Lôi Động Cửu Thiên

Chương 117: Thiên phú thần thông




Trong nháy mắt, Hứa Phong cảm giác đầu mình đau nhức kịch liệt phảng phất như muốn vỡ ra, hắn ôm lấy đầu, ngón tay cắm vào bên trong mép tóc, cảm giác vô cùng đau đớn khiến hắn toàn thân run rẩy, gân xanh hiện lên ở trên da thịt. Đau đớn thảm thiết vô cùng khiến Hứa Phong muốn la lên, nhưng liền phát hiện khi mình mở miệng ra, lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì, dần dần, con ngươi hắn càng lúc càng trừng lớn, lộ ra vẻ chấn kinh.
Giờ khắc này, đột nhiên trên mi tâm Hứa Phong lại xuất hiện một ký hiệu phức tạp. Bên trong ký hiệu chất chứa lượng lớn tin tức liên quan đến thiên phú thần thông của Thử Tinh Ngũ Sắc, sở dĩ đau nhức kịch liệt như thế, là bởi vì Thức Hải đột nhiên tiếp nhận tin tức khổng lồ dung hợp mà có chút đột ngột.
Cho đến khi đau đớn hoàn toàn biến mất, ký hiệu cũng thu liễm lại không còn, Hứa Phong mềm nhũn ngã xuống giường, thân thể bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trải qua đau nhức kịch liệt khiến hắn cảm giác tinh thần cực kỳ mệt mỏi.
Lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, sau đó, Hứa Phong ngồi dậy dựa vào thành giường, hai mắt khép hờ, sắp xếp lại những tin tức vừa sáp nhập vào trong đầu, thời điểm khi hắn lần nữa mở mắt ra, bên trong ánh mắt thấu ra rung động sâu sắc.
Thì ra, thiên phú thần thông của Thử Tinh Ngũ Sắc có tên là Sinh Mệnh Lạc Ấn, thần thông này có thể chữa lành mọi vết thương trong thời gian ngắn và thậm chí tái tạo những cơ quan đã mất. Thi triển thần thông này giúp Thử Tinh Ngũ Sắc gần như trở nên "bất tử" trong các trận chiến.
Tuy nhiên, thi triển thiên phú thần thông này cực kỳ tổn hao tinh lực. Cho nên để bù đắp tinh lực sau khi thi triển thiên phú thần thông này, Thử Tinh Ngũ Sắc cần phải hấp thụ âm nhu chi lực thông qua việc giao hợp với giống cái, bất kể người, ma thú hay thậm chí là thần thú, miễn cứ giống cái là quất.
Chính vì điều này, Thử Tinh Ngũ Sắc đã gây ra nhiều truyện dâm tà, khiến muôn loài căm phẫn, vạn tộc hợp lực truy cùng diệt tận, dẫn đến tuyệt chủng khỏi thế gian.
"Thiên phú thần thông thật biến thái"
Hứa Phong khóe miệng nổi lên một tia cười yếu ớt, thiên phú thần thông này tất nhiên là làm cho người ta cảm giác biến thái, nhưng hiệu quả của nó, lại cũng là làm cho người ta thèm muốn. Nhất là khi cùng cảnh giới, hai bên lưỡng bại câu thương, bỗng một bên hồi phục nhanh hơn thì đương nhiên sẽ chiếm thượng phong. Tổn hao về mặt tinh lực lại có thể bù đắp được, thông qua việc giao hoan. Cũng chỉ là giao hoan ah, trừ những hoàn cảnh bắt buộc, còn không thì người sử dụng thiên phú thần thông cứ tìm người tình của mình mà thực hiện, điều này chẳng những không gây hại cho nữ nhân, mà còn giúp nữ nhân tăng cường một chút tuổi thọ, dưỡng nhan.
Những tia nắng ấm áp đã len qua cửa sổ vào trong, hóa thành từng vầng sáng, chiếu rọi trong căn phòng.
Ưỡn lưng một cái, Hứa Phong trở mình xuống giường, thân hình chuyển động, bên trong thân thể chợt truyền đến từng tiếng kêu trầm thấp. Đó chính là âm thanh đặc biệt phát ra khi cơ bắp và thổ nguyên lực dung hòa với nhau khi tu luyện Tu La Biến. Mà ngay lúc âm thanh ấy phát ra, còn có từng luồng sức mạnh vô cùng hùng hồn tỏa ra nữa.
Hứa Phong tùy tiện trong phòng đánh một bài quyền rèn luyện cơ thể, đợi cho đến lúc trán toát mồ hôi, hắn mới dừng lại. Chợt ánh mắt chuyển hướng về cửa phòng, ở đó, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó, Hứa Thiên Tuyết tay bê chậu nước chầm chậm bước vào, ánh mắt long lanh nhìn Hứa Phong. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo một chút đỏ ửng.
"Đệ dậy rồi sao?"
Thanh âm Hứa Thiên Tuyết dịu dàng, đặt chậu nước trên bàn, thấm ướt khăn, vắt nhẹ, sau đó mới đưa cho Hứa Phong. Dáng vẻ đó giống như một người vợ khéo léo vậy, khiến Hứa Phong ngẩn người. Hắn lớn từng này, vẫn chưa từng được một người con gái đẹp như vậy ân cần chăm sóc qua.
Bị Hứa Phong ngây ngô đứng nhìn, vẻ ửng đỏ trên gương mặt Hứa Thiên Tuyết càng lúc càng nghiêm trọng, hơi chút cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta, điều mà ta có thể làm được, cũng chỉ có như vậy mà thôi…"
"Ha ha, cám ơn tỷ!" Hứa Phong cười cười, giơ tay đón lấy chiếc khăn tay nóng ấm vẫn còn mang theo mùi thơm, chà mạnh lên mặt, lau sạch những mồ hôi trên đó, cuối cùng mới có chút ngại ngùng đưa chiếc khăn trắng muốt đã dính lên những vệt đen cho Hứa Thiên Tuyết.
Hứa Thiên Tuyết đưa cánh tay nhỏ nhắn, cũng không chần chừ nhận lấy chiếc khăn, nụ cười trên gương mặt vô cùng dịu dàng. Đây cũng là lần đầu nàng hầu hạ một nam nhân như vậy, ai cũng không ngờ rằng, lúc này đây trái tim nàng, cũng đang đập một cách mãnh liệt.
Nhìn Hứa Thiên Tuyết cúi đầu im lặng giặt chiếc khăn, Hứa Phong nghiêng nghiêng đầu, không biết là có phải mình đã cảm giác sai lầm hay không. Hắn luôn cảm thấy ánh mắt mà Hứa Thiên Tuyết nhìn hắn hôm nay, có chút khang khác. Ánh mắt thay đổi này, dường như bắt đầu từ sáng hôm qua.
Hứa Phong do dự một lát, mới ôm lấy Hứa Thiên Tuyết, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hướng về phía cặp môi đỏ mọng của Hứa Thiên Tuyết.
Hai bờ môi nhẹ nhàng đụng nhau, giờ khắc này trong lòng hai người đều hoảng loạn, bọn họ bây giờ không còn đơn giản là đường tỷ đường đệ nữa rồi, kể từ hôm ấy, bọn họ chân chính là một đôi tình nhân.
Hứa Thiên Tuyết nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, tùy ý Hứa Phong hưởng thụ miệng nhỏ của mình. Giờ khắc này trong lòng nàng cũng đang run rẩy, tiểu đệ đệ trước kia đã trưởng thành, đã thành nam nhân của mình rồi.
Một nụ hôn thật dài, hai người rốt cục tách ra, Hứa Phong vẫn ôm lấy Hứa Thiên Tuyết, hắn ở bên tai Hứa Thiên Tuyết khẽ nói: "Chỗ này của tỷ còn sưng không?"
Vừa nói, tay Hứa Phong vừa miết nhẹ hạ thể của Hứa Thiên Tuyết, khiến nàng không khỏi run nhẹ một cái.
Hứa Thiên Tuyết khẽ gật đầu, trên mặt nàng liền đỏ lên, thấp giọng nói: "A.. vẫn còn hơi đau một chút...lần... lần... sau.. phải nhẹ nhàng...!"
Nói đến đó Hứa Thiên Tuyết thật sự không thể nói tiếp, thật sự quá xấu hổ. Hứa Phong đương nhiên đã minh bạch ý tứ của Hứa Thiên Tuyết, cổ họng hắn cũng trở nên khô khốc, khí huyết phương cương.
Trong phòng thoáng cái liền yên tĩnh, cơ thể hai người nóng lên. Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng nói trầm ổn của Hứa Phong:
"Tỷ! ta sẽ nhẹ nhàng!"
Hứa Phong cười dâm hai tiếng, hai tay nhẹ nhàng cởi đi y phục của Hứa Thiên Tuyết, ôm người ngọc đến bên giường trúc, vuốt ve ngọc thể đẹp không chút tỳ vết của nàng, Hứa Phong say sưa không biết chán.
Hắn cởi đi quần áo của chính mình, cùng Hứa Thiên Tuyết kết hợp chặt chẽ lại với nhau, trong phòng liên tục vang lên từng tiếng bành bạch cùng rên rỉ rung động lòng người.
Thời gian đi qua, khoảng hơn một giờ sau "mây tan mưa tạnh", hai người ôm ấp cùng ăn "cẩu lương" một chỗ, quan hệ giữa hai đã hoàn toàn thay đổi, Hứa Phong cùng Hứa Thiên Tuyết đều thích nghi dần với mối quan hệ này, trong nội tâm hai người đều tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.
Ngay lúc căn phòng đang khá yên lặng, đột nhiên một tiếng gọi ẩn chứa khí tức hùng hậu từ bên ngoài truyền vào:
"Tên súc sinh Hứa Phong đã đả thương con trai ta đâu, mau cút ra đây!"
Thanh âm sang sảng tràn đầy phẫn nộ, mang theo một cỗ uy áp hùng hồn mạnh mẽ vang động khắp Hứa phủ. Rõ ràng là của một cao thủ truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.