Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 16: Khổ Chiến Thủy Linh Xà





"Đến rồi!"
Mục Linh kinh ngạc kêu lên, trước mặt đầm băng lộng lẫy, pha lê phản chiếu chói mắt, nhàn nhàn khí lạnh quẩn quanh, thái độ của nàng chán ghét bài xích sơn cốc, nhưng là đầm băng trước mặt không khỏi quá đẹp một điểm, đương thời điểm nàng muốn tiến gần, Lâm Kiều Phong lập tức ngăn lại.
"Dừng đã sư muội, trước đó Vũ trưởng lão có nhắc phẩm chất linh dược càng cao càng hấp dẫn yêu thú thủ hộ, phạm vi đầm băng êm đẹp thực sự không biết ẩn chứa loại yêu thú gì.
"
Đây là lần hiếm hoi nàng thấy Kiều Phong sư huynh chủ động nói, Mục Linh dù cho nghịch ngợm, Nhưng mà nàng vẫn rõ ràng một số kiến thức cơ bản, nghe dứt lời nàng cũng không dám loạn động, tùy thời nghe theo Kiều Phong sư huynh phân phó.
Chỉ thấy cánh tay của Lâm Kiều Phong chợt động, hắn tung ra một túi phấn hoa, nó là băng sương phấn hoa gặp lạnh bắt đầu ngưng kết lan tỏa, lực hấp dẫn trí mạng đối với những yêu thú dưới nước, nó từng bước khuếch tán trên mặt băng, mà đầm băng đang từ xanh nhạt chuyển đến màu sắc xanh đậm.
Hai người đứng tại phụ cận mép đầm, không ai nói gì tiếp tục chờ đợi, tầm nửa phút sau, nguyên bản đầm băng tĩnh lặng chậm rãi rung chuyển.
Trước hết thảy con mắt, băng xanh xuất hiện vết rạn, từ những vết rạn bắt đầu nứt ra hở một đạo khe hẹp dài, bên trong vụt ra bóng đen tốc độ nhanh xé gió, nó không có lập tức tấn công đám người, lựa chọn dừng tại một chỗ mặt băng cứng rắn, theo đó Lâm Kiều Phong và Mục Linh nhìn ra nó chân chính diện mục.
Là một đầu trường xà hơn mười năm mét, quanh thân mọc lên vảy xanh vô cùng ngưng thực, đầu nó bành rộng há ra miệng máu thị uy đám người, này chính là thủy linh xà trứ danh, một đầu nhất giai hậu kì yêu thú, thực lực tương đương luyện thể cửu trọng cực hạn.

Kinh khủng khí tức hoang dã lan rộng, lập tức Mục Linh nhăn lại mày đẹp, nàng đã từng đối đầu yêu thú, bất quá không so được với yêu xà trước mặt, càng đừng nói nàng từng đánh, vốn chỉ là yêu thú mới tấn cấp nhất giai sơ kì, kinh nghiệm thực chiến rất hạn hẹp.
"Sư huynh, đầu xà này chính là thủy linh xà đi?"
Mục Linh giơ tay nhéo nhéo vạt áo của Lâm Kiều Phong, thần sắc tràn ngập lo lắng, bất đồng là vẻ mặt Lâm Kiều Phong như cũ thâm trầm tĩnh lặng, hắn chỉ nhàn nhạt đáp:
"Không sai, là thủy linh xà, vẫn là mới tấn cấp nhất giai hậu kì, thủy linh xà.
"
Như vậy thủy linh xà này hẳn là hấp thụ một ít dược lực mà Tuyết Mộc linh dược tản mát ra, nếu không trong thời gian ngắn khó mà tấn thăng, dù sao thủy linh xà thuộc về yêu thú tầng thấp, bọn chúng sở hữu tư chất kém cỏi, đã từng cao nhất mới chỉ dừng nhất giai trung kì, yêu thú trước mặt chính là ngoại lệ.
"Không cần biết ngươi gặp kì ngộ gì, một thân sát ý kia, đủ để ta rút kiếm.
"
Nói đoạn Lâm Kiều Phong lập tức động thủ, thiết kiếm được rút khỏi vỏ, tinh quang chói mắt chợt hiện.
Lưu thủy phá thạch quyết, này chính là một bộ kiếm pháp hoàng giai thượng phẩm, tuy rằng không tính sát chiêu mạnh mẽ, nhưng mà trong tay Lâm Kiều Phong đại phát uy lực, đủ để trảm xuống yêu xà.

Kiếm quang vừa hiện, lưu thủy gia thân, tốc độ nhanh như chớp nhắm đến thủy linh xà mà chém, trong phút chốc thủy linh xà gầm lên giận dữ, đồng dạng nó cũng xuất kích, thanh mảnh cái đuôi giương lên, phút chốc biến hóa lưỡi dao sắc bén đánh ra ba đạo phong nhận, lập tức đánh vào má ngoài thiết kiếm.
Một tiếng keng trầm trọn vang lên, Lâm Kiều Phong nhanh chóng thu lại một kiềm vừa rồi, mà khí thế thủy linh xà càng thêm mạnh mẽ, phút chốc giao thủ không ai chiếm thượng phong, bất quá yêu thú cuồng bạo, trừ khi càng thêm cường đại so với nó, nếu không nó sẽ không ngừng đánh tới, cho đến khi cả hai một người thân vong.
"Kiếm tới!"
Lâm Kiều Phong phá lệ cười to, hắn ở trong Thiên Hoang cổ tông khó gặp đối thủ, ngày thường kiếm cùng khí làm bạn, hôm nay đối mặt thủy linh xà chặn được một kiếm của hắn, nội tâm sinh ra hứng thú không gì sánh được, nhất thời một người một yêu lâm vào chiến đấu dữ dội, đều là một đòn lại một đòn tới, không nhằm đến chỗ yếu hại, thì là nhất kích tất sát.
Trận chiến càng lúc càng lớn, âm thanh va chạm phút chốc vang vọng một phương, đất đai cày xới, đá vụn quyện theo khói mù thoáng chốc lan ra xung quanh.
Lúc này Dương Minh dùng hết tốc lực thành công xâm nhập Quỷ Mạch sơn cốc, so với Mục Linh hai người chỉ có đi bộ, quãng đường ngày càng rút ngắn, cho đến xa xa vang lên âm thanh chiến đấu, hắn kinh ngạc nhìn về phương hướng, nội tâm ẩn ẩn suy đoán, hai chân gia trì chân khí, thân pháp càng thêm mau lẹ.
Mục Linh ở một bên quan sát, nàng không biết là, cách đó mười mét Dương Minh từ đâu xuất hiện, hắn nhìn thấy thiếu niên giao thủ yêu thú, hai mắt tinh tường lập tức nhận ra, Lâm Kiều Phong mà hắn đang tìm chính là đối phương.
"Nếu Lâm Kiều Phong đang chiến đấu, vậy kẻ bên cạnh hẳn là Vũ Mục Linh.

"
Dương Minh nhớ lại tin tức, bất giác cười lạnh một hồi, đúng là trời muốn giúp hắn hoàn thành nhiệm vũ, nghĩ đến hắn thu liễm hơi thở, cẩn thận từng bước tiếp cận Mục Linh, cho đến khoảng cách ước chừng vừa đủ, bùng nổ tốc độ nháy mắt bắt được thanh quản của Mục Linh.
Dương Minh chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị, hai mắt Mục Linh lúc này ngập tràn hoảng sợ, hắn nói thầm vào tai nàng, năm đầu ngón tay bất chợt siết chặt, đến khi thiếu nữ không thể chịu được, hắn mới tạm thời thả lỏng.
Bên kia.
Lâm Kiều Phong càng đánh hăng, bất tri bất giác hắn cùng thủy linh xà giao đấu trên dưới trăm hiệp, thiếu niên không hổ là tuyệt thế kì tài, ngộ tính của hắn cực cao, mỗi một kiếm sau so với kiếm trước đều là tinh diệu, trong đó khuyết điểm đều được hắn tức tốc nhận ra mà sửa chữa, thành ra, trên cơ bản cùng thủy linh xà lưỡng bại câu thương, bất quá càng kéo về sau yêu thú này không có lợi.
Rắc!!!
Rốt cuộc thủy linh xà trong chiến đấu xuất hiện sơ hở, ánh mắt Lâm Kiều sắc bén lập tức tận dụng, một kiếm kéo tới chém ra miệng hở vết thương trên lưng nó, vảy cứng vỡ vụn, lưỡi kiếm vảy ra mang theo huyết dịch bắn văng tung tóe, còn lại tích tụ chậm rãi nhỏ giọt lên lam băng.
Gào!!!
Thủy linh xà bị thương càng thêm điên cuồng, nó vung đuôi đánh tới Lâm Kiều Phong, bất chấp bản thân thương thế, trong đầu nó lúc này chính là toàn lực đem nhân loại này đánh chết.
Nhưng mà thủy linh xà càng điên cuồng, sơ hở xuất hiện lại càng nhiều, rốt cuộc dưới kiếm thứ mười ba hạ xuống không lâu, nó vô lực ngã ra nền băng, toàn thân trên dưới sở hữu vết thương chồng chất, sinh mệnh rất là yếu ớt, tùy thời có thể dập tắt, chỉ là điên cuồng dã tính trong mắt không có tiêu trừ.
"Rất sảng khoái, đáng tiếc không thể kéo dài.

"
Lâm Kiều Phong vẩy đi máu dính trên kiếm, cẩn thận chà lau trên lưỡi kiếm mấy lần, nhìn đến bóng loáng hắn mới yên tâm tra vào vỏ, rất lâu mới được trải nghiệm cái gọi là cảm giác chiến đấu, nhất thời còn chưa thoát ra tư vị vui sướng mang lại, đến khi mặt băng vỡ vụn, Tuyết Mộc linh dược tản mát mùi thơm, hắn mới nhanh chóng quay lại hiện thực.
Tuyết Mộc linh dược là tam phẩm linh dược, đặc điểm vô cùng kì dị, cây con mọc phía bên trên chỉ là nguy trang, ngay dưới đầm nước nhìn như rễ cây mọc ra mới là Tuyết Mộc linh dược, bởi vì huyền cơ này, cho nên mọi người nhìn qua khó lòng phân biệt.
Lâm Kiều Phong động tác mau lẹ hái đi, bỏ linh dược vào trong hộp gỗ đặc biệt, nội tâm thoải mái hoàn thành nhiệm vụ.
Đem Tuyết Mộc linh dược thu thập về sau, Lâm Kiều Phong nhanh chóng quát lớn:
"Sư muội không cần nấp nữa, chiến trận đã xong, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành có thể về.
"
Trong lúc hắn cùng yêu thú giao đấu đã nhìn thấy Mục Linh trốn ở đằng xa, liền biết sư muội tiểu tâm không dám ló mặt, phải đến thu thập Tuyết Mộc linh dược xong xuôi, sự việc lắng xuống, hắn mới mở miệng gọi, đương nhiên cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là giọng nói thiêu niên vừa dứt, không có Mục Linh đáp lại, hắn hơi nhăn mày, biết tính Mục Linh hay thích đùa giỡn cho nên gọi thêm lần nữa:
"Vẫn không ra ta liền mặc kệ muội ở đây, một mình quay trở về báo cáo với Vũ trưởng lão.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.