"Hứa Phong, ngươi đang làm cái gì vậy a!" Hứa Phong thầm kêu không tốt, hai người gián sát vào nhau, cảm giác săn chắc mà mềm mại của bộ ngực nàng truyền đến khiến hắn nhất thời xung động đến trào máu mũi. Nhưng nàng chính là đường tỷ của mình a. Nghĩ tới đây, loại ý niệm kia vừa nảy ra trong đầu liền bị khuôn phép đạo đức trong lòng hắn một kiếm chặt đứt. Hắn dứt khoát buông Hứa Thiên Tuyết trong lòng mình ra. Ai ngờ, khi hắn vừa định đẩy nàng ra, thì nàng đột nhiên lại "phản khách vi chủ", nép sát vào người hắn như một chú mèo nhỏ. Thân thể mềm mại, ấm áp dù cách một lớp quần áo vẫn rất rõ ràng để cho Hứa Phong cảm nhận. Trước mắt hiện ra đôi cánh tay trắng nõn như ngọc đang khoác trên người mình, mùi hương xử nữ thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi, kích thích nghiêm trọng thần kinh Hứa Phong, khiến lông tóc toàn thân hắn đều dựng đứng cả lên. - Khụ khụ… Nhị tỷ, cái này… Tỷ ôm đệ như vậy…Đệ là nam nhân đó tỷ hiểu không? Hứa Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ nói. - Nam nhân? Hứa Thiên Tuyết hơi sửng sốt, ánh mắt khiến người khác hồn xiêu phách lạc đảo qua đảo lại lên người hắn, bật cười nói: "Hứa Phong, đệ mới có vài tuổi a. So với tiểu hài tử cũng không hơn bao nhiêu. Nhìn đệ đỏ mặt kìa! Ha ha ha…Cười chết ta mất! Tỷ tỷ ôm đệ một cái mà đệ đã xấu hổ?" "Không phải chứ, nhị tỷ? " Cằm Hứa Phong thiếu chút nữa rớt trên mặt đất. Nhị tỷ này cũng thật khinh người quá đáng, không ngờ lại cho mình là một tiểu hài tử. May mắn nàng là đường tỷ, nếu như là một nữ nhân khác, hắn tất nhiên sẽ chứng minh cho nàng thấy mình là tiểu hài tử hay là nam nhân chân chính. "Nói đi, đệ có làm sao không?" Hứa Thiên Tuyết ngước lên nhìn hắn hỏi, từng đợt mùi hương cơ thể xử nữ, còn có hơi thở thơm mát từ miệng nàng thở ra phả vào mặt Hứa Phong, để cho Hứa Phong nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc kia nhịn không được mà ngẩn ngơ... Cây bổng bổng gồng lên kháng nghị, hướng vào kiều đồn Hứa Thiên Tuyết... " A... ách... tỷ tỷ... ta không sao..." Hứa Phong bối rối đến cực điểm, điên cuồng tự chửi rủa mình không bằng cầm thú. Hắn dứt khoát đẩy nàng ra, lảo đảo đứng lên. "Hừ, còn nói không sao, đệ cầm lấy..." Hứa Thiên Tuyết dùng sức trợn mắt nhìn Hứa Phong một chút, nàng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ dúi vào tay hắn, sau đó bĩu môi xoay người rời đi. Chỉ là Hứa Phong không có thấy, khuôn mặt tuyệt mỹ vốn lạnh lùng của nàng trong nháy mắt đỏ bừng, trông càng kiều diễm ướt át. Hứa Phong khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười khổ, đưa mắt nhìn Hứa Thiên Tuyết rời đi, trong lòng đối với đường tỷ một mực bảo vệ mình này rất cảm kích, đồng thời trong lòng cũng tự cảnh tỉnh chính mình một phen. Thẳng đến khi Hứa Thiên Tuyết đi xa khỏi tầm mắt, trong viện không còn những người khác, hắn mới từ từ nhét bình ngọc đan dược vào ngực áo, trở lại phòng. "Bằng vào thực lực hiện tại của ta, tốt nhất là không nên tùy tiện thi triển Cửu Thiên Lôi Đình Quyền." Một quyền kinh diễm kia của Hứa Phong uy chấn Hứa gia đệ tử, nhìn như phong quang vô hạn, kì thực là tiêu hao của hắn chín thành nguyên lực, đây là hắn tận lực thu chiêu mới miễn cưỡng lưu lại một chút nguyên lực. Sau khi Hứa Phong đánh bại Hứa Bá Sơn đã là nỏ mạnh hết đà, lúc ấy chỉ cần có một người đứng ra khiêu chiến hắn, hắn căn bản là không có cách ứng đối. Hứa Phong hít sâu mấy hơi, trên người khí lực khôi phục một chút. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, thu nạp thiên địa linh khí. "Trước tiên đem tiêu hao nguyên lực bù lại! Nếu lại có phiền toái gì tìm đến thì khó lòng ứng đối!" Hứa Phong bất đắc dĩ thầm nghĩ. Thực lực! Hứa Phong chưa bao giờ cảm thấy khát vọng thực lực như bây giờ, thực lực mới là mấu chốt giải quyết mọi vấn đề! Thiên địa linh khí dần dần hội tụ, lấy Hứa Phong làm chung tâm không ngừng dung nhập vào thân thể hắn...Hứa gia, trong một gian phòng lộng lẫy. Một nam tử trung niên thân mặc áo gấm quắc mắt nhìn trừng trừng, bọn hạ nhân đứng thành hai hàng toàn bộ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Ầm! Nam tử trung niên một chưởng vỗ xuống bàn đá, khiến nó tan nát thành từng mảnh. "Tên phế vật kia vậy mà dám phế đi cánh tay của Sơn nhi!" Nam tử trung niên giận không kìm được, nắm đấm siết chặt bởi vì dùng sức quá mạnh phát ra thanh âm giòn vang, nguyên lực ba động trên người không hề thu liễm tỏa ra bốn phía. "Hừ! Hứa gia ta còn chưa tới phiên một cái phế vật giương oai! Thông tri gia chủ Hứa Hàn, ba ngày sau tổ chức gia tộc đại hội, ta phải dùng mệnh tên phế vật này để tế cánh tay của Sơn nhi!"Lúc này Hứa Phong không hề biết nguy cơ lại sắp ập đến. Hắn khoanh chân ngồi trong phòng, thân thể giống một khối nam châm tản ra trận trận lực hấp dẫn thiên địa linh khí xung quanh, hình thành luồng khí xoáy, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của hắn. Sau khi trải qua cùng Hứa Bá Sơn chiến đấu, thể nội Hứa Phong gần như cạn kiệt nguyên lực. Do vậy sau khi kết hợp với Hỗn Nguyên Kinh Lôi Quyết, tốc độ hấp thu linh khí lúc này cực nhanh, có thể tăng gấp mấy lần. Thân thể hắn tựa như là một cái động không đáy, điên cuồng hút vào thiên địa linh khí xung quanh, quá trình hấp thu kéo dài đến nửa canh giờ, mới dần dần biến chậm. Lại qua một khoảng thời gian, Hứa Phong mới đình chỉ hấp thu thiên địa linh khí, thiên địa linh khí hội tụ xung quanh bắt đầu tản ra, chỉ thấy hắn vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi xếp bằng, hai mắt vẫn như cũ đóng chặt, chỉ có trên thân ngẫu nhiên phát ra thanh âm lốp đốp. Hô hô... Theo âm thanh lốp đốp tiêu tán, Hứa Phong nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt chậm rãi mở ra, một đạo điện mang màu lam nhàn nhàn lóe lên, tại trong con ngươi vờn quanh một vòng lăng lệ, cuối cùng mới dần dần nhạt đi. "Ngưng Khí Cảnh cửu trọng!" Hứa Phong mỉm cười, lại đột phá, khoảng cách đến Hóa Khí Cảnh không xa. Cảm nhận được lực lượng thân thể lại mạnh lên, Hứa Phong có lòng tin nếu lần nữa đối mặt với cao thủ Hóa Khí Cảnh như Hứa Bá Sơn, không cần dựa vào Cửu Thiên Lôi Đình Quyền hắn cũng có thể thủ thắng.