Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 13: Sự tiến bộ của loài người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy
Trong chăn vươn ra một bàn tay, lần mò vài cái mới chạm được vào điện thoại đang reo không ngừng bên gối.
Cầm lấy điện thoại kéo vào chăn, giọng nói mơ màng chưa tỉnh của Tiết Bảo Thiêm vang lên: "Ai đấy? Đang ngủ, họp hả? Xin nghỉ, không đi đâu, chờ đã, hội đồng quản trị?"
Chăn bỗng nhiên bị xốc lên, Tiết Bảo Thiêm vùng vẫy ngồi dậy, nói vào điện thoại: "Chờ chút, tôi sẽ tới ngay."
Mắt còn nhập nhèm, điện thoại chợt trượt khỏi tay, ánh mắt hoảng sợ của Tiết Bảo Thiêm di chuyển từ bức tường giấy dán màu hồng loang lổ trước mặt đến rèm cửa màu xanh đậm, cuối cùng dừng lại trên cánh tay cường tráng đang quấn lấy eo mình.
Mạnh mẽ vén chăn bên kia, quả nhiên là tên khốn Trương Thỉ, y đang ngủ say, tóc tai rối bời, cằm lún phún râu, làn da không quá mịn màng dưới ánh nắng ban mai săn chắc căng tràn, lại trầm tĩnh đẹp trai ngoài ý muốn.
Chết tiệt, sao lại lăn lộn cùng với thằng cháu trai này nữa? Tiết Bảo Thiêm xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, cố gắng lục tìm ký ức đêm qua từ trong đống hỗn độn.
"Đêm qua anh uống nhiều lắm." Cánh tay quanh eo siết chặt, Tiết Bảo Thiêm được ôm vào một vòng tay ấm áp. Trương Thỉ không mở mắt, nhưng vẫn chính xác hôn lên góc má Tiết Bảo Thiêm, "Không ngủ thêm một lát nữa sao? Đầu có đau không?"
Ngay lập tức, ngực Trương Thỉ co lại, người trong lòng vùng vẫy lật người lên cưỡi lên trên cao: "Trương Thỉ, mẹ kiếp mày định khi dễ tao đến bao giờ?" Ngón tay quấn quanh cổ từ từ siết chặt, "Lúc loài người tiến hoá mày trốn đâu hả? Lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt hết sao? Hôm nay không dạy cho mày một bài học nhớ đời, mày tưởng ông đây ai cũng có thể bắt nạt!"
Trương Thỉ mở mắt, hàng mi dày đón lấy những vệt sáng nhảy múa trong ánh sáng le lói buổi sớm, mỏng và nhẹ, giống như năm tháng yên tĩnh trong những thước phim .
Y nâng hai tay ôm lấy eo Tiết Bảo Thiêm, ngón tay cái nhẹ nhàng búng một cái trên eo, nghe thấy tiếng rên khẽ, tay siết cổ có chút lỏng lẻo, Trương Thỉ lợi dụng cơ hội nắm lấy cổ tay đó ấn xuống, nhanh chóng nghiêng người, đỡ lấy người đàn ông không có điểm tựa rơi vào lòng mình.
Nâng lưng, kìm tay, đè chân, Tiết Bảo Thiêm bị gói vào lòng ngực rộng lớn, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
"Đậu má mày Trương Thỉ, ngoài việc dùng sức mày còn biết làm gì nữa không?"
Hiện giờ Tiết Bảo Thiêm chỉ còn có thể cử động miệng, chửi không đã, hắn cắn mạnh vào bả vai dày rộng của Trương Thỉ. Cắn xong lại thấy mình như đàn bà, y chang mấy bà thím cãi nhau giật tóc, quá con mẹ nó mất mặt, buông miệng ra, hắn gắt một câu: "Cái đồ tối ngày đ.ộng dục."
Cơn đau trên vai dường như k.ích thích một dây thần kinh nào đó của Trương Thỉ, y ôm Tiết Bảo Thiêm càng chặt hơn, tay thò vào vạt áo vuốt lên sống lưng trơn nhẵn của người đàn ông. Giọng nói tỉnh dậy chất chứa ham muốn, âm thanh trầm đục khàn khàn: "Hai Trăm Tệ, tối hôm qua tôi không động vào anh, có phải nên được khen thưởng hay không?"
"Không động vào tôi?" Tiết Bảo Thiêm còn chưa tỉnh táo lại khi phát hiện ra Trương Thỉ vẫn còn lương tâm, đã hoảng sợ cảm nhận được nguồn nhiệt đang lớn dần trên người mình.
"Trương Thỉ! Mẹ kiếp mày còn cương lên nữa, tao sẽ phang gãy cây gậy của mày!"
Nhưng lúc này Trương Thỉ dường như đã bước vào một thế giới riêng biệt, cô lập mọi âm thanh bên ngoài, y cúi đầu cắn nhẹ vào cằm của Tiết Bảo Thiêm, chậm rãi hỏi: "Hai Trăm Tệ, sao râu của anh mọc ít xịu vậy?"
Hỏng rồi! Trong lòng Tiết Bảo Thiêm lo sợ, Trương Thỉ mà nắng lên, chửi mắng hay cầu xin đều con mẹ nó vô dụng.
Hắn quét mắt quanh phòng, thấy gạt tàn trên tủ đầu giường, với tay lấy xuống, túm người đàn ông đang nằm trên người mình dậy, vung tay mạnh mẽ đập xuống...
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc, ngồi trên mép giường mặc quần: "Tôi có một cuộc họp, nếu không đi, anh rể tôi sẽ chiếm hết lợi thế."
"Ừ, lỗi tại tôi, tại tôi hăng quá." Trương Thỉ dùng khăn giấy lau máu trên trán, "Mới đầu thực sự không có ý đó, anh cắn tôi một cái thì..."
"Mẹ nó đúng là một thằng khốn." Tiết Bảo Thiêm đứng dậy, quỳ một chân trên giường, "Lại đây, để tôi xem xem đập có nặng không?"
Trương Thỉ kéo chiếc áo sơ mi mềm mại, lôi hắn vào, nhìn kỹ: "Có dấu răng trên cằm, cổ cũng có vết hôn, đi họp có sao không?"
Tiết Bảo Thiêm cười khẩy, vỗ hai cái vào mặt Trương Thỉ: "Thằng ngốc, những vết dâu tây trên người ông chủ Tiết do phụ nữ trồng ra, mọi người đã nhìn quen lâu rồi, không có chuyện gì lớn đâu."
Hắn muốn đứng dậy, nhưng lại bị Trương Thỉ kéo chặt hơn, sắc mặt của thanh niên không còn ôn hoà, đôi mắt sâu hơn một chút.
Cảnh giác vừa mới nổi lên, Trương Thỉ lại buông tay, nhàn nhạt nói: "Lái xe cẩn thận, tối qua anh uống hơi nhiều."
Tiết Bảo Thiêm thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể thoát khỏi tay Trương Thỉ hoàn toàn nhờ vào một chút lương tâm của đối phương, mà chút lương tâm này giống như ngày 31 của mỗi tháng, lúc có lúc không.
Mặc áo khoác vào, Tiết Bảo Thiêm sửa lại mái tóc trước màn hình điện thoại, thuận miệng hỏi: "Hôm qua tại sao tôi lại uống nhiều vậy?"
Trương Thỉ cũng đang mặc quần áo, y vẫn còn cương, khóa quần chưa kéo lên được: "Lão Hứa và mấy người kia xúm lại khen anh thì anh uống thôi, tôi muốn cản cũng cản không được."
Tiết Bảo Thiêm "Chậc" một tiếng, tự tìm lại mặt mũi cho mình: "Họ chẳng phải là bạn của cậu sao, tôi uống rượu với họ không phải do nể mặt cậu à? Bình thường uống rượu với ông chủ Tiết là những người nào? Có ai không phải dân giàu có? Đến lượt mấy người công nhân kia sao?"
Quay đầu nhìn thấy "thứ khổng lồ" của Trương Thỉ đang phơi thây, hắn cách xa hai bước, trong lúc mang giày lại nhìn qua, không nhịn được mà chế nhạo: "Con đường tiến hóa của cậu thật sự quá gian nan, lúc người lúc thú, tối qua sao lại tiến được một bước nhỏ vào xã hội loài người hay vậy?"
Trương Thỉ nhìn xuống cái quần đang mở rồi liếc qua Tiết Bảo Thiêm, ánh mặt trời từ phía sau y chiếu tới, kéo ra một cái bóng dài trước mặt y, gương mặt thanh niên bị che khuất trong bóng mờ thâm trầm đó: "Ông chủ Tiết, nếu anh không đi, tôi là người hay là thú còn chưa chắc đâu."
Nghe vậy, Tiết Bảo Thiêm lập tức nắm lấy tay nắm cửa, kéo cửa nhanh chóng đi ra, chỉ để lại một tiếng "Đệt" trong hành lang cũ kỹ.
Cuối cùng khi bản thân đã hết nắng cực, Trương Thỉ mới k.éo khóa quần lên, rút ra mấy tờ khăn giấy lau nhẹ vết thương trên trán, máu đã ngừng chảy, chỉ còn hơi đau một chút, Tiết Bảo Thiêm hạ thủ lưu tình, vẫn giữ chừng mực.
Ánh sáng chợt loé giữa cổ tay, Trương Thỉ giật mình sau đó mỉm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ. Trên cổ tay y là một cọng chuỗi đá zircon đen, đây là thứ Tiết Bảo Thiêm cố nhét cho y tối hôm qua, lúc đó hắn say mèm, coi Trương Thỉ thành một cô gái, vừa ôm ấp vừa hôn lấy hôn để, nói lời ngon tiếng ngọt, hứa hẹn phô trương này nọ, cuối cùng còn tháo vòng tay trên tay mình xuống, đeo vào tay Trương Thỉ.
Lúc đó Trương Thỉ bị hôn đến bốc hoả, đây là lần đầu Tiết Bảo Thiêm chủ động ôm ấp, nhiệt tình đến mức làm cho y muốn chống đỡ không nổi, nhưng vẫn thua sự ngang ngược trong lòng, trước mấy đòn tấn công "bao bối" này "bảo bối" nọ của đối phương, y dần dần mất hứng thú.
Khi Trương Thỉ dùng chăn quấn chặt Tiết Bảo Thiêm đang hứng tình lại, y nghĩ, những câu nói dối dỗ người còn không bằng mấy lời chửi thề th.ô tục.
Ra khỏi phòng, Trương Thỉ đến quầy lễ tân để thanh toán. Vẫn là ông chủ lớn tuổi nọ, đẩy gọng kính lên nói: "Đã thanh toán rồi, cậu trai kia đã thanh toán, cậu ấy còn đặc biệt nói với tôi lần này không dùng bao, hai người là anh em thuần khiết."
Trương Thỉ đỏ tai, khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi khách sạn.
Sáng sớm gió hơi lạnh, y đi dọc theo con đường, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho một số, sau khi kết nối hỏi: "Tối qua lúc tôi ra ngoài, Đinh Mẫn có hành động bất thường nào không?" Người bên kia nói gì đó, thanh niên hạ mắt, "Cảnh giác như vậy, khả năng nhẫn nại của hắn quả thực rất mạnh, tôi sẽ ngay lập tức..."
"Ngoan nào, đừng có cựa quậy, hợp tác một chút đi." Bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng của Tiết Bảo Thiêm vang lên bên tai, Trương Thỉ theo tiếng nhìn lại, thấy một cái mông quen thuộc cách xa mười mét.
"Tôi sẽ quay về ngay, gặp mặt rồi nói sau." Y cúp điện thoại.
Vài bước tiến lại gần, Trương Thỉ thấy Tiết Bảo Thiêm đang quỳ gối bên lề đường, cả nửa thân trên gần như chui vào cống thoát nước.
Không phải mùa nước lớn, trong cống thoát nước hai bên đường chỉ có bùn lầy cạn, lá cây mục nát và cặn rác chen chúc, tỏa ra mùi hôi gay mũi.
Tiết Bảo Thiêm đang móc một tấm lưới sắt, không biết là rác của nhà nào vắt ngang qua cống thoát nước, mà trong tấm lưới nát kia, có một con mèo nhỏ kẹt đầu không thể thoát ra.
"Meo meo đừng sợ, con mẹ nó tao là người tốt, mày đừng có cựa quậy, nếu mày mà cựa quậy, mấy cọng sắt nhỏ sẽ đâm mày bị thương."
Tấm lưới sắt kẹt vào hai bên vách cống, cúi người không có thế kéo, Trương Thỉ thấy Tiết Bảo Thiêm bắt đầu xắn quần, chắc là định bước xuống cống để cứu con mèo.
"Để tôi làm cho." Y ấn nhẹ lên vai người đàn ông, rồi tiện tay xoa đầu, "Anh còn phải họp, đừng làm bẩn quần áo."
Tiết Bảo Thiêm quay đầu nhìn thấy Trương Thỉ, có hơi khó chịu: "Sao chỗ nào cũng có bản mặt cậu vậy? Rảnh rỗi quá sao không đi chải đầu cho thằng hói, dạy múa cho thằng mù, tiện thể giảng cho người Mỹ nghe về lễ nghĩa liêm sỉ."
Trương Thỉ tươi cười rạng rỡ, sờ nhẹ vào môi Tiết Bảo Thiêm: "Nói nhiều."
Tìm được hai tảng đá lớn, Trương Thỉ xếp chúng chồng lên nhau rồi để xuống đáy cống, tạo ra một chỗ đặt chân trong đống bùn rác, một chân đạp lên tảng đá, y từ từ kéo con mèo nhỏ mắc kẹt trong lưới sắt ra, túm lấy phần da mềm trên cổ nó xách lên.
Mèo con rất nhỏ, kêu meo meo, được Trương Thỉ xách lên, gầy trơ xương đến mức đáng thương.
"Thả nó à?" Trương Thỉ hỏi Tiết Bảo Thiêm đang hút thuốc.
"Con mẹ nó xấu quá đi." Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn Trương Thỉ, "Đầu óc cũng ngu ngu, còn kẹt vào lưới nữa."
Hắn nhả khói, mở cửa chiếc xe thể thao của mình, chỉ tay ghét bỏ: "Ném vào xe, xấu đến mức đáng để sưu tầm."
Trương Thỉ làm theo, khi đi ngang qua Tiết Bảo Thiêm, y nhẹ nhàng gọi: "Hai Trăm Tệ."
Lời thì thầm trầm thấp có chút lưu luyến, nhưng bị Tiết Bảo Thiêm giơ tay ghét bỏ đẩy ra, hắn đi vòng qua xe mở cửa ghế lái, tự nói với mình: "Thật con mẹ nó xui xẻo, lúc nào cũng gặp những thứ vừa xấu vừa ngu."
Ngồi vào xe, cửa xe đóng sầm lại, tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe phóng đi nhanh chóng. Chẳng bao lâu sau, xe vòng trở lại, cửa sổ xe hạ xuống, Tiết Bảo Thiêm nhiệt tình tha thiết nói: "Thường xuyên kiểm tra ứng dụng kết bạn, nếu có ai liên hệ thì tới luôn đi, điều kiện của cậu còn kén chọn quần què gì nữa."
Trương Thỉ gật đầu, đáp lại: "Biết rồi", Y nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Hai Trăm Tệ, anh sắp trễ họp rồi."
"Đệt." Một cú đạp ga, chiếc xe gầm rú phóng đi.
—-------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.