Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 9: Trò chơi "gã lùn và tên khổng lồ một mắt"




“Đúng là ném một phát chết người mà.” Đây là lần thứ mười bảy Shia nói câu này với tôi. “Cậu nói xem, sao cái tờ giấy ấy lại bay trúng người Nerthus chứ? Ena, nói một câu xem nào, đừng nghịch cái vòng tay đấy nữa.”
“Giờ tớ mới biết, làm trang sức ma pháp có lãi hơn làm mấy thứ trang bị phổ thông nhiều. Từ nay về sau chúng ta hợp tác đi, chắc chắn sẽ kiếm được khối tiền.”
“Vẫn đề này lần sau bàn tiếp, trước tiên cậu cứ nói cho rõ vì sao Nerthus đột nhiên quay đầu lại đã.”
“Đừng nói tới chuyện này nữa được không?”, tôi thở hắt ra, ngã xuống giường, “Từ mai trở đi, nếu tớ gặp Lando ở trong cung thì phải làm thế nào? Tớ không muốn đi nữa...”.
“Chỉ thế thôi mà đã muốn ở nhà à?” Shia túm lấy vai tôi, lôi tôi dậy: “Tớ nghĩ cậu đối diện với Lando thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, dù sao cậu cũng có nói hắn cái gì đâu, cũng phủ nhận câu tớ nói còn gì. Thật ra, lúc diễn thuyết xong, nếu cậu cứ thẳng thắn chạy ra nói chuyện phiếm với hắn như bình thường, tiện thể chêm thêm một câu: ‘Vừa nãy xấu hổ quá, nhưng hôm nay ngài thật sự rất đẹp trai’, thì đảm bảo hắn còn cảm ơn cậu ấy chứ, sau nữa thì cậu khỏi xấu hổ gì luôn. Ai bảo cậu chạy mất hút thế làm gì”.
“Tớ không biết, tớ không muốn gặp ngài ấy nữa.”
“Ena, chuyện này cũng có phải lần đầu tiên cậu gặp đâu, đáng ra cậu phải quen từ lâu rồi chứ.”
Cô nàng vừa nói câu này, một đống chuyện cũ vô cùng mất mặt lại ùn ùn trỗi dậy trong trí nhớ tôi.
Năm kia, lúc hoàng cung trao giải thưởng, tôi có giành được giải Bạc cho danh hiệu “Thần kim tượng làm ra nhiều sản phẩm nhất trong năm”, bởi vì quá kích động, lúc xuống khỏi bục trao giải, tôi quên béng mất là trên tai vẫn còn đeo viên đá khuếch đại âm thanh, hào hứng nói với Shia rằng “Giáo sư Frank đội tóc giả”, kết quả là cả trường đều nghe thấy...
Còn cả ngày lễ Mỉm cười năm ngoái, trên bục tổ chức trò chơi Xoay tròn tại chỗ, người chủ trì trò chơi đang đi chọn người, Fulla chẳng có mắt nhìn gì cả, lại đứng lên che mất tầm nhìn của tôi, tôi vừa hô to vừa vẫy vẫy tay, ý bảo cô nàng ngồi xuống, ai ngờ người chủ trì đã nói luôn: “Năm nay lại có người xung phong lên chơi cơ đấy, vị tiểu thư tóc đen, mời lên đây...”. Lần ấy, cái trò Xoay tròn tại chỗ đó đã làm tôi sái cổ mất mấy ngày.
Tôi nản lòng ôm lấy đống sách mượn từ thư viện về, một mình chui vào phòng phấn đấu. Tôi vừa đi vào thì Shia cũng ôm sách theo sau. Cô nàng rửa sạch đi lớp trang điểm lộng lẫy, gương mặt trẻ trung, tươi sáng hiện lên dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp. Tôi cười với cô nàng, sau đó bắt đầu đọc sách.
Cuốn đầu tiên là Lịch sử toàn tập của Thần tộc Aesir, trước đấy tôi từng đọc qua mấy cuốn lịch sử khái quát, nhưng nếu là lịch sử toàn tập, thì bên trong chắc chắn có rất nhiều chi tiết tôi không biết.
Dân xứ Midgard hay than phiền rằng thế giới của họ sao mà loạn thế. Bởi vì rõ lắm quốc gia, chủng tộc cũng nhiều, chỉ có mỗi vấn đề bốn màu da nâu, trắng, vàng, đen mà đã ồn ào đến gà bay chó sủa. Nhưng đám nhân loại như ếch ngồi đáy giếng ấy đâu biết rằng, thế giới Thần tộc được cầu vồng ba màu[1] bắc lối, nơi đó mới gọi là loạn đến trời long đất lở.
[1] Trong thần thoại Bắc u, Bifrost là cây cầu nối Midgard, nơi ở của người trần với Asgard, nơi ở của các vị thần. Bifrost là một cầu vồng ba màu với quầng đỏ là lửa để ngăn những người khổng lồ băng vượt qua.
Chỉ có một tòa vương đô Vanaheim này thôi mà đã có một lượng dân di cư cực lớn đến từ các thành thị khác nhau của chín thế giới, bao gồm cả tộc Vanir nữa, căn cứ theo biểu đồ của cuộc điều tra nhân khẩu năm 3002, lượng dân di cư chiếm 74%. Trong đó, Thần tộc chiếm 38%, Tinh linh chiếm 27%, Người lùn chiếm 9%, hậu duệ Người khổng lồ chiếm khoảng 4%, loài người và thú vật chiếm chưa tới 1%, còn lại đều là hỗn huyết.
Hơn ba nghìn năm trước, mâu thuẫn chủ yếu của chín thế giới là xích mích giữa Người khổng lồ và Thần tộc. Cũng không biết có phải sau ngày Hoàng hôn của chư thần, tộc Người khổng lồ đã yếu đi không, hay là bọn họ nghĩ rằng chứng kiến cảnh Thần tộc tàn sát lẫn nhau cũng đủ sung sướng rồi, nói chung, sau đó bọn họ kéo nhau về Jotunheim, định chung sống hòa bình với chúng tôi. Nhưng không ai ngờ được, sau khi Thần tộc hồi sinh, hai tộc Vanir và Aesir trước đây vốn chỉ nhìn nhau thì thấy ngứa mắt tí thôi, nay đã biến thành kẻ thù không đội trời chung.
Hồi trước tôi cứ nghĩ vấn đề nằm ở chỗ những chủ thần sống lại phân bố không đều. Nhưng đọc quyển sách này xong, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều mấu chốt.
Bởi vì Loki là hỗn huyết giữa Người khổng lồ và Thần tộc, mẹ hắn là Người khổng lồ, cũng là mẹ nuôi của Odin, thế nên hắn và Odin kết làm anh em. Cha hắn là thủ lĩnh trước đây của Thần tộc Vanir - Njord. Những người vợ mà Loki chính thức cưới về không phải Thần tộc Vanir thì cũng là Người khổng lồ.
Vì Odin, Loki đến Asgard sinh sống, nhưng rất nhiều Thần tộc Aesir có ý bài xích hắn. Cuối cùng, kẻ đầu sỏ gây ra cuộc đại chiến Hoàng hôn của chư thần cũng chính là Loki. Thần tộc Aesir đều cho rằng, chính tên cặn bã của tộc Vanir đã hủy diệt quê hương của họ, giết chết chủ thần của họ, thế nên, chuyện này đã khiến hai tộc Aesir và Vanir giương cung bạt kiếm, chém giết lẫn nhau.
Cho tới tận bây giờ, Thần tộc Aesir vẫn cho rằng bọn họ biến thành hình dạng quái quỷ như ngày hôm nay đều do lỗi của chúng tôi.
Những lý do này, tôi đều chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Điều khiến tôi thực sự sửng sốt, chính là nguyên nhân khiến Thần tộc Aesir căm ghét Loki: Loki từng nhiều lần quyến rũ Thần hậu, cũng chính là vợ của Odin, thần Tình yêu Frigg.
Loki có thực sự làm gì nàng không, trong sách không viết, nhưng lịch sử lúc nào cũng rất hỗn loạn, đôi khi lại chẳng có lý lẽ gì. Tôi cũng không thể hiểu được rốt cuộc Odin thích điểm nào ở Frigg. Bởi vì chúng ta ai chẳng biết Frigg là người con gái xinh đẹp nhất thế gian, nhưng cũng biết luôn rằng, trong lịch sử, nàng ngoại trừ ngoan ngoãn ở trong cung điện Fensalir hầu hạ Odin ra, chưa thấy nàng có cống hiến gì to tát cả.
Tôi lắc đầu, tiếp tục đọc cho hết cuốn Lịch sử toàn tập của Thần tộc Aesir nhạt nhẽo đó.
Lúc đầu tôi cũng định làm theo Shia, coi như không có chuyện gì khi gặp Lando, rồi cũng coi như không có chuyện gì mà nói chuyện phiếm với ngài, sau đó tiện thể đem sự việc kia giải quyết gọn gàng, cười cho qua chuyện. Thế nhưng hai ngày trôi qua, tôi mới phát hiện, xác suất gặp được một người trong hoàng cung Hoenir, về cơ bản không khác gì xác suất gặp được một người trong cả tòa thành. Mỗi ngày tới cung điện Học giả, nghe bài giảng, đi xuyên qua chính điện tới nhà ăn ngoài trời “tiêu diệt” bữa trưa, sau đó là luyện tập thực chiến, về nhà. Đừng nói là nói chuyện với Lando, ngay cả cái bóng của ngài tôi còn chưa thấy.
May mà những người cùng đi học với tôi đều rất hiền lành lương thiện, có cùng tụ vào một chỗ nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện đó, cũng tỏ thái độ rất thông cảm hoặc vô cùng thân mật. Chỉ có điều, tâm trạng tôi cứ sa sút một cách khó hiểu, cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao.
Tâm trạng ấy, ngay cả Freyr cũng nhìn ra.
Buổi chiều ngày thứ ba, tôi cùng Shia, Guffy, thêm cả Fulla nữa, dùng bữa ở nhà ăn ngoài trời. Nhìn miếng thịt Heidrun nóng hổi cùng cốc sữa hươu trời tươi mát, tôi lại chẳng có tí cảm xúc muốn ăn nào cả. Một lúc sau, Freyr tới chỗ này mua đồ ăn, thấy chúng tôi, hắn mới chạy tới, ngồi xuống cạnh tôi: “Các vị nữ sĩ, mấy ngày hôm nay cảm thấy thế nào?”.
Ba người kia lần lượt nói ra cảm tưởng của bản thân, tôi cũng miễn cưỡng cười, nói đều ổn. Freyr gật đầu, bắt đầu hướng sự chú ý sang tôi: “Tiểu thư Ena, hình như sắc mặt của cô không được tốt lắm?”.
“Cậu ấy duy trì cái trạng thái đấy lâu lắm rồi”, Shia thở dài một tiếng, “Ngày thường vốn đã ít nói, hai ngày hôm nay thành câm điếc luôn”.
“Các cậu nghĩ nhiều quá thôi, tớ ổn mà”, tôi xua tay.
Freyr và Shia trao đổi ánh mắt với nhau, tán chuyện thêm mấy câu nữa, sau đó hắn nói có việc phải đi trước. Khi hắn đi rồi, tôi chậm chạp gặm ba miếng thịt Heidrun giá ba trăm Vader một miếng, tiếp đó lại rề rà uống nửa cốc sữa huơu trời. Đang lúc hạ dao nĩa xuống, nói với mấy người kia là tôi phải đi, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người nói chuyện: “Thật sự ăn ngon vậy sao?”.
“Thật đấy, thịt Heidrun nướng rất được”, câu này là Freyr nói.
Lando và Freyr ngồi xuống ở cái bàn hơi chếch với chúng tôi.
Tôi nhanh chóng cầm đống dao nĩa mới buông xuống ban nãy, tiếp tục ăn thịt Heidrun.
“A, chị Ena, nhìn kìa, là đại nhân Lando”, Fulla bắt đầu phấn khích, “Đại nhân Lando ngồi ngay đối diện với chúng ta...”
“Ừ.” Tôi gật đầu, nhìn ba cô gái đã sớm ăn xong, tôi cũng không biết mình muốn ngồi ở đây ăn tiếp, bắt họ chờ, hay là ăn nhanh rồi đứng dậy nữa.
“Lando, tiểu thư Ena ngồi bên kia kìa.”
Freyr nói câu đó xong, một lúc sau tôi mới dám ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lando. Ngài đang bắt chéo chân, cầm thực đơn chọn món, thấy tôi nhìn sang, ngài mỉm cười: “Ena, hai hôm nay thế nào?”.
“Ừm, rất tốt.” Còn chưa trưng ra được bộ dạng tươi cười, gương mặt tôi đã úp xuống bàn.
Guffy nhỏ giọng nói: “Lão đại ơi, lúc bình thường chị rất để ý lễ tiết mà, sao hôm nay tự nhiên lại lạnh lùng vậy?”.
“Đúng đấy, đúng đấy. Nếu đại nhân Lando giận thì làm thế nào?”, Fulla nói tiếp.
Tôi vẫn tiếp tục say mê chiến đấu với đám thịt nướng trên bàn. Shia vẫn chẳng nói câu nào, chỉ híp nhìn tôi bằng một ánh nhìn dường như có thể xuyên thấu tôi từ trong ra ngoài.
Lại liếc mắt nhìn Lando một chút, ngài vẫn đang cùng Freyr nói nói cười cười, cũng không chú ý gì đến bên này nữa, tâm trạng của tôi lại càng tồi tệ hơn rồi. Ăn xong bữa mà tôi vẫn còn chút tiếc nuối, thậm chí muốn gọi thêm cơm, nhưng phải cố sức mà kìm lại. Chào hỏi hai người kia một tiếng, tôi liền đi tới cung điện của các thợ rèn.
“Cậu xong rồi”, lúc chia tay với Shia, cô nàng ghé sát vào người tôi, cười cực kỳ gian ác.
Nội dung học tập buổi chiều, chính là trong chiến tranh phải phối hợp với luyện kim thuật sư như thế nào để chế tạo mũi tên ma pháp. Đạo sư[2] trước tiên dạy cho chúng tôi vài phương pháp chế tác cấp tốc cơ bản nhất, còn nói chiều mai sẽ sát nhập với ban luyện kim thuật sư, tiến hành diễn tập. Tôi không thể không thừa nhận, mình đúng là một thần kim tượng được trời ban cho tư chất khác thường, trong tình trạng hoàn toàn ngơ ngẩn, hồn bay tận trên mây, thế mà vẫn làm ra được cái thứ “Hỏa tiễn hoàn mỹ” mà đạo sư nói
[2] Đạo sư: Người hướng dẫn, truyền đạt kiến thức.
Vào thời gian nghỉ, có một chàng trai tới hỏi tôi có phải là bạn của Shia hay không, còn nhờ tôi ngày mai giới thiệu để hắn với Shia làm quen. Thật ra tôi đã sớm quen với những chuyện thế này rồi, nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy mình rất hâm mộ Shia, hâm mộ sự tự tin bất tận và nét nữ tính của cô nàng.
Ngày tiếp theo, vẫn như thế.
Sau bữa trưa, Shia rủ mấy người chúng tôi chơi trò “Gã lùn và tên khổng lồ chột mắt”, coi như vận động sau bữa ăn. Đối với việc thỉnh thoảng cô nàng nổi tính trẻ con, tôi cũng không có cách nào, liền tiện thể đem chuyện về chàng trai kia nói cho Shia. Shia liếc mắt đầy khinh bỉ, nói với tôi rằng đối tượng cô nàng ghét nhất chính là mấy gã thần kim tượng, còn nói mấy gã đó cả ngày toàn nghĩ đến kết cấu trang bị với dụng cụ, đầu óc toàn gỉ sắt. Tôi nói, nam nữ thì có gì khác nhau, chẳng phải đều là thần kim tượng hay sao. Vậy là Shia nói, là nữ thì càng hết thuốc chữa, nên trực tiếp bỏ qua luôn. Tôi nói, cậu đúng là có khả năng nói mấy câu độc ác mà vẫn điềm nhiên như không ấy.
Nhất thời phát hiện mình rút trúng cái thẻ Người khổng lồ, tôi nhịn không được mà kêu khẽ một tiếng bất bình. Tuy nói là Người khổng lồ chột mắt, nhưng kỳ thực chính là trò chơi bịt mắt bắt dê mà thôi, lúc chơi cần phải dùng ma pháp lấy đi ánh sáng, che hai mắt lại.
Thế là một chùm ánh sáng mạnh đánh xuống, tôi không nhìn thấy gì nữa.
“Shia, cậu là đồ chết tiệt, vừa nãy cậu cố ý ‘chơi’ tớ đúng không? Ba lần làm gã chột mắt nên khó chịu chứ gì?” Mười giây trôi qua, tôi vừa nói vừa lần mò sờ soạng. “Chờ tớ bắt được cậu, cậu mà còn dám chơi xấu tớ nữa, tớ sẽ cho cậu biết cái gì gọi là ‘chụp ngực’.”
Tôi chạy thẳng về phía trước, vốn chỉ định đâm đầu bừa thôi, thế mà đụng phải một người thật. Chỉ có Shia mới chơi ngu thế này, mỗi việc chạy thôi cũng lười. Tôi cười lạnh, giơ tay chụp thẳng về phía ngực người kia...
“Ai?” Tôi lui về phía sau một bước. Nhưng vì giờ còn chưa hết năm phút, tôi không dùng được ma pháp nên chẳng nhìn thấy gì cả.
Hắn không nói gì, nhưng vừa nãy sờ ngực người ta xong, tôi biết hắn là con trai.
Đợi một lúc sau hắn vẫn chẳng nói năng gì, tôi bắt đầu hoài nghi có phải mình bị ảo giác không, nên lại sờ soạng thử... đúng là tóm được quần áo rồi. Thế là tôi sờ lên trên, sờ lên trên, lại xác định thêm một chi tiết là người này rất cao.
“Là ai, vì sao không nói gì?”
Tôi vừa rút tay về, cổ tay đã bị người ta tóm lấy. Hai cánh môi có chút nóng ấm chạm vào môi tôi.
Trong khoảnh khắc này, không chỉ mắt tôi không nhìn thấy gì, dường như ngay cả não bộ cũng không thèm hoạt động nữa. Mãi đến khi người kia ôm lấy thắt lưng tôi, tôi mới phản ứng lại và định vùng ra. Nhưng vừa lui người về sau một chút, hắn lại siết chặt tay hơn.
“... Ai thế, buông ra... Ô...” Căn bản là chẳng có tí khoảng cách nào để nói cả, nụ hôn của hắn vô cùng ngang ngược.
Kỳ thực, khi hơi thở của hắn lướt qua gương mặt tôi, khi trong lúc lơ đãng môi tôi chạm phải đầu lưỡi hắn... cũng không phải tôi không có cảm giác gì. Có điều, vừa nghĩ đến việc mình bị người ta hôn bằng phương thức có chút nhục nhã này, trong lòng tôi lại vô cùng căm tức, một mực phản kháng đến cùng. Tôi đưa tay lấy thanh đoản kiếm giắt bên hông, nhưng vừa mới rút ra, thanh kiếm đã bị hắn đánh bay. Thân thể tôi càng bị ép sát hơn, một tay hắn giữ chặt thắt lưng, tay còn lại khóa lấy khớp hàm, đầu lưỡi xâm lược đảo điên trong vòm họng tôi...
Cuối cùng, hắn đi mất. Sau nụ hôn kịch liệt kia, tôi rơi vào tình trạng đầu váng mắt hoa, hắn vừa buông tay, tôi đã ngã luôn vào bụi cỏ. Sau khi sờ soạng bốn phía một chút, tôi đành cam chịu nằm trên cỏ, chờ cho năm phút trôi qua. Sau khi đám Shia trở về, tôi cũng chẳng có dũng khí nói việc này ra, vì không bắt được ai, tôi lại bất hạnh đóng vai Người khổng lồ thêm lần nữa.
Giờ thực hành buổi chiều, đạo sư phân cho tôi một gã cộng sự mặt mày bóng loáng, mụn thanh xuân chi chit nốt nhỏ nốt to. Ngay lúc tôi sắp chết vì hít thở không thông, Shia giơ tay lên nói vì rất ăn ý với tôi, nên xin được làm cộng tác, cứu tôi một mạng.
Cô nàng ngồi xuống bên cạnh tôi, quyến rũ vuốt ve mái tóc dài: “Em yêu, bây giờ có phải đang nghĩ chị Shia xinh đẹp tuyệt trần không?”.
“Buồn nôn.”
“Chẳng lịch sự gì cả.” Shia lấy số nguyên liệu mà ban nãy đạo sư phát cho, còn thêm hai cái ống nghiệm, thành thạo điều chế. “Khai thật cho tớ biết đi, cậu đang thích ai đúng không?”
“Sao cậu không nói cho tớ biết, cậu đang thích ai đúng không?”
“Đúng là tớ có thích người ta thật.”
“Hả? Thật á?” Chẳng lẽ là gã Người lùn kia? Trong lòng, tôi khẽ nở nụ cười nham hiểm.
“Như vậy đi, hai chúng ta cùng đoán, cho đối phương một cơ hội. Nếu đoán đúng thì thành thật thừa nhận, nếu đoán sai thì coi như thua.” Cô nàng vừa nói vừa lắc lắc cái ống nghiệm, sau đó đưa thứ dung dịch đang không ngừng nổi bọt tím ấy cho tôi.
“Không được, tớ làm sao đoán đúng được, phải nói ra chứ.”
“Cậu thích Lando.”
Tôi đang cẩn thận rót dung dịch vào trong đuôi mũi tên, nghe câu đấy xong tay tôi run bắn cả lên: “Tớ không thích ngài ấy”.
“Biết ngay là cậu lại không chịu thừa nhận mà. Tớ ghét nhất cậu điểm này.”
“Tớ không biết.” Sau khi rót xong dung dịch, tôi im lặng trong chốc lát, vén tóc ra sau tai: “Tớ thật sự không biết. Từ lúc đến Vanaheim tới nay, tớ cũng chỉ nghe qua tên người ta thôi, cứ coi như là quen biết đi, ngài ấy với tớ mà nói... rất không chân thật. Tớ luôn nghĩ, có lẽ cứ xem ngài ấy như người mình sùng bái... thì sẽ tốt hơn nhiều”.
“Cậu nghĩ thế thật à?”
“Đừng nói nữa”, tôi cúi đầu, thở dài một hơi, “Không có hy vọng đâu, hoàn toàn không có chút hy vọng nào cả. Nên sống hiện thực một chút, trước tiên cứ làm cho xong mũi tên...”.
“Nếu như cái người vừa hôn cậu là hắn, cậu còn thấy không có hy vọng nữa không?”
“Cái gì???”
“Tớ nói, lúc nãy khi cậu bị làm Người khổng lồ chột mắt ấy, vừa hay Lando đi ngang qua. Vốn dĩ, tớ vì muốn xem kịch hay nên chẳng chui ra, ngồi yên xem cậu có làm ra trò gì đáng xấu hổ không. Kết quả... Cậu cũng biết rồi đấy.”
“... Sao có thể thế được? Không thể là ngài ấy.”
“Cô gái trẻ ạ, cô đã cười toe toét ra rồi đấy, đừng có cố ý làm ra vẻ kinh hoảng sợ sệt nữa, chị Shia đây nhìn thấy ngứa mắt lắm.”
“Chuyện này... là thật à?”
Sau khi thấy cô nàng gật đầu, tôi cúi gằm mặt xuống, nhắm chặt mắt lại, sau đó nhào qua ôm lấy cô nàng: “A a a... Không diễn tả được đây là cảm giác gì nữa”.
“Không diễn tả được? Vui sướng tới độ sắp lăn ra chết chứ gì nữa”, Shia đẩy tôi một cái, “Ôi ôi, tóc tớ bị cậu làm cho rối tung lên rồi”.
Lúc này, giọng của đạo sư vang lên sau lưng tôi: “Shia, Ena, làm xong mũi tên lửa rồi sao?”.
Tôi è hèm mấy cái, tiếp tục làm nốt việc trên tay. Phải thật lâu sau đó, tôi mới ý thức được, Shia còn chưa nói cho tôi biết tâm sự của cô nàng.
Dường như bắt đầu từ hôm ấy, tâm trạng tôi càng ngày càng vui vẻ. Hơn nữa, mỗi buổi trưa Lando sẽ cùng bạn bè tới nhà ăn ngoài trời dùng bữa, lần nào cũng ngồi ở vị trí gần tôi. Tuy vẫn chỉ là mấy câu chào, hỏi thăm vài chuyện, nhưng chỉ cần vô ý chạm phải ánh mắt ngài, tôi ngẩn ngơ một lúc lâu. Thế là, bữa trưa luôn trở thành việc mà tôi mong chờ nhất.
Hơn một tháng, cuộc sống cứ như thế trôi qua. Sinh nhật của Lando cũng đã đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.