Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 39: Ba ngày




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy
"Lượng nước trong báo cáo này quá lớn, thu chi hoàn toàn không cân đối." Đầu ngón tay trắng nõn thon dài đang định lật trang bỗng nhiên siết chặt, làm nhăn trang giấy. Tiết Bảo Thiêm áp trán lên bảng báo cáo, nghiến răng chửi: "Mẹ nó Diêm Dã, cậu không yên được đúng không?"
Đầu vai bị cắn một cái, ngay sau đó một nụ hôn rơi xuống sau tai, nguồn nhiệt tựa như một bức tường áp vào sống lưng, tiếng nói trầm thấp truyền đến: "Tập trung đi Hai Trăm Tệ."
Mái tóc dưới lòng bàn tay mềm mại, chỉ cần dùng sức một chút là có thể ép những lời t.hô tục xuống dưới chăn, khiến nó trở nên mơ hồ không rõ, kèm theo tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Con người của Tiết Bảo Thiêm từ trước đến nay rất mâu thuẫn, miệng lưỡi thì sắc bén nhưng xương cốt lại cực kỳ mềm dẻo, cũng chính vì vậy, mới có thể lần lượt xé đi lớp văn minh giả tạo mà Diêm Dã đã khoác lên, lộ ra bản chất tham lam và khát máu.
Tờ giấy trong tay bị vò cho nhăn nhúm, phát ra âm thanh soàn soạt, như ánh nắng ấm áp phủ lên dãy núi, nụ hôn rơi xuống khóe môi Tiết Bảo Thiêm.
"Sao lại vò nát thế? Không phải Tiết gia vẫn còn muốn xem ư?"
Giọng nói chậm rãi đầy ý cười trách móc, khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi mà mắng: "Diêm Dã, xuống khỏi cái giường này thử xem, mẹ nó tôi sẽ lập tức giết chết cậu!"
Diêm Dã vẫn tiếp tục hôn: "Tiết gia, vậy thì anh cứ giết tại đây luôn đi, được không hở?"
Tay càng nắm càng chặt, chữ trên bảng báo cáo méo mó biến dạng theo nếp gấp lộn xộn, những lời chửi mắng của Tiết Bảo Thiêm vỡ vụn, vượt qua cả tốc độ hiểu biết, thẳng đến khi tờ giấy bỗng dưng bị xé rách, hắn mới dùng chút sức lực cuối cùng để chửi một câu "Đồ súc sinh".
Nhiệt độ nước ấm vừa phải, Tiết Bảo Thiêm ngâm mình trong nước giãn gân cốt đau nhức. Hắn cảm thấy mình rất là ngu, lơ mơ bị Diêm Dã lừa về nhà, ba ngày nay chưa làm được cái khỉ gì hết, chỉ mẹ nó tối ngày nằm trên giường không xuống được.
Thằng chó Diêm Dã kia giả vờ bị bệnh xin nghỉ ba ngày, nhưng ngay cả khi không làm gì, cũng giống như chó hoang đánh dấu lãnh thổ, nghe Tiết Bảo Thiêm mắng chửi khó nghe thì liền dùng môi chặn lại, cứ thường xuyên như vậy, vết thương trên môi không ngừng tăng lên, toàn là do Tiết Bảo Thiêm cắn.
Cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào che khuất đi ánh đèn.
"Đừng tắm lâu quá, nước lạnh dễ bị cảm." Diêm Dã cầm khăn tắm chờ hắn đứng dậy.
Hơi nước làm sắc mặt Tiết Bảo Thiêm hơi đỏ lên, càng trông có vẻ môi hồng răng trắng, như một cậu chủ nhỏ đáng yêu và ngạo mạn. Cánh tay hắn chống lên mép bồn tắm, giọt nước từ mái tóc chậm rãi chảy xuống, Tiết Bảo Thiêm không có miếng sức nào, trong tiếng chửi nghe ra chút lực bất tòng tâm: "Diêm Dã, chừng nào cậu mới hết thèm khát vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mẹ nó tôi không phải chết trong tay Uông Tuyền mà là chết trong tay cậu đấy."
Diêm Dã vắt khăn lên cổ, duỗi tay đỡ Tiết Bảo Thiêm từ trong nước ra, cũng không quan tâm quần áo bị ướt để hắn dựa vào, sau đó dùng khăn lau khô nước trên da hắn.
Hơi nước trên tấm gương dần nhạt đi, khuôn mặt đẹp trai từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Diêm Dã nhìn người trong gương, hơi ngượng ngùng mở miệng: "Anh cũng biết mà, lúc trước tôi chưa... chưa từng được ăn no, bây giờ rốt cuộc cũng được ăn rồi nên... hơi nhiều một chút."
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu Diêm Dã đang trả lời câu hỏi lúc nãy của mình, ăn không đủ no trong miệng cậu không phải là bánh bao, mà là...
Mẹ nó! Tiết Bảo Thiêm tức giận giở lại chiêu cũ, nâng đầu gối định thục vào chân giữa của Diêm Dã, nhưng người đối diện nhanh lẹ tránh đi, cười cười đẩy hắn ra khỏi phòng tắm.
"Ăn trước đi đã, tôi nấu mì rồi."
Tiết Bảo Thiêm đã ăn mì ba ngày liên tiếp, mặc dù cũng khá ngon, nhưng ăn hoài cũng ngán, hắn nhìn tô mì tươi ngon kia rồi hỏi: "Trong nhà chỉ có mì à, hay là cậu chỉ biết nấu mỗi mì?"
"Chưa từng làm món khác, sư phụ tôi thích ăn mì, lâu lâu không ăn được cơm ở đoàn phim thì ông ấy sẽ bảo tôi nấu mì cho ông ấy ăn." Cậu trải tấm nệm mềm dày lên ghế: "Mấy bữa nay tôi không có thời gian học nấu món mới, hôm nay Tiết gia chịu khó ăn đỡ đi, sau này anh muốn ăn cái gì tôi sẽ học nấu cái đó cho anh."
Cái câu "không có thời gian" làm Tiết Bảo Thiêm giận đến ngứa răng, hắn đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi rời khỏi nhà Diêm Dã. Tuy Diêm Dã có hơi kinh ngạc nhưng chỉ im lặng đi theo sau, thẳng tới khi xe dừng trước cửa một trung tâm thú cưng, cậu mới hỏi: "Sao lại tới đây?"
Tiết Bảo Thiêm đẩy cửa xuống xe, giọng nói lạnh lùng của hắn bị gió lùa vào trong xe, truyền vào tai Diêm Dã: "Đi triệt sản cho cậu."
Giữa tiếng chó mèo kêu vang, Tiết Bảo Thiêm ôm mèo con với vẻ mặt ghét bỏ: "Đừng có kêu nữa, mẹ nó giờ mày tiền ăn một ngày còn hơn cả tao, ấm ức cái quần què."
Ngoài miệng thì chửi, nhưng ngón tay lại không ngừng vuốt lông mèo, an ủi trái tim nhỏ bé đã bị bỏ rơi hai tháng, nghĩ rằng mình lại bị vứt bỏ một lần nữa.
Chủ cửa hàng thú cưng đã dọn dẹp đồ đạc của mèo nhỏ xong, ân cần gợi ý: "Không triệt sản cho nó sao? Triệt sản có lợi cho sức khỏe của mèo lắm."
"Không thể bắn pháo nữa thì cần sức khỏe làm cái đếch gì?" Tiết bảo Thiêm chỉ Diêm Dã đang đứng ở cửa: "Thằng ngu to xác đó cần sức khoẻ đấy, triệt sản được không?"
Thấy chủ tiệm lúng túng, Diêm Dã đi đến hòa nhã nói: "Anh ấy nói đùa thôi, phí gửi hết bao nhiêu? Để tôi trả."
Trả tiền xong, chủ tiệm đưa đồ của mèo con cho Diêm Dã: "Đây là... đồ của bé mèo, bé vẫn chưa có tên sao? Đặt một cái đi, như vậy sẽ tương tác với chủ tốt hơn."
Nhận lấy đồ, Diêm Dã mỉm cười cảm ơn. Lên xe, cất đồ đạc xong, cậu mới vuốt cằm mèo con rồi hỏi: "Anh chưa đặt tên cho nó à? Sao không đặt một cái đi?"
Lúc này Tiết Bảo Thiêm đang ngồi ở ghế lái phụ ôm mèo, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói không hề có tí cảm xúc nào: "Tại sao nhất định phải đặt tên? Tôi biết nó là con mèo của tôi là được."
Chiếc xe lướt êm. Diêm Dã "Ừ" một tiếng: "Vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi nó là Mèo của Bảo Thiêm nhé."
Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã bằng vẻ mặt ghê tởm, nhăn mặt mắng: "Đồ ngốc."
Diêm Dã cười lắc đầu: "Tên này là của tôi rồi, không thể cho nó được."
"Má nó chứ." Trong mắt Tiết Bảo Thiêm lộ ra ý cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: "Đi chợ đi."
Lúc thịt kho tàu và Địa Tam Tiên* được bưng lên bàn, Diêm Dã vô cùng kinh ngạc.
(*Một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.)
"Anh nấu đấy à?"
Tiết Bảo Thiêm cầm đũa chỉ vào con mèo vừa nhảy lên bàn: "Nó nấu đấy."
Diêm Dã thực sự rất thích thú trước thái độ lạnh nhạt của Tuyết Bảo Thiêm, nhưng lại không dám liều lĩnh qua xin cho hôn một cái, tốt nhất phải ngoan một chút mới có cơm ăn, nếu làm người ta tức giận, e là một miếng thịt heo cũng không được rớ.
Sau khi ăn cơm xong, Tiết Bảo Thiêm đổ thêm nước và thức ăn cho mèo, đợi mèo con ăn xong cuộn tròn dưới chân hắn, Diêm Dã ở bên kia vẫn đang ăn uống ngon lành.
Đây là chén thứ mấy rồi nhỉ? Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc ngồi đối diện Diêm Dã suy nghĩ, nếu nuôi cho cái mặt sắc sảo này béo thành đầu heo thì có tính là một loại trả thù không?
Nhưng Tiết Bảo Thiêm lập tức đập tan ý nghĩ đó, không biết hắn còn phải nhìn cái mặt này đến chừng nào, bây giờ thế này nhìn còn đỡ, nếu mà mập lên thì mẹ nó cay mắt lắm.
Diêm Dã rửa chén xong, tìm thấy một người một mèo trên sân thượng. Ly cà phê thơm lừng đặt bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, còn mèo con thì cuộn mình trên đầu gối hắn ngẩng đầu ngửi ngửi, không thấy vui lại nằm ỳ xuống.
Nhà của Diêm Dã cũng không tồi, sân thượng rất lớn, đặt mấy chậu cây xanh, không quá xanh tươi nhưng cũng coi như có chút sức sống. Lúc này đã vào đêm, bên ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen, không trăng không sao, cũng chẳng có gì đáng ngắm.
Cầm lấy quai cốc, Tiết Bảo Thiêm nhấp một ngụm cà phê, biết người bên cạnh đang mong chờ, hắn li.ếm môi, chỉ nói một câu: "Cũng được."
Nụ cười Diêm Dã càng thêm rạng rỡ, cậu mượn cớ vuốt lông con mèo, rồi lại dùng chính bàn tay sờ mèo đó xoa lòng bàn tay mềm mại của Tiết Bảo Thiêm: "Không ngờ Tiết gia còn biết nấu ăn nữa."
Tiết Bảo Thiêm tựa lưng vào sô pha, tìm một tư thế thoải mái: "Tôi từng sống trong cảnh nghèo khổ, không phải sinh ra đã là thiếu gia. Ba tôi vốn là người bán hàng rong ở chợ, là một người thô lỗ, không có mưu mô, nên mới tin lời của Ngụy Hoa, ngã một cú đau như vậy."
Diêm Dã im lặng tiến sát lại, cánh tay đặt trên lưng ghế sô pha, nửa ôm Tiết Bảo Thiêm: "Tại sao ba anh lại không tin tưởng anh, mà phải trông cậy vào một người ngoài?"
Tiết Bảo Thiêm cười tự giễu: "Tôi chưa từng học hành đàng hoàng, tất nhiên ba sẽ không tin tôi rồi, thật ra cậu nhờ tôi xem xét sổ sách công ty cũng không phải là một quyết định sáng suốt đâu."
"Đôi khi bằng cấp không đồng nghĩa với năng lực." Diêm Dã ôm cả người lẫn mèo vào lòng: "Tiết gia rất thông minh, tôi tin tưởng anh lắm."
"Mẹ nó là do cậu thiếu hiểu biết, chưa thấy sông hồ biển cả, vừa ra khỏi cửa đã sa chân vào cái mương nhỏ như tôi, nhưng mà yên tâm đi, cậu không chết đuối đâu, Tiết gia sẽ kéo cậu lên."
Diêm Dã rất biết thuận nước đẩy thuyền, một câu "Dựa vào Tiết gia" thiếu chút nữa đã nói thành lời âu yếm yêu thương ngọt tới tận xương.
Tiết Bảo Thiêm không có thói quen uống cà phê vào buổi tối, nhưng nghe những lời này lại cầm ly lên uống thêm một ngụm, động tác này làm mèo con tỉnh dậy, nó nhảy xuống khỏi đầu gối của Tiết Bảo Thiêm, đi tìm ổ nhỏ của mình.
"Thật ra tôi từng có một con mèo tên là Đậu Đậu, là một giống mèo hoa rất bình thường, cũng cỡ cỡ mấy con mèo hoa trên phố. Sau này lại bị người ta... g.iết chết. Cái thằng đó còn cố ý chạy đến khiêu khích tôi, nói mèo hoa lớn lên đều giống nhau, hỏi tôi làm sao tôi có thể khẳng định con nào là mèo của tôi?"
Vị cà phê rất đậm, uống đến cảm thấy đắng chát: "Thằng chó đó còn nói, mỗi khi nó gọi Đậu Đậu, mèo của tôi lại đến cọ chân nó." Tiết Bảo Thiêm nhìn ra bóng đêm đặc quánh ngoài cửa sổ: "Sau đó, tôi không bao giờ đặt tên cho chúng nữa."
Không gian lắng lại một chút, sau đó vang lên một tiếng chậc, hiếm khi Tiết Bảo Thiêm tự kiểm điểm chính mình: "Mẹ nó, từ nhỏ tôi đã có nhiều kẻ thù, còn không ít lần liên lụy người khác." Hắn nhìn Diêm Dã: "Không sợ bị tôi liên lụy sao?"
Diêm Dã không trả lời, uống hết cà phê còn sót lại trong ly, nhăn mặt: "Tối mai công ty có cuộc họp, tôi định dẫn anh đi cùng, anh là trợ lý trên danh nghĩa của tôi, tuy không cần phải thân thiết với bọn họ, nhưng dù sao vẫn phải gặp mặt ở công ty."
"Có những ai?"
"Một số quản lý cấp cao của công ty, có cả anh họ Thịnh Dữ của tôi nữa."
"Được." Tiết Bảo Thiêm nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diêm Dã, cười nói: "Có chuyện gì mà Tiết gia của cậu chưa từng gặp qua đâu, yên tâm đi."
"Tránh xa Thịnh Dữ một chút." Trong bóng đêm, giọng Diêm Dã có phần sắc bén, cậu siết chặt vòng tay ôm lấy Tiết Bảo Thiêm: "Nam nữ gì anh ta cũng ăn hết."
Tiết Bảo Thiêm hơi ngẩn ra, sau đó cười ha hả: "Đậu má Tiết gia của cậu là trai thẳng đấy, ai mà dám ăn tôi?" Nói xong lại nghẹn họng, hung dữ trừng Diêm Dã: "Lật xuồng trong mương* thì không tính."
(*Xuồng đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà vẫn lật, ý nói chuyện không thể xảy ra nhưng lại xảy ra, ám chỉ tai nạn xui xẻo, xúi quẩy.)
—-------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.