Lời Cầu Hôn Mùa Đông (Devil In Winter)

Chương 11:




Bất kỳ cảm tình nào Evie có với chồng nàng nhanh chóng biến mất vào sáng hôm sau khi Sebastian rời khỏi câu lạc bộ chỉ trước buổi trưa một chút. Bề ngoài là vì một cuộc thương lượng tại nhà của Madame Bradshaw. Anh đã thu xếp hoàn tất để lễ tang của Jenner được tổ chức vào ngày hôm sau, và giờ đang chuyển sự chú ý lại vào công việc liên quan đến câu lạc bộ. Sòng bạc Jenner's sẽ bị đóng cửa trong hai tuần, trong khoảng thời gian đó sẽ có một cuộc xâm nhập toàn bộ của những người thợ mộc, thợ nề, họa sĩ, tất cả đều được thuê để tân trang lại tòa nhà.
Sebastian cũng đã bắt đầu thực hiện những thay đổi đáng kể trong những điều lệ của câu lạc bộ, trong đó có cả việc thăng chức cho Cam vào vị trí người điều hành. Xét đến dòng dõi ngoại lai của cậu trai trẻ, đó chắc chắn là một quyết định có thể gây ra tranh luận. Những người Gypsy được mọi người tin là một lũ ăn cắp vặt và lừa đảo. Để cho Cam chịu trách nhiệm về những khoản thu và chi với số tiền lớn, và phân xử mỗi khi tính hợp lý của một ván bài không rõ ràng, sẽ được một số người xem là giao cho một con cọp trông chừng ổ gà con. Quyền lực của vị trí này là không ai, ngay cả Sebastian, có thể chất vấn những quyết định của anh về những ván bài. Dù vậy, Cam là một người quen mặt và rất được yêu thích, và Sebastian sẵn lòng đánh cuộc rằng việc đó sẽ thuyết phục những thành viên của câu lạc bộ chấp nhận anh trong vị trí mới. Hơn nữa, không có ai trong số ba mươi người làm thuê ở câu lạc bộ lại đủ trình độ để điều hành sòng bạc.
Giờ khi những cô gái điếm đã rời đi, việc cấp bách lúc này là phải xoay sở để khi câu lạc bộ mở cửa trở lại, những thành viên sẽ có phụ nữ bầu bạn. Evie đã rất cáu kỉnh khi Cam đồng ý với Sebastian rằng một sự dàn xếp với Madame Bradshaw sẽ là một giải pháp tuyệt vời cho vấn đề này. Thế là một cách tự nhiên, Sebastian nhận lấy trách nhiệm đưa ra lời đề nghị với bà chủ nổi tiếng đó. Biết về những ham muốn sinh lý nổi tiếng của chồng mình, Evie chắc chắn chuyến viếng thăm của anh đến chỗ Madame Bradshaw còn hơn là một buổi thương lượng công việc. Sebastian đã không ngủ với bất cứ ai từ những ngày lưu trú tạm thời của họ ở Gretna Green. Hẳn là anh đã chuẩn bị và háo hức tự cho phép bản thân thỏa mãn với một phụ nữ sẵn lòng nào đó.
Evie tự nói với mình hết lần này đến lần khác rằng nàng không quan tâm. Anh có thể ngủ với mười phụ nữ...một trăm...một nghìn...và nàng cũng sẽ không quan tâm. Nếu quan tâm thì nàng sẽ là một kẻ ngu ngốc. Sebastian không có khả năng chung thủy gì hơn một con mèo đực lang thang ở các ngõ đường, quan hệ với mọi con mèo cái mà nó bắt gặp.
Bốc khói dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, Evie chải và bện tóc nàng thành một bím tóc rắc rối. Quay người khỏi gương soi nhỏ đặt trên bàn trang điểm, Evie đặt cây lược xuống. Khi ánh lấp lánh của cái nhẫn vàng nàng đang đeo phản chiếu lên mắt nàng, những lời khắc bằng tiếng Gaelic trên đó như đang trêu tức nàng. "Tình yêu ta trao người," nàng thì thầm cay đắng, và rút nó ra. Chẳng có ý nghĩa gì khi đeo một cái nhẫn cưới cho một cuộc hôn nhân hờ.
Nàng đã dợm đặt nó lên bàn trang điểm, rồi nghĩ kĩ hơn, sau đó bỏ vào trong túi nàng, lòng quyết định rằng sẽ nhờ Cam cất nó vào két của câu lạc bộ. Chỉ vừa khi nàng chuẩn bị rời phòng, một tiếng gõ cửa vang lên. Đó không thể là Sebastian được. Anh chẳng bao giờ thèm gõ cửa. Mở cửa ra, Evie bắt gặp gương mặt u ám của Joss Bullard.
Mặc dù không hẳn là Bullard bị những người làm thuê khác không ưa, rõ ràng là những người yêu mến anh ta không sánh được với Cam. Thật không may cho Bullard, bởi vì anh ta và Cam cùng độ tuổi, họ thường được so sánh với nhau. Thật không công bằng khi so sánh những người đàn ông khác với vẻ đẹp tối tăm của Cam. Sự quyến rũ kín đáo và tính hài hước khô khan của anh khiến cho anh trở thành người được những người làm thuê và khách quen của câu lạc bộ yêu thích nhất. Để khiến cho mọi chuyện càng tệ hơn, Bullard là một người đàn ông không biết hài hước là gì, không thỏa mãn với cuộc đời anh ta và ghen tị với tất cả những người mà anh ta cho là đã được hưởng nhiều hơn mình. Biết rằng anh ta thấy khó mà lễ độ với nàng, Evie đối xử với anh ta bằng phép lịch sự cẩn trọng.
Đôi mắt khắc nghiệt, thẳng thừng của Bullard nhìn chằm chằm vào nàng. "Có khách ở lối cửa sau hỏi gặp cô, thưa phu nhân."
"Một người khách?" Evie cau mày, cảm thấy dạ dày nàng trở nên trống rỗng bởi mối ngờ vực rằng dượng và bác của nàng cuối cùng đã biết được nơi nàng ở. Tin tức về cái chết của Jenner, về việc đóng cửa tạm thời của sòng bạc, và sự hiện diện của chính nàng ở đây nhất định đã nhanh chóng tới Luân Đôn. "Ai thế? Người đó x-xưng tên là gì?"
"Tôi được bảo nói với phu nhân đó là Bà Hunt, thưa phu nhân."
Annabelle. Tên của người bạn thân khiến cho trái tim Evie đập nhanh hơn với sự nhẹ nhóm và háo hức, dù nàng thấy khó hiểu được làm sao mà Annabelle lại dám đến một sòng bạc. "Đó là tin tốt," nàng thốt lên. "Làm ơn đưa bà ấy lên lầu đến phòng khách của cha tôi."
"Tôi được bảo nói rằng cô phải đi xuống cầu thang phía sau, thưa phu nhân."
"Ồ." Nhưng việc đó không thể được. Một cô gái với dòng dõi gia giáo như Annabelle không nên bị bắt đợi ở ngõ sau của câu lạc bộ như thế. Lòng đầy lo lắng, Evie băng qua ngưỡng cửa và đi nhanh ra khỏi phòng, trong đầu chỉ nghĩ về việc đi đến với Annabelle nhanh nhất có thể. Với Bullard theo sát gót nàng, nàng bước xuống cầu thang hai bậc một, nắm chặt lấy tay vịn có cân nhắc. Khi nàng đến chân cầu thang, trái tim nàng nện liên tục vì gắng sức. Mò mẫm một chút với cánh cửa nặng nề, nàng đẩy nó mở ra—và giật người ra sau vì ngạc nhiên choáng váng khi nàng thấy đó không phải là dáng người thanh tú của Annabelle Hunt, mà là hình thù to lớn vụng về của dượng Peregine.
Trí óc Evie trở nên trống rỗng. Nàng nhìn chăm chăm vào ông ta với sự sửng sốt trong một khắc của một giây, rồi lùi lại khi nỗi sợ hãi chiếm lấy nàng. Peregine luôn còn hơn cả sẵn lòng sử dụng những nắm đấm của mình để buộc nàng phải vâng lời. Không nhất thiết nàng giờ đã là Lady St. Vincent, và đã ra khỏi tầm với của ông ta một cách hợp pháp. Dượng nàng sẽ trả thù bằng bất cứ cách nào, và bắt đầu bằng một trận đòn tàn nhẫn.
Luống cuống, Evie quay người chạy trốn, nhưng ngạc nhiên khi Bullard di chuyển đến chặn đường nàng.
"Ông ấy đã trả cho tôi một khoản để đem cô xuống," Bullard lầm bầm. "Nó nhiều bằng khoản tiền tôi kiếm được trong một tháng."
"Không," nàng thở gấp, đẩy vào ngực anh ta. "Đừng—tôi sẽ đưa cho anh bất cứ thứ gì—đừng để cho ông ta đem tôi đi!"
"Jenner đã để cho cô ở với bọn họ suốt bao nhiêu năm qua," hắn cười khinh bỉ. "Ông ấy không muốn có cô ở đây. Không có ai muốn."
Khi nàng hét lên phản đối, Bullard đẩy nàng không thương tiếc về phía dượng nàng. Khuôn mặt to bự của ông ta đang vằn lên với vẻ thắng lợi điên cuồng. "Đây, tôi đã làm như ông bảo," Bullard nói cộc lốc với người đàn ông đứng sau lưng Peregine, người mà Evie nhận ra ngay trong một khắc—bác nàng, Brook. "Giờ thì xìa bạc ra."
Trông không thoải mái và hơi có chút nhục nhã bởi màn giao dịch đó, Brook đưa khoản thù lao cho anh ta.
Peregine nắm lấy Evie trong một cái siết chặt, khiến nàng trở nên bất lực như một con thỏ mắc bẫy vì bị tóm gáy. Gương mặt to lớn, góc cạnh của ông ta đỏ sần lên giận dữ. "Mày, đứa con gái ngu ngốc vô giá trị!" ông hét lên, lắc nàng dữ dội. "Nếu mày không còn một chút giá trị thì tao đã quẳng mày đi như rác. Mày nghĩ mày có thể trốn được bọn tao trong bao lâu, hả? Mày sẽ phải trả giá, tao hứa đấy!"
"Bullard, ngăn ông ta lại, xin anh," Evie hét lên, chiến đấu lại và rướn người lùi lại khi Peregine kéo lê nàng về phía cỗ xe đang chờ. "Không!"
Nhưng Bullard không hề đi đến giúp nàng, chỉ đứng nhìn từ ngưỡng cửa với đôi mắt tràn đầy căm ghét. Nàng không hiểu được nàng đã làm gì khiến anh ta khinh miệt nàng đến thế. Tại sao không có ai ở đây để giúp nàng? Tại sao không có ai đáp lại những tiếng thét của nàng? Chiến đấu sống còn, Evie bấu và giật cùi chỏ vào dượng nàng, những cố gắng vũng vẫy của nàng bị kiềm hãm bởi bộ váy nặng nề. Nàng đã bị áp đảo không đường thoát. Nổi điên vì sự chống trả của nàng, Peregine gầm lên, "phục tùng ngay, con khỉ rầy rà chết tiệt!"
Từ khóe mắt nàng, Evie thấy một cậu bé đang tiến lại từ khu trại ngựa, ngập ngừng dừng lại trước cảnh xung đột trên lối đi. Nàng hét tới chỗ cậu bé, "Gọi Cam—" Tiếng thét của nàng bị chặn lại bởi bàn tay đè nghiến của Peregine khi nó bao phủ cả miệng và mũi nàng. Nàng cắn vào lòng bàn tay đầy bụi của ông ta, và ông ta giật bàn tay lại với một tiếng hú điên tiết. "Cam!" Evie hét lên lần nữa, trước khi nàng bị buộc phải im lặng bởi một cái tát như trời giáng vào tai.
Peregine xô nàng vào Bác Brook, khuôn mặt ông ta hốc hác loáng thoáng trong tầm nhìn đang mờ đi của nàng. "Đẩy nó vào cỗ xe," Peregine ra lệnh, đưa tay vào túi áo khoác lấy ra một khăn tay để cột quanh bàn tay đang rướm máu.
Evie vũng vẫy trong gọng kìm của Brook. Khi ông ta đẩy nàng một cách thô bạo về phía cỗ xe, Evie vặn người và buông ra một cú đánh sượt qua cổ họng ông ta. Cú va chạm đó khiến cho Brook nghẹn thở và thả nàng.
Peregine giữ nàng với hai bàn tay kích cỡ bằng cái đĩa. Ông ta dộng nàng vào mặt bên cỗ xe. Đầu nàng đập vào lớp gỗ cứng được sơn bóng loáng, và những ánh sáng lóe bùng nổ trước mắt nàng, và một cơn đau xé oằn lên trong óc. Choáng váng vì cú va đập, Evie chỉ có thể quờ quạng yếu ớt khi nàng bị xô vào trong cỗ xe ngựa.
Evie ngạc nhiên khi thấy anh họ Eustace đang đợi ở bên trong, tái mét và to béo, trông như một con cá voi bé được đặt vào ghế ngồi. Anh ta khóa nàng lại bên những nếp gấp cơ thể to lớn xộc mùi ôi thiu, phô bày sức lực một cách đáng ngạc nhiên khi anh ta thả phịch cánh tay đầy thịt trên cổ họng nàng. "Bắt được cô rồi," anh ta nói, thở khó nhọc vì gắng sức. "Con đĩ rắc rối—cô đã phá vỡ lời hứa kết hôn với tôi. Nhưng cha mẹ tôi đã nói rằng tôi sẽ có được gia tài của cô, không cần biết là phải làm gì thì họ cũng sẽ lấy nó cho tôi."
"Đã kết hôn—" Evie thở khò khè, bị bóp nghẹt dưới núi thịt người dường như đang đè chặt xung quanh nàng, như thể nàng bị nuốt chửng bởi một con thủy quái.
"Hôn nhân đó sẽ không duy trì. Bọn tôi sẽ cho nó bị hủy. Cho nên, cô thấy đó, kế hoạch phá hỏng mọi thứ giành cho tôi của cô không ăn thua." Eustace nghe như một cậu bé hờn dỗi khi anh ta nói tiếp. "Cô biết điều thì đừng có làm tôi khó chịu, em họ. Cha tôi đã nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cô sau khi chúng ta kêt hôn. Cô có thích bị nhốt vào một cái tủ trong một tuần không nào?"
Evie không thể hít vào đủ không khí để đáp trả. Hai cánh tay nặng trịch của anh ta cầm tù nàng trong khối khổng lồ mềm nhão của ngực và bụng anh ta. Những giọt nước mắt đau đớn và cay đắng ngấn lên ở khóe mắt nàng khi nàng tuyệt vọng cố gỡ vòng ôm đang thít chặt quanh cổ nàng.
Qua tiếng ù ù trong tai nàng, nàng nghe những âm thanh mới vang lên từ bên ngoài, tiếng la ó và những lời nguyền rủa. Rồi đột nhiên cánh cửa xe bị mở bật ra và ai đó khom người vào trong. Evie oằn người lại để xem đó là ai. Hơi thở còn sót lại trong người nàng bật ra thành tiếng nức nở yếu ớt khi nàng nhìn thấy mái đầu vàng óng rực rỡ quen thuộc.
Đó là Sebastian như nàng chưa bao giờ thấy anh trước đây, không còn lạnh nhạt và bình tĩnh nữa, nhưng trong một cơn giận rung người. Đôi mắt anh sáng nhợt nhạt và rực lên như ánh mắt của loài bò sát khi cái nhìn đằng đằng sát khí của anh chiếu vào Eustace. Hơi thở anh ta bắt đầu xào xạo căng thẳng sau những nấc thang béo múp đưới cằm.
"Đưa cô ấy cho tao," Sebastian nói, giọng anh khản đi vì giận dữ. "Ngay bây giờ, thằng máng xối cống rãnh, nếu không tao sẽ xé họng mày."
Có vẻ như đã nhận ra rằng Sebastian đang hăm hở thực hiện lời đe dọa đó, Eustace thả Evie ra vòng ôm nghẹt thở. Nàng bò về phía Sebastian và tuyệt vọng hít vào những hớp không khí. Anh đỡ lấy nàng với một tiếng thì thầm nhỏ, vòng ôm của anh dịu dàng nhưng vững chãi. "Bình tĩnh lại nào, em yêu. Giờ em an toàn rồi." Nàng cảm nhận được những cơn run rẩy điên tiết chạy thành những đợt không ngừng khắp người anh.
Sebastian quẳng một cái nhìn chết chóc vào Eustace, người đang cố gắng thu gọn những khối thịt đồ sộ nhão như mứt của anh ta vào một góc xa của ghế ngồi. "Lần tới mà tao thấy mày," Sebastian nói khắc nghiệt, "không cần biết là trong hoàn cảnh nào, tao sẽ giết mày. Không có luật lệ nào, không có vũ khí nào, ngay cả Chúa Trời ông ta cũng không thể ngăn việc đó xảy ra. Vì vậy nếu mày quý trọng mạng sống của mình, đừng để cho đường đi của mày và tao giao nhau đi một lần nữa."
Để lại Eustace tan thành một đống lẩy bẩy sợ hãi không nói nên lời, Sebastian kéo mạnh Evie ra khỏi cỗ xe. Nàng bám riết lấy anh, vần còn đang cố gắng lấy lại hơi thở khi nàng lo lắng liếc nhìn xung quanh. Có vẻ như Cam đã được báo về vụ lộn xộn ầm ĩ, anh đang giữ không cho bác và dượng của nàng lại gần. Brook đang nằm trên nền đất, trong khi Peregine đang choáng váng lùi lại vì một cú tấn công nào đó, vẻ mặt rắn rỏi của ông ta chuyển thành màu đỏ hồng vì ngạc nhiên tức tối.
Lảo đảo khi chân nàng chạm đất, Evie xoay mặt vào vai chồng nàng. Sebastian đang bốc khói theo nghĩa đen, không khí lạnh lẽo làm dịu đi làn da ửng đỏ của anh và biến hơi thở của anh thành những luông hơi trắng. Anh xem xét nàng nhanh nhưng kỹ lưỡng, hai bàn tay anh nhẹ nhàng trượt khắp người nàng, ánh mắt anh tìm kiếm trên gương mặt tái nhợt. Giọng anh dịu dàng không thể tin được. "Em có bị đau không, Evie? Nhìn lên anh đây, em yêu. Phải rồi...bọn họ có gây cho em thương tích gì không?"
"Kh-không." Evie chăm chú nhìn anh một cách choáng váng. "Dượng Peregine," nàng thì thầm, "ông ta rất m-mạnh—"
"Anh sẽ xử lý ông ta," anh trấn an nàng, và gọi Cam tới, "Rohan! Đến đưa cô ấy về."
Chàng trai trẻ vâng lời ngay lập tức, đến chỗ Evie bằng những bước sải dài nhanh chóng. Anh nói với nàng một vài lời bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm, giọng anh xoa dịu những dây thần kinh căng thẳng của nàng.
Nàng ngập ngừng trước khi đi đến chỗ anh, ném một cái nhìn lo lắng về phía Sebastian.
"Không sao đâu," anh nói mà không nhìn vào nàng, ánh mắt lạnh của anh khóa chặt vào hình dáng lực lưỡng của Peregine. "Đi đi."
Cắn môi, Evie nắm lấy cánh tay Cam và để cho anh kéo nàng sang một bên.
"Bác thật tử tế khi đến thăm, Bác à," giọng của Sebastian châm chích như roi quất. "Đến để chúc mừng cho hai cháu, phải không nào?"
"Tao đến để đưa cháu gái về," Peregine hầm hè. "Nó được hứa gả cho con trai tao. Hôn nhân bất hợp pháp của mày sẽ không trụ được lâu!"
"Cô ấy là của tôi," Sebastian nạt lại. "Chắc ông không quá đần đến mức nghĩ tôi sẽ đơn giản để cô ấy đi mà không có một lời phản đối nào chứ."
"Tao sẽ làm cho hôn nhân này bị hủy," Peregine đoan chắc với anh.
"Việc đó chỉ có thể thực hiện được nếu chúng tôi chưa trải qua đêm tân hôn. Và tôi đảm bảo với ông, đã xong rồi."
"Bọn tao có một bác sĩ đã hứa sẽ chứng nhận màng trinh của nó vẫn còn nguyên."
"Chết tiệt nó," Sebastian nói với sự dễ chịu ớn lạnh. "Ông có biết kiểu ảnh hưởng nào điều đó có thể gây cho tôi không? Tôi đã cật lực xây dựng danh tiếng của mình—tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi để cho bất cứ lời ám chỉ bị bất lực nào làm hư hại nó." Anh nhún vai cởi áo khoác ngoài và quẳng nó cho Cam, cậu trai trẻ bắt lấy nó trong một nắm tay. Ánh mắt chết người của Sebastian không rời khỏi khuôn mặt đỏ như lửa của Peregine. "Ông có nghĩ là giờ tôi có thể đã làm cô ấy có thai rồi không?"
"Nếu như thế, chuyện đó sẽ được sửa chữa."
Không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa câu nói của bác nàng, Evie lùi lại vào vòng ôm che chở của Cam. Hai cánh tay anh thắt chặt lại, ngay cả khi anh nhìn vào Peregine với một ánh chớp căm ghét hiếm hoi trong đôi mắt nhuốm ánh vàng. "Đừng lo, bé con," anh thì thầm với Evie.
Mặt Sebastian đỏ hơn khi nghe những lời của Peregine, đôi mắt anh lấp lánh như những mảnh gương vỡ. "hay thật," anh nói. "Chính tôi sẽ giết cô ấy trước khi tôi để cho ông có được cô ấy."
Dường như đã đánh mất mọi dấu vết kiếm chế, Peregine phóng tới chỗ anh với một tiếng gầm. "Tao sẽ bước qua xác mày nếu cần thiết, thằng chó đẻ chải chuốt!"
Evie hít vào đột ngột khi Sebastian bước tránh người đàn ông đang vồ tới và chờ cho ông ta quay lại. "Ngốc thật," nàng nghe Cam lẩm nhẩm. "Ngài ấy nên ngáng chân lão mới phải." Anh rơi vào im lặng khi Sebastian vừa chặn được đường đi một nắm đấm chắc nịch của Peregine, rồi quẳng một cú đáp trả mau lẹ thẳng vào hàm ông ta. Mặc dù cú đánh rất mạnh, nó dường như không có tác dụng gì nhiều lên người dượng to lớn của Evie. Kinh hãi, Evie nhìn cả hai người họ tung hàng loạt những cú móc ngoặt và thoi liên tiếp vào nhau. Dù Sebastian linh lợi hơn rất nhiều, Peregine vẫn tung được một vài cú đánh mạnh choáng váng, khiến cho Sebastian phải lùi lại.
Những người làm thuê bắt đầu ào ra khỏi câu lạc bộ, hò hét cỗ vũ cho Sebastian, trong khi những khách qua đường vội vàng đi tới chỗ phát ra tiếng ồn. Một vòng tròn lớn hình thành quanh hai người đang ẩu đả, không khí tràn ngập tiếng huýt và tiếng reo hò.
Evie bám chặt vào cánh tay quanh người nàng. "Cam, anh làm gì đi," nàng van xin.
"Anh không thể."
"Anh biết cánh đánh nhau mà. Cha em đã thường nói—"
"Không." Cam nói cứng rắn. "Đây là trận chiến của ngài ấy. Nếu giờ anh nhảy vào thì mọi người sẽ nghĩ ngài ấy không thể tự mình xử lý dượng em."
"Nhưng anh ấy không thể!" Evie rúm lại khi Sebastian loạng choạng lùi lại sau một đòn liên hoàn thô bạo của Peregine.
"Em đang đánh giá thấp ngài ấy đấy," Cam nói, quan sát khi Sebastian di chuyển tới trước một lần nữa. "Ngài ấy—đó, một cú thúc. Cú móc phải tuyệt đẹp. Tư thế chân cũng rất chuẩn. Những người đàn ông với kích thước như ngài ấy thường không thể di chuyển nhanh như thế được. Giờ nếu ngài ấy chỉ cần—chết tiệt, lỡ mất cơ hội rồi—" Anh đột ngột reo hò tán thưởng khi Sebastian đánh ngã Peregine với một cú đấm vào mạn trái quai hàm. "Cú đánh mạnh mẽ thế chứ!" anh thốt lên. "Ngài ấy có được sức mạnh và độ chính xác...chỉ cần thêm một vài chỉ dẫn bài bản nữa thôi."
Rúc người thành một mớ lộn xộn rên rỉ trên mặt đất, Peregine dường như hoàn toàn không hay biết đến người đàn ông với gương mặt gay gắt đang đứng trên đầu ông ta.
Nhận ra cuộc chiến đã kết thúc, những người làm thuê của sòng bạc đánh bạo đi tới trước với những tiếng la ó tán thưởng và vỗ vào lưng Sebastian, cam đoan với anh rằng anh hoàn toàn không phải kẻ yếu ớt mà họ đã nghĩ. Sebastian nhận lấy lời khen tối nghĩa đó với một vẻ mặt mỉa mai, và thô lỗ sắp xếp cho đối thủ đã kiệt lực của anh vào cỗ xe ngựa.
Dịu dàng, Cam xoay Evie lại đối mặt với anh. "Nói với anh chuyện đã bắt đầu thế nào," anh giục. "Ngay bây giờ, trước khi chồng em đến đây."
Nhanh chóng, Evie giải thích Bullard đã lừa nàng để xuống dưới lầu thế nào, và anh ta đã, theo nghĩa đen, giao nàng cho những người họ hàng của nàng để đổi lấy một khoản thù lao. Từ ngữ của nàng lắp bắp lộn xộn, nhưng Cam vẫn có thể hiểu được lời giải thích rời rạc. "Được rồi," anh thì thầm, khuôn mặt với nước da màu mật ong của anh không biểu lộ cảm xúc. "Anh sẽ đối phó với Bullard. Em đi chăm sóc cho St. Vincent. Ngài ấy sẽ cần em đấy. Đàn ông thường tràn trề năng lượng sau một trận đấu hả hê."
Evie lắc đầu bối rối. "Năng lượng? Cái gì ạ? Em không biết anh đang nói về chuyện gì."
Vẻ hài hước đột ngột sáng lên trong mắt anh. "Em sẽ hiểu."
Trước khi nàng có thể hỏi anh thêm nữa, Sebastian đã đi đến chỗ họ. Có vẻ như cảnh tượng Evie ở trong vòng tay Cam không hề dễ chịu đối với anh. Mặt anh rắn lại sưng sỉa. "Ta muốn biết chuyện quái gì đã xảy ra," anh hỏi điên tiết, giật Evie lại với đôi tay sở hữu. "Ta mới rời khỏi có hai giờ đồng hồ vào một buổi sáng Chủ Nhật thanh bình, và trở về để thấy cái nơi quái quỷ này lộn xộn hết cả lên—"
"Cô ấy sẽ giải thích," Cam ngắt lời và nhìn chăm chú sau lưng Sebastian. Sự chú ý của anh tập trung vào ai đó ở khu chuồng ngựa. "Xin thứ lỗi, tôi phải lo một chuyện—" Anh nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào thấp và biến mất vào đám đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.