Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 31: Thần Tình yêu thất tỉnh




Vài ngày sau đó, ta vẫn cố hết sức quên đi quá khứ, cố hết sức trở lại là Ena của ngày xưa. Nhưng mỗi lần nói chuyện với Loki, ta lại vô thức rùng mình.
Màu tóc hắn vẫn đỏ rực như đóa hồng tháng Năm, nụ cười vẫn chói mắt hơn cả trăng cuối thu, vẫn khiến cho người ta sa lầy vào đó, chẳng thể nào rút chân ra được. Nhưng lúc này, trong lòng ta còn xen lẫn một thứ cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều, ta sợ hắn, sợ hãi từ tận đáy lòng.
Mấy ngày nay hình như tâm trạng của Loki rất tốt, tốt đến độ không phát hiện ra sự bất thường của ta.
Cho tới một ngày, đến nhà hắn ăn cơm, ta hỏi hắn một câu: “Loki, nếu em yêu người khác, anh sẽ phản ứng thế nào?”.
Loki giật mình, dao nĩa trên tay rơi xuống bàn: “… Em muốn nói gì?”.
“Đừng tưởng thật”, ta xua tay, “Chẳng qua Shia hỏi em câu đấy, đột nhiên em muốn nghe câu trả lời của anh”.
Loki im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Dù em có yêu người khác, nhưng vẫn phải ở cạnh anh. Em mãi mãi phải là người phụ nữ của anh”. Nói xong, hắn điềm nhiên dùng dao cắt thịt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này ta mới biết, thì ra dù sống chung với Odin nhiều năm như thế, ta vẫn chẳng hiểu được hết con người chàng. Song, có một điều ta biết, trước mặt ta chàng không nói bất cứ điều gì, sẽ lẳng lặng dùng hành động chứng minh tất cả.
Trước khi lấy chàng, ta đã từng hỏi rằng, chàng có thích trở thành chúa tể của các vị thần không. Chàng nói, ta là con trai của Borr, trở thành vua là trách nhiệm cũng là sứ mệnh của ta, không có chuyện thích hay không thích. Ta không vừa lòng với đáp án đó, nói, căn bản chàng có thích cái gì đâu. Chàng nói, hình như đúng là thế thật. Ta lại càng buồn bực, ngay cả em chàng cũng không thích chứ gì. Chàng chỉ cười, lặng thinh không đáp.
Một lúc lâu sau, ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, nói, nếu như em đi thích người khác, chàng có ghen không. Chàng nói, nếu thật sự trái tim em thay đổi, ta sẽ không bắt ép em. Ta nói, sau đó không làm gì cả?
Chàng nói, nếu như có thể làm chuyện gì đó, ta hy vọng có thể thành bầu không khí cạnh em.
Ta gật đầu, chờ chàng nói hết, nhưng chẳng nghe được thêm câu nào cả.
Lại nghĩ tới cách chàng xuất hiện trước mặt ta ở kiếp này, đột nhiên ta lờ mờ đoán được ý nghĩa sâu xa của những câu mà năm xưa chàng nói: trở thành bầu không khí, lúc nào cũng có thể dõi theo em, bảo vệ em, cho em tự do hít thở, thế nhưng không khiến em phải bận lòng…
Ta không biết chàng rốt cuộc có biết ta là ai không.
Nhưng những gì chàng nói, chàng đều đã làm được hết rồi.
Sau khi biết nguyên nhân năm xưa ta chết, chắc chắn chàng còn đau khổ hơn ta gấp bội, dù là thế, chàng vẫn để ta tự mình lựa chọn. Nhiều lúc ta thật hận chàng, sao chàng lại cho ta quá nhiều tự do như thế, không chút bắt ép, cũng chẳng níu kéo mong chờ, tựa như chàng hoàn toàn không để ý tới ta.
Kỳ thực, chúng ta đều đã sang kiếp khác, giống như chàng từng nói, chẳng còn bất cứ quan hệ gì.
Thế nhưng rốt cuộc ta là ai?
Người đứng trước mặt ta kia… đã từng làm những chuyện đáng sợ, đáng căm như thế, vậy mà ta…
Còn ta và Odin, cứ kết thúc như thế này sao?
Vừa nghĩ tới những câu thờ ơ lạnh nhạt Odin nói với ta ngày trước, nước mắt ta đột nhiên trào ra khóe mi, từng giọt, từng giọt, tí tách rơi xuống bàn ăn. Bởi vì sợ Loki phát hiện, ta cúi đầu thật thấp, không dám hé miệng nói nửa lời. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã ngồi xuống bên cạnh, vỗ về bờ vai ta: “Ena… Em không khỏe à?”.
Ta lắc đầu, vài giọt lệ lại rơi trên gò má. Loki xoay người ta lại, để ta đối diện với hắn. “Sao đột nhiên lại khóc? Ai bắt nạt em?”
Ta thử vùi đầu vào lồng ngực hắn, thế nhưng, cảm giác không đúng, không phải thế này.
Không phải là vòng tay ấy. Không phải là Odin.
Ta và Odin đã thành người xa lạ mất rồi.

Mảnh đất Vanaheim rất rộng, rất mênh mông. Chỉ cần mở rộng cửa phòng, sẽ có làn gió ấm áp dịu dàng vuốt ve gương mặt, sẽ thấy những con rồng lao vụt lên xé toạc trời xanh. Thế nhưng, bất luận có ngẩng đầu ngóng vọng thế nào, cũng chẳng thể nhìn thấy bến bờ của thần giới xa xôi.
Cung điện Valhalla nơi Asgard, suối vận mệnh Urd[1], cây thế giới Yggdrasil, những đám mây trôi nổi trong cô độc, đóa hoa thủy tiên màu bạc, hồ nước mênh mông chẳng thấy bờ, những cánh bướm vàng chỉ biết múa ca… Còn có đôi mắt đen sâu thăm thẳm rất đỗi dịu dàng, rất đỗi quen thuộc của người ta yêu say đắm.
[1] Dòng suối vận mệnh bên dưới gốc cây thế giới, là nơi ba nữ thần vận mệnh: Urd (quá khứ), Verdandi (hiện tại) và Skuld (tương lai) ngồi bên để xe sợi chỉ vàng quyết định vận mệnh con người.
Tất cả mọi thứ đều đã biến mất khỏi cuộc sống của ta.
Ta cần điều gì hơn? Ta không biết.
Chỉ muốn cơn dằn vặt này kết thúc thật nhanh.
Buổi tối, ta tới phòng của Sif, muốn nói cho nàng nghe những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây. Lúc đầu nàng rất kinh ngạc, vài lần cắt ngang lời kể của ta, nhưng cuối cùng nàng chỉ bình tĩnh ngồi đó, thật lâu. Mãi đến khi ta nói xong, nàng vẫn chỉ lẳng lặng nhìn ta.
“Nếu vậy, cậu định làm thế nào?”, cuối cùng, nàng hỏi nhỏ. Có điều, chưa đợi ta trả lời, nàng đã nói: “Từ từ, để tớ đoán xem… cậu muốn thức tỉnh, quên đi quá khứ, sau đó trở về cạnh Odin, đúng không?”.
“Tớ sẽ không trở về. Thế nhưng… Tớ không muốn nhớ bất kỳ điều gì trong kiếp sống này nữa.”
“Cậu muốn quên Loki.”
“Ừ.”
“Tớ hiểu. Nếu là tớ, chắc tớ cũng làm vậy”, Sif gật đầu: “Nói cho cùng, dù cậu có nhớ chuyện của ba ngàn năm sau hay không, chúng ta vẫn là chị em tốt. Điều này không phải thứ do ký ức quyết định.”.
“Sif…” Ta kinh ngạc trước sự khoan dung và bình tĩnh của nàng, chỉ biết nhìn nàng đăm đăm.
“Đừng gọi tớ là Sif. Tớ đã nhớ ra được chuyện gì đâu. Tớ sẽ khắc ghi hiện tại của cậu vào tim, còn cậu ôm trong lòng quá khứ của tớ, rất công bằng. Hơn nữa, chúng ta ngày nào cũng cãi nhau ồn ào chết được, cũng không phải hồi ức gì tốt đẹp, quên cũng tốt, không quên cũng tốt.” Nói tới đây, giọng nàng khẽ run lên, “Nhưng cậu không được phản bội chúng tớ, không được trở về Asgard, nếu không, chắc chúng ta chẳng còn cơ hội nào để quen nhau”.
“Tớ hiểu.”
“Tốt lắm. Cuối cùng bộ tộc chúng ta lại có thêm một chủ thần rồi.” Mắt Shia đỏ hoe, định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng nàng im lặng, nhào lại gần, ôm ta thật chặt: “Tớ sẽ nhớ cậu lắm, Ena ơi”.
Ta im lặng vỗ về bờ vai nàng. Thật ra ta cũng không buồn khổ đau đớn như nàng, chúng ta từ xưa vốn đã là chị em thân thiết. Có điều, ngày trước nàng chẳng phải là một cô gái mạnh mẽ độc lập như bây giờ, nàng chỉ là một cô bé đơn giản, suốt ngay khóc lóc mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này nàng không nhớ.
An ủi Sif một hồi, ta lại về phòng mình.
Đêm nay thời tiết hơi lạnh, trời cao thăm thẳm, tinh tú trên trời lóe sáng rồi đột ngột tắt lịm giữa đêm đen, vài con ngân dực long lặng lẽ xé gió phía chân trời.
Ta nhìn hoàng cung Hoenir cao tít trong mây, dưới ánh sáng của vạn vì sao, bức tượng Hỏa thần anh tuấn đường hoàng, lại mang theo vài tia tà khí.
Giữa chúng ta chẳng cần câu gặp lại.
Hắn đã từng làm những chuyện kinh khủng như thế với ta, làm những chuyện đáng hận như thế với thần giới, kiếp này quen nhau vốn đã là sai lầm, yêu nhau, lại càng là tội nghiệt.
Chỉ là, chưa bao giờ ta thấy nhớ nhung hắn như lúc này đây. Dường như mỗi đoạn thần kinh, mỗi tấc da thịt đều khắc đầy tên của hắn. Vậy nên, nỗi căm thù cùng sợ hãi ngập ngụa trong lòng ta, đều bị những nhớ nhung vùi lấp, đau đến tận xương tủy.
Quay mặt về cửa sổ, mở rộng hai tay, ta niệm thần chú thức tỉnh. Nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Ta vội dừng lại, bước ra mở cửa.
“Vốn định đợi tới ngày mai, nhưng thực sự anh chờ không nổi”, hai tay Loki để sau lưng, hình như có chút bối rối: “Ena, anh muốn hỏi em một chuyện…”.
Lời còn chưa dứt, ta đã ôm chầm lấy Loki, hôn lên môi hắn.
Hắn nhìn ta kinh ngạc, một chiếc hộp nhỏ màu đỏ rực rơi xuống nền nhà.
Mây trắng không nhiễm khói bụi nhân gian, nhìn như một tầng sương mỏng. Ánh sao xuyên qua làn mây trắng, chưa kịp trở nên ảm đạm, mà thêm một phần mông lung, thêm một phần vắng lặng.
Tiếng sơn ca bồi hồi thánh thót, lay động một linh hồn đang đau đáu ưu thương.
Cảm xúc mãnh liệt say ngủ đã lâu, sau một thời gian đình trệ, nay đột nhiên trỗi dậy, Loki bế bổng ta lên, nụ cười dịu dàng lại có chút xấu xa vương bên khóe miệng, hắn ném ta lên giường, bắt đầu châm lửa từng thớ da tấc thịt trên cơ thể ta.
Ta đã từng ân ái với hắn rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống đêm nay, chủ động như vậy, chăm chú như vậy, xuất thần như vậy.
Đương nhiên, Loki vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn nhanh chóng trút bỏ mọi thứ vướng víu trên cơ thể, bờ môi lưu luyến, nụ hôn mang theo mùi hương của hắn, lúc mãnh liệt khi nhẹ nhàng, tinh tế chạm lên từng tấc da thịt của ta, châm lửa, thiêu đốt chút lý trí cuối cùng còn sót lại.
Sự xâm lược cuồng dại mà chân thật, sự kết hợp của hư huyễn cùng bối rối hoang mang, dường như muốn thoát ly cõi đời, hóa thành hạt bụi dưới gót chân của thời gian.
Rèm cửa sổ đung đưa trong gió, trên tường có bóng hai người đang áp sát lấy nhau, thân mật, ái ân, liền kề không khoảng cách, giao hòa làm một, lắc lư theo nhịp đập của trái tim.
Trong bóng đêm, màu mắt của Loki trở nên đỏ đậm. Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt ấy, như một đóa hoa tử la lan[2], thâm tình hòa vào với khát vọng độc chiếm mãnh liệt, vậy mà vẫn giống hệt như cậu bé tóc đỏ ngây thơ năm ấy, trong sạch và đơn thuần đến tột cùng. Cậu bé một mình đi giữa vườn hoa mênh mông thần bí, thám hiểm tìm tòi, đi tới tận nơi sâu nhất của rừng hoa trăm loại, quyến luyến không muốn bỏ đi, cố chấp mà thâm tình hôn lên những đóa hoa đang nở rộ.
[2] Một loài hoa có xuất xứ từ Brazil, có cánh nhung với ba màu đỏ, tím, hồng vô cùng rực rỡ.
Ta lại nhớ những ngày Loki còn bé, rõ ràng rất sợ đám người hay bắt nạt mình, rõ ràng bởi vì suốt ngày bị người ta ăn hiếp mà bao lần lén trốn vào góc khuất nức nở một mình, thế nhưng bởi vì kiêu ngạo, vì cái gọi là “tự tôn của đàn ông”, Loki vẫn cố ưỡn ngực lên nói: “Chị, nhất định một ngày nào đó em sẽ trở thành người cực mạnh, mạnh tới độ ai cũng phải sợ em, mạnh tới độ có thể trở thành một người đàn ông bảo vệ chị suốt đời”.
Lúc đó ta cười đến nghiêng ngả, “Nhất định ta sẽ chống mắt chờ ngày đó tới”.
Sau đó hắn lại đột nhiên dùng bàn tay bé xíu mềm mại của mình, túm lấy vạt áo ta, thái độ mềm mỏng hơn nhiều, “Chị, sau này em muốn chị trở thành vợ của em”.
Ta lại phá lên cười, cười đến đứt hơi, nói, “Được được, sau này nhất định sẽ gả cho em”.
Ta còn đùa với đám bạn, “Thằng bé ranh quá, sau này chắc giỏi dỗ dành con gái lắm đây”.
Rồi sau đó, sau đó nữa.
Hắn trở về, cao lớn hơn, gương mặt trẻ con cũng biến thành anh tuấn, vẻ xấu hổ cùng nhát gan ngày bé biến mất không tung tích. Hắn nhếch môi, hôn lên mu bàn tay ta, nói bằng chất giọng cực kỳ nam tính, trầm khàn…
“Frigg, ta tới đón em.”
Rõ ràng kiếp trước ta không hề thích hắn, thậm chí còn hận hắn vô cùng, tại sao giờ lại hoàn toàn thay đổi?
Rốt cuộc là người nào yêu hắn? Là Ena, hay Frigg?
Ta chưa từng để ý, hắn đã thay đổi sau nhiều năm như thế, cũng có thể đó là bản chất mà ta vẫn chẳng phát hiện ra.
Thế nhưng rồi tất cả cũng hóa thành những đám mây lững lờ vô định trên hành lang của thời gian, chẳng thể nào quay đầu lại.
Lời hứa bâng quơ, hẹn thề ngày bé, những áng thơ đã sớm hòa vào giấc mộng, trở thành những truyền thuyết lâu đời.
Sao trời lấp lánh, dường như đấng Tạo hóa đang thắp lên vô số những ngọn đèn.
Đêm nay, giữa hai chúng ta chẳng còn tranh chấp và phẫn nộ, chẳng cần đến ngôn ngữ để nói chuyện với nhau, chỉ cố gắng dùng thân thể của chính mình, nói cho đối phương những lời thâm tình ngọt ngào mà nồng nàn nhất.
Đến cuối cùng, tinh thần tỉnh táo không gì sánh được, thế nhưng thân thể đã mệt mỏi rã rời. Vô số lần đạt đến cao trào, vô số lần cả người tê dại nằm chết lặng trên giường, Loki hỏi, có muốn nghỉ một chút hay không. Ta chỉ lắc đầu, nói hôm nay rất muốn, rất muốn anh, chỉ cần anh thích, làm bao lâu cũng được. Hiển nhiên, câu trả lời của ta như hồi trống cổ vũ tinh thần Loki, hắn hết sức hài lòng, vô cùng hạnh phúc.
Tất cả mọi thứ đều đẹp như trong một giấc mộng quá đỗi dịu dàng.
Mãi tới lúc trời tờ mờ sáng, Loki mới ôm lấy ta, mắt hơi híp lại, giọng nói mang theo vài phần mỏi mệt: “Mệt quá, lần đầu tiên làm cật lực thế này… Ena, em cố ý quyến rũ anh, em hư quá”.
Ta nằm trên người Loki, chăm chú ngắm gương mặt hắn. Mấy hôm nay tinh thần hắn đã khá lên trông thấy, cũng vì thế mà nụ cười thường trực bên khóe miệng cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều. Bị ta nhìn chằm chằm như thế, Loki có chút xấu hổ, giả bộ trừng mắt nhìn ta: “Không phải em vẫn muốn nữa đấy chứ?”.
Ta im lặng, áp môi lên bờ môi hắn. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, ghì chặt lấy ta, nhiệt tình đáp lại.
Một lúc lâu sau, ta bắt đầu nghe thấy tiếng chim thánh thót vang lên ngoài cửa sổ.
Nụ hôn dài kết thúc, Loki luyến tiếc mà nhấm nháp thêm một chút trên bờ môi ta: “Nếu mỗi lần chúng ta ân ái em đều nhiệt tình giống hôm nay thì tốt biết mấy… Thật sự rất nóng bỏng, nhưng lại làm anh suýt nữa quên luôn chuyện định nói với em”.
Ta nhìn hắn, mãi vẫn không nói được những lời đang thét gào trong lòng.
Hắn mặc quần áo, xoay người xuống giường, bước tới chỗ cửa ra vào nhặt cái hộp nhỏ lăn lóc trên sàn nhà lên. Hắn mở hộp ra: “Vốn định cho em một bất ngờ, cuối cùng lại thành ra người tạo bất ngờ là em”.
“Loki…” Ta cũng khoác tạm quần áo lên người, xuống giường, bước tới bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của hắn, cố lấy dũng khí nói thành lời: “Ta phải thức tỉnh rồi”.
“Thức tỉnh?”, Loki chậm rãi xoay người lại, “Em nói gì thế?”.
“Thức tỉnh, trở lại làm thần Tình yêu.”
Hắn cầm theo cái hộp, bước tới trước mặt ta, xoa tóc ta rồi cười khẽ: “Ngốc quá đi, anh đã nói em không phải là thế thân của Frigg rồi mà, sao lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung nữa? Anh biết em đang lo lắng chuyện chúng ta sắp giao chiến với tộc Aesir, nhưng em phải tin chồng em chứ, đúng không?”.
Ta siết chặt tấm chăn, nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng niệm thần chú thức tỉnh.
Cùng lúc đó, ta thấy vẻ mặt của Loki từ nghi hoặc chuyển thành sửng sốt. Hắn đánh rơi cái hộp trong tay, nắm lấy vai tôi: “Em… em đang làm gì thế? Em muốn làm gì?”.
Chiếc hộp màu đỏ lăn trên đất, một chiếc nhẫn kết hôn văng ra từ trong hộp, lấp lánh ánh sáng.
“Sao em lại biết thần chú thức tỉnh của Thần tộc cổ?”, hắn lắc vai ta thật mạnh, “Đừng đọc nữa, Thần tộc bình thường đọc nó sẽ mất mạng đấy!”.
Ta không để ý tới hắn, nhắm mắt lại, cổ vũ tinh thần bản thân, niệm hết câu thần chú.
Đến khi từ cuối cùng thốt ra khỏi miệng ta, hắn không lay ta nữa. Ta mở mắt, thấy hắn đang đờ đẫn nhìn mình. Dưới chân ta, đã có ánh sáng vàng nhàn nhạt đang chuyển động.
“Em là Frigg…”
Một lúc lâu sau, hắn chỉ thốt ra mấy từ này.
“Xin lỗi.”
“Em… vừa đọc thần chú giũ bỏ ký ức kiếp này”, Loki lảo đảo, lui về phía sau hai bước: “Không, em đang đùa với anh đúng không?”.
“Xin lỗi.”
Loki loạng choạng chạy tới góc tường, nhặt chiếc nhẫn dưới đất lên, đưa qua đưa lại trước mặt ta: “Trò này không thể đùa được, Ena à. Chúng ta sắp kết hôn rồi, sẽ có một gia đình, anh sẽ thành chồng em, em biết mà, đúng không?”.
Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Ánh sáng vàng rực rỡ bốc lên từ mặt đất, vây lấy thân thể ta.
“Ena, không được quên ta.” Loki túm lấy tay ta, sau đó kéo ta vào lòng, “Em không thể quên ta, em muốn ta làm gì cũng được, chỉ xin em đừng quên ta…”.
“Ena đã biến mất rồi.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói khẽ: “Xin lỗi, Loki, ta không có cách nào để gánh nhiều quá khứ trên lưng như thế.. Có lúc ta đã thực sự hy vọng mình chỉ là một cô gái bình thường, tên gọi Ena…”.
“Ta không quan tâm em là ai!”, Loki khựng lại, người hắn run lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của ta: “Ta không quan tâm, em là vợ ta. Ngày mai chúng ta sẽ lập tức cử hành hôn lễ”.
Thế nhưng nhẫn vừa đeo lên, một giọt nước mắt nóng hổi đã rời mi mắt hắn, rơi xuống mu bàn tay ta: “Ta thà chết chứ không thể để em quên ta, xin em…”.
Sao trời như vô số đôi mắt đang đớn đau than khóc, trong nháy mắt, hàng ngàn giọt lệ lấp lánh rơi xuống nhân gian.
“Đừng đau khổ. Chuyện trong quá khứ ta không trách ngươi… Bất kể ngươi từng làm gì đi chăng nữa, ta đều tha thứ. Ngươi vĩnh viễn là đứa em trai mà ta yêu quý nhất.”
Từng đàn bướm hoàng kim bay lượn quanh cơ thể ta, lông vũ trắng như tuyết lớn lúc vào đông ở Vanaheim, lả tả buông mình. Trong quầng ánh sáng ấy, đường nhìn của ta dần mờ đi.
“Vì sao lại muốn rời bỏ ta vào lúc này?” Loki hoảng hốt ôm chầm lấy ta, ánh sáng vàng phủ lên hàng lông mi dài của hắn, “… Em đã có thai rồi”.
“Cái gì?”
“Em đang mang trong mình đứa con của ta.” Mắt hắn đỏ bừng, dường như đã không còn khả năng nói một câu hoàn chỉnh: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, trước đây đều là lỗi của ta, xin em đừng đi, sau này em nói gì ta cũng sẽ nghe mà…”.
Tôi kinh ngạc nhìn Loki, sau đó đưa tay lên vuốt ve bụng, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Đúng lúc này, hàng trăm cánh bướm hoàng kim đột nhiên tung cánh, ta không còn nhìn rõ gương mặt của Loki, nhưng đột nhiên hiểu ra bản thân mình đang cảm thấy thế nào.
Ta cầm tay hắn, cảm giác cũng trở nên mơ hồ không thực, nhưng vẫn cố kiễng chân lên, chạm nhẹ vào bờ môi hắn.
“Em rất vui.” Ta khẽ cười, lau những giọt nước mắt trên mặt hắn, nhưng trên mặt ta nước mắt lại tuôn chảy như mưa, “Loki, có thể mang thai đứa con của chàng, em rất vui mừng…”.
Ta không biết người nói câu đó là ai.
Cũng chẳng biết người đang đau đớn đến rơi nước mắt là ai.
Ánh sáng đột nhiên bắn ra bốn phía, phạm vi đến vài trăm mét, thân thể ta hóa thành hư vô, cùng với đàn bướm trăm nghìn con đang tung cánh và lông vũ trắng xoay tròn, bay lên bầu trời rộng lớn.
Loki lao người khỏi ban công, đuổi theo ta rất lâu, như muốn liều mạng giữ ta ở lại.
Hắn vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết, hét gọi tên ta. Thế nhưng tốc độ rời đi của ta quá nhanh, hắn chỉ đuổi theo được nửa đường, đã phải dừng lại trên nóc một tòa nhà, ho như đào gan đào phổi, quỳ sụp xuống đất khóc rống lên.
Giờ phút này, ta biết mình đang hối hận.
Nếu như ta biết bản thân sẽ khó chịu thế này…
Nếu như ta biết hắn sẽ đau khổ thế kia…
Nếu như ta biết…
Ý thức của ta tan vào dòng luân hồi vô tận, như một giấc mộng dài không hẹn ngày tỉnh giấc. Trong giấc mơ không có điểm dừng đó, ta nhìn thấy một thế giới vô cùng kỳ lạ:
Mặt trời như quả cầu lửa đang bốc cháy, phát ra thứ ánh sáng vàng vọt cuối thu.
Những con dực long hoang sơ nhất đang bồi hồi trên đỉnh trời cao rộng, dưới mặt đất là cây cối ngút ngàn. Trên thế giới này, có những loài thú chạy nhảy khắp nơi, có những người khổng lồ đang bận rộn. Phía trên cánh rừng sắt nguyên thủy vắt vẻo một cây cầu đá. Qua khe nứt trên cầu, vài dòng thác nhỏ tự do lao mình xuống mặt đất dưới kia.
Đi lang thang trong cánh rừng sắt ấy, chỗ nào cũng thấy những hồ nước được hình thành từ những ngọn thác trên không. Ánh mặt trời len lỏi qua tán cây chiếu xuống mặt đất, bước trên những con đường nhỏ quanh co chưa từng biết đến, ta bắt gặp một cậu bé đang ngồi bên dòng suối Mimir. Cậu bé đó có mái tóc đỏ bù xù, gương mặt trắng trẻo dễ thương như con gái. Nó ôm đầu, nhìn ta bằng đôi mắt to tròn trong trẻo, cong miệng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng muốt.
Đột nhiên ta nhớ tới người mẹ thực sự của ta, nữ thần Bóng đêm Nott đã từng nói.
Trên thế giới này có biết bao người, con vĩnh viễn sẽ chẳng biết được con yêu người nào, mãi cho đến khi con bắt đầu nhung nhớ.
Mãi đến khi lời hứa bâng quơ, hẹn thề ngày bé đều trở thành những truyền thuyết lâu đời, trở thành bài ca ai điếu trong hồi ức dài dằng dặc.
HẾT
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Có bài mới 19.05.2015, 10:52
Hình đại diện của thành viên
Mẹ Bầu
Chiến Thần Bạch Hổ Bang Cầm Thú
Chiến Thần Bạch Hổ Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 05.08.2014, 13:49
Bài viết: 1167
Được thanks: 7199 lần
Điểm: 9.96
Có bài mới Re: [Hiện đại] Lời chúc phúc của Odin - Thiên Lại Chỉ Diên - Điểm: 10
LỜI CHÚC PHÚC CỦA ODIN
Tập 2: VALHALLA - CUNG ĐIỆN BỊ LÃNG QUÊN
Tác giả: Thiên Lại Chỉ Diên
Người dịch: Vân Anh
Giá bìa: 85.000 ₫
Công ty phát hành: Bách Việt
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Số trang: 358
Ngày xuất bản: 13/08/2014
Giới thiệu
Thời gian ngược dòng trở về ba ngàn năm trước...
Frigg là con gái của Thần Đất Fjorgyn và Thần Bóng Đêm Nott. Cuộc hôn nhân của cha mẹ nàng tan vỡ khi hai người theo phò tá hai bậc chúa tể khác nhau. Rồi một ngày, ông mang về cho Frigg một cô em gái xinh đẹp cùng cha khác mẹ, tên gọi Linde.
Với bản tính độc chiếm của một đứa trẻ đã sớm sống trong cảnh tan vỡ gia đình, cô bé Frigg mang theo ba nàng thị nữ, bước lên cuộc hành trình tới vùng đất của những kẻ Khổng Lồ - Jotunheim - để tìm “mẹ kế” nói chuyện cho ra lẽ. Nàng chẳng ngờ, chuyến đi này sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của nàng, mang đến cho tương lai của nàng rất nhiều niềm vui nhưng cũng không vơi nước mắt ...
Khi cát bụi thời gian che mờ tất cả, mọi chuyện đều sẽ trở thành thần thoại trong miệng người đời, đế quốc rồi cũng sẽ suy vong, quyền uy rồi cũng sẽ tan biến, chỉ có buổi sáng ngày ôm ấy, khi hắn nắm chặt tay nàng đứng dưới ánh mặt trời ấm áp của một ngày tháng sáu, kể cho nàng nghe về một truyền thuyết vừa mỹ lệ lại quá đỗi xa xôi, là còn vĩnh viễn trường tồn...
Hắn đã từng mơ ước có một ngày mình trở nên cao lớn đường hoàng, tự tay mặc cho nàng bộ váy cô dâu trắng ngần màu tuyết, sau đó cùng nàng sánh bước chung vai tiến vào lễ đường.
Vậy mà hôm nay, hắn còn chưa kịp trưởng thành, nàng đã vội gả cho người khác.
Còn bao nhiêu điều chưa nói, vậy mà hắn lại chẳng thể thốt nên lời. Đối với chị, em chỉ là một cậu em trai nhỏ. Thế nhưng đối với em… chị là cả thế giới, là cả một bầu trời. Giống như có vật gì chặn ngang cổ họng, ngăn không cho hắn nói ra những điều âm ỉ trong lòng. Thật lâu sau, Loki cũng chỉ có thể nghẹn ngào: “Chị ơi, em xin lỗi”.
“Bất kể là lúc hạnh phúc hay khi gặp khó khăn, khó khăn nghèo hèn hay giàu sang phú quý, ốm đau hay khỏe mạnh, em sẽ vẫn ở bên chàng những lúc chàng cần em nhất, sẽ yêu thương, tôn trọng và dành cho chàng lòng thủy chung bất diệt, mãi đến khi cái chết chia tách đôi ta…”
--- ------ ------ ------ -----
Năm trăm bốn mươi cánh cửa khổng lồ
Sừng sững giữa thần điện Valhalla uy nghi lộng lẫy.
Tám trăm vị dũng sĩ áo giáp sáng ngời, đều chân bước qua cổng điện.
Anh dũng đương đầu với con sói Fenrir.
“Bài ca của Grimnir[1]”
[1] Grimnir là một tên khác của Odin, có nghĩa là “Người đeo mặt nạ”, xuất phát từ một lần Odin giả dạng làm người xuống nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.