Lôi Kéo

Chương 29:




Điện thoại Lâm Thanh Nhạc bị tịch thu, hơn nữa cô còn bị mẹ cô nhốt ở trong phòng.
Lâm Thanh Nhạc không có cách nào gặp được Hứa Đinh Bạch, trong lòng sốt ruột, tuy vậy nhưng vẫn cố an ủi bản thân, hiện tại anh đang ở bệnh viện, chắc chắn sẽ có người chăm sóc.
Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau.
Cốc cốc cốc.
Cửa bị gõ, Lâm Vũ Phân đẩy cửa tiến vào.
Lâm Thanh Nhạc đã mặc quần áo đồng phục chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, Lâm Vũ Phân đứng ở cửa, chỉ vào màn hình điện thoại của cô nói: “Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy điện thoại của mình thì vội muốn đi đến lấy lại, nhưng Lâm Vũ Phân lại rụt tay về: “Không được lấy, mẹ hỏi con, đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc bước lên một bước, nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình điện thoại là một tin nhắn, thông báo đã đăng kí thành công với chuyên gia của khoa mắt giỏi nhất của bệnh viện số 5 Khê Thành.
Mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên: “Hẹn trước thành công.”
Lâm Vũ Phân thấy cô không giấu được sự vui sướng thì trầm mặt: “Khoa mắt? Con hẹn bác sĩ cho tên nhóc kia?”
“Mẹ, cái này rất quan trọng, trước hết mẹ đưa cho con…”
“Lâm Thanh Nhạc! Con còn muốn chữa mắt cho nó? Hiện tại tình huống nhà nó thế nào con không biết sao? Con lấy gì mà đòi giúp nó?”
“Con có cách của con.”
“Con thì có cách gì? Con còn có tiền cho nó đi khám bác sĩ sao?”
Lâm Thanh Nhạc: “Con có, mẹ trả điện thoại cho con!”
Lâm Vũ Phân: “Con có cái gì? Tiền trên người con đều là mẹ cho, con có cái gì mà có! Còn đi khám bác sĩ? Con không được đi!”
“Đó là tiền của con! Con không lấy của nhà mình một đồng nào!”
“Tiền của con? Con lấy đâu ra tiền!”
Xem ra không trả lời thì không được bỏ qua, Lâm Thanh Nhạc nóng lòng muốn lấy điện thoại báo cho Hứa Đinh Bạch nên đành nói: “Tiền này là do con tham gia cuộc thi đạt giải nhất nên được 1 vạn, mẹ, con không có lấy tiền trong nhà. Số tiền này rất quan trọng với Hứa Đinh Bạch, trước hết mẹ để cho con đưa cậu ấy đến gặp bác sĩ được không?”
Lâm Vũ Phân ngơ ngẩn nhìn cô, không thể tin được: “Con thế mà lại vì một thằng con trai mà tham gia cuộc thi, con có biết con sắp lên lớp 11 rồi không, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rằng việc học là quan trọng nhất, thế nhưng con… Con đây là muốn yêu đương không thi đại học đúng không!”
“Con nói con không có yêu đương!”
“Vậy con vì cái gì?”
“Cậu ấy là bạn tốt nhất của con, con chỉ muốn giúp cậu ấy mà thôi!” Lâm Thanh Nhạc tiến lên muốn cầm lấy điện thoại: “Mẹ, mẹ trả lại cho con đi…”
“Giúp nó? Nhà của chúng ta đã như vậy rồi mà con còn muốn giúp nó?” Lâm Vũ Phân tức giận, nhìn con gái luôn ngoan ngoãn giờ lại hoàn toàn không nghe lời bà nữa, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ: “Thanh Nhạc, nó khó có thể bảo toàn được bản thân, chúng ta cũng vậy. Bây giờ con đi tìm nó, giúp nó, như vậy con sẽ gặp rất nhiều phiền toái đó con biết không?”
“Con biết.” Lâm Thanh Nhạc bướng bỉnh nhìn bà ấy: “Nhưng con cần phải đi!”
“Lâm Thanh Nhạc!”
“Trả con…”
Lâm Vũ Phân rất tức giận, nhân lúc Lâm Thanh Nhạc chưa kịp phản ứng, lập tức khoá cửa phòng lại, nhốt cô ở bên trong.
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, dùng sức gõ cửa: “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Mẹ mở cửa cho con đi!”
Tiếng gõ cửa rất vang, từng chút từng chút, giống như đánh thẳng vào trái tim con người.
Lâm Vũ Phân rũ mắt nhìn tin nhắn này, tâm trạng rối bời.
Bà rất sợ cuộc sống của con gái mình sẽ lệch khỏi quỹ đạo, rất sợ cô nhầm đường lạc lối, cũng rất sợ cô bị mọi người chỉ trỏ…
Lâm Vũ Phân lau nước mắt, không biết nên làm sao bây giờ, nhưng nghe tiếng đập cửa, trong lòng chỉ có thể thỏa hiệp, bà biết nếu không làm chuyện này con gái sẽ không từ bỏ: “Mẹ sẽ nói cho nó.”
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Lâm Vũ Phân đứng ở ngoài cửa nói: “Mẹ sẽ nói cho nó đã hẹn trước bác sĩ, mẹ sẽ bảo người đi cùng nó, tiền kia mẹ sẽ dùng trước tiền của mẹ trong ngân hàng. Nhưng Thanh Nhạc, con phải ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng nghĩ đến việc đi đâu!”
Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng mà…”
“Con muốn nó được đi gặp bác sĩ thì con hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ.” Lâm Vũ Phân trầm giọng nói: “Con cho rằng con đi thì có ích gì, người nó cần là bác sĩ chứ không phải con!”
“Mẹ…”
Lâm Vũ Phân đi rồi, Lâm Thanh Nhạc nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cô lại vặn khóa nhưng khoá rất chặt, căn bản không mở được.
Lâm Thanh Nhạc nản lòng buông tay nhưng cũng hơi yên lòng. Mặc kệ thế nào đi nữa, cô cũng phải để cho anh biết thời gian hẹn bác sĩ.

Lâm Thanh Nhạc vẫn luôn chờ ở nhà.
Cô biết, lần này mẹ cô thực sự tức giận, nếu không với tác phong thường ngày của bà ấy, sẽ không có khả năng để cho cô chậm trễ việc đến trường.
Giữa trưa gần 11 giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Lâm Thanh Nhạc vội bước xuống khỏi giường, ghé tai vào cửa để nghe ngóng.
Có tiếng bước chân bước đến, Lâm Vũ Phân mở cửa tiến vào.
Ánh mắt Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt bà.
Lâm Vũ Phân nhìn con gái của mình, thản nhiên nói: “Sao vậy, sợ mẹ không nói cho nó, cũng không cho nó tiền?”
Lâm Thanh Nhạc: “...”
Lâm Vũ Phân lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, đưa cho cô: “Cầm.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn dãy số trên màn hình là của Hứa Đinh Bạch, lập tức cầm lấy điện thoại, trong điện thoại truyền đến âm thanh đã kết nối. 
Lâm Vũ Phân không ở trong phòng, bà cố ý cho họ không gian.
“Alo.”
“Lâm Thanh Nhạc.”
Lâm Thanh Nhạc nghe thấy đúng là giọng của Hứa Đinh Bạch, cuối cùng lòng cô cũng thả lỏng, vội nói: “Cậu không sao chứ? Vết thương thế nào rồi?”
“Không sao, không nghiêm trọng.”
Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện bác sĩ khoa mắt kia, cậu biết rồi chứ?”
“Ừ.”
“Tiền…”
“Mẹ cậu cho tôi.” Hứa Đinh Bạch nói: “Nhưng mẹ cậu nói rất đúng, dạo này cậu đừng đến tìm tôi, chuyện này đối với cậu không tốt.”
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nhìn mũi giày, thấp giọng nói: “Tớ đã gặp cảnh sát, bọn họ nói đêm đó có người nhìn thấy tớ đến nhà cậu, tớ nói tớ đến nhà bà Khương.”
Đây là Hứa Đinh Bạch nói cho cô để đề phòng trường hợp không may.
Không ai nhìn thấy đương nhiên sẽ không sao, nhưng nếu như có người nhìn thấy thì nói đến nhà bà Khương, anh cũng sẽ nói trước với bà Khương.
“Tôi biết.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy…Thời gian đến gặp bác sĩ cậu biết chưa?”
“Bệnh viện số 5 buổi sáng 10 giờ thứ hai tuần sau, đúng không?”
“Ừm.”
“Sẽ có người đưa tôi đi.” Hứa Đinh Bạch nói: “Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi… Đừng liên lạc nữa.”
“Nhưng nếu có thể chữa thì cậu phải nói cho tớ biết thời gian phẫu thuật! Không đủ tiền thì cứ nói với tớ.” Lâm Thanh Nhạc hạ thấp giọng: “Nói không chừng sau khi cậu phẫu thuật xong thì mắt sẽ tốt lên, đến lúc đó, cậu có thể nhìn thấy tớ.”
Hứa Đinh Bạch khựng lại: “Ừ.”
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc không khỏi sung sướng khi nghĩ đến cảnh đó: “Vậy quyết định vậy đi, nếu có thể phẫu thuật tớ sẽ đến chờ cậu phẫu thuật, đến lúc mắt cậu tốt lên, người đầu tiên cậu nhìn thấy sẽ là tớ.”
“...”
“Hứa Đinh Bạch?”
“Tôi đây.”
“Vậy tớ cúp nhé?”
“...Được.”
Hai ngày sau chính là cuối tuần.
Vốn dĩ cuối tuần Lâm Vũ Phân phải đi làm, nhưng bà ấy lại ở nhà, Lâm Thanh Nhạc biết bà ấy sợ cô không nghe lời sẽ làm chuyện gì đó. Bây giờ xem ra trong mắt mẹ cô, bề ngoài ngoan ngoãn trước kia của cô đã bị đổ vỡ hoàn toàn.
Thứ hai, cuối cùng Lâm Thanh Nhạc cũng có thể ra khỏi nhà, đi đến trường học.
“Thanh Nhạc, thân thể cậu đã tốt hơn chưa?” Sau khi vào lớp học, Vu Đình Đình hỏi.
Thứ năm tuần trước Lâm Thanh Nhạc bị nhốt trong nhà không thể đến trường, Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ gọi điện thoại tới hỏi, cô chỉ có thể nói mình bị cảm dẫn đến phát sốt.
“Ừ, tốt rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lâm Thanh Nhạc đi đến chỗ ngồi của mình, Úc Gia Hữu người đang đi đằng sau cũng đã đi tới. Hai người đối mặt với nhau, Lâm Thanh Nhạc gật đầu với cậu ta, nghiêng người để cho cậu ta đi qua.
“Nghe nói cậu bị cảm.” Úc Gia Hữu dừng lại hỏi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta: “Ừ, nhưng mà đã không sao rồi.”
Úc Gia Hữu: “Tuy thời tiết nóng nhưng cậu vẫn phải chú ý.”
“Tớ biết.” Lâm Thanh Nhạc cười với cậu ta: “Cảm ơn.”
“Ừ…”
Úc Gia Hữu lại đi ra phía cửa lớp học, Lâm Thanh Nhạc thu hồi tầm mắt, nhìn vào đồng hồ.
Hai tiếng rưỡi nữa Hứa Đinh Bạch sẽ đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ biết rốt cuộc mắt của anh có chữa trị được không.
Nói thật, cô rất khẩn trương, rất sợ sẽ nghe được tin tức không tốt.
Vì vậy trong đầu cô đã hiện lên vài suy nghĩ, lỡ như bác sĩ nói không có cách…Vậy cô phải nói gì với Hứa Đinh Bạch để cho anh không buồn đây.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, Lâm Thanh Nhạc ngay lập tức đứng dậy đi mượn điện thoại của Tưởng Thư Nghệ, điện thoại của cô đã bị mẹ cầm.
“Hôm nay tớ không mang, cậu muốn gọi điện thoại sao?” Tưởng Thư Nghệ nói.
Mắt Lâm Thanh Nhạc nhìn Vu Đình Đình, Vu Đình Đình cũng lắc đầu: “Mẹ tớ không cho mang theo, mẹ nói thành tích của tớ rất tệ.”
“Không có gì, tớ muốn gọi về nhà thôi.”
“Dùng của tớ đi.” Úc Gia Hữu đi tới, đưa điện thoại cho cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta, cũng không nghĩ nhiều: “Cảm ơn, tớ gọi xong sẽ trả cho cậu ngay.”
“Không cần, cậu cứ tùy ý sử dụng đi.”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu, cầm điện thoại đi ra hành lang.
Vu Đình Đình nhìn Lâm Thanh Nhạc, lại nhìn Úc Gia Hữu: “Này, thật ra cậu thích Thanh Nhạc đúng không?”
Úc Gia Hữu im lặng một lúc, không nói chuyện.
Vu Đình Đình: “Ôi trời… cậu thừa nhận rồi.”
Úc Gia Hữu: “Tớ về chỗ trước đây.”
“Ôi chao…” Vu Đình Đình thấy cậu ta không nói gì, cũng không để ý, cười đùa nhìn Tưởng Thư Nghệ: “Tớ cảm thấy Úc Gia Hữu rất thích Thanh Nhạc, Thanh Nhạc còn nói không phải. Thư Nghệ, cậu có cảm thấy thế không?”
Tưởng Thư Nghệ hạ thấp mắt, nghe nói như vậy thì trong lòng có hơi buồn: “Tớ cảm thấy phải thì quan trọng sao, cậu ấy thích ai thì thích…”
Lâm Thanh Nhạc dùng điện thoại Úc Gia Hữu gọi cho Hứa Đinh Bạch, thế nhưng điện thoại của anh lại ở trạng thái tắt máy.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi tiếp vài cuộc, nhưng đều tắt máy…
Hứa Đinh Bạch phải biết hôm nay chắc chắn cô sẽ gọi điện thoại cho anh chứ, không có khả năng anh không mang điện thoại đi.
Lẽ nào là hết pin?
Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, thấy hợp tình hợp lý nhưng trong lòng vẫn có hơi bất an, cô hồi hộp cả một buổi sáng, rất cấp bách muốn nghe đáp án. Vì thế sau khi vẫn không gọi được điện thoại, cô trả cho Úc Gia Hữu, tự mình bắt xe đi.
Mục đích là đến nhà anh, lúc này chắc anh đã gặp bác sĩ xong rồi, chắc hẳn anh sẽ trở về nhà.
Nhưng mà khi đến nhà anh, cô lại không tìm thấy người.
Lâm Thanh Nhạc không ở lại, đi thẳng đến bệnh viện lúc trước anh bị cảnh sát đưa đến, sau khi đến bệnh viện hỏi một lượt, y tá nói anh đã xuất viện vào hôm qua.
Cuối cùng, cô đi đến chỗ cô đã hiện trước, cũng là nơi hôm nay anh đến khám, bệnh viện mắt số 5.
Khiến Lâm Thanh Nhạc không ngờ được là cô từ y tá biết được, số mà cô nói đã qua nhưng không có ai đến.
Hứa Đinh Bạch hôm nay không có tới.

Cô không biết tại sao hôm nay anh lại không đến bệnh viện, rõ ràng anh đã đồng ý với cô.
Lâm Thanh Nhạc không biết tìm anh bằng cách nào, cuối cùng, cô nghĩ đến Lâm Vũ Phân.
Sắp tới thời gian học buổi chiều, nhưng Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn không có tâm tư đi học, hiện tại điều duy nhất cô muốn đó là tại sao.
Hai giờ chiều, Lâm Thanh Nhạc đứng ở ngoài nhà xưởng của Lâm Vũ Phân làm việc.
Lúc Lâm Vũ Phân đi ra nhìn thấy cô, không bất ngờ chỉ nhíu mày: “Bây giờ con nên ở trường học đấy con biết không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Mẹ chưa đưa tiền cho cậu ấy, đúng không?”
Lâm Vũ Phân im lặng hai giây: “Ở trong mắt con, mẹ là người nói không giữ lời như vậy?”
“Nhưng hôm nay cậu ấy không đến bệnh viện! Cậu ấy không có đi khám mắt!” Lâm Thanh Nhạc đã kìm nén đến bây giờ, đã sụp đổ hoàn toàn: “Cậu ấy đồng ý với con, nhưng cậu ấy không đi.”
“Con cảm thấy nó đồng ý với con thì sẽ không đổi ý, còn mẹ đồng ý với con thì nhất định là lừa gạt con, đúng không?”
“Mẹ!”
“Quả thật ngày đó mẹ đã cho tiền! Nhưng hôm nay nó đã trả lại vào thẻ của mẹ, không phải mẹ không cho nó tiền cũng không phải mẹ không cho nó đến bệnh viện. Mẹ không điên như vậy! Nó không đi chính là vì nó không muốn đi, hiểu chưa?”
“Không thể nào! Cậu ấy đã đồng ý với con đi chữa trị! Cậu ấy sẽ không lừa con!” Con ngươi Lâm Thanh Nhạc đỏ ngầu nhìn Lâm Vũ Phân: “Mẹ, tại sao cậu ấy trả lại tiền cho mẹ, có phải ngày đó mẹ nói gì với cậu ấy khiến cậu ấy mất hứng, cho nên mới như vậy không.”
“Mẹ nói với nó cái gì? Mẹ có thể nói với nó cái gì đây? Mỗi tuần con đều đi tìm nó, đi giúp nó giống như bị điên, chính nó đã kéo con xuống vũng bùn! Cứ như vậy, mẹ còn cho nó tiền, còn nhờ người khác đưa nó đến bệnh viện! Thanh Nhạc, mẹ có thể làm đến như vậy là đủ rồi!” Lâm Vũ Phân nói: “Con làm nhiều chuyện như vậy căn bản không đáng, nó có thể cho con cái gì? Cái gì nó cũng không có, nó chỉ biết liên lụy đến con!”
“Kéo con xuống vũng bùn… Liên lụy đến con?”
“Đúng, con xem xem, còn khiến con phải nói chuyện với cảnh sát! Cho dù nó là người bị tình nghi, con cũng suýt chút nữa…”
“Cậu ấy là giúp con.” Lâm Thanh Nhạc nói rất nhẹ.
“Cái gì?”
“Mẹ cũng biết là suýt chút nữa, thế nhưng bởi vì cậu ấy, cho nên con mới không có suýt chút nữa.” Lâm Thanh Nhạc nhìn Lâm Vũ Phân nói: “Mẹ, mẹ đừng nói cậu ấy là người bị tình nghi, cảnh sát cũng nói cậu ấy không phải, tại sao mẹ lại đoán mò giống như mấy người thích nhiều chuyện kia… Mẹ như vậy, có khác gì với những người trước kia nói chúng ta đâu.”
“Lâm Thanh Nhạc…”
“Với lại đêm đó con ở nhà cậu ấy.”
Lâm Vũ Phân bỗng ngẩn ra: “Con nói… Cái gì?”
“Con ở nhà cậu ấy, lúc ba cậu ấy ngã xuống con ở ngay bên cạnh. Cậu ấy không muốn con bị người khác nói bậy, kiên quyết muốn con được sạch sẽ… Cho nên mẹ có thể đừng nói cậu ấy như vậy hay không.” Nước mắt của Lâm Thanh Nhạc rơi xuống mặt đất, cô chớp mắt, một lúc sau mới mờ mịt nói: “Mẹ biết không, lúc học tiểu học, ba gây chuyện, tất cả mọi người đều không để ý đến con, đều chán ghét con, con không biết nên nói với mẹ như thế nào, bởi vì khi đó ngày nào mẹ cũng khóc, căn bản không rảnh quan tâm con… Khi đó con rất sợ hãi, tự ti, con không biết nên làm gì. Nhưng Hứa Đinh Bạch, cậu ấy vẫn quan tâm đến con, là cậu ấy đuổi những người bắt nạt con đi. Mỗi ngày cậu ấy đều mang đồ ăn vặt trong nhà cậu ấy cho con, cậu ấy dạy con học, cùng chơi với con…”
Lâm Thanh Nhạc lau nước mắt đang liên tục rơi xuống, lẩm bẩm: “Cậu ấy không làm liên lụy đến con… Trước kia không có, hiện tại càng không, là con không nên đi tìm cậu ấy, là con không nên để cậu ấy để ý đến con, mở cửa cho con. Cậu ấy tốt lắm, bởi vì tiếng Anh của con không tốt, con vốn không xem được phim nước ngoài nên cậu ấy đã phiên dịch cho con, sửa cách viết tiếng Anh cho con… Gia đình cậu ấy có truyền thống học giỏi, cậu ấy dạy con rất nhiều… Mẹ có biết không, trước đây đều là cậu ấy chống đỡ cho con, con cố gắng học tập, cố gắng sinh hoạt… Rất nhiều rất nhiều thứ đều là bởi vì cậu ấy… Cậu ấy thực sự rất tốt, chưa bao giờ liên lụy đến con…”
Lâm Thanh Nhạc nói đến câu cuối thì giọng không rõ ràng nữa, cô nghẹn ngào, nhìn Lâm Vũ Phân: “Con không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy đi đâu mẹ biết không? Mẹ có thể nói cho con được không?”
Lâm Vũ Phân biết chuyện trước kia gây ảnh hưởng đến con gái mình nhưng không nghĩ rằng lại ảnh hưởng sâu sắc đến như vậy.
Bà nhìn Lâm Thanh Nhạc đang khổ sở khóc lóc, đau lòng muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng tay còn chưa chạm vào thì đã bị cô chặn lại: “Cậu ấy đi đâu, mẹ nói đi.”
“Mẹ không biết.” Lâm Vũ Phân không ngờ hai đứa trẻ lại có ràng buộc sâu sắc như vậy, bà thở dài thật sâu nói: “Thanh Nhạc, mẹ thật sự không biết. Mẹ chỉ nghe cảnh sát Dương Đằng của cục cảnh sát nói, có người thân ở nước ngoài tới tìm nó, hẳn là bọn họ đưa nó đi rồi.”
“Cậu ấy không có…”
Lâm Thanh Nhạc vốn muốn nói anh không có người thân! Nhưng nghĩ đến nước ngoài, đột nhiên cô nhớ tới hôm sinh nhật cô anh có nói qua, trước kia có người dì đối xử với anh rất tốt nhưng sau này bởi vì chuyện ồn ào của gia đình nên không liên lạc nữa.
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy, đi theo bọn họ rồi?”
“Thanh Nhạc, đây là kết cục tốt nhất, con xem con còn nhỏ như vậy, sao có thể chăm sóc được cho nó. Chính nó cũng chỉ mới vị thành niên, nó cần phải có người giám hộ, hiện tại có người dẫn nó đi, đi đến thành phố khác cũng tốt, ra nước ngoài cũng tốt, chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc nó, cũng sẽ đưa nó đi trị liệu, dù sao cũng tốt hơn ở đây là được rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng, tại sao cậu ấy lại tắt máy, tại sao lại không nói tiếng nào với con?”
Trong lòng Lâm Vũ Phân đương nhiên nhớ ngày đó ở bệnh viện, đứa trẻ đó đã đồng ý sự cầu xin của bà, sẽ không bao giờ quấy rầy con gái bà nữa.
“Nếu phải đi đương nhiên sẽ không lưu luyến nơi này, nó hiểu được nếu lại tiếp tục liên lụy con thì cũng không có gì tốt cả.”
“Nhưng cậu ấy đã đồng ý với con… Cậu ấy nói chỉ cần mắt tốt lên, người đầu tiên muốn nhìn thấy là con, cậu ấy đã đồng ý với con rồi mà…”
“Thanh Nhạc, ngoan, con có cuộc sống của con, nó cũng có cuộc sống của mình. Hai đứa không phải là người cùng một con đường, con phải sống tốt cuộc sống của mình, hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.