Lôi Động Cửu Thiên

Chương 121: Ngự không mà đến




Trương Đức Vinh áo bào xám trắng lách mình xuất hiện tại trước người Hứa Phong, đánh ra một chưởng thẳng đến ngực Hứa Phong. Chưởng phong lạnh thấu xương, khí thế cuồng bạo, nhìn như tùy ý phất tay, vẫn có thể cảm nhận được áp lực cường đại.
Oanh!!!
Cùng lúc, chưởng đao của Hứa Phong vốn nhằm về phía Điền Lệ Hải, như tên rời khỏi cung. Hai chưởng chạm vào nhau, lập tức kích phát lên một trận kình phong kinh khủng xung kích ra bốn phía, quét về phía mọi người, khiến họ thậm chí cảm thấy giống như lưỡi dao cắt qua, làn da đau rát.
Hừ hừ!
Hứa Phong kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục hướng lui về phía sau năm bước mới có thể đứng vững.
Tu vi võ đạo, từ khi Hóa Khí cảnh bắt đầu liền có sự phân hoá đẳng cấp sâm nghiêm, mỗi một tiểu cảnh giới, chính là một đạo vực sâu khó mà vượt qua, muốn vượt cấp khiêu chiến, càng lên cao càng khó.
Hóa Khí cảnh, còn tốt một chút. Linh Nguyên Cảnh, mới là thật khó càng thêm khó, chênh lệch một tiểu cảnh giới đã khó như lên trời.
Còn chênh lệch một đại cảnh giới từ Địa Nguyên Cảnh trở lên, ví dụ như giữa Linh Nguyên Cảnh và Địa Nguyên Cảnh, như vậy thực lực tuyệt đối là nghiền ép.
"Tiểu tạp chủng"
Trương Đức Vinh gầm lên cuồn cuộn, lắc người nhảy lên như con vượn đánh ra một đấm. Một quyền ấn màu bạc trong suốt ngưng kết trên bầu trời đập xuống.
Ngưng khí thành hình!
Hứa Phong thầm giật mình, cường giả Địa Nguyên Cảnh, đã có thể vận dụng một chút lực lượng thiên địa, ngưng khí thành hình, uy lực công kích cực đáng sợ, không gian xung quanh hắn giống như có một cái lồng vô hình, không có đường tránh né công kích.
Cương khí cuồng mãnh đánh vào chỗ ngực Hứa Phong, mấy tiếng xương ngực vỡ vụn giòn vang truyền ra, Hứa Phong bay ngược ra ngoài, tiên huyết cuồng phun.
"Phong..!"
Thanh âm hoảng hốt la lên mang theo tiếng khóc nức nở, Hứa Thiên Tuyết chạy tới, đem Hứa Phong đang nằm giữa một cái hố đầy gạch đá vỡ nát đỡ dậy, chỉ thấy khóe miệng hắn cuồn cuộn chảy ra tiên huyết, vai trái cùng lồng ngực máu thịt be bét, có thể thấy sức mạnh đáng sợ của Địa Nguyên Cảnh so với Linh Nguyên Cảnh.
"Không có việc gì, đừng khóc." Thanh âm có chút hư nhược an ủi, Hứa Phong gian nan cắn răng giơ lên tay phải, vốn định lau đi nước mắt cho Hứa Thiên Tuyết, lại phát hiện tay phải tràn đầy máu tươi, không thể nhấc lên nổi.
Đột nhiên trên mi tâm Hứa Phong lại xuất hiện một kí hiệu phức tạp.
Sinh Mệnh Lạc Ấn!
Kí hiệu này vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng kéo dài, bao trùm lên toàn bộ thân thể của Hứa Phong, hoá thành mạng lưới dày đặc nhưng vô hình, người thường không thể nhận ra.
Sau một vài phút, hắn được Hứa Thiên Tuyết trợ giúp ngồi dậy, Hứa Phong trực tiếp vận chuyển nguyên lực, cùng thiên phú thần thông Sinh Mệnh Lạc Ấn, bắt đầu chữa trị thương thế, kinh mạch và phủ tạng tổn thương. Có điều, do chưa vận dụng thuần thục Sinh Mệnh Lạc Ấn nên thương thế phục hồi rất chậm, không nhanh như truyền thuyết. Hứa Thiên Tuyết đứng một bên giống như hộ pháp, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía cha nàng Hứa Thiên Vũ lúc này đã ra cùng Trương Đức Vinh giằng co giữa sân.
"Các ngươi có phải có chút quá phận hay không?" Hứa Thiên Vũ sắc mặt âm trầm nhìn qua Trương Đức Vinh, cau mày nói.
"Ha ha, một tên gia chủ Linh Nguyên Cảnh nho nhỏ cũng trách ta quá phận? Coi như thủ hộ trưởng lão của các ngươi còn không giám nói với ta như vậy!" Trương Đức Vinh ngửa đầu cười to.
"Đúng, ha ha, các ngươi bất quá cũng chỉ là giun dế, mặc ta dày xéo." Điền Lệ Hải lạnh giọng cười gằn, tóc tai bù xù, trên người lấm bẩn vẫn còn vết máu, có đủ mọi ưu thế nhưng vẫn thảm bại khiến hắn mất hết mặt mũi, vì vậy trực tiếp xé rách da mặt.
"Hừ, thôi thôi mi im mẹ mồm đi... thôi.. thôi... " Hứa Phong thương tích đầy người, đau đớn kịch liệt, không nhịn được yếu ớt chửi lên như kiểu "kiếp trước", cùng lúc trong tay hắn xuất hiện một miếng ngọc giản, sau đó đem bóp nát vụn.
Ngay khi ngọc giản bị bóp nát, những mảnh vụn liền hoá thành vô số những sợi tơ màu đen, tập hợp lại với nhau giống như một dòng nước lũ màu đen, bay lên không trung, rất cao, sau đó xoáy tròn, hoá thành một hắc động, trông như một thông đạo đen kịt.
"Truyền Tống Phù? Bí mật trên người tiểu tử ngươi cũng không ít." Nhìn thấy hắc động đen kịt lơ lửng trên bầu trời giống như con mắt của ma thần, Trương Đức Vinh không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt nheo lại. Truyền Tống Phù khi luyện chế cần tổn hao nhiều vật liệu trân quý, hơn nữa cần siêu cấp cường giả Thần Huyền Cảnh mới có thể luyện chế, có thể nói là cực kỳ quý hiếm.
Một lúc sau, trong hắc động kia bỗng phát ra hào quang, cùng lúc đó, một tiếng xé gió ì ùng vang lên từ sâu trong thông đạo.
Khi nghe thấy tiếng động này, Hứa Phong nhìn lên chằm chằm, hắn nhận ra ba động nguyên lực của mảnh đất này hình như đã có xu hướng mạnh lên.
Chỉ vài giây sau, từ trong hắc động, có một đạo ánh sáng màu lam, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, ngự không mà đến.
Lam mang phá không dẫn động kỳ lực của thiên địa, thanh thế này đúng là khiến cho người ta sợ hãi vô cùng. Khi đạo lam mang kia gần tới nơi, tất cả mọi người trong Hứa phủ, thậm chí rất nhiều người trong Càn Linh Thành, đều dùng ánh mắt kinh ngạc tập trung vào người này.
"Vút!"
Trong vô số ánh mắt hiếu kỳ, đạo lam mang kia dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt phá không mà đến, khi lam mang tới gần mọi người mới kinh ngạc phát hiện, cái bóng màu thủy lam kia lại chính là một con khổng tước khổng lồ vô cùng thần tuấn. Con khổng tước có tốc độ cực nhanh, chỉ cần hai cánh vỗ vỗ là tiếng sấm ì ùng vang lên.
Khi tốc độ của con khổng tước khổng lồ chậm lại, ánh mắt của mọi người dừng lại trên lưng của con khổng tước, ở nơi đó có một người. Đó là một mỹ phụ dung nhan khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi mặc váy dài cung trang vàng nhạt, thân hình yêu kiều, tóc trắng như mây bới lên cao, dung mạo xinh đẹp tuyệt tục, lông mày nhỏ nhắn đen nhánh hơi hơi nhấc lên lộ ra vẻ thanh cao quý phái, có khí chất ung dung hoa quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.