Loạn Thế Địch Sát

Chương 19: Đều là cha dạy tốt




Bởi vì luyện thành thức thứ tư quá nhanh, Khương Huyền không hề nghi ngờ mình có thể luyện thành thức thứ chín. Chỉ là vấn đề thời gian, không tồn tại bình cảnh gì cả.
"Ta luyện thành Hoàn Đao Thức chỉ dùng mười canh giờ, còn có hơn hai mươi ngày, hẳn là đủ để ta trực tiếp luyện thành thức thứ chín. Hơn nữa, Hắc Huyền Công đặc biệt, ta đến Bán Bộ Tiên Thiên đã ba năm, lực lượng Tiên Thiên trong cơ thể so với Tiên Thiên Viên Mãn chỉ nhiều không ít. Chỉ là ta vẫn chưa phải là cơ thể Tiên Thiên, yếu hơn Tiên Thiên Viên Mãn không chỉ mười lần, khiến ta không cách nào đấu lâu dài."
Sau khi rời núi, đi trên đường rừng, Khương Huyền sắp xếp lại tình hình hiện tại của mình.
"Nhưng mà chỉ cần luyện thành thức thứ chín, trên lôi đài có thể một chiêu gi ết chết đối thủ, đối phương sẽ không có cơ hội đánh trả. Cho dù trực tiếp sử dụng chiêu thức mạnh nhất cũng sẽ không mạnh bằng thức thứ chín của Truy Phong Đao. Ngay cả Thân Đồ Liệt cũng không thể chống lại được uy lực của thức thứ chín!"
"Trực tiếp luyện thành thức thứ chín, vậy trên lôi đài trong cuộc chiến sinh tử của bộ tộc, mình không thể nào thua được!"
"Chỉ là..."
"Nếu như ở ngoài lôi đài gặp phải xung đột, đánh nhau, thậm chí là ám sát, bởi vì mình vẫn chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, thân thể quá yếu, một số vết thương không phải là vết thương chí mạng đối với Tiên Thiên Cảnh cũng có thể là chí mạng đối với mình. Nếu bị bao vây tấn công, năng lực thoát thân cũng sẽ kém rất nhiều, hơn nữa chiêu thức không tinh thông thì không thể trực tiếp sử dụng được..."
Khương Huyền đã có lòng tin có thể chiến thắng trong trận chiến sinh tử của bộ tộc vào tháng tới.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng đó mới chỉ là sự khởi đầu.
Tháng sau, nhiều nhất hắn thắng liên tiếp ba mươi trận, liên tiếp g iết chết ba mươi người của bộ tộc Thân Đồ, nhưng cũng không hoàn toàn thắng được trận chiến sinh tử của bộ tộc. Mặc dù chỉ cần luyện thành thức thứ chín thì không thể thua trận chiến trên lôi đài, nhưng ở ngoài lôi đài…
"Trong trận chiến sinh tử của bộ tộc, cả hai bộ tộc sẽ được bảo vệ và chỉ có thể chém giết lẫn nhau trên lôi đài. Đây là luật. Nhưng trên thực tế, trong trận chiến sinh tử bộ tộc, thủ đoạn bên ngoài lôi đài chưa bao giờ dừng lại, thuê người ám sát, đầu độc, bắt cóc, ép buộc xúi giục... Liên quan đến sinh tử của hai bộ tộc, không bộ tộc nào chỉ dùng vũ lực trên lôi đài, miễn là không bị Giám sát sứ đại nhân bắt được bằng chứng."
"Trừ khi những thủ đoạn bên ngoài lôi đài này quá đáng, chẳng hạn như gây rắc rối trước mặt giám sát sứ, nếu không thì phần lớn giám sát sứ sẽ nhắm mắt làm ngơ."
"Với cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên, đối phó với sự ám sát của Tiên Thiên Cảnh sẽ rất nguy hiểm!" Khương Huyền nghĩ tới sau này có thể bị ám sát: "Nếu như có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì tốt biết mấy. Dùng Hắc Huyền Công để đột phá Tiên Thiên, cho dù chỉ là Tiên Thiên Sơ Kỳ, thậm chí... cho dù mình không luyện thành thức thứ chín, mình cũng nên có thực lực của Tiên Thiên Cảnh đỉnh cao, cho nên hoàn toàn không phải lo lắng bị ám sát.”
Ý tưởng này vừa nảy ra, Khương Huyền đã ném nó ra sau đầu.
Kỳ Thạch tiền bối nói rõ rồi, trừ khi có số lượng lớn tài nguyên, nếu không Hắc Huyền Công không có khả năng đột phá trong thời gian ngắn. Khương Huyền ước tính, "số lượng lớn" mà Kỳ Thạch tiền bối nhắc đến, cho dù có bán toàn bộ bộ tộc Khương thị cũng không đủ.
Vì vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều về phương diện này, vẫn nên thành thật luyện đao cho tốt trước đi!
...
Thành Phi Tuyết, một căn phòng tối trong nhà cũ nhà họ Vệ.
"Đổng Tuấn Sở nói, chỉ cần nha đầu đó gả qua, trong chuyện hợp tác, Đổng thị có thể từ bỏ nửa phần lợi nhuận. Đổng Tuấn Sở cũng sẵn sàng làm trung gian triển khai hợp tác giữa gia tộc và chúng ta..." Vệ Hoành Khoát cúi người cung kính nói.
Ông lão chín mươi tuổi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn lắng nghe.
Người này chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vệ - Vệ Thừa Sơn!

"Hai người bọn họ hiện tại ở đâu?" Vệ Thừa Sơn hỏi.
"Vệ Bạch Quân, hài nhi đã cho người giam lỏng nàng ta, kẻo nàng ta sinh sự.”
"Nha đầu kia... Vệ Dao dù sao cũng là con nhóc lớn lên nơi hoang dã, không hề có dáng vẻ tiểu thư đại tộc, hài nhi đã sắp xếp hai lão ma ma có kinh nghiệm nhất dạy dỗ nàng ta.” Vệ Hoành Khoát cung kính nói: “Thời gian hai năm là đủ rồi, chờ nàng ta vừa đến tuổi thì gả nàng ta đến thành Kim Hà. Có nha đầu kia ở đây, hai năm nay e là Đổng Tuấn Sở kia phải nịnh bợ ngược lại nhà họ Vệ chúng ta rồi. Đổng Tuấn Sở còn nói, dù là nạp thiếp nhưng tuyệt đối sẽ làm còn náo nhiệt hơn nhiều so với cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt mũi nhà họ Vệ của chúng ta, hại chúng ta mang tiếng bán con gái.”
“Ừ.” Vệ Thừa Sơn vô cảm gật đầu.
Vệ Hoành Khoát cúi đầu, tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng đối mặt với phụ thân gia chủ của mình, ông ta vẫn rất thấp thỏm.
“Ngươi dự định sắp xếp… đứa con trai nhà lão tam như thế nào?” Vệ Thừa Sơn hỏi.
“Mười lăm tuổi đạt đến Bán Bộ Tiên Thiên cũng chỉ coi là có chút thiên phú, không coi là gì cả. So với thiên tài của thế hệ trẻ nhà họ Vệ chúng ta thì có chênh lệch rất lớn. Con cảm thấy nó không có giá trị bồi dưỡng gì.” Vệ Hoành Khoát nói.
“Bây giờ bộ tộc Khương thị đang hãm sâu trong vào cuộc chiến sinh tử của bộ tộc, đã đi đến thời khắc cuối cùng… Hài nhi đã an bài cho người chú ý đến tình hình của cuộc chiến sinh tử. Chỉ chờ tin tức thằng con hoang kia chết trên lôi đài truyền về, hài nhi sẽ nói tin tức này cho Vệ Bạch Quân biết."
"Khương Hàn Phong đã mất tích mấy năm, có lẽ đã chết ở Thập Phương Tuyệt Địa từ lâu rồi."

“Mối quan tâm cuối cùng của Vệ Bạch Quân đối với bộ tộc Khương thị chính là thằng con hoang đó. Chỉ cần Vệ Bạch Quân biết được tin tức con trai mình đã chết, nàng ta sẽ không còn nghĩ đến bộ tộc Khương thị nữa, nhất định sẽ trở về gia tộc. Đến lúc đó nếu có thể để Vệ Bạch Quân đích thân đưa Vệ Dao xuất giá, bên Đổng thị sẽ cảm giác được thành ý của nhà họ Vệ chúng ta, coi như hối lỗi với việc năm đó.”
"Tốt! Suy nghĩ cũng khá chu toàn." Vệ Thừa Sơn cuối cùng cũng lộ ra chút hài lòng.
“Đều là cha dạy tốt.” Vệ Hoành Khoát lập tức nói.
Vệ Thừa Sơn có năm trai hai gái, trong đó, con thứ tư Vệ Hoành Khoát là không được coi trọng nhất, do thiên phú có hạn nên từ nhỏ đã bị coi là không thể vượt qua Tiên Thiên. Mà sự thật cũng là như thế. Ba mươi năm trước, dưới sự trợ giúp của nguồn tài nguyên gia tộc, Vệ Hoành Khoát đạt được Tiên Thiên Viên Mãn, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào lĩnh ngộ được Thiên Nhân chi thế, ba mươi năm nay không tiến thêm được bước nào nữa.
Luyện công không được, trong chuyện kinh thương, quản lý sự vụ gia tộc, Vệ Hoành Khoát cũng tầm thường như thế.
Nếu như không phải tam ca Vệ Hoành Xương của ông ta bị thương nặng mà chết vào hai năm trước, quyền lực của ông ta trong gia tộc cũng không lớn như bây giờ.
"Nếu ngươi đã có kế hoạch thì chuyện này ta sẽ giao cho ngươi phụ trách toàn quyền. Bao gồm cả chuyện nha đầu kia xuất giá cùng tất cả sự vụ hợp tác với Đổng thị, ta cũng giao cho ngươi hết.” Vệ Thừa Sơn đứa con trai vốn luôn tầm thường của mình, nói: "Đừng làm ta thất vọng."
"Cám ơn cha!" Vệ Hoành Khoát vui mừng khôn xiết, quỳ xuống dập đầu mấy cái: "Hài nhi tuyệt đối sẽ không làm cha thất vọng, cha cứ chờ mà xem!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.