Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 20: Một ngày của bốn ngày sau




Đương nhiên, đêm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả. Dường như sợ tôi suy nghĩ lung tung, Loki còn định về nhà ngủ, nhưng tôi cứ liên tục nói không sao, sau đó giữ hắn lại ngủ cùng. Lúc ngủ, tôi mặc cả tá quần áo, cũng chẳng dám nằm quá gần hắn, cả đêm không ngon giấc.
Ngày hôm sau, tôi tới xưởng rèn làm việc như bình thường, Ferri đột nhiên cho Lolo phun lửa để hàn vũ khí. Xem cảnh đó xong tôi hết sức hưng phấn, cuống quýt bảo gã Khổng lồ tắt bếp lửa ngay, sau đó nói: “Từ giờ chúng ta có bếp lò thiên nhiên rồi”. Lolo khẽ grừ grừ vài tiếng, Ferri mặt trắng bệch, nói với tôi: “Lão đại, tha cho nó đi… Nó còn bé lắm…”.
Cả ngày tôi đều mơ tưởng tới Loki, Lolo suýt nữa bị tôi giày vò đến chết. Buổi chiều hoàn thành công việc, Shia vì còn phải tiếp tục hoàn thành nốt đám công việc bị khóa học làm chậm trễ nên phải về sau. Tới lúc tôi về đến cửa nhà, thấy Loki và cô bạn của Shia đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm với nhau:
“Sao cơ? Chưa xảy ra chuyện gì á? Vì sao?”, cô bạn của Shia kinh ngạc nhìn Loki.
“Cô ấy còn quá nhỏ, chắc chưa sẵn sàng.”
“Cô ấy đã trưởng thành rồi, hoàn toàn đủ năng lực tiếp thu!”
“Không sao, ta đợi được.”
“Loki điện hạ, ngài thật quá si tình, tôi…”, nói tới đây, cô nàng nhìn thấy tôi, “Ena, nhanh nhanh mở cửa đi. Điện hạ Loki chờ ở đây lâu lắm rồi đấy”.
Sau khi vào nhà, cô bạn của Shia vào bếp giúp Shia làm cơm, tôi vào phụ cô ấy, Loki cũng bám theo tôi, khiến cô nàng vừa mừng vừa lo, có chút mất tự nhiên. Không lâu sau Shia cũng về nhà, đuổi tôi với Loki ra khỏi bếp. Chúng tôi chẳng biết làm thế nào, đành lủi thủi về phòng khách ngồi chờ.
Sau bữa cơm tối, Teese tới, năm người chúng tôi chụm đầu vào chơi mấy ván cờ Thần tộc tới tận hơn mười giờ đêm, sau đó thì cô bạn của Shia đi về, Shia với Teese lôi nhau về phòng, tôi với Loki cũng đành lóc cóc về phòng ngủ.
Hắn vẫn ngủ chung với tôi, sau một đêm phóng túng hôm trước, dường như tôi không còn sợ đến lẩy bẩy cả người nữa, lúc ngủ có ôm tay Loki chặt một chút, trong bóng đêm cũng dám thơm hắn một cái. Tôi mới hôn được một nửa, Loki đột ngột đẩy tôi ra, bảo tôi ngủ sớm đi. Tôi nói mình không thấy buồn ngủ, cơ thể lại vô thức áp sát người hắn. Nhưng vừa sáp lại gần, tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rất cứng rắn đang chạm vào da mình. Hơi thở của Loki đột nhiên trở nên dồn dập, hắn vươn tay xoay người tôi lại, ôm chặt lấy tôi từ phía sau lưng, nói: “Ngủ ngon”.
Từ sau lần đầu tôi từ chối Loki, hắn không nhắc lại chuyện đó thêm lần nào nữa. Tình cảm giữa hai chúng tôi vẫn như tốt như trước, hắn thường ghé nhà tôi ngủ qua đêm, đêm nào cũng xảy ra chuyện y chang đêm trước, lần nào cũng không nói được mấy câu đã ngủ say như chết.
Theo đó mà tình cảm của tôi dành cho Loki ngày càng sâu đậm, cảm giác tội lỗi cũng chồng chất lên theo. Hơn nữa, cứ khi tôi ngủ cùng hắn thì sẽ xảy ra mấy chuyện cực kỳ quái lạ: Lúc hôn nhau hoàn toàn không có cảm giác hiền hòa dịu nhẹ như ban ngày, thân thể cứ như bị lửa hun cho nóng rực, hoàn toàn không kiểm soát được hơi thở lẫn nhịp tim.
Có một lần đang hôn nhau say đắm, Loki thậm chí đã đè lên người tôi, giữ chặt lấy hai tay, dùng đầu gối tách hai chân của tôi ra, dùng thứ đang cương cứng kia đụng chạm tôi qua lớp áo, ám chỉ cực rõ ràng. Có điều, tôi vẫn không quên được hình ảnh quả dưa đẫm máu nọ, nên khi gặp cảnh ấy, tôi lại sợ tới độ rên lên. Loki lập tức bật dậy như bị sét đánh, lấy cớ đi uống nước chuồn ra khỏi phòng, mãi tới khi tôi sắp ngủ rồi hắn mới trở về.
Sau hôm đó, Loki nói tạm thời không tới nhà tôi ngủ nữa, hắn bảo, đợi sau khi đính hôn xong rồi tính tiếp.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ Đính hôn.
Chiều thứ Bảy, tôi tới nhà hắn chơi, hắn đang nằm trên giường đọc sách, tôi cũng chạy tới bên cạnh cùng xem với hắn. kết quả là chúng tôi nói chuyện đến quên trời quên đất, tới lúc nhận ra thì đã gần mười giờ đêm. Loki bảo tôi ở lại nhà hắn ngủ, nhưng tôi không mang theo bộ quần áo nào để thay cả.
“Không sao, mặc của anh đi. Lần sau em mang theo vài bộ quần áo để sẵn ở nhà anh là được.”
“Ừm.”
“Đi tắm nhanh đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng tắm nhà hắn. Cạnh bồn rửa mặt chỉ có mỗi bàn chải đánh răng, dao cạo râu, và một lọ Cologne[1]. Không giống kiểu chật ních toàn chai với lọ như bồn rửa của tôi và Shia. Xà bông của Shia có đến bốn loại: một để rửa mặt, một để rửa cổ, một để rửa tay, thêm một để tắm nữa.
[1] Nguyên văn là 古 龙 水, tên tiếng Pháp là Eau de Cologne, là một loại nước hoa nhẹ, chứa từ 2% đến 3% tinh dầu. Loại nước hoa này được bán lần đầu năm 1709 bởi một người Ý tên là Giovanni Maria Farina.
Phòng tắm ngập tràn mùi hương cực kỳ quen thuộc, mùi của Loki. Sau khi cởi bỏ quần áo, tôi tắm mà cứ thấp tha thấp thỏm. Đến lúc dùng khăn tắm của hắn chà người, tôi lại càng cảm thấy kỳ cục, hận là không thể lao thẳng đầu vào bồn nước cho rồi.
Sau khi tắm xong, tôi ló đầu từ phòng tắm ra. Loki đang nằm trên giường đọc sách, chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, đầu tóc đã khô hơn nửa. Thấy tôi ló đầu ra, hắn liếc nhìn đồng hồ, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Con gái tắm rửa phiền phức thật. Anh tắm ở dưới lầu, chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ rồi”.
“Anh nghĩ ai cũng cẩu thả như anh sao?”
“Đàn ông con trai có cẩu thả một chút cũng không sao”, Loki nhướng mày, mái tóc ướt hơi xoăn, có vài sợi tóc đỏ dính vào hai bên má, càng làm nổi bật gương mặt thanh tú vừa gợi cảm của hắn, “Em trốn ở đấy làm gì, ra đây đi”.
Tôi “ừm” một tiếng, sau đó dùng khăn tắm quấn quanh người, lê chân ra ngoài. Tới tận lúc tôi đi ra, ngồi xuống cạnh Loki, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người tôi một giây nào. Cuối cùng hắn ném đống quần áo lên đầu tôi: “Mặc đồ xong thì gọi anh”, rồi xoay lưng về phía tôi.
“Loki, thực ra có một chuyện em vẫn muốn nói với anh”, tôi cầm lấy áo ngủ của hắn, mở ra vuốt vuốt vài cái.
“Sao?”
“Không phải em không muốn làm chuyện đó với anh… Nhưng chuyện đó đáng sợ quá… Em… còn chưa chuẩn bị tinh thần để chịu cảnh bị thương nặng.”
“Bị thương nặng? Ý em muốn nói là gì thế?”
Sau đó, tôi kể đại khái cho Loki nghe về câu chuyện quả dưa hấu và quả dưa chuột, nhưng nghe xong Loki chẳng nói gì. Tôi cúi đầu, bắt đầu cởi nút trên bộ áo ngủ ra. Loki đột nhiên nói: “Đây là lý do em không muốn làm chuyện đó với anh à?”.
“Vâng.”
“Được rồi, nếu chuyện đó không giống như Shia nói thì sao?”
“Vậy đương nhiên em đồng ý”, tôi cởi khăn tắm ra, chuẩn bị thay quần áo.
Loki đột ngột đứng dậy. Tôi sợ đến độ lại giật khăn tắm, quấn chặt lấy cơ thể. Nhưng Loki chỉ tới bên cửa sổ, kéo kín rèm. Sau đó hắn về giường, lật chăn lên, đẩy tôi ngã ra, kế đó dùng một tay giật phăng cái khăn tắm khỏi người tôi.
“Anh làm gì thế…” Tôi vốn định túm lấy chăn che người lại, nhưng không che kịp, cơ thể trần trụi của hắn đã áp lên người tôi.
Đèn tắt, chung quanh một mảnh tối om.
Đêm nay, dường như chỉ mới bắt đầu.

Sáng sớm của bốn ngày sau là một buổi sáng hết sức bình thường. Giống như mọi ngày bình thường khác, tôi rời giường lúc sáu giờ sáng, đứng xếp hàng trên đường, chờ cự kình Ginnungagap số 22. Bầu không khí vẫn trong lành như trước, bốn phía ồn ào bởi những giọng nói khác nhau, thậm chí là ngôn ngữ khác nhau.
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, còn thân thể thì hết sức khó chịu.
Thắt lưng muốn gãy làm đôi, cơn đau lạ lùng giữa hai bắp đùi chỉ tăng chứ không thấy giảm. Những vết xanh tím chi chít trên người, tôi phải dùng cái áo lông cao cổ dài tay mới che hết được. Không chỉ thế, tôi còn không dám ngẩng mặt lên mà nhìn người khác. Nói tóm lại, giờ Ena tôi như một cô gái rừng rú bị nhốt vài chục năm, đột nhiên bị ném tới giữa thành phố phồn hoa đô hội.
Lúc này, phía trước có một cô nàng Thần tộc sở hữu mái tóc dài màu bạc, đang khoe khoang chiếc vòng cổ mới với cô bạn đi cùng. Cô bạn kia lấy tay che miệng, kinh ngạc kêu lên: “Cái này chẳng phải là cùng kiểu với chiếc vòng Gullveig đại nhân đeo trong buổi dạ tiệc lần trước sao? Trời ơi, cái này chắc chắn quý giá vô cùng. Cậu không hối hận đấy chứ?”.
“Không hối hận”, cô gái kia mỉm cười, “Tuyệt đối không hối hận”.
Nghe đoạn đối thoại đó, mặt tôi hết đỏ lại chuyển sang trắng, trong đầu hiện lên khung cảnh buổi tối của ba ngày trước:
“Anh sắp vào đấy”, hắn một tay đỡ eo tôi, một tay đan lấy tay tôi, “Một khi anh đã vào rồi, em sẽ không còn là trinh nữ nữa… Giờ hối hận vẫn còn kịp…”
“… Em sẽ không hối hận.”

Cứ như sợ người ta thấy mình có gì khác lạ, tôi cúi gằm đầu xuống. Lúc này, không biết hai cô nàng kia mắc chứng gì, đột nhiên lao vào nhau. Những người xung quanh, kể cả tôi, đều không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn hai cô nàng. Cô nàng tóc bạc lao tới, quơ loạn trước ngực bạn cô: “Cười tớ hả, dám cười tớ hả, xem tớ ‘xử lý’ ngực cậu đây!”.

“Không được, không được chạm vào chỗ đó.”
“Không được? Đã thế anh càng muốn.” Hai bàn tay to nắm lấy tay tôi, áp xuống gối mềm, giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng nội dung lời nói thì miễn bàn: “Không chỉ chạm, anh còn muốn hôn, muốn cắn, muốn liếm…”.
“Thôi thôi! Đừng nói nữa!”

Tôi ôm đầu, nhắm tịt mắt lại.
Lúc này, một con cự kình hạ cánh xuống từ trên cao, nhưng không phải số 22. Số 22 vẫn đang lóc cóc phía sau chưa tới được, một gã Khổng lồ nhỏ giọng phàn nàn: “Sao lần nào cũng bị cự kình khác chặn đường thế, không nhúc nhích được tí nào à?”.

Tay tôi đan vào tóc hắn.
“… Đừng sợ, thả lỏng một chút.”
Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn bởi lâm vào tình dục mà khàn đặc vang bên tai tôi: “… Anh… Có thể di chuyển được chưa?”.

Tôi lắc đầu quầy quậy, liều mạng muốn tống hết đám ký ức đó ra khỏi đầu, lắc mạnh, lắc thật mạnh. Tôi theo dòng người bước lên cự kình, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng thở gấp của một chàng trai: “Hô… Ha… Vợ ơi, sao em đi không gọi anh, suýt nữa là không đuổi kịp rồi”.
“Chờ đến lúc anh mua được ngân dực long, tôi không chỉ ngày ngày gọi anh, mà còn ngày ngày làm cơm sáng cho anh ăn nữa đấy!”
“Anh vẫn đang nỗ lực kiếm tiền mà… Vợ ơi chờ đã, vợ ơi, anh yêu em!!!”

Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ, phủ một tầng ánh sáng bàng bạc lên thân thể cân đối, cường tráng của hắn. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở gấp gáp, dồn dập của hai người.
“Ena… Ena… Anh yêu em…”
Ngồi trên mấy tấm nệm mềm được xếp trên lưng cự kình Ginnungagap, đưa mắt nhìn những tầng mây chồng chất, những tòa nhà san sát phía dưới kia, tôi hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đã sớm biến thành một mớ bòng bong của mình. Kỳ thực, đó chỉ là một giai đoạn tất yếu mà đời người phải trải qua thôi, thế giới vẫn như cũ, có sứt mẻ miếng nào đâu.
Đất Vanaheim buổi sớm mai như một con rồng khổng lồ còn đang say ngủ, hoàng cung Hoenir vẫn là nơi cao nhất của toàn thị tộc, ánh mặt trời vẫn ấm áp, trên không trung vẫn có vô số người đang cưỡi thú bay, lượn qua lượn lại.
Lúc này, có một cô gái mặc quần, trông rất nam tính, dang chân cưỡi trên lưng một con ngân dực long, nhưng khả năng cưỡi thú của cô nàng có vẻ không được khá khẩm cho lắm, hai tay ôm chặt lấy cổ rồng, hai chân bám chặt thân rồng, cả người cứng đơ, lao thẳng về phía trước.
Tôi ôm mặt, khỏi nhìn gì nữa có lẽ tốt hơn.
Cuối cùng cũng tới Phố Idun, tôi ôm theo đống bản vẽ thiết kế cùng túi vải lao xuống, nhưng vô cùng bất hạnh, đụng phải Shia ăn mặc vô cùng diêm dúa, đang đứng trước cửa hàng của cô nàng. Có điều, lúc này không phải cô nàng đang ra kéo khách, mà là cùng cái con người khi nào cũng chăm chỉ tới thăm cô nàng trước khi đi làm việc – Teese – nói chuyện phiếm.
Tối vốn định quay mặt chạy lẹ, nhưng Shia đã hét lên: “Ena, sao mấy ngày hôm nay cậu không về nhà? Cả cái xưởng rèn bảo bối cũng không cần nữa hả?”.
“Suỵt…”, tôi bước về phía Shia, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay tớ có chút chuyện cần ra ngoài, tớ cũng nói với Guffy rồi, nhờ con bé trông cửa hàng hộ”.
“Thật không? Cậu đi đâu?”
Teese nhìn chằm chằm vào chân tôi: “Ena, em ổn chứ? Sao lại đi khập khiễng thế kia?”.
“Em bị ngã. Em đi kiếm chút khoáng thạch, không cẩn thận bị ngã.”
“Khoáng thạch gì mà không mua được ở phố này, cần cậu đích thân đi kiếm, lại đi một mạch tận bốn ngày?”, Shia nhướng mày, “Cậu đi đi lại lại mấy lần thế?”.

Đêm đó trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, tôi phát hiện mình với Loki đang quấn chặt lấy nhau, hắn còn dùng ánh mắt dịu dàng như biển rộng mà nhìn tôi, chẳng biết đã nhìn bao lâu. Tôi cuống quýt giật hết chăn về phía mình, quấn chặt lấy người, nhưng sau đó cơ thể không mảnh vải của hắn lại đập ngay vào mắt, vì thế, tôi lập tức lấy tay che mặt.
Hắn gỡ tay tôi ra, giả giọng uất ức: “Không công bằng. Hôm qua anh mới có một lần, còn em thì không biết bao nhiêu lần rồi”.
“Đừng nói nữa. Em không muốn nghe!”
“Anh phải đòi nợ chứ”, hắn hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa đến sự chống cự yếu ớt của tôi mà ôm chầm lấy: “Nào, thử ngồi lên trên xem sao”.

Tôi gõ đầu mình một cái thật mạnh, sau đó hít sâu: “Tớ đi tới chỗ xa lắm. Vì khoáng thạch cũng cần hấp thu tinh hoa trời đất, mấy thứ bán ở đây sao tốt bằng đồ mình tự đi tìm được. Cậu là luyện kim thuật sư, làm sao hiểu nổi mấy thứ này”.
Shia và Teese cái hiểu cái không vẫn gật đầu lia lại. Tôi nở nụ cười thỏa mãn, xoay người đi về phía xưởng rèn Ena. Song, vừa đi sang đường, đến trước cửa xưởng rèn, giọng nói oang oang của Shia cũng men theo con đường và dòng người, truyền tới tai tôi:
“Ena, thì ra cậu tới cung điện Hỏa thần để thu thập tinh hoa à? À không, là thu thập khoáng thạch tinh hoa chứ?”
Lúc này, tất cả những người có mặt trong xưởng rèn Ena đều nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ… kinh dị.
Thế nhưng tôi có một ưu điểm, ấy là biểu cảm không hiện trên mặt. Tôi lẳng lặng đi vào, buông mấy bản thiết kế trong tay xuống, bắt đầu một ngày làm việc. Quả nhiên xưởng rèn là nơi dễ khiến tôi tập trung nhất, chỉ một lúc sau, tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào việc chế tác “Kiếm kỵ sĩ thánh”.
Công nhân đã làm xong thân kiếm từ hai ngày trước. Tôi đưa nguyên liệu cho Guffy, liếc mắt nhìn thấy Ferri đang nắm chặt lấy chuôi kiếm nạm vàng trong tay, vuốt lên vuốt xuống mấy lần.
“Cứ thấy nó trơn trơn thế nào ấy, dễ tuột tay. Lão đại, cái này có cần gia công lần nữa không nhỉ?”
Tim tôi lại được một phen hoảng hốt.
“Lão đại?” Ferri vung tay, bắt đầu dùng cái chuôi kiếm chưa được lắp thân mà múa may quay cuồng, đâm vào cái gối mềm, “Dễ tuột tay lắm này”.
Tôi gật đầu lia lịa: “Ừ, được”.

Hôm sau, lúc tôi dậy thì trời đã muộn lắm rồi, vốn định về nhà luôn, rồi ngày thứ ba đi làm như bình thường. Nhưng từ lúc tôi bò xuống giường tới khi mặc quần áo vào người, Loki vẫn chỉ chống cằm, cười khanh khách nhìn tôi: “Em nỡ đi chắc?”.
Đương nhiên không nỡ. Song, một lát sau, tôi vẫn cố nói cứng: “Ngày mai em phải tới xưởng rèn”.
Tôi xoay người, mở cửa. Loki lại bế bổng tôi lên, ném xuống giường.

“Được được, gia công thêm chút nữa”, tôi kiên quyết nói.
“Lão đại, chị đã nói một lần rồi.”
“Hôm nay lão đại cứ kỳ kỳ sao ấy”, Guffy nói.
“Chị Ena, sau tai chị có cái gì kìa?”, Fulla ngó qua, trừng mắt: “Sao tím hết lên thế kia?”.
“Không biết”, tôi vội che tai lại: “Tập trung làm việc đi”.

Buổi tối ngày thứ hai, tôi quyết tâm phải về bằng được. Tôi xuống giường, cố tách người Loki ra, ôm đống quần áo với đồ dùng chạy ra tận cửa, đứng đó mặc vào, định bụng mặc xong là đạp cửa chuồn gấp. Nhưng tôi mới mặc xong áo lót và áo trên thì hắn đã xông tới.
Tôi sợ đến độ mở cửa ra ngay tắp lự, quên luôn chuyện mình còn chưa kịp mặc quần. Hắn lao tới, đè người tôi dính lên cửa, cắn tai tôi. Cửa đóng cái sầm.

Phịch!
Lúc này, một vật gì đó màu vàng kim không biết từ chỗ nào bay vọt ra, nhào lên cổ tôi, rõ ràng nó tính không được chuẩn lắm, lao tới, kéo cổ áo tôi trễ xuống. Tôi còn chưa kịp quay người lại, Fulla đã sợ hãi rên lên: “Cổ chị…”.
Tôi lập tức kéo cổ áo lên, liều mạng nháy mắt với cô nàng. Cô nàng như hiểu ra gì đó, chậm rãi gật đầu, sau đó lon ton tới chỗ Guffy. Tôi trừng mắt liếc Lolo một cái sắc lẹm, bóp cổ thằng ranh đó, dùng sức mà lay mà lắc. Bốn cái cánh bé xíu của cu cậu rất có quy luật mà phe lên phẩy xuống.
“Cô đừng có mà gí sát vào người tôi như thế, tôi sắp bị bếp lò hun cháy rồi đây này”, Guffy đẩy Fulla ra, “Trời ơi, muốn tắm một cái quá”.

Sau đó, đừng nói là về nhà, ngay cả sức để bò lên giường tôi còn chả có, cả người rũ rượi ngồi phịch xuống cạnh cửa. Loki cúi xuống bế tôi dậy, ném lên giường, lại lao tới hôn tôi một trận đất trời điên đảo, sau đó thì đi tắm.
Sáng sớm ngày thứ ba tỉnh lại, tôi phát hiện hắn còn đang ngủ, bèn lén lút vào nhà tắm, định bụng tắm xong là chuồn.
Ai ngờ tôi mới tắm được một nửa thì cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Tôi co rúm thành một cục, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Loki chẳng thèm nói một câu, trực tiếp bước vào bồn tắm. Nghĩ lại, chắc lúc đó tôi chà xát nhiều quá tới độ trở nên ngốc nghếch mất rồi, thế nên tắm được một nửa, tôi nhận thấy thứ gì đó đang có xu hướng biến hóa, thế là tôi lại ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện.

“Lão đại, lão đại”, có ai đó đang lay vai tôi.
Tôi dụi mắt, mơ màng ngẩng đầu lên, Guffy sờ tay lên trán tôi: “Chị có khỏe không? Đã năm giờ rồi”.
“A, được… đi về thôi.” Tôi lắc lắc đầu, muốn đứng lên, nhưng không biết vì sao, cả cột sống lẫn phần eo đều đau dữ dội, còn đau hơn hồi sáng nữa.
Sau khi tất cả mọi người đều đã về hết, tôi vẫn còn nằm dài ra bàn.
“Ena.”
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, tôi lập tức chấn chỉnh tinh thần bật dậy ngay lập tức, chậm rãi quay đầu lại.
“Làm sao vậy? Em mệt thế ư?”, Loki ngồi xuống cạnh, ôm lấy thắt lưng tôi, đột nhiên trong mắt hắn ánh lên chút áy này: “Còn đau không?”.
“Không đau lắm. Nhưng toàn thân chỗ nào cũng thấy khó chịu.”
“Xin lỗi, là lỗi của anh… Anh hơi mất kiểm soát”, Loki ôm chặt lấy tôi: “Sau này anh sẽ chú ý hơn”.
Rồi hắn ôm lấy Lolo, đỡ tôi đi ra ngoài, cưỡi lên lưng kim dực long. Con rồng mới bay lên một lúc, tôi đã ngủ thiếp đi. Tới khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã ở trong nhà hắn rồi.
“Em muốn về nhà. Em không muốn ở đây”, tôi đứng lên.
“Ena, mấy ngày tới em đừng ra ngoài, về phía xưởng rèn, anh sẽ sai người trông nom cẩn thận.”
“Vì sao?”
“Shujin sắp tới rồi, không an toàn.” Loki im lặng trong thoáng chốc. “Trước hết em cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Nói xong, hắn ra ngoài, đóng cửa lại.
“Anh nói thế là có ý gì?” Tôi nhào ra cửa, nhưng cửa đã bị khóa, tôi cố sức gõ liên hồi: “Loki? Loki? Xảy ra chuyện gì thế?”.
“… Chờ hắn đi rồi anh sẽ thả em ra.” Hắn nói xong câu đó, tiếng bước chân dần đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.