Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 13: Lễ vật đính hôn của Loki




“Khụ khụ... Tôi thực sự không biết... Khụ...”, người kia bị thương rất nặng, ho khan vài tiếng: “Hơn hai mươi năm trước con bé đã đi khỏi đây rồi, trước khi đi nó chỉ nói là sẽ tới Helheim. Tới giờ vẫn chưa thấy trở về, khụ khụ...”.
Tôi nhận ra giọng nói này. Là ông trưởng thôn già, người vẫn chăm sóc tôi từ nhỏ tới lớn.
Trong hậu viện của trang trại, mấy con thú cưỡi đang bay qua bay lại: một con cốt phượng[1], ba con cốt báo[2], và một con băng long[3] đuôi dài.
[1] Bộ xương phượng hoàng.
[2] Bộ xương báo.
[3] Rồng băng.
Hồi nhỏ, tôi từng nhìn thấy một con cốt phượng, chính là bộ xương phượng hoàng được nuôi bởi gã Thần tộc Aesir đã giết chị tôi. Những con thú cưỡi này, chỉ dành riêng cho mục sư và các học giả. Còn cốt báo, chúng có hai hốc mắt đen như mực, móng vuốt và răng nanh trắng ởn, năng lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Con băng long đuôi dài thì cả người phủ một màu lam lành lạnh, chân sau cực phát triển, sở trường là trèo đèo lội suối, chịu lạnh tốt, nhưng vô cùng sợ nóng. Ở những vùng đất băng giá quanh năm, chúng có thể đóng vai tắc kè hoa cực kỳ hoàn hảo, hòa làm một với băng tuyết xung quanh, khiến kẻ thù không thể phát hiện. Nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ trước khi tới Vanaheim, bọn chúng đã đi xuyên qua Helheim...
Quả nhiên, lúc này, trong đám người có một tên nói: “Hắn đang nói dối, giết hắn đi”.
Là Thor.
Gã to con kia đã bắt đầu giơ cao cây búa, tôi thở dốc vì quá kinh ngạc, lập tức rút cây búa nhỏ giắt bên hông ra, ném về phía bọn chúng. Cây búa lớn tuột ra khỏi tay kẻ ấy, khi cây búa nhỏ của tôi đập trúng bức tường vang lên từng tiếng nổ chát chúa, cả trang trại bỗng sụp đổ trong nháy mắt. Tôi lao tới, túm lấy tay trưởng thôn, liều mạng chạy ra ngoài.
“Ai?” Giọng nói của Thor vang lên sau lưng chúng tôi, gã giơ búa ban nãy cũng đuổi theo: “Mau, mau tóm lấy chúng!”.
“Ena...” Trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Sao cháu lại ở đây?”.
“Bác đừng nói nữa, chạy mau.” Tôi ném tiếp một viên đạn ma pháp về phía sau, ngay sau đó, tiếng đá lở ầm ầm vang lên.
Chúng tôi tiếp tục chạy ra khỏi làng, nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Quả tim trong lồng ngực tôi như thể đã vọt lên cuống họng. Cứ tiếp tục thế này, tôi có thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra... Sẽ có một luồng ma pháp túm chặt tôi từ phía sau, tôi sẽ chẳng thể nào nhúc nhích được, tôi hoặc trưởng thôn, một trong hai sẽ bị kiếm xuyên qua thân thể.
“Những người này tới tìm cháu, bác đừng đi ra.”
Đẩy trưởng thôn vào giữa một đống rơm, tôi xoay người lại, đối mặt với đám Thần tộc đang lao tới.
Con mắt của hắn lóe ra ánh mắt màu xanh lá, thân hình hắn cao lớn, dù mặc quần áo, nhưng từng khối cơ bắp rắn chắc vẫn cuồn cuộn lộ rõ.
Đây là một gã chiến binh chết chóc.
Chỉ cần hắn không tới gần, tôi sẽ không sao. Tôi vừa lui ra sau, vừa rút một ống nghiệm chứa dung dịch màu vàng ra khỏi tay nải, ném vào dưới chân gã chiến binh kia. Ống nghiệm nổ tung, hai chân hắn lập tức không nhúc nhích được nữa, giống như đã sa chân vào đầm lầy. Giãy dụa thêm một lúc, hắn gần như ngã lăn ra đất.
“Tao phải giết mày, giết mày...” Hắn vung hai tay, gào lên dữ tợn.
Thanh âm của hắn vang dội, khiến tôi thấy lạnh người. Tôi tiếp tục sờ soạng trong tay nải, căng thẳng tới độ chọc cả tay ra ngoài. Thế nhưng không sao, dung dịch “trói chặt” do Shia pha chế, ít nhất có thể duy trì được một phút đồng hồ. Tôi lại lấy một cây cung ngắn và mũi tên sấm sét ra, gài mũi tên lên cây cung, nhắm mắt lại, cố sức kéo, một chùm ánh sáng màu lam lao vun vút về phía hắn...
Tiếng thét của gã chiến binh chết chóc vang lên thê thảm.
Một lúc lâu sau, tôi mới dám mở mắt ra.
Gã chiến binh chết chóc nằm sóng soài trên mặt đất, máu tươi loang lổ. Tôi lập tức quay người nhìn trưởng thôn còn đang núp giữa đống rơm, nhưng tôi chưa kịp nói gì, ba gã chiến binh khác cầm theo búa lớn đã xông tới.
Lần này tôi bình tĩnh hơn nhiều, nhanh chóng rút ra ba ống dung dịch “trói chặt”, ném về phía chúng, sau đó gài ba mũi tên lên cung, bắn.
Ba gã đó đồng loạt ngã lăn ra đất.
Nhất thời, tôi kích động đến độ không nói được câu nào. Kỳ thực, tôi đã không còn giống trước đây, thấy Thần tộc Aesir là chỉ biết cắm đầu chạy trốn; kỳ thực, tôi đã mạnh hơn bọn chúng rất nhiều. Tôi cũng không phải là người có thể để yên cho người ta bắt nạt mãi được.
Chỉ là, phía sau không biết còn có bao nhiêu gã đang mai phục. Tôi ngồi thụp xuống, kéo tay trưởng thôn, chuẩn bị tiếp tục chạy.
Thế nhưng, khi chúng tôi vừa mới đứng lên, gã chiến binh chết chóc tôi mới hạ ban nãy đã chống tay, từ từ đứng dậy. Dưới chân hắn có một quầng sáng màu lam lạnh như băng đang xoay tròn lên phía trên. Mũi tên vốn phải cắm vào ngực hắn, nay đã bị những khối thịt đang liền lại với tốc độ chóng mặt đẩy ra ngoài.
Hăn vẫn đang bị trói.
Nhưng, không những thời gian sắp hết, ba gã chiến binh chết chóc sau lưng cũng lục tục đứng lên.
“Trên người một thần kim tượng có thể có bao nhiêu dung dịch luyện kim nhỉ?”, lúc này, một bóng đen bước tới gần, “Ta rất hiếu kỳ, tiểu thư Ena, phải chăng cô vốn là một luyện kim thuật sư, có thể vừa điều chế dung dịch, vừa giết địch như thường?”.
Thor khoanh tay trước ngực, chữ thập ngược trên cánh tay hắn nổi bật hẳn lên. Hắn cầm một quyển Thánh điển bóng tối, tấm áo choàng dài màu đen tung bay trong gió. Đứng giữa mấy gã lực lưỡng kia, hắn trông nhỏ gầy nhất. Còn tôi, tôi không có đường nào để lui.
Dung dịch tôi mang theo còn rất ít, không thể bì được với nguồn ma lực vô cùng vô tận của hắn.
“Lên hết cho ta! Bắt sống nàng!”, Thor lạnh lùng nói.
“Ngươi không muốn ở chung với Sif nữa sao?”
“Đứng lại.”
Mấy gã chiến binh chết chóc dừng bước.
Song, gương mặt lạnh lùng của Thor không có một tia dao động. Hắn kiên quyết mở quyển Thánh điển bóng tối ra, giơ cao tay, quay mặt về phía mấy gã chiến binh giết chóc, niệm thần chú. Một đôi cánh màu đen ảo ảnh xuất hiện trên cao, lông chim lác đác rơi trên người mấy gã chiến binh. Rất nhanh, lại có thêm bóng của một tấm khiên màu tro nhạt bao trùm lên người chúng, rồi biến mất trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, trên người bọn chúng lại xuất hiện một quầng sáng màu bạc. Tiếp theo, trên cánh tay của những gã chiến binh giết chóc hiện lên những hình vẽ đan xen giữa hai màu vàng và đen... Những ma pháp bảo hộ liên tục gia tăng khiến tôi vừa kinh hãi vừa tuyệt vọng.
Cuối cùng, một ngọn lửa hừng hực hình bán cầu giáng xuống từ trời cao, nhắm thẳng vào mấy gã chiến binh giết chóc.
Bọn chúng gục ngã hoàn toàn.
“Ta nói này Thor, cái tính lằng nhằng như đàn bà ấy của ngươi bao giờ mới sửa được?”, giọng nói của Loki vọng xuống từ phía bầu trời.
Tôi, trưởng thôn và Thor, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy Loki đang cưỡi kim dực long khổng lồ bay trên không trung. Đôi mắt hẹp dài của Thor híp lại thành một dải nhỏ: “Ngươi còn chưa chết?”, nói xong, nhoáng một cái, thân thể hắn đã xuất hiện giữa không trung.
“Không tận mắt nhìn thấy các ngươi chết, ta sao có thể an lòng mà nhắm mắt được?” Hai tay Loki nâng quả cầu lửa, luồng khí từ bên dưới cuồn cuộn bốc lên, vạt áo của hắn tung bay trong gió: “Cố ý dụ Ena tới đây, vì sợ ta sao?”.
“Ngươi đừng hoang tưởng”, Thor cười nhạt, “Ngươi dùng cầu lửa giết chết được mấy gã tiểu tốt mà đã thấy mình giỏi lắm rồi à?”.
“Biết nhiều ma pháp là lợi hại? Chẳng cái nào giết được người.”
“Đúng là không thể giết người, có điều, ngươi cũng chẳng giết được ta.”
“Thế sao?” Nói xong, trong chớp mắt, Loki tung khối cầu lửa trong tay về phía trước, thân thể Thor ngay lập tức vọt đến ngay trước mặt Loki, nhưng vai hắn đã bị ngọn lửa làm bị thương. Hắn định tấn công Loki ở cự ly gần, nhưng Loki đột ngột dang tay, ngọn lửa lấy hắn làm tâm, nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Thor bị đánh văng ra hơn mười mét.
Trong chớp mắt đó, con mắt của Loki hóa thành màu đỏ, quần áo và mái tóc cũng như biến thành ngọn lửa rừng rực cháy, phần phật chuyển động không theo một quy luật nào cả.
Thor ôm ngực, ho khan mấy tiếng, sau đó cố giơ quyển Thánh điển bóng tối lên, lẩm bẩm mấy câu thần chú, vết thương đã hồi phục chút ít. Thor lại niệm thần chú thêm một lần nữa, nhưng chưa chờ vết thương hoàn toàn biến mất, hai đường ánh sáng đỏ rực đã xoay tròn, lao thẳng tới và đập trúng ngực hắn.
“Ai nói trong tình huống một đấu một thì không thể giết được thần quan Bóng tối?”, Loki ôm lấy cần cổ của “Đàn ông nhiệt huyết”, nhìn Thor với ánh mắt ngây thơ như đứa trẻ: “Ngươi có thể sống tới tận bây giờ, chỉ vì lũ từng đấu với ngươi đều là rác rưởi mà thôi”. Tay trái và tay phải của Loki lần lượt tạo ra hai quả cầu lửa, ném về phía Thor. Thor thậm chí không còn thời gian để thở, chỉ có thể liên tục chữa trị vết thương cho chính bản thân mình.
Nhìn những quả cầu lửa liên tiếp lao về phía Thor, mặc dù đó là Thần tộc Aesir, tôi vẫn có chút không đành lòng. Khi Loki vẫn còn là Lando, ngài đã là ma đạo sư vang danh chín thế giới. Hôm nay Loki thức tỉnh, trở thành Hỏa thần, quyết đấu với Thor mà cứ như đứa bé đang đùa nghịch với mấy bình rượu. Đến giờ Thor còn chưa chết, cũng coi như là kỳ tích.
“Hôm nay gặp phải ngươi coi như ta xui xẻo”, Thor thở hổn hển: “Loki, chờ Odin thức tỉnh... Khụ khụ, ta xem ngươi còn đắc ý được đến khi nào”.
Trong nháy mắt, Thor di chuyển ra xa mười mét, chuẩn bị rút lui. Ai ngờ, ngọn lửa cứ như biết trước nơi hắn sẽ tới, lập tức bùng lên từ dưới lòng bàn chân hắn. Thor liền lùi về phía sau một bước, nhưng phía sau hắn lại bùng lên một ngọn lửa dữ dội hơn. Bên trái, bên phải, lửa đỏ dần dần phong tỏa mọi lối đi.
“Odin ấy hả?” Lúc này Loki đã rơi vào cơn thịnh nộ, hai mắt dường như đã biến thành hai ngọn lửa, trông đáng sợ vô cùng. “Nếu như hắn sống lại... Ha ha, ta sẽ khiến hắn chết đi lần nữa.” Lúc này, hai bàn tay Loki đan trước ngực, bắt đầu lẩm nhẩm một câu thần chú rất dài.
Xong rồi, Loki thực sự muốn giết Thor.
“Loki!” Tôi đứng dưới hét gọi, nhưng hắn xem như gió thoảng bên tai.
Dưới chân Loki đã bắt đầu lóe lên ánh sáng của ma pháp trận. Tôi lập tức bay lên cao, chắn phía trước Loki: “Không được giết hắn! Loki! Loki!... Nếu anh giết hắn, thì làm sao biết ai sai hắn tới đây?”.
Ánh lửa đỏ trong mắt Loki dần biến mất, trở lại màu đỏ tía: “... Ừ, đúng”. Nói xong, hắn ôm tôi, để tôi ngồi phía trước: “Thor, ai sai ngươi tới?”.
“Giết ta đi.”
“Ngươi không chịu nói?” Loki búng tay, bức tường lửa vây quanh Thor thu hẹp lại, Thor kêu lên đau đớn, lại bắt đầu chữa vết thương. Loki hỏi: “Vẫn không nói?”.
Thor im lặng.
Loki lại thu hẹp phạm vi bức tường lửa. Ai ngờ, kẻ có khuôn mặt nhã nhặn như Thor lại là một gã rất quật cường, hắn cắn chặt môi, không kêu rên dù chỉ một tiếng.
“Thor, chắc ngươi không biết. Gần đây ta với Sif đang bàn chuyện kết hôn”, tôi cao giọng nói.
“Cái gì?”, vẻ mặt Thor cực kỳ kinh ngạc.
“Nếu ngươi không nói, khi về ta sẽ khích lệ nàng sớm lập gia đình. Nàng vốn rất nghe lời ta.”
“Là Shujin.”
“... Shujin? Vì sao?”
“Không biết. Ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi”, Thor chần chừ một lúc, “Bởi vì sau khi trở về ta có nói với ngài, ở Vanaheim ta đã gặp...”.
“Thor, ngươi có thể cút đi rồi”, Loki cắt ngang lời hắn, dỡ bỏ bức tường lửa xung quanh: “Ta cho ngươi ba giây suy nghĩ. Một là tiếp tục nói kế hoạch của Shujin ra rồi chết cháy, hai là lập tức biến về Asgard. Một, hai”.
Thor biến mất.
“Loki!”, tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Sao anh lại để cho hắn chạy? Hắn đang định nói cho chúng ta kế hoạch của Shujin”.
“Hắn chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi, nếu chờ thêm chút nữa, không chừng một đám tộc Aesir sẽ xông tới. Không ngờ bọn chúng rút quân đi rồi lại trở về, chúng ta phải đi nhanh thôi.” Nói xong, Loki điều khiển kim dực long xoay đầu lại, bay về hướng Vanaheim.
“Vừa rồi anh nói dối.” Tôi ngẩng đầu, nhìn Loki chằm chằm: “Anh có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt để tàn sát tộc Aesir thế á? Hãy nói thật cho tôi biết”.
Loki im lặng trong chốc lát: “Chuyện chiến tranh, em biết càng ít càng tốt. Vừa nãy nếu không phải Shia nói cho ta biết em về đây thì em đã bị hắn bắt đi rồi”.
“Nói thế... Vì chuyện này nên mấy ngày nay anh mới kè kè theo tôi hả?”
“Đúng rồi, em cũng biết chuyện Shia chính là Sif?”
“Đừng có nói lảng sang chuyện khác”, tôi tin ánh mắt mình lúc này còn sắc hơn dao: “Không phải anh đang xấu hổ đấy chứ?”.
“Ta xấu hổ? Có thể sao?”
“Mặt đỏ hết lên rồi.”
“Đó là vì ta mới dùng Hỏa ma pháp.”
“Đừng có xấu hổ, quan tâm người khác là một đức tính rất tốt đẹp.”
“Ta không xấu hổ. Này, em đừng bỏ ngoài tai lời người khác nói thế chứ??”
“Tôi không bỏ ngoài tai lời anh nói, anh cũng không cần cất công giải thích cho tôi làm gì”, tôi khẽ mỉm cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Từ từ, anh mới nói cái gì? Shia là Sif thật á?”.
Loki nhìn tôi, câm nín hoàn toàn.
Khả năng Shia là Sif cao đến hơn chín mươi phần trăm.
Loki nói, chủ thần và những Thần tộc bình thường mang đến cho người ta cảm giác rất khác nhau, hơn nữa, những chủ thần thần sống lại với vẻ ngoài không thay đổi mấy, trừ phi tuổi còn quá nhỏ hay đã quá già thì đều có sự thay đổi mà bất cứ sinh vật bình thường nào cũng có (những chủ thần thời viễn cổ được ăn trái táo thanh xuân của Idun, thế nên mới không già đi). Mà Shia, bất luận là vẻ ngoài, tính cách hay cảm giác của người khác về cô ấy đều không khác mấy so với Sif trước đây, vậy nên, về cơ bản có thể khẳng định là cùng một người. Thế nhưng, Loki dặn đi dặn lại tôi là không được nói chuyện này cho Shia, nếu không, rất có khả năng cô nàng sẽ vì đức lang quân đang ở bên tộc Aesir mà tạo phản.
Sau khi nghe hắn nói thế, tôi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hỏi: “Anh có cảm giác thế với tôi không? Tôi trông có giống chủ thần nào không?”. Loki nói: “Có”. Tôi trong lòng có chút lâng lâng, hỏi: “Là ai thế?”. Hắn nói: “Trông em rất giống Ymir[4]” Tôi lại hỏi: “Ymir là ai?”. Hắn nói: “Là gã đồ tể chuyên phụ giúp Bragi với cô vợ Idun của hắn giết lợn”.
[4] Trong thần thoại Bắc u, Ymir là người đầu tiên của tộc Khổng lồ băng. Thuở ban sơ, trời đất chưa phân, thế giới vẫn là một không gian hỗn độn, chỉ có khe nứt Ginnugagap chia tách vùng đất băng giá Nifheim và vùng đất lửa Muspelheim, chính sự giao thoa giữa khí nóng và khí lạnh đã tạo ra Ymir.
Thế là từ lúc đó cho tới khi về nhà, tôi chẳng thèm để ý tới Loki nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được một bọc hàng. Trong bọc hàng đó có một cái hộp to và một cái hộp nhỏ.
Hộp to rất nặng, tôi mở ra nhìn thử thì thấy một quả cầu vàng tròn xoe, to cỡ quả bóng rổ. Quả cầu này được chế tác vô cùng tinh xảo: Không những bề mặt cực kỳ trơn nhẵn, bóng loáng, mà ngay cả một vết nứt cũng tìm không thấy. Tôi ôm lấy quả cầu, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, nhìn hơn hai chục phút vẫn không luận ra được nó là cái gì, chỉ biết một điều, nó lành lạnh, khi trời nóng nếu ôm trước ngực, chắc chắn khỏi cần quạt làm gì.
Bên trong hộp nhỏ có một chiếc nhẫn đính hồng ngọc. Dựa vào kinh nghiệm làm thợ rèn gần ba mươi năm của tôi, tôi có thể đoán, giá của cái nhẫn này, rẻ cũng phải tới tám con số.
Sau khi khẳng định chắc chắn là người đưa thư chuyển lộn đồ, tôi định bụng buổi chiều sẽ đem đồ đi trả, ai ngờ, trưa hôm đó Loki đã lù lù vác xác tới, ngồi xuống cạnh tôi, bắt đầu nói chuyện linh tinh dông dài.
Cái gã Loki này, tuy tính cách rất đáng khinh bỉ, nhưng sau một thời gian dài quan sát, tôi phát hiện ra một chuyện, hắn không phải kẻ nói nhiều, thậm chí có thể tìm ra vẫn đề ngay cả khi giao lưu với người ta. Dưới con mắt của hắn, trừ phi là chuyện gì trọng đại, nếu không, phương pháp giao lưu với con trai là quyết đấu, phương pháp nói chuyện với con gái là lên giường. Dường như đó đều là những chuyện bất di bất dịch của hắn.
Chuyện kinh điển nhất chính là, năng lực làm việc của Loki rất tuyệt vời, nhưng khả năng tự lo cho bản thân thì thấp đến thê thảm. Nghe một cô hầu gái của hắn nói lại, đôi khi hắn nhốt mình trong phòng nghiên cứu bố cục và đội hình đánh trận trên chiến trường, bận rộn tới tận khuya, nếu không ai nhắc hắn ăn thì hắn sẽ không ăn, cứ bù đầu bù cổ đến lúc đói lả thì thôi. Lúc đói, hắn chẳng thèm hé răng nói với ai một tiếng nào. Thỉnh thoảng có người nhắc, hắn cũng chẳng thèm ăn, đến lúc làm xong hết việc rồi lại bắt đầu phàn nàn tại sao đám người hầu dám để hắn đói.
Nói chung, tính tình của hắn khiến người ta rất đau đầu, có điều, đám hầu gái lại thấy chịu đựng hắn là chuyện ngọt ngào hơn ăn mật.
Vậy mà sáng sớm hôm nay, khi tôi đang bình yên ngồi ăn bữa sáng, hắn đột ngột xuất hiện, hỏi tôi mấy câu chẳng hiểu ra làm sao, ví như hôm nay đi học thấy thế nào, có chỗ nào không hiểu không, ăn cơm có thấy ngon không, vân vân và vân vân.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Anh có chuyện gì thì cứ nói”.
Loki ngẩn người một lúc, nói: “Em... Nhận được quà chưa?”.
“Quà đấy là anh gửi?”
“Ngoài bao hàng có viết tên ta, em không thấy à?”
“Có thấy, nhưng tưởng anh gửi nhầm địa chỉ.”
“Không nhầm, ta gửi cho em”, Loki đứng lên: “Ta đi trước, gặp sau nhé”.
Tôi còn chưa kịp hỏi hắn quả cầu kia là cái gì, tại sao hắn gửi đống đồ này cho tôi, thì hắn đã đi mất hút.
Đúng lúc phải tham dự một tiết học Lý luận, tôi mang theo vẻ mặt in hằn dấu hỏi to đùng tới cung điện Học giả. Toàn bộ những người ngồi trong cung điện đều dùng ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn tôi. Tôi cũng lấy ánh mắt y chang thế để nhìn lại. Mãi tới khi tôi ngồi xuống, Fulla mới lao tới bóp cổ tôi. Không sai, chính là bóp, lại còn hét lên đầy kích động: “Chị Ena, chị sắp đính hôn với Loki điện hạ rồi! Trời ơi, vị hôn thê của Hỏa thần!!”.
“Lão đại, sao đánh nhanh diệt gọn quá vậy, chẳng thèm nói cho chúng em một tiếng, chị đúng là hấp tấp quá.”
“Ena, cậu tiêu rồi, đêm trước còn nói với chị đây là không chịu nổi tính tình của Loki, thế mà đã dám âm thầm lén lút ước hẹn cả đời với người ta rồi...”
Tôi trừng mắt nhìn bọn họ: “Mấy người nói lung tung gì đó, ai đính hôn, tôi chỉ nhận được...”.
“Đừng cố biện hộ nữa chị Ena ơi, chị đang làm tổn thương trái tim yếu đuối của chúng em đấy”, Fulla rút tờ báo ra, chỉ vào tiêu đề, nói: “Sự thật rành rành ra thế, chị mà còn giấu nữa thì em chỉ có thể nói, em quá thất vọng về chị!”.
Một nữ chiêm bốc sư chạy lại gần, nhỏ giọng nói: “Ena, có phải điện hạ Loki rất lãng mạn, rất giỏi nói mấy lời ngon ngọt hay không?”.
Tôi nhìn tiêu đề bài báo: Hỏa thần Loki và thần kim tượng nổi tiếng Ena đính hôn. Phản ứng đầu tiên của tôi là: Mình trở thành thần kim tượng nổi tiếng từ lúc nào vậy kìa?
Tôi lắc đầu, ngồi dịch lên phía trước một chút: “Nghe giảng đi, tin đồn thất thiệt ấy mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.