Lời Nói Dối

Chương 33:




Editor: Gà
“Ặc......” Đỗ Thành Nghĩa dở khóc dở cười:“Tiểu Nhược không phải đến thời mãn kinh, em mới mười tuổi, con xem ở đây viết, thời mãn kinh phải ba mươi tuổi mới bắt đầu.”
Đỗ Trình Trình quệt mồm không nói thêm gì nữa.
Cô thật sự rất không thích Đỗ Nhược, không hiểu tại sao cô ta luôn đối nghịch với cô.
Tâm tư của con gái đều viết hết trên mặt, sao Đỗ Thành Nghĩa không hiểu, chỉ vì ông thân là ba ruột của Đỗ Nhược, có trách nhiệm và nghĩa vụ dạy dỗ cô ta: “Em là em con, các con có liên hệ máu mủ, vốn nên là người thân cận nhất, con cũng sẽ không cô đơn, tương lai cũng có thể giúp đỡ con.”
“Nhưng con không cô đơn, con có ba, còn có anh, trong trường học còn có bạn tốt, còn có rất nhiều bạn học và thầy cô, hơn nữa có anh giúp đỡ con.” Vẻ mặt Đỗ Trình Trình khổ não: “Ba, con...... Thôi, chỉ cần em ấy không gây chuyện với con... con cũng sẽ không so đo với em ấy.”
Trong đầu cô đột nhiên toát ra hình ảnh cô ta biến thành giống bà nội, Đỗ Nhược la lối om sòm rồi phun nước miếng gây gổ, mày thanh tú nhíu lại, cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Nhưng mỗi ngày lúc con làm bài tập, hai người đều mở âm thanh rất to, dù đóng cửa sổ còn có thể nghe, làm con không thể làm bài tập được.”
“Chuyện này ba sẽ nói với bà nội con.” Ở trước mặt trẻ con, ông không thể nói mẹ mình không đúng, cha mẹ là thầy cô của con cái, nếu cha mẹ không nhận thức được hành vi của mình, tương lai sẽ khiến con cái bị ảnh hưởng nhất định, bọn chúng sẽ bắt chước hành động của cha mẹ.
“Dạ, được rồi.” Đỗ Trình Trình miễn cưỡng tiếp nhận.
Cuộc sống của cô đang yên ổn hạnh phúc, đột nhiên xuất hiện hai món hàng ồn ào này, quả thật khiến cô cảm thấy thật khó khăn, đặc biệt hai con hàng này luôn gây phiền phức cho cô.
Lúc này cô vì Đỗ Nhược, đã tránh Vương Linh như tránh bò cạp rồi, suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc nhìn ba, thương lượng với ông nói: “Ba, con cảm thấy, tương lai nếu ba cưới mẹ kế, nhất định không thể cưới dì Vương Linh.”
Đỗ Thành Nghĩa vừa buồn cười vừa tò mò hỏi: “Tại sao?”
Đỗ Trình Trình nghiêm túc đáp: “Một người trong số họ đã bằng 500 con vịt, bây giờ trong nhà đã có một ngàn con vịt, thêm 500 con nữa, con sợ nóc nhà sẽ bị lật tung luôn.”
Đỗ Thành Nghĩa bị giọng nói nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười, hôn trán cô: “Yên tâm đi, ba sẽ không lấy thêm 500 con vịt đâu, ngoan, nhanh đi tắm rồi đi ngủ, không còn sớm nữa.”
“Ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Đỗ Thành Nghĩa đi, tiếng khóc trong phòng khách lập tức nhỏ xuống, chỉ còn âm thanh hít mũi hỉ mũi, hồng hộc, ông cụ không còn hứng ăn nữa, để đũa xuống, cũng không an ủi bà cụ, vẻ mặt bình thản: “Bà làm gì thì làm đi, sắp được xa cách con trai rồi đấy!”
“Ông đang nói gì vậy, tôi nuôi con trai chẳng lẽ để cách lòng với nó hay sao?” Bà cụ thấy Đỗ Thành Nghĩa đi mất, nước mắt cũng khô, nhưng có chút không xuống đài được.
“Không xa cách thì bà quậy cái gì?” Ông cụ nói không chút khách khí: “Ban ngày Đỗ Trình Trình không ở nhà sao bà không hát, cố tình lúc con bé học thì lại hát, thì ra Trình Trình không phải là cháu bà!”
“Tôi không thèm đứa cháu gái này, trừ cãi lời tôi ra còn có thể làm gì? Giống hệt con gái mẹ nó, xem mình là thiên kim tiểu thư, thiên kim tiểu thư sao còn tìm con tôi? Tìm con tôi thì phải tuân thủ quy củ nhà tôi! Vợ gì giống như cô ta, à, chê chúng ta ở nông thôn không thể chứa được pho Phật lớn như cô ta đúng không, nuôi con trai là để nó nuôi dưỡng chúng ta trước lúc lâm chung, cô ta thì tốt rồi, chúng ta đau khổ cay đắng nuôi dạy con trai, phúc khí còn chưa nghĩ đến, đã chạy theo cô ta.”
Bà cụ nói xong thì sắc mặt đã vô cùng khó coi, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu sinh được cháu trai, lòng tôi còn yên ổn chút!” Bà cụ khó tính liếc mắt, nghiêng đầu: “Tôi biết ngay cô ta không khiến người khác bớt lo, chính là một hồ ly tinh, đã chết nhiều năm như vậy còn không bỏ qua cho Thành Nghĩa, Thành Nghĩa cũng đã 37 tuổi rồi, còn chưa kết hôn, cháu trai người ta đã mua nước tương rồi kìa? Xem con nhỏ kia như bảo bối, sau này có thể giúp nhà họ Đỗ nối dõi tông đường à?”
Ông cụ giận đến tay chỉ bà cụ run cầm cập: “Bà nói tôi nghe xem bà có gì tốt, nhiều tuổi như vậy còn không hiểu chuyện, trước mặt trẻ con tôi cũng khinh thường nói bà, nể mặt bà, biết bà liên tục không cần thể diện, cứ thích quậy, bây giờ bà vui rồi, cả ngày lẫn đêm Thành Nghĩa bận rộn ở bên ngoài dễ dàng lắm sao? Bà càng muốn gây thì nó càng không muốn về nhà, đó là con trai ruột của bà, làm sao bà lại hung ác như vậy, không biết đau lòng à?”
Bà cụ bị ông cụ nói thì xụ mặt, tức giận không nói lời nào.
Tính tình bà cụ càn quấy và cay cú đã có tiếng trong trấn, lúc tuổi còn trẻ ông cụ còn hay cãi nhau với bà cụ, sau đó phát hiện gây gổ cũng vô dụng, bà cụ tựa như người điên, người ta càng cãi thì bà ta càng hăng say, gây gổ với người ta nhất định phải tranh thắng bại, nhất định phải thắng, vô lý ba phần, sau này ông cụ cũng nản, vì để gia đình hòa thuận, nên không tiếp tục nói lý với bà cụ, bà cụ ầm ĩ với ông, ông cũng không nói chuyện, một mình bà ta tự nói, hát đã thì ngừng.
Ban đầu Đỗ Thành Nghĩa mới kết hôn, bà cụ ra oai phủ đầu với Trần Vĩ Đồng, vô cùng cay nghiệt, từ nhỏ Trần Vĩ Đồng đã được nuông chiều lớn lên, hoàn toàn chưa hề chịu uất ức lần nào, người văn minh, sẽ không gây sự với cô, nhưng cho dù bà cụ xài chiêu gì, cuối cùng cũng tự bản thân ăn hết, dần dần, bà cụ vừa sợ vừa hận cô con dâu này, nước lửa khó dung, chờ sau khi Trần Vĩ Đồng sinh ra một đứa con gái, sự chán ghét của bà cụ với cô đã lên đến đỉnh điểm, sau đó thì không thích Đỗ Trình Trình.
Bọn họ cũng không sống chung với ông bà, một năm trở về hai lần, Trần Vĩ Đồng cũng không mong bà cụ thích con gái, ai biết trời nổi mây gió bất ngờ.
Xong ba tiết tự học, đã đến chín giờ rưỡi tối, ngồi xe trở lại, thì đã sắp mười giờ rồi.
Mỗi ngày đúng mười giờ tối Đỗ Trình Trình đều đi ngủ.
Đỗ Hoành vừa mới bắt đầu học lớp tự học tối được vài ngày, một mình cô làm bài tập có chút không quen, cảm giác trong phòng thiếu đi chút gì đó, an tĩnh khác thường, mỗi khi cô làm bài tập gặp phải vấn đề, muốn quay đầu lại nói chuyện, người sau lưng luôn yên tĩnh im lặng ngồi đó đã không có ở đây, trong nháy mắt đó thì cảm thấy hoảng hốt mất mác, giống như lá rơi mùa thu, thoát khỏi cây khô, tịch mịch rơi xuống mặt đất lạnh như băng, không có tiếng động.
Trước kia hai người ở cùng một chỗ, mặc dù cũng yên tĩnh, nhưng chỉ cần cô muốn nói chuyện, sau lưng luôn có người.
Ban đầu cô không tập trung được, tinh thần không thể chú tâm vào học tập, cộng thêm bà cụ và Đỗ Nhược ca diễn ồn ào, khiến cô càng phiền não, một chút âm thanh rất nhỏ trong không khí đều dường như bị phóng đại lên vô số lần, ánh sáng trong phòng cũng chói mắt, mãi đến buổi tối Đỗ Hoành trở về, chúc cô ngủ ngon, lòng cô mới như rơi xuống đất, cảm xúc cũng bình tĩnh lại, an tâm ngủ.
Hôm nay một mình ra ngoài làm bài tập, lúc ở quán trà, tâm trạng cô cũng rất bình tĩnh, lúc ấy cô đột nhiên nhận ra, có lẽ mình đã quá mức lệ thuộc vào anh trai, bây giờ anh đang học sơ trung, thời gian tự học buổi tối không lâu, về sau lên cao trung, mỗi ngày đều phải tự học buổi tối, khi đó chỉ còn mình cô, mà đợi cô lên cao trung, anh đã học đại học, sẽ yêu đương, sẽ có công việc, càng không có thời gian cho cô, cô phải thích ứng với trạng thái mới, trong cuộc sống phải có bạn bè mới, phải có sở thích và những chuyện riêng tư của bản thân, như vậy về sau gặp phải điều tương tự, dù không phải là anh, mà là của người khác, cô cũng sẽ không như bây giờ, tinh thần không yên lòng không tập trung.
Khi cô có ý thức thì bắt đầu tự điều chỉnh, buổi tối cô không chờ Đỗ Hoành trở về nữa, rửa mặt xong, uống ly sữa tươi, rồi tắt đèn, nằm trên giường yên lặng ngủ, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Đỗ Hoành trở về, chuyện đầu tiên chính là đến phòng Đỗ Trình Trình, nhìn xem có phải cô đang đợi cậu không, chỉ khi nhìn thấy cô, tâm trạng một ngày mới có thể an tâm, bình tĩnh lại.
Vậy mà hôm nay mở cửa phòng cô ra, bên trong phòng chỉ ánh đèn huỳnh quang rất mờ, không như mấy ngày trước, nhìn thấy cô ngồi ở đầu giường, yên lặng đọc sách, như người vợ thẹn thùng chờ chồng trở về, đợi sau khi cậu về, cô sẽ ngẩng đầu nhìn cậu trước tiên, ánh đèn màu da cam khiến gương mặt cô dịu dàng, cô sẽ khẽ mỉm cười với cậu, dịu dàng bình yên như vậy.
Cậu đè cảm giác trống trải buồn bực xuống đáy lòng, rón rén đi đến trước giường cô, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt cô trắng noãn trơn bóng, thở nhẹ một hơi, ngón cái vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, lại chuyển đến đôi môi mềm mại của cô, tim run lên bần bật.
Cậu hít sâu một hơi, in xuống một nụ hôn nhẹ như lông ngỗng vào trán cô, nhỏ giọng nói: “Trình Trình ngủ ngon.”
Lại nhìn cô một lát, mới đè xuống xung động của con tim, xoay người về phòng mình.
Sau khi Đỗ Thành Nghĩa cảnh cáo bà cụ và Đỗ Nhược, mấy ngày nay Đỗ Nhược đàng hoàng rất nhiều, cũng sẽ không hát này nọ nữa, có lúc Đỗ Trình Trình tan học về nhà, thậm chí họ đều không ở nhà, chờ khi bà cụ trở lại, vẻ mặt còn tươi cười rạng rỡ, như có mùa xuân thứ hai.
Vốn mỗi ngày Vương Linh đều đến trường học đón Đỗ Nhược, thuận tiện đưa cô mấy thứ này nọ, cũng bắt đầu hoàn toàn biến mất sau khi bà cụ đến đây hai ngày trước, không xuất hiện nữa, cuối cùng đã yên tĩnh.
Bởi vì ý thức mình phụ thuộc vào Đỗ Hoành, cô bắt đầu đặt tinh lực vào việc học và kết bạn, trong lớp toàn bạn học từ vườn trẻ lên, sau này mặc dù bởi vì thành tích lên xuống, có thay thế riêng, nhưng phần lớn đều không thay đổi, trong đó bạn tốt nhất, đương nhiên thuộc về Phùng Gia Thụ.
Cô và Phùng Gia Thụ vừa vặn là trưởng lớp và lớp phó, bình thường cần phải hợp tác rất nhiều, Phùng Gia Thụ bướng bỉnh khó tính, trong lớp chỉ lắng nghe một mình Đỗ Trình Trình, cho nên mặc dù hai người luôn ầm ĩ, cãi nhau, nhưng có lúc rất giống thanh mai trúc mã oan gia hoan hỉ như vậy, quan hệ thân mật, hơn nữa hai người chỉ gây gổ chứ không thật sự cãi nhau, ầm ĩ chưa đến ba phút, lại nói chuyện với nhau, chủ yếu là Phùng Gia Thụ tìm cô nói chuyện, mà Đỗ Trình Trình cũng chưa từng để bụng chuyện bọn họ cãi nhau.
Phùng Gia Thụ vừa thông minh, lại háo thắng, thành tích luôn vững vàng chiếm vị trí đầu tiên của lớp, mấy ngày nay cô có nhiều vấn đề không hiểu, đều đến tìm cậu ta, bị cậu ta bắt bẻ đến đắc ý, cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, trên mặt là vẻ không ai bì nổi, nhưng lại không nhịn được tươi cười, sau đó lại nghiêm mặt giả vờ dáng vẻ rắm rất thúi: “Đề đơn giản như vậy cũng không biết, nhìn đây!”
Đỗ Trình Trình nhìn dáng vẻ đáng ăn đòn của cậu ta thì hận nghiến răng, ngẩng đầu lên nói: “Tớ đến hỏi cô vậy!”
“Aiz aiz aiz!” Phùng Gia Thụ vội vàng kéo cô, kiêu ngạo bĩu môi nói: “Đùa với cậu một chút không được à? Thật nhỏ mọn, chưa từng thấy ai hỏi bài người khác mà thái độ kiêu ngạo như vậy.”
Đỗ Trình Trình hất cằm đắc ý hừ nhẹ một tiếng, để sách xuống: “Nói mau!”
Hai đứa bé ngồi yên đầu chạm đầu, cùng nhau thảo luận bài tập, bạn học trong lớp cũng biết tình cảm lớp trưởng và lớp phó tốt, thậm chí nói giỡn: “Lớp phó, có phải cậu thích đại lớp trưởng của lớp ta không?”
Phùng Gia Thụ nghe thế, mặt đỏ lên, cũng không phản bác, nhìn Đỗ Trình Trình, nghễnh đầu, như khổng tước nhỏ vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Ngày thứ hai, trên mắt Phùng Gia Thụ treo thêm hai con mắt gấu mèo đen nhánh 0.0 đến trường, trên tay bó thạch cao có một khối vải trắng đeo trên cổ, mặt u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.