sẽ không nhận, nên vội vàng tránh ra, trốn sau lưng ba, khuôn mặt nhỏ nhắn thắt chặt vô cùng nghiêm túc nhìn bà Hồ: "Không phải cháu làm, cháu không đẩy cậu ấy!"
Tất cả nắm đấm của bà Hồ đều đánh vào người Đỗ Thành Nghĩa, nếu tính tình đứa trẻ đó khôn khéo, thì giờ phút này cũng biết tránh trước, Đỗ Trình Trình cũng tránh không để bà Hồ đánh trúng, nhưng cô lại không chịu rời đi, nhất định phải rửa sạch cho mình mới chịu tránh ra, nhưng lúc này bà Hồ đã cho rằng do cô, đâu còn nghe lọt: "Em mày tận mắt thấy, chẳng lẽ em mày còn có thể đổ oan cho mày sao?"
"Bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng, bây giờ nên đợi bác sĩ ra nói sao đã, con bé ở bên trong, ồn ào ảnh hưởng đến bác sĩ làm giải phẫu." Đỗ Thành Nghĩa nói một câu khiến bà Hồ an tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn như đao khoét trên người Đỗ Trình Trình.
Đỗ Thành Nghĩa vội vàng bày tỏ, tất cả tiền chữa bệnh cho Hồ Mộng Đình sẽ đều do ông bỏ ra.
"Vốn chính là các người phải bỏ ra!" Ánh mắt bà Hồ hận không thể ăn quách hai cha con này: "Nếu không phải con gái ông yêu tinh hại người, sao con gái tôi sẽ ở trong bệnh viện, nếu có chuyện gì, đừng mơ tôi sẽ bỏ qua cho mấy người!"
Đỗ Trình Trình cũng không quản bà Hồ nghĩ thế nào, cầm điện thoại di động muốn báo cảnh sát, cô tin cảnh sát thường xuyên phá án nhất định có thể tra ra được, cô đã từng xem một phim truyền hình về phá án, trong đó có một luật sư bày ra tất cả chứng cứ xác thật, lợi dụng phạm nhân lúc đi tiểu thì đến mở đèn giết người, khoảng cách từ giường đến WC không hề có liên quan, suy đoán trong thời gian ngắn ngủi như thế bị cáo không thể nào hoàn thành sự kiện giết người này, cô tin dựa vào chỗ các cô đứng, cảnh sát cũng có thể trả lại trong sạch cho cô.
Điện thoại bị Đỗ Thành Nghĩa lấy đi, Đỗ Trình Trình không hiểu ngẩng đầu: "Ba, đưa điện thoại cho con...con phải báo cảnh sát, chuyện không phải do con làm, con tuyệt đối không chịu tiếng xấu thay người khác!"
Dù do cô làm, hay Đỗ Nhược làm, Đỗ Thành Nghĩa cũng sẽ không để cô báo cảnh sát, hai người này đều là con gái ông, mà sau khi ông hiểu chuyện đã xảy ra, biết hiện giờ tất cả đều nhắm vào Đỗ Trình Trình, chứng cứ cũng không có lợi cho cô, không nói không có ai thấy không phải cô đẩy, Đỗ Nhược lại khẳng định rằng tận mắt thấy Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình xuống, ngay cả Đỗ Trình Trình hoài nghi nói do Đỗ Nhược đẩy Hồ Mộng Đình, đều khó thuyết phục.
Thứ nhất, Đỗ Nhược và Đỗ Trình Trình là chị em ruột, tại sao ả lại muốn hãm hại chị ruột mình, huống chi Đỗ Nhược mới mười tuổi, làm sao có thể nghĩ đến cách này để hại chị? Đây thật không thể tưởng tượng nổi.
Thứ hai, Đỗ Nhược và Hồ Mộng Đình không có bất kỳ mâu thuẫn và xung đột về lợi ích nào, trước đây hai người cũng chỉ gặp mặt một lần, mà từ lời của Đỗ Nhược, tất cả mọi người đều biết Đỗ Trình Trình và Hồ Mộng Đình có mâu thuẫn, càng vì chuyện học sinh ba tốt tạo thành quan hệ cạnh tranh, lần này cũng vì Hồ Mộng Đình muốn xin lỗi cô, nói cách khác, Đỗ Trình Trình có động cơ ra tay.
Theo lời Trình Trình nói lúc đó, cách gần Hồ Mộng Đình chính là hai người cô và Đỗ Nhược, đừng nói không có bạn học khác làm chứng là Đỗ Trình Trình đẩy xuống, cô trăm miệng cũng không thể bào chữa. Chỉ cần là người, cũng sẽ cho rằng do Đỗ Trình Trình làm, Đỗ Thành Nghĩa là ba cô, hoàn toàn tin tưởng cô mà cũng có thể nghĩ ra những thứ này, thì những cảnh sát hoàn toàn không liên quan càng khỏi bàn, sợ rằng sẽ lập tức khẳng định do Đỗ Trình Trình đẩy.
Đỗ Trình Trình phủ nhận cũng vô ích.
Động tác Đỗ Thành Nghĩa như quả đấm thép, nhất thời phá tan sự kiên cường mạnh mẽ của Đỗ Trình Trình thành từng mảnh nhỏ, cô giương mắt không dám tin nhìn ba: "Ba, ba không tin con sao?"
Đỗ Thành Nghĩa đau lòng vỗ vai cô, cúi người xuống xoa gáy cô: "Trình Trình, ba vẫn luôn tin con."
"Vậy tại sao không để con báo cảnh sát? Chuyện này thật sự không phải con làm!" Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, ở trong thế giới quan của bọn chúng, rất nhiều chuyện không phải tức là không phải, chuyện không phải cô làm, chỉ cần cô cố gắng, thì có thể trả lại trong sạch cho cô, nhưng trên đời này rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như thế, đặc biệt theo cách nghĩ của người lớn, bản chất hoàn toàn khác với bọn trẻ, bọn họ luôn suy tính nhiều hơn.
Đầu tiên từ góc độ của Đỗ Thành Nghĩa, Đỗ Trình Trình và Đỗ Nhược đều là con gái ông, thế nhưng lúc này vì sự kiện chỉ trích lẫn nhau rằng người kia mới là người gây họa, dù hung thủ thật sự là ai, danh tiếng của hai đứa con cũng sẽ bị tổn thương, ông cũng sẽ trở thành chuyện cười, càng vì để bảo vệ Đỗ Trình Trình, ông tin tưởng cô, không có nghĩa là cảnh sát cũng tin tưởng cô, hiện giờ việc ông phải làm không phải là báo cảnh sát, mà là Đỗ Nhược bên kia.
Ông kêu Đỗ Nhược đến, sầm mặt hỏi cô tình huống lúc ấy là như thế nào, vậy mà Đỗ Nhược chỉ khóc một mực chắc chắn do Đỗ Trình Trình đẩy: "Con tận mắt thấy chị và chị Mộng Đình xảy ra tranh chấp, chị đẩy chị Mộng Đình xuống, ba con không nói dối, con thật sự không nói dối, do chị đẩy, con thấy mà!"
Ánh mắt Đỗ Thành Nghĩa như đã nhìn thấu Đỗ Nhược từ trong ra ngoài: "Thật sao? Trong trường học có camera, sau khi Hồ Mộng Đình tỉnh lại hỏi con bé cũng sẽ rõ ràng thôi, nếu báo cảnh sát cũng có thể điều tra ra được, trên đời này không có lời nói dối nào nhìn không thấu!"
Ánh mắt ông như kim châm, nhìn khiến tim Đỗ Nhược đập nhanh.
Nhưng dù sao ả cũng không phải là cô gái nhỏ mười tuổi thật sự, bị Đỗ Thành Nghĩa hù dọa hai câu là sợ, dĩ nhiên ả biết chờ sau khi Hồ Mộng Đình tỉnh lại, cũng biết do ả đẩy, cho nên lúc đó ả muốn thẳng tay giết chết Hồ Mộng Đình giá họa cho Đỗ Trình Trình, ả cũng không cần làm quá nhiều, chỉ cần để ả mất máu quá nhiều mà chết là được rồi, không ngờ Đỗ Trình Trình đến làm công tác cầm máu đơn giản cho cô ta, chờ được đến khi giáo y đến, nếu không Đỗ Trình Trình sẽ trở thành tội phạm vị thành niên!
Ả nghẹn ngào khóc, nói rất rõ ràng: "Thật sự là chị, con thấy, chị Mộng Đình đến kéo tay chị, chị dùng sức giật ra, chị Mộng Đình đứng không vững lập tức té xuống!"
Đỗ Thành Nghĩa nghe con gái nhỏ nói, vẻ mặt càng lạnh lẽo.
Trên thực tế ông không rõ có phải con gái lớn đẩy Hồ Mộng Đình không, lời nói của Đỗ Nhược chín phần thật một phần giả, hợp tình hợp lý, lại có những bạn học khác làm chứng, nhưng trong lòng, ông hoàn toàn tin con gái lớn, dù tất cả chứng cứ đều chỉ nhắm vào con gái lớn, chỉ cần nhìn đôi mắt quật cường trong suốt kia, ông lập tức sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
Tiếp đó con gái nhỏ mới mười tuổi, bản thân uy hiếp đe dọa như thế lại không hề hốt hoảng, vẫn kiên trì nói do con gái lớn đẩy Hồ Mộng Đình, chẳng lẽ con gái nhỏ cũng hiểu lầm Trình Trình sao? Có lẽ trong lời Trình Trình nói lúc đó, sau khi cô tránh tay Hồ Mộng Đình, Hồ Mộng Đình vẫn còn đứng rất ổn định ở đó, cô lướt qua Hồ Mộng Đình muốn xuống lầu, lúc sắp lướt qua Hồ Mộng Đình, cơ thể Hồ Mộng Đình mới đột nhiên không yên ngã xuống.
Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, đều trong điện quang hỏa thạch (nhanh như chớp), lúc ấy Đỗ Trình Trình cũng không thấy rõ phải Đỗ Nhược đẩy hay không, nếu không phải cô, cũng chỉ có thể là Đỗ Nhược rồi, hoặc chính Hồ Mộng Đình đạp hụt cầu thang té xuống, thế nhưng loại tư thế ngã xuống, nói không có ngoại lực đẩy, ngay cả ông cũng không tin.
Ông lại nhìn kỹ con gái nhỏ trước mắt lần nữa, nhưng con gái nhỏ chỉ hèn nhát lau nước mắt rụt cổ khóc. Điều này làm ông cảm thấy bất lực.
Ông không muốn tin rằng, con gái mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Đỗ Nhược nhìn ánh mắt bừng tỉnh của Đỗ Thành Nghĩa, trong lòng Đỗ Nhược lo sợ, lại âm thầm cười lạnh, khóc lóc, đột nhiên ưm một tiếng, rồi ngất đi.
Cuối cùng Đỗ Nhược cũng nằm trên giường bệnh của bệnh viện, bác sĩ nói hôm nay cô chỉ bị giật mình quá độ, không có vấn đề gì lớn.
Đỗ Thành Nghĩa nhìn Đỗ Nhược nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn về phía ghế dài lạnh lẽo ở hành lang, con gái lớn ngồi dựa vào tường, cất bước đi về phía cô.
Ông mới ra khỏi cửa phòng bệnh, mắt Đỗ Nhược lập tức mở ra, phẫn hận nhìn hành động thiên vị của Đỗ Thành Nghĩa, trong tình huống như thế, ông vẫn nguyện ý tin tưởng cô, điều này làm ngọn lửa ghen tỵ của ả thiêu đốt, đồng thời, cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đỗ Thành Nghĩa ngồi xuống cạnh Đỗ Trình Trình, bàn tay bao phủ đôi tay lạnh buốt nhỏ bé của cô.
Tư nhỏ cơ thể cô rất tốt, cho dù mùa đông, tay chân cũng nóng như một đốm lửa, lúc cô còn rất nhỏ thì ngủ chung với ông, đều nói mông của đứa bé nhỏ luôn nóng hôi hổi, chỉ có cô, trong chăn luôn luôn nóng, mà lúc này, tay cô lạnh như một tảng băng. (editor: sao lại so sánh với mông, không hiểu lắm =.=)
Ông biết cô bị dọa, nhưng dù có kiên cường mấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.
Ông vỗ đầu cô: "Không có chuyện gì, bạn ấy sẽ mau khỏe mạnh, có ba ở đây, Trình Trình đừng sợ."
Mũi Đỗ Trình Trình cay xè, cúi đầu, từng giọt nước mắt nóng rực rơi lên mu bàn tay.
Lúc này bệnh viện đã yên tĩnh, sắc trời bên ngoài đã được sơn một lớp màu đen kịt, chỉ còn ráng chiều vẫn lóe lên trong thành phố, mang đến cho đêm như mực một chút ánh sáng.
Ngực cô như bị chặn bởi một tảng đá lớn, không có nơi để trốn, lần đầu tiên nếm thử tư vị trăm miệng không thể bào chữa.
Thầy không tin cô, các bạn học cũng đều nói do cô đẩy, ngay cả ba cũng không để cô báo cảnh sát, không tin lời cô nói, cô dùng tay áo lau khô nước mắt, ánh mắt như sương mù trầm lặng được nước trong gột rửa, cô ngẩng đầu lên uất ức nhìn ba: "Ba, con thật sự không đẩy cậu ấy."
Cô vẫn lặp lại câu nói này, dù tất cả mọi người đều không tin cô.
Trái tim Đỗ Thành Nghĩa khô khốc, ôm đầu cô vào vòm ngực rộng: "Ừ, ba biết Trình Trình không đẩy bạn, Trình Trình là đứa trẻ ngoan, ba tin con!"
Nước mắt Đỗ Trình Trình như vỡ đê, nằm trong lòng Đỗ Thành Nghĩa đè nén tiếng khóc, nước mắt thấm vào áo chạm đến tay ông, khiến da ông như bị thắt chặt lại, tiếp đó trái tim cũng nóng bỏng đến đau rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.