Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 133: Ngụ ý




Thấy Bàng Thống đang suy nghĩ, ta cũng không nói gì, chỉ rót rượu cho Tào Tháo và mình, lẳng lặng chờ hắn. Từ từ uống xong chung rượu trong tay, Bàng Thống nhìn ta, trong mắt có một tia đùa giỡn: “Triệu Như, ngươi sẽ không đi Kinh châu nữa sao? Ở đó kiếm tiền rất được.” Uy hiếp ta sao? Ta sợ ngươi mới lạ.
Ta không hề né tránh ánh mắt hắn liền trả lời: “Bàng huynh đối với chuyện của ta đúng là biết không ít, có điều huynh vẫn chưa biết con người ta, đương nhiên ta sẽ không bỏ Kinh châu. Nếu Bàng huynh lo cho sự an toàn của ta, vậy thì không cần, Triệu Như làm việc, không làm hại người khác điều kiện tiên quyết là người khác không hại ta. Tài học của huynh hơn ta, phải hiểu được thân là mưu sĩ, không tránh được mọi chuyện, vẫn phải dốc sức vì chủ công.” Không uy hiếp được ta đâu, nếu ta cảm thấy nguy hiểm, sẽ không thủ hạ lưu tình, bao gồm cả thế lực của Bàng gia ngươi!
Cảm nhận được áp lực giữa ta và Bàng Thống, Tào Tháo không nói gì, ông ta cũng biết hiện tại là thời khắc mấu chốt. Bàng Thống lại rót một chung rượu, chậm rãi uống, trên mặt âm tình bất định. Ta ảm đạm cười: “Bàng huynh nếu hôm nay đã mệt, theo ta về nhà nghỉ ngơi nhé? Nếu không muốn, ta đưa huynh tới nhà Tứ ca cũng được.” Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, có điều ngươi muốn rời đi là không thể. Có đôi khi lấy lui làm tiến cũng là một cách làm, làm việc không thể quá vội vã, đặc biệt đối với loại người thanh cao.
Bàng Thống không trả lời, vẫn chầm chậm uống chung rượu trong tay. Ta biết hắn đang mâu thuẫn, muốn gây khó dễ, cho nên ta cũng không thúc giục hắn, ngươi cứ từ từ nghĩ cho kỹ. Qua một thời gian rất lâu, mặc dù đang tháng chạp, trên mặt Tào Tháo đã đổ mồ hôi, ông ta so với chúng ta còn khẩn trương hơn. Đợi Bàng Thống uống hết chung rượu thứ bảy, cuối cùng cũng nói chuyện: “Triệu Như, đây là Túy vũ sao? Ta không phẩm ra mùi vị Trúc thanh theo lời thúc phụ. Mùi vị rượu này mơ hồ bất định, có phần tùy tiện, thiếu trầm ổn, không tính là thượng phẩm, còn không bằng Thấm xuân tửu.” Tào Tháo thở phào, đột nhiên thấy dở khóc dở cười, đợi cả buổi cứ nghĩ hắn đang suy tính vấn đề đi hay ở, không ngờ hắn lại đang phẩm rượu!
Tào Tháo đưa mắt nhìn ta, chỉ thấy ta đang cười. Không để ý tới Tào Tháo, ta nói với bàng Thống: “Thì ra lệnh thúc phụ Bàng lão tiên sinh không nói cách uống Túy vũ cho huynh. Cách uống Túy vũ hoàn toàn khác với Trúc thanh, không phải uống từ từ như vậy. Chung rượu trong tay Bàng huynh chính là dùng rễ trúc ở Kinh châu trộn với đất sét nung thành, giữ được hương vị thanh nhã đạm bạc của lá trúc. Túy vũ rót vào đó, đợi một lúc, hương thơm trúc thanh mới được phóng thích, tới lúc đó phải uống một hơi cạn sạch, rượu vào bụng rồi, mùi mới tỏa ra, mới không còn cảm giác tùy tiện. Không chỉ không còn cảm giác tùy tiện, lại cảm nhận được sự phóng túng, giống như cây trúc trong trận mưa lớn vậy, tư thái sao có thể nói là tùy tiện? Nhấm nháp chậm rãi như huynh, ba vị trong rượu đều đã tán mất, sao có thể phẩm ra được?”
Bàng Thống ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi rót thêm một chung rượu, theo cách ta chỉ uống vào, sau đó nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, mới thở dài nói: “Quả nhiên, Triệu Như, ngươi am hiểu cách nấu rượu, rượu ngon tuyệt thế ở đây hẳn không ít, còn bao nhiêu thượng phẩm nữa chưa lấy ra? Trúc thanh kia so với rượu này có ngon hơn không?”
Ta ảm đạm cười: “Rượu ngon dĩ nhiên không ít, rượu thượng đẳng cũng có vài loại, rượu ngon khắc có người thưởng thức, người khác khó cưỡng cầu. Có điều, hảo tửu phải có hảo tửu cụ, rượu uống vào mới cảm nhận hương vị tốt nhất. Ta từng nói với Bàng lão tiên sinh, phẩm Trúc thanh tửu, chỉ có thể dùng tửu cụ bằng tre, mới là vị thật. Mà chung rượu trong tay huynh, cũng là vì Túy vũ mà chế. Giống chung rượu trong tay ta, chỉ có thể uống Bách hoa tửu. Bàng huynh tới nhà ta, còn có nhiều loại tửu cụ đặc biệt chuyên dùng cho các loại rượu khác nhau.”
Bàng Thống thở dài một tiếng: “Thế gian nhiều rượu ngon, cũng khó phân cao thấp. Đến cả đám tửu cụ kia, cũng mỗi thứ mỗi vẻ, khó phân.” Ta cười lớn: “Không ngờ Bàng huynh lại phẩm hảo tửu trên thế gian như vậy. Bàng huynh, rượu dù nhiều loại hơn nữa cũng phân được cao thấp. Ta là thương nhân, định giá hàng hóa toàn bộ nhờ vào thứ bậc mặt hàng. Đều là rượu ngon, định giá cũng khác nhau. Mượn Thấm xuân cùng Trúc thanh, Túy vũ mà nói, Trúc thanh, Túy vũ là vô giá, trên thị trường không có; Thấm xuân tửu bán ra giá lại rất cao. Huynh biết vì sao không? Rất đơn giản, Thấm xuân tuy ngon, nhưng chế nhưỡng lại đơn giản, chỉ cần gạo và nước suối mà thôi; Trúc thanh, Túy vũ dù dùng nước cũng khó có được, huynh phải biết rượu này một năm chỉ ủ được một lần, một lần cũng chỉ được vài hũ. Đạo lý vật hiếm mới là quý, huynh chắc cũng hiểu rõ!”
Bàng Thống nghe được câu vật hiếm mới quý, người run lên một chút, liếc nhìn Tào Tháo. Tào Tháo nghe chúng ta đàm luận về rượu, biết chúng ta không nói chuyện đơn thuần, nhưng cũng không hiểu lắm, nghe rất mơ hồ. Lúc này thấy Bàng Thống nhìn mình liền nghĩ thầm, các ngươi nói ta nghe không hiểu, cứ nói lấy hai câu dễ nghe, khiến ngươi tự nguyện lưu lại vậy. Nghĩ đến đây ông ta vội nói với Bàng Thống: “Tiên sinh tài hoa xuất chúng, thế gian ít có. Tháo thật sự khát khao được tiên sinh trợ giúp, mong tiên sinh nể tình Tháo khao khát cầu hiền, ở lại giúp Tháo một tay!”
Ta nghe xong ngạc nhiên, ông cũng khéo nói thật, ta múa mép cả nửa ngày, ông nói ngay câu đầu đã trúng trọng tâm rồi. Ông ta đã nói ra, ta thêm chút lửa vậy, liền nói với Bàng Thống: “Có câu hạc trong bầy gà, ngoại hiệu Bàng huynh cũng là Phượng Sồ, nghe nói là do Tư Mã tiên sinh đặt phải không?” Bàng Thống cười gật đầu. Ta nói tiếp: “Phượng chính là bách điểu chi vương, nói đùa một chút, con chim phượng huynh tùy tiện đậu một chỗ, có thể khiến trăm điểu triều phụng. Có điều, phượng chỉ có thể đậu trên cây ngô đồng, cây ngô đồng phải thật to lớn mới có thể khiến phượng trở nên bất phàm, huynh nói có phải không?”
Bàng Thống nhìn ta cười: “Ngô đồng ở đây thật sự tốt hơn chỗ khác sao?” Ta nhìn hắn: “Huynh cũng từng vào nam ra bắc, thấy qua không ít người ít chuyện, có thấy phong cảnh nơi đây đẹp đẽ, thổ địa phì nhiêu không? Địa phương như vậy, mới có thể sinh ra cây đại phụ che trời, mới có thể để phượng hoàng thể hiện tư thế oai hùng chấn thiên địa. Những nơi khác có thể sao? Còn chưa nói, cây ngô đồng này rất mong phượng tới đậu nhé!”
Bàng Thống lại nhắm mắt suy tư, rồi nói với ta: “Hôm nay ta mệt rồi, đa tạ hảo tửu của ngươi, bị ta phá hỏng không ít. Ta muốn tới chỗ Nguyên Trực huynh nghỉ ngơi một ngày.” Hắn lại đứng dậy thi lễ với Tào Tháo: “Đa tạ Tào công coi trọng tại hạ, hôm nay gặp ngài đúng là vạn hạnh. Xin thứ lỗi cho Thống cáo từ trước.” Tào Tháo vội đứng dậy đáp lễ: “Tiên sinh nếu mệt mỏi, Tháo không dám giữ.” Ta cũng đứng dậy: “Nếu Bàng huynh muốn tới chỗ Tứ ca, cứ dùng xe ngựa của ta mà đi, ta sẽ bảo họ chiếu cố huynh. Có điều có một chuyện, chiều ngày mai ta muốn mời Bàng huynh cùng các vị ca ca đến nhà, phẩm rượu thưởng mai, huynh nhớ đến.” Bàng Thống gật đầu đồng ý, ta đích thân tiễn hắn lên xe.
Nhìn hắn đi rồi, ta tự chui vào xe ngựa của Tào Tháo theo ông ta về phủ. Vào bên trong, Tào Tháo nhịn không được nữa hỏi: “Tử Vân, các ngươi nói chuyện nửa ngày ta chẳng hiểu gì. Bàng Sĩ Nguyên kia có đồng ý lưu lại không?” Ta nhìn Tào Tháo cười: “Chủ công, ngài cũng là người thông minh trên đời ít có, tiếp lời thần tốt như vậy, sao lại không hiểu chúng ta nói gì với nhau? Nếu để Tam ca biết, không cười ngài mới lạ.”
Tào Tháo vội vã: “Ngươi nói cho ta xem, lúc đó các ngươi nói chuyện thần thần bí bí, ta nghe thấy rất hồ đồ.” Ta bĩu môi: “Chủ công, phí hoài ngài bình thường lợi hại như vậy, gặp phải Bàng Thống bị choáng váng sao? Lời thần nói ngài nghe đều không hiểu được.” Tào Tháo ai một tiếng: “Mới sủng ngươi hai ngày, ngươi lại thế rồi, có người nói chủ công mình như vậy sao?” Ta cười: “Là do ngài nói, thích ta vô câu vô thúc như trước, ta chính là thế này, ngài lại muốn giáo huấn ta sao?” Tào Tháo quẫn: “Biết ta nóng vội còn muốn trêu đùa, còn không nói rõ mọi chuyện ra.”
Ta cười: “Kỳ thực thần với con chim con đó cũng không có gì bí hiểm, rất đơn giản thôi. Lúc đầu, thần bảo ngài sắp xếp chỗ ở cho hắn, ngài nghe rõ rồi đấy, chính là muốn hắn lưu lại, dứt khoát nói rõ cho hắn biết, ngươi đừng nghĩ chạy. Cho nên Bàng Thống tức giận, nói thần muốn giam lỏng hắn. Thần đương nhiên không thừa nhận, liền uy hiếp hắn, ngươi đã vì chúng ta đề xuất mưu kế tấn công Viên Thiệu, nên đã là người của chúng ta, lời nói ra không thể thu lại, ngươi mà không ở lại, ta nói ra chuyện này bên ngoài, những chư hầu kia cũng sẽ không dùng ngươi đâu!”
Tào Tháo a một tiếng: “Thì ra ngươi hỏi ta có trọng dụng hắn hay không là ý này!” Ta cười ồ lên: “Ngài trả lời rất tốt, rất có ý săn đón người ta, ngài xem con chim con kia nghe ngài nói xong cảm kích biết bao.” Tào Tháo cười: “Ta cũng không biết các ngươi bí hiểm như vậy, còn cho rằng ngươi thật sự oán trách ta không thu hắn.”
Ta cười tiếp lời: “Điểu nhi bị thần uy hiếp, đương nhiên không vui vẻ, cho nên hắn uy hiếp lại thần, ý là nếu ngươi dám nói ra, ta cũng sẽ vạch trần ngươi, ngươi đừng nghĩ trở lại được Kinh châu. Thần sợ gì hắn chứ, nói rõ cho hắn biết, nếu ngươi làm như vậy, ai bất lợi trước với ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình, ngay cả Bàng gia của ngươi ở Kinh châu ta cũng không buông tha. Hắn thấy buồn bực, liền cúi đầu uống rượu!” Tào Tháo cẩn thận nghĩ lại bộ dáng giương cung bạt kiếm giữa chúng ta lúc ấy, gật gật đầu: “Không sai.”
“Thần thấy hắn đang suy nghĩ căng thẳng, cũng nghĩ không nên ép hắn quá, cho nên đề nghị hắn tới chỗ thần hoặc Tứ ca nghỉ ngơi mấy ngày, nghĩ cho rõ lợi hại trong đó, hắn không lập tức đồng ý, lại bắt đầu thử sách lược dùng người của ngài, nói trắng ra là, ngài có thể cho hắn không gian để phát huy tài năng hay không.” Tào Tháo a một tiếng: “Chính là lúc các ngươi bàn về rượu đó! Ta cũng biết các ngươi đang nói chuyện quan trọng, nhưng mà nghe không ra.”
Ta cố nén cười, giải thích cho ông ta: “Hắn nói Túy vũ ngon, đáng tiếc hương vị hơi tùy tiện, không bằng Thấm xuân, ý là hắn không thích Hứa Đô lắm, không phải hoàn toàn phù hợp với hắn. Cũng phải, nơi đây nhiều nhất là các đại gia tộc giàu có, triều đình ở đây thôi chưa nói, những kẻ ăn không ngồi rồi cũng rất nhiều, nho sinh ở Trung nguyên tập trung càng không ít, giống như Tam ca và Văn Nhược đều là người Dĩnh Xuyên, những người xuất thân hàn vi và học sĩ ở Kinh châu sợ rằng sẽ bị gạt bỏ. Hắn sợ ngài giữ lại hắn chỉ để trưng bày, cho dù ngài dùng người không coi trọng dòng dõi, nhưng không gian hắn có thể phát huy không lớn. Ta nói cho hắn biết, ngươi nghĩ nhiều rồi, rượu ngon phải có tửu cụ phù hợp, mới uống ra hương vị của nó. Ngươi có tài học, cũng giống rượu ngon, phải có khả năng thể hiện sự khác biệt để chủ công dùng, tài học của ngươi mới có thể phát huy. Người tài trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi cứ từ từ kén cá chọn canh tìm chủ công như vậy, chỗ tốt người ta chiếm hết cả, ngươi mà không xuống tay nhanh sẽ muộn mất.”
Tào Tháo tỉnh ngộ: “Cho nên, Túy vũ này phải chờ một lát uống vào mới cảm nhận được hương vị đích thực của nó. Ý tứ là ngươi có thể chọn lựa, nhưng thời gian không thể quá lâu. Ôi, nói ngụ ý như vậy, chỉ có các ngươi mới hiểu.” Ta cười đắc thắng: “Chủ công bình thường thương nghị quốc dân đại sự, làm gì có thời gian rảnh rỗi làm chuyện này? Loại người như Tứ ca cùng con chim nhỏ này, cả ngày đều ngồi mỗi chỗ cùng giới sĩ lâm tranh luận, phán đoán ý tứ của nhau. Hôm nay nếu Tứ ca có mặt, hắn sẽ hiểu hết.”
Tào Tháo nghĩ tiếp: “Ừ, sau đó các ngươi nói tới cách dùng người. Hắn nói rượu của ngươi quá nhiều, không phân tốt xấu, chính là nhân tài nơi này đông đảo, sợ tài học của hắn không được thể hiện; ngươi trả lời là mỗi loại rượu đều có tửu cụ riêng, ý nói nơi này dù người đông, nhưng mỗi người một vẻ, chỉ cần có chỗ hơn người, nhất định có thể phát huy sở trường.” Ta vỗ mông ngựa: “Chủ công thật lợi hại, lập tức đã hiểu.”
Tào Tháo liếc mắt lườm ta một cái, ta cười: “Hắn vẫn không hài lòng lắm, nói rượu nhiều như vậy, lại toàn rượu ngon, làm sao phân được giá cao thấp? Ý của hắn là: nhân tài đông chật đường, làm sao tất cả đều có thể phát huy? Thần nói, rượu ngon dù nhiều giá cả vẫn khác nhau. Ý tứ là tài học của ngươi có thể phát huy toàn bộ hay không, chủ yếu phải xem thực tài thế nào, không phải xem nhân tài nhiều hay ít. Bởi vậy thần nói, vật hiếm mới là quý, tài học của ngươi lúc này ở trên mọi người, lại có nhiều chỗ hơn người, nhưng không tin tưởng bản thân mình sao? Chỉ cần ngươi phát huy được, địa vị khẳng định sẽ hơn người ta. Hắn quả nhiên nghe lọt, xoay người nhìn chủ công ngài, ý là, ta ở chỗ này có thể lấy được địa vị ta muốn sao? Ông có thể để ta phát huy toàn bộ tài học của mình sao?”
Tào Tháo a một tiếng. Ta cười: “Lúc ấy, hắn nhìn ngài, ngài làm ta toát mồ hôi, nhìn bộ dáng ngài có vẻ không hiểu lời chúng ta nói, rất sợ ngài nói ra câu gì đó sát phong cảnh. Cũng may chủ công không tồi, vậy mà có thể tiếp lời vật hiếm mới là vật quý của thần, rõ ràng tỏ ra thưởng thức hắn, nguyện ý trọng dụng hắn.” Tào Tháo xấu hổ cười: “Ta thật không hiểu các ngươi nói cái gì mà bí hiểm vậy, nhưng mà không tiện nói ra, thấy hắn nhìn ta, ta nghĩ nên nói một hai câu tôn sùng, thể hiện tấm lòng cầu tài của ta thôi.”
Ta cười lớn: “Cái này chính là chó ngáp phải ruồi. Thần thấy con chim con kia bị hai câu này của ngài làm cảm động, nên lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói cho hắn biết, trong con mắt nhân sĩ các nơi, con phượng hoàng ngươi phải đậu trên cây ngô đồng của chủ công mới được, những chư hầu khác sẽ không cho ngươi đầy đủ không gian phát huy, bởi vì bọn họ cuối cùng sẽ không thành được đại sự.” Tào Tháo hiểu ra: “Cho nên ngươi mới nói, hắn là phượng, nơi này nhiều nhất là chim, tài học của ngươi nhất định khiến người ta ngưỡng mộ. Mà ta đây, chính là cây ngô đồng rộng lớn đang trông chờ hắn, khát vọng hắn.”
Ta nói: “Không sai, đúng là ý này. Chủ công, thần thấy hắn đã động tâm rồi. Bàng Sĩ Nguyên chủ động muốn tới nhà Tứ ca, chính là để khảo sát thêm. Hắn cùng Tứ ca dù sao cũng là đồng học, ở Kinh châu lâu như vậy, lấy con người của Tứ ca, tuyệt đối không lừa hắn. Chủ công, ngày mai ngài chuẩn bị phong phưởng đi, trước mặt mọi người cho hắn mặt mũi, thần cam đoan con chim nhỏ này sẽ là của ngài.” Tào Tháo thật sự rất vui vẻ: “Tử Vân, tài ăn nói của ngươi ngày càng lợi hại. Con chim này đúng là không tồi, ta thật muốn lúc này cùng hắn bàn mưu lược dụng binh, ở mặt này hắn rất giỏi.”
Ta nhìn ông ta buồn cười: “Những chuyện này không vội. Bàng Sĩ Nguyên giỏi rất nhiều mặt, tâm tư kín đáo, chính xác là giỏi dùng mưu, lại thêm thiên văn địa lý đều tinh thông, thật sự là nội chính cũng rất tốt. Tương lai còn dài, từ từ ngài sẽ hiểu.” Tào Tháo gật đầu nói phải.
Chuyện này coi như xong, ta tới chỗ Tào Tháo cũng không phải để nói cái này, vì vậy ta thay đối sắc mặt, nghiêm túc nói với ông ta: “Chủ công, thần cùng ngài về đây là có chuyện lớn cần nói.” Tào Tháo nhìn ta sửng sốt, lập tức khẩn trương: “Thế nào? Có chuyện gì không ổn khiến ngươi nghiêm túc như vậy sao?”
Ta gật đầu: “Kinh châu sĩ lâm quá không tầm thường. Chủ công, ngài có nghe mục đích thứ hai khiến Bàng Sĩ Nguyên tới đây không?” Tào Tháo nghĩ lại nói: “Đâu có gì đâu, mục đích thứ hai của hắn là tới quan sát ta, vậy thì sao?”
Ta thở dài: “Chủ công, hắn nói đến xem chủ công mà Từ Nguyên Trực góp sức là người thế nào. Ngài nghĩ xem, hắn nói thẳng là Tứ ca góp sức cho chủ công, nói vậy hắn từ lúc còn ở Tương Dương đã biết Tứ ca theo ngài. Thần mang Tứ ca tới đây được bao lâu rồi? Nơi này cách Tương Dương có xa không? Trong thời gian ngắn, bọn họ lại biết được tin này, không thể không khiến thần kinh hãi. Điều này chứng tỏ nhân sĩ Kinh châu có một mạng lưới tình báo khổng lồ ở đây, hoặc có một con đường truyền tin cực kỳ nhanh chóng, chuyện này không thể không đề phòng, nếu không rất bất lợi với chúng ta.”
Tào Tháo a một tiếng: “Tử Vân, ngươi có phải quá lo lắng không? Ngươi đưa Nguyên Trực rời khỏi Tương Dương, thúc phụ kia của Bàng Thống, cả lão sư kia cũng đều biết, có lẽ bọn họ hiểu được ý tứ của ngươi, nói cho Bàng Thống, hắn mới biết.” Ta lắc đầu: “Bọn họ không thể biết. Dù sao trong mắt họ, quan hệ giữa thần với ngài và cả Giang Đông đều không tệ, bọn họ không thể biết chúng thần nhất định sẽ đi Hứa Đô. Cho dù biết cũng không nhanh như vậy. Còn nữa, thần ở chỗ Tư Mã Thủy Kính có cảm giác bọn họ mặt ngoài là ẩn cư, nhưng đối với mọi biến hóa ở nhân gian đều nắm rõ như lòng bàn tay. Những người đó không phải thần tiên, sao lợi hại thế được? Cho nên, thần nghĩ không biết bọn họ nhận được tin tức từ chỗ nào mà rõ ràng đến mức phân tích được cả xu thế thiên hạ?”
Tào Tháo cũng nhíu mày: “Đúng như ngươi nghĩ, đây là một vấn đề lớn.” Ta thở dài: “Kỳ thực, từ mấy năm trước, thần đã nói với Bá Ninh rồi, phải nhanh chóng thiết lập mạng lưới tình báo của chúng ta, tay phải vươn xa một chút. Hiệu thuốc của thần chỉ thu thập được tin tức có hạn, đám người làm bọn họ không phải nội gián chuyên nghiệp, những tin tức có giá trị tìm được rất ít.” Ta vẫn chưa muốn đem thương đội của mình cống hiến cho Tào Tháo, đợi thiên hạ ổn định rồi, bọn họ chính là thuộc hạ của ta, thật sự đi kiếm tiền, không phải của Tào Tháo.
Tào Tháo xấu hổ cười với ta: “Về chuyện này, Bá Ninh cũng từng nhắc ta, nhưng ngươi cũng biết, tài vật của chúng ta còn rất ít, dùng binh liên tục nhiều năm, bình định, cung cấp nuôi dưỡng hoàng đế khốn kiếp kia cũng không đủ, cho nên ta đành từ bỏ. Ta sẽ thương lượng với Mao Hiếu Tiên trước, xem làm thế nào để mau chóng thành lập mạng lưới tình báo của chúng ta.”
Ta thở dài: “Chủ công, ngài cũng thật là. Triều đình cùng hoàng đế kia chỉ cần không đói bụng là được, ngài tiêu tiền trên người bọn họ thật quá uổng phí, xây cái gì mà tông miếu, thể chế, tất cả đều không có chút tác dụng gì. Còn nữa, mấy hôm trước thần đi gặp Lưu Hiệp, hắn vẫn chưa chết tâm đâu, vẫn đang chờ Lưu hoàng thúc của hắn tới cứu đó!”
Tào Tháo lại thở dài: “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Không hỏi qua ý ngươi đã đưa tiểu hoàng đế về đây, tới giờ ta hối hận không kịp, lúc trước không ai nói ra đạo lý này. Tiền sẽ tìm được, chớ nhắc lại nữa.”
Ta cũng an ủi ông ta: “Kỳ thực cẩn thận nghĩ lại, chuyện ngài đón Hoàng đế về ban đầu cũng có lợi, ít ra Hoàng đế không bị chết đói; còn kéo theo không ít văn nhân tài tử tới đây, giống như người ở Trường An cũng đều hướng về ngài; còn nữa, trong mắt lão bách tính, Hứa Đô mới là chính thống, danh nghĩa Hoàng đế vẫn có thể lừa bịp đại đa số dân chúng. Vả lại, Hoàng đế ở đây cũng tiện cho chúng ta áp dụng chính sách xa thân gần đánh, có thể lôi kéo không ít thế lực quân phiệt, đối với chuyện thống nhất thiên hạ của chúng ta được lợi không ít, ngài cũng đừng thở dài nữa. Về chuyện sau này xử lý thế nào, để sau này hãy nói.”
Tào Tháo gật đầu: “Không sai, hiện tại cứ để vậy đã, chủ ý kia của ngươi nói sau. Đúng rồi, ngày mai ta cũng muốn đi, có tiện không?” Ta cười: “Ngài không đi, ai cấp cho con chim con kia danh lợi để mua chuộc lòng người? Còn nữa, nếu ngài đã hạ quyết tâm tranh giành thần với Giang Đông, phải đem sủng ái thể hiện ra ngoài chứ, dù sao bị mắng chính là ngài, không phải thần.”
Tào Tháo cũng vui vẻ nói: “Tranh ngươi với Giang Đông? Thế mà cũng nói được, làm như ta cùng Tôn Sách tranh giành nữ nhân vậy.” Ta đỏ mặt: “Đây là lời chủ công nói với thần tử sao? Chẳng trách bên ngoài có người mắng đối với ngài thần là…” Tào Tháo vội nhận tội: “Nói sai, nói sai rồi, tuyệt đối là nói đùa thôi. Ha ha, ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.