Lôi Động Cửu Thiên

Chương 123: Tiếng đàn




Hứa Phong đột nhiên cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ, hắn nằm trong lòng Điền Thục Dao, gắng gượng mở mắt ra nhưng hai mắt nặng trĩu, dần nhắm lại. Trong lúc mơ màng dường như Hứa Phong nghe được một giọng nói quyến rũ mang theo sự lo lắng khiến người ta muốn mở mắt ra nhìn dung nhan của chủ nhân giọng nói ấy… Nhưng cuối cùng Hứa Phong không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt hắn luôn ở trạng thái nhắm nghiền.
Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ. Khi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn là một gian phòng u tĩnh đầy mùi đàn hương.
Hứa Phong nhìn quang cảnh lạ lẫm này, ánh mắt thoáng chút thất thần, rồi bỗng ngồi bật dậy, định nhảy lên, nhưng cơ thể mềm nhũn, tứ chi mất hết sức lực!
Cảm giác bất lực khiến sắc mặt Hứa Phong chợt biến, nhưng rồi hắn dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại như hồi tưởng lại điều gì đó. Hứa Phong cúi xuống nhìn bàn tay trắng bệch của mình, lông mày không khỏi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được cơ thể thương thế đã hồi phục, dưới tác dụng đan dược của Điền Thục Dao và Sinh Mệnh Lạc Ấn kết hợp, nên mới bình phục nhanh như vậy.
Chỉ là cảm giác mệt mỏi buồn ngủ cứ quanh quẩn trong người hắn không tiêu tan.
"Không ngờ tác dụng phụ của thiên phú thần thông lại như vậy, tinh lực suy giảm, tinh thần uể oải!"
Hứa Phong chầm chậm bước xuống khỏi giường, tinh thần uể oải lờ đờ khiến nguyên lực trong người hắn lúc này khó vận chuyển, chắc phải điều dưỡng vài ngày mới hồi phục được.
Két két!
Hứa Phong đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn. Dưới ánh sáng ấy, Hứa Phong cảm thấy trong người có chút thoải mái hơn.
Bên ngoài là một khu đình viện rộng lớn, ở trong đình viện còn có từng tràng tiểu các độc lập thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ, hơn nữa linh khí ở nơi này tuyệt đối là gấp mấy chục lần ngoại giới, nhưng lại cực kỳ vắng lặng không một bóng người.
Hứa Phong đang quan sát xung quanh, một trận tiếng đàn tinh tinh bỗng vang lên.
Tiếng đàn như thanh tuyền lưu thủy, làm cho tâm tình của người ta trong nháy mắt thư thái lên; tiếng đàn như bách điểu tranh minh, tràn đầy ý cảnh vui thú; tiếng đàn như trăm hoa đua nở, vạn điệp phi vũ, làm cho người ta đặt mình ở trong mộng cảnh... lại khiến cho Hứa Phong có cảm giác thanh tỉnh đôi chút.
Tiếng đàn du dương trầm bổng, tiếng đàn giống như châu ngọc, nhẹ nhàng lưu loát, như là chim chóc nhẹ nhàng vẫy cánh, hoặc như là nước suối róc rách trong khu rừng tĩnh lặng, tao nhã êm tai, làm người ta mê mẩn, thật đúng là cầm kỹ đã đạt đến mức siêu phàm. Từng tiếng đàn êm ả trong trẻo, giống như hàng ngàn ngọc thủ mềm mại không xương đang khẽ vuốt ve nội tâm hắn, khiến cho tinh thần hắn dần dần trở nên tỉnh táo, phấn chấn.
Dưới tác dụng của tiếng đàn, Hứa Phong theo bản năng đi về phía phát ra âm thanh, đi đến một nơi lầu các. Nơi đây có một tòa lầu các tao nhã, bốn góc có treo chuông gió. Gió núi thổi qua, những tiếng chuông thanh thúy, êm tai vang lên. Trên tấm biển gỗ treo trước lầu nổi bật lên ba chữ màu vàng kim - Phong Khinh các.
Phong Khinh các ở chỗ sâu trong đình viện, cũng là tiểu các có hoàn cảnh u nhã nhất. Cái tiểu các này là dùng thanh trúc xây dựng là thành, thoạt nhìn hết sức phiêu dật tự nhiên, bên cạnh còn có cầu nhỏ nước chảy, càng trồng các loại kỳ hoa dị thảo. Hứa Phong phát hiện những kỳ hoa dị thảo này lại đều là cao cấp linh thảo ngũ, lục giai, còn có vài gốc thất giai linh thảo trân quý.
Giữa khu vườn đầy kỳ hoa dị thảo đó, một bóng hình xinh đẹp ngón tay uyển chuyển vuốt đàn cổ, ngồi xếp bằng ngồi ở trong bụi hoa, nhẹ nhàng cúi đầu, vong ngã đàn tấu.
Hứa Phong bất tri bất giác chậm rãi tới gần. Hắn đứng ngoài mười mét, nhìn thân ảnh xinh đẹp đưa lưng về phía hắn, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt, đưa tâm thần vào trong tiếng đàn tuyệt vời.
Rất lâu sau đó, tiếng đàn dần dần giảm thấp, cuối cùng âm luật kết thúc.
Hứa Phong bỗng nhiên từ trong say mê bừng tỉnh, chỉ cảm thấy cảm giác uể oải buồn ngủ giảm đi vài phần, nhưng thân thể hắn chung quy vẫn mệt nhọc.
Xa xa một bóng hình xinh đẹp cầm đàn cổ trong tay, chậm rãi xoay người lại đối diện với Hứa Phong, giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo mang sự vui mừng bỗng vang lên: "Hứa Phong, ngươi tỉnh tồi à?"
Người này là một thiếu phụ mỹ lệ mặc váy vàng, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan tú mĩ, lộ ra khí chất nhu thuận. Thắt lưng màu trắng chia ra những đường cong động lòng người, lộ ra dáng người cực kỳ mê hoặc. Nàng chính là Điền Thục Dao.
Hứa Phong thân hình hơi hơi chấn động, ánh mắt sáng quắc, không một cái chớp mắt nhìn nàng, gật đầu đáp: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi!"
"Mười ngày, trong cơ thể ngươi tinh thần suy yếu kỳ lạ, để ta tấu thêm một khúc Phổ Tâm Dưỡng Hồn trị liệu cho ngươi" Điền Thục Dao liếc nhìn Hứa Phong, rồi yên lặng nâng tay, những ngón tay thon dài toả ra ánh sáng màu lam, chuẩn bị đặt lên những dây cổ cẩm.
Đột nhiên, Hứa Phong nhanh sấn lại, trong tiếng hô khẽ của Điền Thục Dao đem nàng đặt ở trên đùi, cười tà nói: "Không cần phiền phức vậy, ta có phương pháp."
Biện pháp để loại bỏ di chứng uể oải buồn ngủ do tổn hao tinh lực khi sử dụng Sinh Mệnh Lạc Ấn mà Hứa Phong đang nghĩ, chính là cùng nữ nhân hoan ái.
"Tiểu sắc lang, nếu ngươi còn đụng đến ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời" Điền Thục Dao khuôn mặt đỏ hồng không dám nhìn hắn, thấp giọng quát.
Với tu vi của Điền Thục Dao, thu phục Hứa Phong là điều cực kỳ đơn giản. Hứa Phong thấy Điền Thục Dao ngoài miệng hung dữ, nhưng động tác không hề kháng cự lại. Hắn mừng rỡ, ôm chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên má nàng. Bàn tay lớn gan lần vào trong lớp y phục của nàng mò mẫm đầu nhũ, đùa nghịch hai quả bóng tròn mà dãi chảy ròng ròng. Hắn cảm thấy hai bên giống nhau, vừa lớn vừa mềm mại, lại rất đàn hồi.
"U.. ưm.. úc...!" Điền Thục Dao bị tập kích đến chấn động tâm thần, còn chưa kịp thở, Hứa Phong đã đặt môi mình lên môi nàng, hơn nữa còn cuồng bạo hôn nàng, hắn tìm được đầu lưỡi ngọt lịm của nàng, không ngừng liếm mút. Nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả mọi thứ đều quên hết, chỉ biết để mặc cho tiểu tử này khinh bạc.
Hứa Phong nhanh chóng vạch vạt áo nàng ra, kéo trễ yếm lót không dây của nàng xuống, để lộ rõ ra hai bầu vú trắng nõn to tròn. Hai bầu vú rõ ràng giống như hai con thỏ trắng bật ra, nhũ hoa đỏ sậm nhô lên yêu kiều. Hứa Phong một tay túm lấy, vừa nhay nhay, chà sát, chốc lát lại đẩy kéo, không ngớt đùa nghịch phấn khích, phút chốc đã khiến hai đầu nhũ hoa dựng đứng.
Hứa Phong cực kỳ yêu thích hai toà nhũ phong này, hắn cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy một bên nãi đầu, nút mạnh, nhũ hương thơm tho khiến hắn như dã thú động dục, bên kia, tay vẫn không ngừng xoa nắn.
Điền Thục Dao bị Hứa Phong tấn công đến mức thân thể mềm mại khẽ giật liên hồi, đôi mắt đẹp nhắm hờ lại. Hai tay vốn muốn đẩy đầu Hứa Phong ra, đuổi hắn cút ngay, nhưng chẳng hiểu tại sao lại thành ép đầu hắn xuống. Dáng vẻ rõ ràng là cổ vũ Hứa Phong tiếp tục làm chuyện xấu.
Hứa Phong luân phiên ngậm hai đầu nhũ hoa, nút đến mức hai nơi ấy lấp lánh nước. Hắn phảng phất như đang trở lại thời thơ ấu, tưởng như đang bú bầu sữa mẫu thân mình. Điền Thục Dao bị hắn hí lộng đến mức đôi môi mọng đỏ hé ra, kêu nhẹ lên, rên hừ hừ, khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời sau mây, cảm giác toàn thân như đang phát hỏa, dục vọng đã bị đẩy lên cao độ.
Dù là lần trước giao hoan cùng Hứa Phong trong Thạch Lâm sơn mạch cũng không kích động đến như vậy. Nàng không thể tưởng tượng được một tiểu nam nhân lại khiến mình thành ra bộ dạng này. Suy xét kỹ, thì lần trước là do tình cảnh ép buộc, chứ không có tự nhiên bộc phát như lúc này.
Hứa Phong đương nhiên không muốn sẽ dừng lại tại đây. Hắn ngẩng đầu lên, định cởi sạch y phục nàng. Điền Thục Dao giữ tay Hứa Phong lại, cầu khẩn nói: "Hứa Phong, nơi này là Điền gia nhà ta, ở đây không tiện".
"Điền gia?" Hứa Phong ngẩn ra, liền hỏi nguyên do, thì ra Điền Thục Dao thấy hắn ngất đi liền không nói một lời mang hắn đến đây. Nơi này linh khí, linh dược đầy đủ, thích hợp để dưỡng thương. Mà biệt viện của nàng nàng nơi linh khí mạnh nhất, lại có trận pháp cấm chế bảo vệ, không ai được phép lui tới khi nàng chưa cho phép.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Hứa Phong nhìn sắc trời còn sớm, cười dụ dỗ: "Tìm nơi nào không có ai quấy rầy, để ta và nàng ôn chuyện cũ. Vả lại, không phải nơi đây có trận pháp cấm chế sao? Sẽ không có người nào có thể lên đây được!"
Điền Thục Dao thần thái kiều mị, nghe vậy mặt càng đỏ hơn. Nàng đẩy Hứa Phong ra, nói: "Ta không cần ". Nói xong xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.