Lộ Trình Minh Giới

Chương 3: Nhìn thấy ngươi thật tốt.




Một nhóm thiếu niên bước vào quán trọ trên người mặc y phục màu trắng thêu chữ '' Yên '' ở thắt lưng. Họ đến ngồi cạnh bàn của Cửu Anh và bắt đầu trò chuyện xôn xao lớn tiếng có phần lấn át tiếng của những người khác làm không ít người trong quán trọ khó chịu nhưng không ai dám lên tiếng mà chỉ lắc đầu ngao ngán bỏ ra về. 
Cửu Anh quan sát chúng một lát rồi tiếp tục ăn uống. Tiểu nhị vừa bê ra thêm một bình rượu Cửu Anh liền hỏi y :
''Những thiếu niên này là ai mà mọi người có vẻ e dè thế.''
Tiểu nhị :
''Đại gia hỏi đám nhóc tiểu tử đó à? Chúng là con cháu danh gia vọng tộc trên Yên Vũ Sơn ỷ bản thân có chút pháp thuật không coi ai ra gì.''
Cửu Anh :
''Thì ra là người của Yên Vũ đài! Tu tiên đều kiêu căng như vậy sao?'' - Để lão tử cho các ngươi một vố.
Hắc Lang :
''Cửu Ca! Huynh cười gì thế? tí nữa chúng ta không biết lấy đâu ra tiền để trả cho người ta mà huynh còn cười được à?''
Cửu Anh :
''Thế theo ngươi bây giờ ta nên vừa ăn vừa khóc mới hợp hoàn cảnh sao? Mà đừng lo, ta có tiền rồi!'' - Nói xong cầm một túi gấm ném lên bàn.
Tiểu Hồ :
''Cửu ca tiền này ở đâu mà...''
''Im lặng nào! miễn có tiền trả là được rồi! Lão tử vừa vay của bọn nhóc bàn bên kia.''
Hắc Lang giơ tay tán thưởng :
''Cửu ca quả nhiên lợi hại!''
Cửu Anh :
''Đương nhiên.'' - Tuy là ma vương đi trộm tiền của người khác thì có hơi khó coi nhưng mà không có tiền trả còn khó coi gấp bội.
''Sau này không làm yêu quái huynh có thể đi làm đạo tặc được đó.''
Cửu Anh :
''Ngươi nói ít một câu không ai bảo ngươi câm đâu.''
Ngoài cửa lại thêm 2 thiếu niên mặc bạch y thêu chữ ''Yên'' đi vào trong nhưng lại không ngồi cùng bàn với đám thiếu niên kia mà chọn chỗ khuất ở góc quán trọ, một người trong nhóm vào trước nhìn thấy họ liền cầm ly rượu bước qua bắt chuyện với 2 thiếu niên đó nhưng có vẻ không được đáp lại nên hắn hậm hực quay về bàn.
Một trong hai người vừa bước vào là Liên Hà kẻ vẫn luôn tìm kiếm hắn trong khắp các ngóc ngách của luân hồi đại đạo.
Cửu Anh ban đầu cũng không quan tâm đến nhưng khi y cầm ly rượu lên định uống thì một cái nhìn sắc lạnh từ phía một trong 2 người thiếu niên vào sau làm y phải để ý, khi quay sang nhìn thì thiếu niên bạch y nháy mắt với hắn. 
Chết tiệt sao cái khí thế của tiểu tử kia mình lại thấy quen thuộc như thế? Không lẽ gặp người quen nhanh vậy sao?
Tên thiếu niên bắt gặp cái nhìn bối bối của Cửu Anh cũng ngay lập tức để ý, trong lòng ngực hắn sợi dây chuyền có đính nanh rắn bỗng có phản ứng, thiếu niên có chút kích động liền chạm tay vào nó để kiểm tra lại, quả nhiên có phản ứng thêm một lần nữa.
Tình thế của hắn hiện giờ vẫn là không nên gặp người quen, Cửu Anh đứng dậy gọi tiểu nhị tính tiền rồi thuê thêm 2 gian phòng hắn ra dấu bọn Tiểu Hồ theo hắn.
Tiểu Hồ :
''Sao thế A Cửu Ca? cơm còn chưa ăn xong.''
Cửu Anh chỉ về phía cuối dải phòng trọ :
''Hai ngươi lát nữa cứ đi về cuối hàng lang rồi ở yên trong phòng đó đợi ta! Nghe bất cứ âm thanh gì cũng không được ra ngoài.''
''Nhưng..''
''Chỉ cần nghe ta và làm theo không cần phải thắc mắc.''
'' ... ''
Liên Hà là Tứ hoàng tử của lục châu đại quốc lặn lội từ kinh thành xa xôi vạn dặm đến tận đây để cầu kiến Tế Âm Lão tổ học thuật, tiền kiếp của là đại bàng Kim Sí điểu hộ pháp bên cạnh Như Lai.
Ân Oán đời trước của họ chỉ nói bằng miệng, với Kim Sí Điểu thì Cửu Anh không chỉ bằng hữu của hắn, lần này hắn hạ phàm do trong lúc dự đại hội phi thăng của Thiên Đế làm loạn, khiến tiên tửu ngự ban bị rơi đỏ nên tự nguyện chịu luân hồi 10 kiếp. 
Có một số lời đồn khác trong thiên giới là Kim Sí Điểu bản tính hoang dã không chịu được cuộc sống buồn chán khi làm hộ pháp nên tự mình trải nghiệm nhân giới, số khác thì nói hắn với Cửu Anh có một số chấp niệm chưa dứt nên tìm kiếm y, dĩ nhiên tất cả chỉ là lời đồn.
Người đi cùng Liên Hà thấy hắn cứ nhìn theo hắc y đeo mặt nạ đi lên lầu lấy làm lạ :
''Liên Hà! đó là người quen của đệ à?''
Liên Hà lắc đầu :
''Ta cũng không biết, hình như họ là yêu quái.'' - Cửu Anh ta rất hy vọng đó là ngươi.
Ngươi kia bối rối :
''Vậy ta có nên báo cho Tiểu Huỳnh Tử biết có yêu quái không?''
Liên Hà :
''Bọn tiểu Huỳnh Tử là đám ngốc nghếch, đến túi tiền bị người ta lấy còn không hay biết thì báo cho chúng được gì? với lại hiếm khi có dịp gặp yêu quái ta nghĩ hắn chỉ là tiểu yêu không nên kinh động các sư phụ! Để ta đi thu thập bọn chúng.''
''Liên Hà! khoan đã, nghe ta nói đã.''
''Huynh ở đây đi! đừng theo ta!''
Liên Hà đi lên lầu trên theo hướng dẫn của tiểu nhị, đến trước cửa phòng chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã lên tiếng :
''Tiểu đệ đệ, lão tử và ngươi là nước sông không phạm nước giếng! Ngươi muốn gì?''
Liên Hà :
''Tiểu ca ca, nếu đã gọi ta là đệ đệ thì bắt ta đứng ngoài đây mà hầu chuyện với huynh sao?''
Cánh cửa tự mở ra, Cửu Anh đang ngồi giữa phòng nhâm nhi tách trà, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ bằng ma khí, Liên Hà không có vẻ gì là sợ sệt tiến đến chỗ hắn.
Cửu Anh :
''Ngươi muốn gì ở bọn ta? ''
Liên Hà :
''Giả sử ta nói muốn huynh thì sao? Huynh có đáp ứng được không?''
''Muốn ta? Thế còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không?!''
Cửu Anh bê tách trà lên nhấp một ngụm, sau lưng hắn ma khí liên tục tỏa ra tụ thành hình con mãng xã to lớn màu đen đang nhe nanh lao về phía Liên Hà. 
Hắn nhanh chóng né người sang một bên tránh đòn công kích mãnh liệt của đối phương, toàn bộ tường của dãi phòng trọ bị thổi tung theo đòn tấn công của ma xà. Âm thanh đổ nát chấn động cả quán trọ khiến tất cả mọi người ở tầng dưới bàng hoàng. 
Đám thiếu niên của Yên Vũ toang định xông lên xem chuyện gì thì vị huynh đệ đi cùng Liên Hà ngăn lại :
''Các đệ không cần lên đó! Liên Hà đang dọn dẹp tầng trên giúp ông chủ thôi!''
''Dọn dẹp?!?''
Ở tầng 2 Liên Hà liên tục tránh né những đòn tấn công như trời giáng của Ma Xà do Cửu Anh điều khiển trong khi y vẫn thong thả ngồi uống trà và lúc này vẫn chưa nhận ra đối phương chỉ đang trong giai đoạn thử xem thực lực của y, sau một né tránh chán chê Liên Hà bắt đầu tụ khí vào lòng bàn tay tích một chưởng thật mạnh xông thẳng vào đấm ngay giữa đầu con rắn đang nhe nanh. Ma Xà bị đòn công kích đánh tan mất.
Hắn đắc ý nhìn Cửu Anh :
''Xem ra Xà hồn của tiểu ca ca đây vẫn còn chưa luyện tới cảnh giới có thể sát thương được cả một phàm nhân tầm thường như ta.''
Cửu Anh hai mắt đỏ rực lên há miệng ra phun thứ nước trà vừa uống vào người Liên Hà, lần này y vội vàng phi thân ra khỏi đó, nước trà từ miệng y phun ra không còn màu trà như lúc nãy vừa uống mà là một loại chất lỏng màu màu xanh thẫm dính đến đâu thì tan chảy mọi thứ đến đó.
Liên Hà :
''Con rắn này ta bắt chắc rồi!''
Cửu Anh :
''Đánh tan được xà hồn của ta xem ra cũng có chút bản lĩnh! Nể tình ngươi trẻ tuổi lại có tư chất, giờ quay ra khỏi căn phòng này vẫn còn kịp.''
''Tiểu ca, không ngại nói cho huynh biết! Mấy trăm năm trước con mãng xà bại dưới tay ta là thánh thú, đạo hạnh của hắn bỏ xa huynh chắc tầm 100 dặm đường đấy.'' - Bên hông hắn rút ra một thanh bảo kiếm tỏa đầy tiên khí.
''Tại sao bọn hậu bối bây giờ toàn đám khoác lác thế nhỉ! Để ta dạy cho ngươi một bài học về khiêm tốn.''
Cơn giận khiến ma khí bắt đầu tăng cường trong cơ thể hắn. Ở đây chỉ là một quán trọ nhỏ không thể nào chịu nổi sức công phá nếu cả hai toàn lực ứng chiến, sợ sẽ liên lụy đến bọn Tiểu Huỳnh Tử và kinh động đến Yên Vũ Đài, Liên Hà vội hạ giọng :
''Khoan đã! không gian ở đây không đủ đâu chúng ta tìm chỗ khác đi ảnh hưởng đến Yên Sơn và Tế Âm Lão tổ thì tiểu ca ca sẽ phiền lắm đấy.''
''Ngươi muốn sao?''
Liên Hà : ''Theo ta! ta biết một nơi rất rộng rãi''
Cửu Anh đuổi theo Liên Hà ra khỏi phạm vi Phiến Hoa Thành, đến một khoảng đất trống trải thì dừng lại. Vốn dĩ coi thường đối thủ Cửu Anh không hề động thủ mà chỉ xuất xà hồn của y ra để ứng chiến, nhưng cứ lỗi lần ma hồn của hắn tăng sức tấn công thì Liên Hà cũng tăng sức chống đỡ, tuy chỉ là một tiểu thiếu niên đang trong giai đoạn học thuật tu tiên nhưng rõ ràng thực lực của đối phương không hề đơn giản như Cửu Anh nghĩ, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Cửu Anh :
''Tiểu tử, thật ra ngươi là ai? Kẻ phản lại công kích Cự xà của lão tử trong tam giới chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi!'' - Ta từ khi nào lại đánh ngang cơ với một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thế này.
Liên Hà :
''Tiểu ca ca, huynh có cảm thấy mình nói khoác quá không? chỉ là một hồn xà yếu ớt như thế có thể làm khó các kỳ nhân trong tam giới hay sao.''
''Xà hồn yếu ớt!!!! Ngươi chọc được ta điên lên rồi đấy nhãi con, bổn vương không khách sáo nữa!'' - Ma khí của hắn phóng ra càng ngày càng đáng sợ, sau lưng hắn không còn cột khói đen hình một con mãng xà nữa mà tận ba con ma xà hung hãn nhe năng múa vuốt. Ma khí của hắn kéo theo rất nhiều dị tượng, trời cũng bắt đầu kéo mây đen.
Đối thủ của Cửu Anh cũng hơi ngạc nhiên trước nguồn ma khí cường đại này, không lẽ xà tộc của Ma Giới ngoài người hắn tìm kiếm lại có thêm kẻ tu luyện được trên ngàn năm, không đúng! mấy trăm trước hắn có đến chỗ Xà tộc chỉ toàn tiểu yêu đạo hạnh yếu ớt, ngoài Cửu Muội và '' kẻ đó '' thì làm gì còn kỳ nhân dị sĩ nào.
Liên Hà :
''Tiểu ca ca! Ngươi có quen biết người nào tên là Cửu Anh hay không? Ta thấy đạo hạnh của ngươi rất có thể là chân truyền của hắn. ''
Cửu Anh nghe nhắc đến tên hắn thì sát khí dịu xuống hẳn :
''Ta không biết ai như thế cả? Có vấn đề gì với ngươi sao?''
Nhận thấy đối phương dao động tinh thần biết chắc chắn hắn nắm trên người chìa khóa của khúc mắc trong lòng Liên Hà mừng rỡ :
''Hắn từng nợ ta một lời hứa, người này là bằng hữu và đối thủ duy nhất của ta. Đáng tiếc cuối cùng tên khốn ấy không nghe lời khuyên can, tự chuốc lấy kết cuộc thảm hại.'''
Cửu Anh :
''Ta không hiểu ngươi định nói gì cả! Ta không quen kẻ đó!''
Liên Hà :''Cửu Anh!!! Ta biết chắc chắn là ngươi, ngươi không nói với ta thì nói với thanh kiếm này đi.''
Liên Hà niệm một loại chú cổ ngữ , từ giữa không trung thanh kiếm hoàng kim sáng chói lóa xuất hiện trước mặt. Không để Cửu Anh kịp nói gì liền lao đến chỗ y mà động thủ. 
Mỗi đợt tấn công đều khiến hắn rất khó khăn chống đỡ, hiện tại hắn đang bị phân tâm về thân phận của tiểu tử phàm nhân này, Liên Hà vận sức mượn lực của gió khiến không khí xung quanh chỗ y đứng nổi lên giông tố như thể đang hút hết gió của bán kính 500 dặm quanh đấy để phát công.
Sử dụng sức gió là sở trường của Kim Sí Điểu, gió mà hắn gọi ra tàn phá có thể hình dung là gấp 2 lần quạt ba tiêu của bà la sát, cứ tiếp tục chống lại đợt gió này sớm muộn gì y cũng kiệt sức trước,  Cửu Anh mở miệng phun ra một ngọn lửa đen chết chóc vào người Liên Hà khiến một phần y phục của y bốc cháy Liên Hà mới chịu dừng tay.
Liên Hà đưa tay cởi luôn cái áo bị đốt cháy của mình vứt đi :
''Dùng Hắc ám chi hỏa với một tiểu tử 15 tuổi, con rắn đáng chết thủ đoạn của ngươi quá tàn ác rồi.''
Sợi dây chuyền trên ngực Liên Hà làm hắn chú ý - Chính là cái răng của hắn trong lần đâu tiên giao chiến với Liên Hà để bỏ lại, quả nhiên đứa trẻ này là Kim Sí Điểu chuyển thế, Cửu Anh chưa muốn lộ diện nên y vội quay lưng đi.
Liên Hà :
''Ta đợi ngươi đã đợi được 1000 năm rồi, tại sao ngươi cả ta cũng không muốn nhận? Rốt cuộc người đáng hận là ai chứ?''
Cửu Anh:
''Ngươi không cần tìm nữa! Cửu Anh hắn đã chết rồi! Ma hồn năm đó cũng nát rồi, thể xác cũng đã bị tách rời ra nhiều mảnh. Ngươi nói làm sao có thể sống lại được.''
Liên Hà :
''Câm miệng cho ta, thượng cổ thánh thú, bất sanh bất diệt! Ngươi nói chết là chết sao?''
Cửu Anh quay lại nhìn hắn :
''Tạo hóa của ngươi và hắn khác nhau, thần ma không nên chung đường!''
Liên Hà im lặng đi đến nhặt thanh kiếm của mình lên rồi bỏ đi. - Nói ra được những lời này chỉ có thể là hắn nhưng tại sao lại muốn tránh mặt ta? Còn giận ta năm xưa đã không đồng sinh cộng tử với ngươi sao?
Cửu Anh :
''Rõ ràng là hai thế giới! Trở về cuộc sống thần tiên của ngươi đi.''
''Nếu ngươi nói thế thì... khi nào gặp lại Cửu Anh hãy nói lại với hắn dùm ta... Ta vẫn ở đây chờ hắn cùng uống rượu, muốn cùng hắn đi khắp thế gian, ta sẽ không làm thiên chúng nữa, cũng chẳng làm hộ pháp nữa.'' - Hắn quay mặt bỏ đi thì có ở lại người kia cũng không muốn nhận ra hắn.
''Vì một tên ma tu như ta! Đáng không?''
''Dĩ nhiên rồi! Tên Kim Sí Điểu này là thật lòng muốn kết giao với chủ nhân đấy, tâm ý của hắn nô gia đã nhìn ra từ lúc ở Bích Tà Cung hắn khuyên ngài không nghe nên nóng giận mà rút kiếm định chém chết Đế Tuấn.'' - Ma Hoàn từ bao giờ đứng bên cạnh của Cửu Anh.
''Đế Tuấn? ý ngươi là thiên đế? sao lại có hắn ở Bích Tà Cung của ta?''
Ma Hoàn hai mắt đảo qua lại vội vàng đỡ lời :
''Không phải đâu chủ nhân, Đế Tuấn là tên của một tiểu đà chủ lúc trước hắn phản ngài, mọi người khuyên mà ngài không nghe chứ Thiên Đế sao ở chỗ chúng ta được.''
Cửu Anh :
''Thảo nào ta thấy tên Đế Tuấn quen lắm mà mãi không nhớ ra là ai! Lạ nhỉ sao kí ức của ta lại có một khoảng trắng không tài nào nhớ ra được. ''
Ma Hoàn :
''Chủ nhân nghe ta! Có những chuyện không cần nhớ sẽ tốt hơn, không phải người có hai tiểu bằng hữu đang chờ ở khách điếm sao?''
''À phải rồi! Về thôi.''
Hôm sau Cửu Anh dậy từ sớm tiểu nhị báo với hắn là một thiếu niên đã trả toàn bộ tiền sửa chữa căn phòng bị thổi bay hôm nọ và chi phí ăn uống cho hắn, không cần nghĩ cũng biết do Liên Hà trả mà thôi trở lại lý do chính hắn vào thành này trước đã, trước mắt nhóm người của hắn và Tiểu Hồ phải đi hỏi đường đến Ma Giới.
Tiểu Hồ :
''Chúng ta không thể hỏi những phàm nhân như thế này được đâu! Hôm qua ta cũng có hỏi một đại thẩm bán đậu phụ đường đến U Linh Thành, kết quả thẩm ấy xanh mặt bỏ chạy thục mạng truy hô yêu quái đến rồi.''
Cửu Anh :
''Cũng phải, phàm nhân nghe đến ba chữ đó cũng khiếp vía rồi! thế chỉ có thể đi hỏi thiên chúng hoặc yêu quái thôi.''
Hắc Lang :
''Chắc chắn là không thể hỏi thiên chúng rồi đó! Nhưng mà ở Phiến Hoa Thành này có thể có yêu quái sao?''
''Có thì dĩ nhiên là có! Chỉ có điều họ không tiện lộ diện thôi, chỗ nào mà không có ma vật với yêu quái chứ. ''
Đúng lúc đó quan binh trên phố đang đi dán cáo thị ở khắp nơi trên phố khiến dân chúng tập trung lại xem, gần đây có một vài người mất tích khá bí ẩn họ cũng không có bất kì mối quan hệ gì với nhau, kẻ thì ở thành bắc người ở tận thành nam, người già có trẻ con cũng có.. Đều mất tích một cách rất giống nhau đều tự mình rời khỏi nhà vào ban đêm và không quay về nữa.
Một vài người uống trà bàn tán sôi nổi ở bàn bên :
''Tôi nghe mấy ông nha sai nói mấy người mất tích đó như thể bốc hơi khỏi thế giới này vậy đó, hoàn toàn không một ai thấy họ sau đó cũng không tìm được bất cứ gì về họ.''
''Đúng đó! mà tôi nghĩ vụ này... chắc là yêu quái ăn thịt người rồi.''
''Phải rồi chắc chắn là yêu quái.''
Tiếng bàn tán trở nên im bặt khi người của quan phủ bước vào, hai tên nha sai cầm một bức họa đi hỏi từng bàn, trong bức họa là một phụ nữ trung niên với gương mặt phúc hậu đó chính là nạn nhân mới nhất vừa mất tích tối qua.
Tiểu nhị lắc đầu :
''Là Phúc thẩm, thiệt không ngờ lần này lại là thẩm ấy... tội nghiệp quá.''
''Phúc thẩm sao? đáng thương.''
Lần lượt hết thảy mọi người đều cho lời khai là tối qua không gặp người đàn bà đó và không ai biết bà ấy đi đâu đúng như mọi người nói cứ như thể biến mất khỏi thế gian này vậy. Sau khi lấy khẩu cung của mọi người mà không thu hoạch được gì đám nha sai bỏ đi còn mọi người trong quán trọ lại trò truyện rôm rả về vụ án.
Tiểu Hồ :
''Cửu ca, huynh có nghĩ là do yêu quái làm không.''
Cửu Anh :
''Cũng có thể như vậy.. Nhưng mà bắt nhiều người như thế lại còn là ở Phiến Hoa Thành nữa, tên yêu quái này gan to thật đấy.''
Hắc Lang :
''Vậy chúng ta đi tìm hắn thôi, rồi nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.''
''Tiểu nhị lấy cho ta hai vò rượu ngon và ít đồ nhắm... Tiểu ca ca, trùng hợp thật lại gặp ngươi rồi.'' - Liên Hà bước vào quán liền đến chỗ Cửu Anh.
Cửu Anh :
''Tiểu đệ đệ thật không biết nói dối, rõ ràng nhìn thấy ta ở đây từ đầu dám bảo là trùng hợp, ngươi xem ngươi đi một mình mà kêu những hai vò rượu còn giả vờ quay qua thấy ta nữa chứ.''
Liên Hà : ''Tiểu ca thật là tinh tường đúng là ta muốn trò chuyện nhiều hơn với huynh, sau khi bình tĩnh lại thì ta nhận ra huynh giống người ta cần tìm đến 8 phần.''
''Ta thấy ngươi rõ ràng là tương tư hắn hóa điên rồi đấy, ngươi tìm hắn đến như thế làm ban đầu ta không biết cứ tưởng hai ngươi là thứ tình cảm quấn quít không rời.'' - Cửu Anh liếc mắt chỗ khác, tuy tính cách của Kim Sí Điểu khá là ngang tàn thích trêu chọc người nhưng hắn cũng giống y, đều không thích kẻ khác bỡn cợt mình, xem ngươi lần này có bị ta chọc đến nôn ra máu không.
Liên Hà hơi đứng hình trước câu nói châm chọc ấy, hắn nghiêm mặt trả lời :
''Nếu có thể ta đã lật tung cái tam giới này lên để tìm hắn chứ không đến đây nài nỉ tiểu ca ca nói cho ta biết manh mối đâu.''
Cửu Anh tròn mắt trước câu trả lời đó, trong lòng hắn thầm nghĩ có lẽ món nợ dâng nước Giang Hải nhấn chìm Giang Châu năm đó của hắn trả nghiệp phanh thây vẫn không hết tội nên mới vớ phải mối phiền phức lớn này, vốn dĩ muốn chọc cho hắn nổi cáu mà bỏ đi nhưng xem ra quyết tâm này vững như bàn thạch, có thêm một cái đuôi thì con đường trở về U Linh của Cửu Anh lại dài thêm mấy chục dặm đường.
Tiểu Hồ :
''Hai người quen nhau à.''
''Đúng vậy''        ''Không quen''
Liên Hà và Cửu Anh đồng loạt trả lời, nghe câu trả lời của đối phương Liên Hà trên mặt thoáng chút thất vọng rồi quay sang bắt chuyện với hai tiểu yêu đi cùng Cửu Anh.
 Về phần Cửu Anh y lại nhấp nháp vò rượu ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài. Không uống thì thôi nhưng uống rượu vào thì hắn lại hồi tưởng lại khoảng thời gian trước đây còn ngồi ở ngôi vị Thành chủ U Linh mỗi lần xử lý xong đám hồn linh và yêu vật làm loạn có dịp đi ngang qua chỗ Bỉ Ngạn là cô nương ấy lại bê cả mấy vò thiên tầm ra mà đổi lấy linh lực của hắn, Rượu ở nhân giới cũng có thể coi là uống được. 
Đang suy nghĩ miên man thì ngoài phố một phàm nhân trên thân thể bốc ra mùi yêu khí bất thường làm Cửu Anh chú ý, hắn vội vàng đứng dậy ra khỏi quán trước ánh mắt ngạc nhiên của hai huynh đệ Tiểu Hồ và cả Liên Hà.
Phàm nhân kia là một nam nhân tuổi trung niên đang ôm khư khư trên tay một tay nải với hành vi lén lút như sợ có người phát hiện, y rẽ vào một con hẻm thì bị 2 người khác chặn lại, Cửu Anh định đến đó xem sao nhưng lại vội nấp khuất sau một góc tường khi thấy 2 tên chặn người phàm nhân khả nghi kia lại có tiên khí hộ thể. Người đàn ông ra sức chống cự nhưng dễ dàng bị hai tên kia khống chế.
''Nhanh như thế đã đánh hơi được yêu quái, bọn thiên chúng có cái mũi thính thật, ta nên cứu hắn không nhỉ?''
Tên thiên chúng tung một chưởng vào người kia khiến hắn lộ nguyên hình là một nửa người một nửa hổ, tay nải bị rơi ra bên trong là một đứa trẻ vài tháng tuổi.
''Yêu nghiệt đã sát sinh hại mạng lại còn ép phàm nhân sinh con cho ngươi, đứa trẻ nghiệt chủng này có máu của yêu thú, không thể sống sót.''
''Ta không hại ai hết, ta không gϊếŧ người, những chuyện gần đây xảy ra không liên quan đến ta''
Tên thiên chúng rút gươm khuôn mặt lạnh băng :
''Xuống mà giải thích với những mạng người bị ngươi hại chết.''
''Dừng tay! Xin đừng gϊếŧ phu quân của tôi. Đừng mà!''- Một thiếu phụ vừa khóc vừa chạy đến nhưng mọi chuyện đã muộn, thanh kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể yêu thú, người mẹ vội vàng chạy lại bế đứa con run rẩy.
''Đưa đứa trẻ cho bọn ta! Nó có một nửa là yêu lớn lên chắc chắn sẽ hại mạng của ngươi và mọi người xung quanh. Nó phải chết''
Thiếu phụ gào thét :
''Các ngươi là lũ không có nhân tính, phu quân của ta tuy là yêu quái nhưng chưa từng sát hại bất cứ con côn trùng nào chứ nói gì đến nhân mạng, Các ngươi lại gϊếŧ ông ấy, còn định gϊếŧ cả con trai ta, có giỏi thì gϊếŧ ta luôn đi ta cũng không muốn sống nữa.''
Chỉ trong khoảng khắc hai tên thiên chúng dễ dàng cướp được đứa trẻ trên tay người thiếu phụ nhanh đến nổi bà ấy chỉ biết ngỡ ngàng vì sắp mất đi tất cả. Hắn giơ đứa trẻ lên cao mặc kệ lời than khóc của người thiếu phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.