Lại một buổi sáng rất đổi không bình thường trên con đường số 53.
Bên ngoài ngôi nhà lợp mái đỏ tươi, nằm giữa những bãi cỏ cắt xén đẹp đẽ và một con đường lát đá cuội không còn rõ màu sắc. Những chú chim bồ câu , với bộ lông mềm mại gật gù trên cây, mở to đôi mắt tròn xoe như những hạt ngọc , rồi bất chợt hoảng hốt đập cánh bay đi đâu mất...
"Ba , con muốn đến đó ngay bây giờ, con muốn đi mà"- Một cô bé đang cố lắc lắc cánh tay người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bành trắng, mà người kia không có lên tiếng trả lời, vẫn mãi miết cúi mặt vào tờ báo buổi sáng mà ông đang cầm, thỉnh thoảng phát ra những tiếng xì xầm không vui. Cuối cùng, không thể chịu nổi những lời mè nheo của đứa con gái yêu quý, ông đặt tờ báo lên bàn, chồng lên bữa sáng còn bốc khói nghi ngút, làm đám người có vẻ đang chơi bóng rổ bên trong ảnh bắt đầu chí chóe phiền hà, trực tiếp từ trong khung ảnh bay biệt tăm biệt tích.
"Isa, hôm nay khó khăn lắm ba mới được nghỉ, con có thể tốt lành để cho ba yên có được không vậy?Nửa khuya hôm qua còn có một tên bán áo chùng dạo điên điên khùng khùng tự đi mặc cái áo trúng phải lời nguyền co rút, kết quả làm chúng ta mất cả giấc ngủ, tìm cách giải nguyền cho hắn. Cái thứ...kỳ quặc kia của dân Muggle làm con thích thú đến vậy sao?...nơi trưng bày thú vật?Chẳng hiểu gì, một đống lộn xộn tào lao."
Isabella cực kỳ không vui khi nghe ba mình nói như thế, từ Muggle này chẳng có ý gì hay ho cả, không mang dòng máu phép thuật thì có làm sao đâu chứ?Hơn nữa cô chờ ngày này từ lâu lắm rồi, nói bỏ là bỏ được sao?Cô muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy Harry Potter , trong não không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh một cậu nhóc với cặp kính cận tròn và vết sẹo tia chớp, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
"Ba, con nói với ba bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ?Nơi đó không phải là chỗ trưng bày thú vật, mà là bảo tồn, người ta gọi nơi đó là sở thú, sở thú đó! Với lại ba làm ơn làm phước đừng gọi bọn họ là dân Muggle nữa."- Đúng lúc cả hai bố con vẫn đang căng thẳng, thì một tiếng nổ "đùng" trong bếp đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện, và một góc nhà bắt đầu bốc khói, có mùi hương gì đó quái dị nồng nặc xộc vào mũi làm người ta muốn ngã lăn quay ra đất. Hai cha con dừng lại, im lặng nhìn nhau , rồi nhanh chóng chạy vào bên trong phòng, chính là nơi phát sinh ra cái tiếng kia. Lúc Isabella mở chốt nắm cửa, lập tức lại có làn khói xanh rêu mang theo ẩm mốc phả vào mặt cô làm nước mắt chảy lênh láng, mà ba ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào. Hai người quay cuồng như chong chóng trước cửa, thì làn khói bất ngờ rẽ ra, một cái-gì-đó-không-rõ-hình-thù bước đến, cười cười nhìn có vẻ vô tội. Ba cô nhăn mặt, mày ông nhíu lại nhìn cái kẻ kia, ông rút đũa phép ra từ trong túi nhẹ phẩy một cái, tàn dư và những vết đen bao phủ lập tức biến mất, trả lại cảnh tượng như cũ, và một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mang tạp dề hồng phấn đứng trước mặt họ...
"Woa...xin lỗi hai cha con, mẹ chỉ muốn thử tạo ra một loại thuốc ngụy trang mới thôi, không ngờ nó lại kinh khủng như vậy...Thôi, tốt nhất là chúng ta nên ra ngoài một lát cho khuây khỏa..à ừm...để tránh căng thẳng ấy mà. Dù sao hôm nay anh cũng không có giờ làm, chiều con một lần đi, em thấy nó có vẻ háo hức lắm...Con, mau đi thay đồ đi"- Bà Will vừa nói vừa đẩy hai cha con ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, trước khi Isabella nhảy lên được cầu thang thì nháy mắt với cô một cái.
Isabella tự ngắm chính bản thân mình trong gương, 4 năm trước sau một tai nạn trước cửa tiệm bán loại sách Harry Potter này, cô bất ngờ xuyên đến thế giới phép thuật, trở thành nhân vật "không rõ danh tánh", chưa bao giờ xuất hiện trong nguyên tác. Thân thể này lại là một trong những hậu duệ của dòng dõi phù thủy thuần chủng lâu đời nhất trên đất nước Pháp lãng mạn phồn hoa, thừa hưởng gần như mọi khí chất tốt đẹp từ gia tộc : Mái tóc màu bạch kim óng ả và một đôi mắt xanh biếc như ngọc mắt mèo. Mà gia đình cô vốn sinh sống ở miền Nam nước Pháp, nhưng sau đó lại chuyển đến ngoại ô thành phốLuân Đôn, nhập vào Bộ Phép Thuật ở đây...Còn nữa, ba của cô là một Lương y ở bệnh viện Thánh Mungo, mẹ cô là Thần Sáng...và sở trường của bà chính là chế tạo thuốc phép thuật, thi thoảng bà vẫn hay được cấp bằng cho những sáng chế mới lạ, nên chuyện nổ tung kia chắc chắn là được dàn dựng cố ý...Gia đình mới này, đối với cô, thật sự rất tuyệt, nhưng tốt xấu gì họ cũng mang dòng máu thuần chủng, không khỏi đôi khi vẫn khinh thường dân không phép thuật và những người con lai. Chỉ có cô là không đồng ý với điều này mà thôi.
"Isa, con xong chưa đấy?"- Mẹ cô từ dưới lầu nói vọng lên.
"Con xuống liền đây"
Và cô nhảy cóc xuống chân cầu thang, nơi ba mẹ đang đứng.
"Tóc con còn rối kìa, thật tình...con bé này..."- Bà Will đã thay tạp dề bằng một chiếc váy dài đến đầu gối, trên cổ lại đeo không ít các loại chuỗi hạt lớn nhỏ đong đưa hình thù kỳ lạ, làm người khác cảm thấy quái dị vô cùng. Bà lại cầm đũa phép lên, thoáng chốc mái tóc của Isabella được búi gọn gàng bằng một chiếc nơ bướm đỏ chói mắt.
"Cảm ơn mẹ"
"Đi thôi"
Xuyên suốt dọc đường, ba cô không ngừng ca cẩm về cách hoạt động của xe hơi, lại bảo xe gì mà không thể bay lên được, còn phải chịu chật cứng trong một dòng màu xám đông đúc ồn ào...Isabella chỉ biết im lặng, nhưng cô không thể nhịn được cười, quả thật suy nghĩ của phù thủy rất khác người...Đường phố ngày cuối tuần vô cùng chật chội đông đúc.Tuy có chút khó khăn, nhưng cuối cùng chiếc xe cũng ì ạch tiến được vào bên trong bãi giữ xe của sở thú, vừa dừng lại thì Isabella đã mở cửa nhảy xuống, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, khựng lại ở một xe kem nhỏ cạnh bảng chào mừng, nơi có 5 người đang đứng trước xe kem...xem ra cô đến rất đúng thời điểm.
"Mẹ, con khác nước, con đi mua kem đây"
"Isa, Isa, con chạy đi đâu thế?"
Isabella vội vã chen vào dòng người đông đúc phía trước , nơi 2 vợ chồng nhà Dursley đang cố kéo Harry nhỏ rời khỏi.
"Cô ơi cho cháu 1 cây kem chanh và 1 cây socola"
Cô bán hàng dịu dàng mỉm cười, đưa kem cho Isabella, nhưng cô chỉ cầm lấy một cây chanh, liếc qua Harry Potter đứng cạnh, cô bán hàng hiểu ý liền đưa cây kem còn lại cho Harry, cậu chàng ngơ ngác nhận lấy, quay sang nhỏ giọng cảm ơn cô, trông vô cùng dễ thương.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm"- Harry với lại nói, nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt.
"Không có gì, chúc may mắn"
Rồi Isabella đứng yên tại chỗ, thưởng thức cây kem của mình, vẫy tay nhìn cậu bé bị Dudley mập béo đeo nơ kéo đi mất...Tuy là cây kem kia đã nuốt hết đống tiền tiêu vặt của cô, nhưng cô cảm thấy rất vui.
Mẹ và cô tới ngay sau đó, ba cô hỏi:
"Ai thế con?"
"Con nghĩ đó là cậu bạn nhà Potter"- Isabella cắn một nửa cây kem chanh, trả lời.
Hai vợ chồng nhà Will yên lặng nhìn nhau, mẹ cô hỏi nhỏ:
"Con chắc chứ?"
"Dạ, tất nhiên rồi, con thấy rõ vết bớt hình tia chớp kia mà....."