Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 23: Ma Môn Ẩn Dấu Thật Sâu





"Truyền tống phù của ta! "
Hắc Long từ trong mơ hồ trở lại, hắn triệt để phẫn nộ, trong đầu hỗn loạn ý nghĩ ngày càng xuất hiện, bất chợt uy áp khủng khiếp đánh tới, hai chân run rẩy vô pháp đứng vững, đằng sau không biết bao giờ xuất hiện một lão giả.
"Không gian dao động, là truyền tống phù sao!!!"
Vũ Thế Quân cảm nhận khác lạ, lập tức phi hành đến đáng tiếc hắn chậm chân, chỉ một duy nhất một người ở tại, ánh mắt lạnh lẽo, hắn gằn giọng:
"Người vừa dùng truyền tống phù là ai!!!"
Tức khắc sát khí khủng khiếp đổ dồn, Hắc Long như thể đối mặt hồng hoang mãnh thú, toàn thân lông tóc dựng ngược, sau lưng ướt sũng mồ hôi, hắn run rẩy giải thích:
"Tiền bối, ngài là Thiên Hoang cổ tông cao tầng sao, gia gia của ta là thượng thiên ma Hắc Vũ Thiên, chúng ta có thể thương lượng một chút.
"
"Ta không muốn nhắc lại.
" Vũ Thế Quân trầm giọng, ánh mắt sắc bén như thể xuyên thấu tim gan.
Hắc Long thoáng giật mình, sau đó vội vã nói: "Là là Dương Minh, một ma tướng của ma môn tiểu bối, hắn ta chỉ mới tụ khí ngũ trọng.
"
Dương Minh, hắn ta chạy thoát rồi.
Vũ Thế Quân nghe xong, nội tâm cuộn trào, song quyền nắm chặt, bất giác uy áp càng thêm khủng bố, phàm là ngưng dịch trở xuống đề đã vô pháp hô hấp, từng tấc tế bào chịu kinh người sức ép.

"Tiền bối, tiền bối, ta đã nói xong, mong tiền bối suy xét, gia gia của ta là thượng thiên ma.
"
Chút sức lực cuối cùng, Hắc Long gầm lên, hai mắt muốn trồi ra ngoài, đầu óc kéo tới từng trận đau đớn, hắn muốn mất đi ý thức thời khắc, uy áp đột ngột suy giảm, cơ thể theo bản năng, điên cuồng hít lấy hít để không khí.
Một hồi không gian yên tĩnh, Vũ Thế Quân liếc nhìn bên trong hang động dưới chân, chợt lạnh lùng nói: "Còn hai tên chuột nhắt, chỉ có tụ khí thất trọng, ma môn rác rưởi.
"
"Tiền bối, ngài có thể thả ta đi sao, gia gia ta là thượng thiên ma Hắc Vũ Thiên.
" Hắc Long vừa nói vừa thấp thỏm, trên trán tuôn ra mồ hôi, đối phương là địa nguyên cảnh, một bước đi nhầm có thể vạn kiếp bất phục.
Chỉ thấy Vũ Thế Quân cười lạnh lùng, ánh mắt thêm phần đáng sợ:
"Thả, thượng thiên ma thì đã sao, đối nghịch Thiên Hoang cổ tông, có là ma thần đều phải chết, ma môn rác rưởi không đáng để tha.
"
"Liều!!!"
Hắc Long từ đâu lấy ra dũng khí, đến từ huyết mạch lực lượng phát động, một cỗ năng lượng bàng bạc nháy mắt bao phủ Vũ Thế Quân, ngắn ngủi thời gian hắn lấy ra túi trữ vật, muốn lấy thứ gì từ bên trong.
Chợt không gian vỡ vụn, bóng người vụt ra, một chưởng vung lên, chân nguyên gia trì đánh xuyên thể nội Hắc Long, đối phương lập tức bay ngược ra sau, cả người lún sâu vách đá, không rõ sống chết ra sao.

Vũ Thế Quân cạm thụ khoảnh khắc vừa rồi, không khỏi kinh ngạc: "Huyết mạch lực lượng, không phải, chỉ là hàng giả, nếu là hàng thật, đích xác ta sẽ bị ngưng đọng trong hai giây, đáng giá mang về nghiên cứu.
"
Tiếp theo vài giây, hắn lần lượt đánh trọng thương Lý Kim Huyền, còn như Xích Vũ Nghiệp biểu hiện ngông cuồng, trực tiếp bị phế hai chân, cuối cùng trọng thương lưu giữ hơi tàn.
Giải quyết xong ba người Vũ Thế Quân chưa hề từ bỏ, hắn phi hành liên tục nửa canh giờ, đi xa hàng chục dặm, thế nhưng không thu được gì, cuối cùng ôm lòng phẫn mang theo đám người ma môn, một đường quay về Quang Minh thành, hắn muốn cẩn thận tra khảo bọn chúng.
!
Không rõ địa điểm, mật thất u ám, trước tường treo một ngọn đuốc, chính giữa một tòa trận văn, cổ tự đột ngột sáng lên, sau đó Dương Minh từ đâu xuất hiện, hắn cảm thấy lạ lẫm, nhìn quanh một hồi, trong tay lá phù hóa thành tro bụi.
Nơi này.
Dương Minh cẩn thận đánh giá, từ trong kí ức lục lọi, hắn nhớ ra một chi tiết, thuộc về dịch chuyển không gian vốn có hai loại, nếu như hắn sử dụng là truyền tống phù, vậy trước mặt chính là truyền tống trận.
Đương nhiên, chi phí tạo nên truyền tống trận rất lớn, bình thường Thiên Hoang cổ tông có xây dựng, cũng chỉ hai ba tòa đặt tại nơi trọng yếu, chưa nói đến truyền tống phù cũng ít người có, đến như Dương Minh từng là thánh tử, ngoại trừ biết hình dạng nó ra sao, chạm nhẹ vào cũng không có cơ hội.
"Hắc Long này, thân phận ước chừng lớn hơn ta tưởng, liên quan đến thứ đồ vật này, có lẽ đằng sau chi ít là thượng thiên ma.
"
Tòa trận văn giấu tại nơi này, Dương Minh nhạy bén phát hiện, Âm Phong ma môn có lẽ mưu tính điều gì, hắn thoáng nhớ lại nhiệm vụ, không khỏi nảy sinh ý nghĩ, đám người ma môn bị vây tại Quần Hùng sơn mạch, có lẽ nào chỉ là mồi nhử.

Mười năm ma môn bố cục, chân chính mục đích có thể là tại chỗ này, trước kia hắn đã nghi hoặc, Thanh Vũ thành nhỏ bé, tuy rằng địa thế quan trọng, nhưng lại chưa đủ giá trị, khiến ma môn một mực hao phí tâm tư như vậy.
Mà.
Ma môn âm thầm xây dựng truyền tống trận, có lẽ không chỉ một.
Ngay tại thời điểm Dương Minh trầm ngâm, một đạo khí tức lạnh lẽo giáng xuống, trực tiếp bao phủ mọi ngóc ngách, Dương Minh chỉ thấy, cơ thể lúc này vô pháp cử động, cảm giác run sợ từ nội tâm dần hình thành.
"Uy áp này, chẳng nhẽ! "
Đầu óc Dương Minh trở nên trì trệ, sót lại cuối cùng lý trí nghĩ được nửa đoạn tin tức, lập tức vụt tắt.
Bên trên khí tức chậm rãi thu lại, bá đạo giọng nói vang lên, thoáng ngạc nhiên: "Là người của lão đầu kia, mất ý thức rồi, là ta quá tay, không sao, lôi lên tra khảo là được, khặc khặc.
"
Dương Minh bị một bàn tay bàng bạc bắt được, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh biến mất, để lại tòa cổ trận rơi vào tĩnh mịch.
Từ trong mê mang cảm thụ không gian bất tận, chợt từng đạo đau nhói liên tục xuất hiện, như thể thiên quân vạn mã ồ ạt kéo đến, tầm nhìn thay đổi, phút chốc khung cảnh biến ảo, mi mắt run lên, ý thức khôi phục Dương Minh lập tức giật mình, chỉ thấy bản thân đang ở tư thế quỳ, trước mặt là một lão giả mặc áo bào đen.
Lão giả này nhìn qua vô cùng già nua, toàn thân tràn ngập mùi vị mục nát, phảng phất chui ra từ trong quan tài, khuôn mặt nhăn nheo hằn sâu từng vết, hai mắt hãm vào bên trong, nhìn qua chẳng khác giếng cổ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Cảm nhận Dương Minh khôi phục ý thức, lão ta cất giọng, bên trong giọng nói toát ra mùi vị tử vong: "Nhãi ranh, ngươi và Hắc Thiên lão đầu có quan hệ gì.
"
Uy áp giờ giờ duy trì, Dương Minh nào dám phân tâm nửa giây, hắn nghe thấy vậy, căng não suy nghĩ, ngắn ngủi hai giây lập tức trả lời:
"Tiền bối, ta vốn không biết Hắc Thiên lão đầu.

"
"Vậy sao!!!" Lão giả sắc mặt âm u, sát khí đột ngột hiện hình, hóa thành từng thanh lợi kiếm vắt ngang qua cổ, chỉ một ý niệm, lập tức thiếu niên trước mặt đầu rơi máu chảy.
Có thể Dương Minh vội vàng nói tiếp: "Ta và Hắc Long sư huynh là tâm giao, trong lúc làm nhiệm vụ, nửa dường xuất hiện nội môn trưởng lão cổ tông, đối phương thực lực quá mạnh, hơn nữa đặc biệt nhằm vào Hắc Long sư huynh, còn nói tội của cha ông, đời sau gánh chịu.
"
"Hắc Long, là tên thất bại phẩm duy nhất, đích xác là cháu của lão già đó.
" Lão giả lúc này âm thầm đánh giá, ngưng trong vài giây, lão ta trầm giọng: "Tiếp tục.
"
Dương Minh không dám chậm trễ, khuôn mặt biểu lộ tang thương: "Vị trưởng lão nội môn kia một đường đuổi giết chúng ta, Hắc Long sư huynh không tiếc dùng hết sát chiêu chống trả, cuối cùng vẫn bị đối phương đánh trọng thương bắt lại, hơn nữa! " Nói đến đây, Dương Minh chợt siết lại song quyền, hàm răng siết chặt, hai mắt biểu lộ cảm động:
"Hắc Long sư huynh trong lúc nguy cấp đã đưa ta một lá phù, còn căn dặn sử dụng nó để thoát thân, sau đó thời gian gấp rút kêu ta truyền chân khí vào, cuối cùng liền xuất hiện ở đây.
"
"Tiền bối, sự việc ta nói đều là sự thật, tội trạng gì ta đều chấp nhận, thế nhưng mong ngài cứu Hắc Long sư huynh ra, tính mạng của huynh ấy hiện đang nguy cấp.
"
Dương Minh nín nhịn đau thương, một bên cầu xin, đối diện hắc bào lão giả đứng dậy từ khi nào, lão ta đứng yên một chỗ ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt lại gần Dương Minh, nhăn nheo khuôn mặt cười lên điên cuồng:
"Diễn hay lắm, suýt nữa làm ta cảm động, nếu không phải ta tu luyện một môn tâm thuật, có lẽ thật bị ngươi lừa.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.