Lộ Trình Minh Giới

Chương 25: Duyên Khởi.




''Nhưng mà ta nghĩ chuyện này khó hơn nhổ lông của Đế Á nhiều, chủ nhân đường đường là nhất đại ma vương mà bắt hắn nằm một chỗ ấp trứng , có hơi không phù hợp.'' - Ma Hoàn.
Liên Hà nắm chặt vai Ma Hoàn lay người cô ta liên tục khiến đối phương không kịp thở :
''Ngươi vừa bảo giúp ta đấy nhé! Bây giờ lại kêu khó sao? Cả ngươi cũng nói khó thì ta phải làm sao đây?''
''Này ta chỉ bảo nói là giúp thôi chứ có chắc chắn là chủ nhân sẽ nghe ta đâu, với lại chủ nhân sau chuyện ấp trứng của Hỏa Dân thành chủ năm xưa thì cực kỳ chán ghét việc trông trứng, ngài bảo ta lấy gì đảm bảo sẽ thành công chứ?'' - Ma Hoàn đẩy hắn ra, đầu óc nàng vẫn quay cuồng cuộn.
Liên Hà :
''Ừ nhỉ? Ngươi nói ta mới nhớ chuyện đó, nghĩa tỷ của Cửu Anh lần đó đang ấp trứng thì tới thời kì thay da nên có nhờ hắn trông hộ, kết quả tên sâu rượu đó ôm theo quả trứng đi uống rượu với lão Kim Tuyến Oa, mất mấy ngày đêm mới tỉnh dậy khiến quả trứng bị lạnh nên gần như mất hết sức sống.''
''Đấy hộ pháp xem, một người ham vui như chủ nhân có dáng vẻ gì của một người mẹ tốt chứ. Chết! Lão nương vừa nói gì thế?.''
Liên Hà thở dài :
''Được cũng do ngươi nói mà không được cũng do ngươi, thật là ta không biết nên tin ngươi hay không nữa.''
Một tiếng động nhỏ bên đường lọt vào tai Ma Hoàn, nàng ta quay người lại đằng sau thì không thấy ai nhưng trong dao động của linh khí thì ở chỗ này không chỉ có mình Kim Sí Điểu và nàng. Không muốn bứt dây động rừng nàng ra vẻ không biết đến sự tồn tại của người khác liền đứng dậy ra hiệu cho Liên Hà lên đường.
Cứ thế người lạ mặt bám theo bọn họ cả quãng đường dài, đường còn khá xa nên họ quyết định sẽ ghé lại một thôn trang nhỏ ở dưới chân núi Phù Sinh từ chỗ này đi thêm hai ngày đường nữa sẽ đến Tây Hải.
''Nhanh lên Kim hộ pháp, đi hết con đường mòn nhỏ này là vào đến Trần gia trang rồi! Trời tối ở quanh đây sẽ xuất hiện yêu thú đấy, nếu cứ chậm chạp như vậy bọn yêu thú gặp phải chúng ta thì tội nghiệp cho chúng lắm.''
Liên Hà :
''Ngươi cũng ăn cả yêu thú à? Ta đang tự hỏi có thứ gì trên đời này ngươi không được không?''
''Ta cũng không biết nữa!''
Trước mặt họ một đôi phu thê đang cùng nhau về nhà trong buổi chiều ta, khuôn mặt họ cười cười nói nói rất hạnh phúc.
Ma Hoàn nhìn đôi phu thê ấy cười ngẩn ngơ :
''Phàm nhân thật dễ thỏa mãn, sống một cuộc đời bình thường cũng khiến họ vui vẻ như thế sao?''
Liên Hà :
''Dĩ nhiên rồi! Làm yêu ma và thần tiên cũng phải tuân thủ theo rất nhiều quy tắc, đặc biệt là thần tiên mang danh tiêu diêu tự tại nhưng không bao giờ được phép nghĩ đến trần duyên! Hầy! Vẫn là phàm nhân tuyệt nhất, ngươi chưa nghe câu thà làm uyên ương không làm thần tiên à?''
Nàng ấy gạt đi :
''Không làm thần tiên thì đúng rồi vì thần tiên đâu có gì hay, có điều vì một chữ tình mà vứt bỏ tất cả, chỉ có kẻ ngốc.''
Liên Hà :''Ngươi giống y hệt chủ nhân của ngươi, đều là những kẻ đầu gỗ, chưa từng thích ai thì làm sao mà hiểu.''
''Bổn tiểu thư thèm hiểu cái chuyện viễn vông đó sao?''
Cả hai người đang trò chuyện rôm rả thì một tiếng sáo không rõ từ đâu vọng đến, thanh cao thoát tục, khiến cho người ta cứ nghĩ đó là một bản nhạc do một vị tiên nhân nào đó thổi nên.
''Tiếng sáo hay quá.''
Ma Hoàn cực kỳ nhạy cảm với hợp âm, ngoại trừ tiếng nhạc hay nhất trong trời đất nàng ấy từng nghe là tiếng Trích Tiên của chủ nhân thì tiếng sáo này quả thật rất hấp dẫn thính giác Ma Hoàn, tiểu nha đầu không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đi theo tiếng nhạc đến một phiến đá nhỏ cạnh con suối, một nam nhân đang ngồi thổi sáo, xung quanh hắn chim muông kéo đến thưởng nhạc ríu rích hòa theo.
Nàng ấy nhìn thấy hắn liền reo lên :
''Vị công tử này khúc thiên âm của ngươi có thể thổi lại được không?''
Nghe tiếng người lạ, nam nhân quay mặt qua định cảm ơn vì lời tán tụng nhưng từ cái nhìn đầu tiên hắn đã bị vị tiểu thư lạ mặt cướp mất hồn phách.
Hắn ngẩn người ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp ma mị của nàng, chỉ lắp bắp được hai chữ :''Đa tạ! Nếu tiểu thư thích nghe thì tại hạ sẽ thổi lại.''
Ma Hoàn vui vẻ đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh hắn :''Ta rất thích nghe.''
Đối phương nhìn nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ mà thổi lại đoạn nhạc. Cảnh tượng khiến cho một tên cẩu độc thân đứng đó khuôn mặt cực kì khó coi.
Liên Hà :
''Vị công tử này! Hai huynh muội ta là lữ khách từ xa, định đến chỗ Tây Hải nay đi ngang qua chốn này, dám hỏi công tử có phải gần đây có một thôn trang.''
Nam nhân gật đầu :
''Trần gia trang ở gần đây, hai vị không chê có thể đến tệ xá của ta nghỉ ngơi.''
Ma Hoàn :''Đương nhiên là không chê rồi! Đi thôi.''
''Này ngươi có hơi mặt dày quá đấy!'' - Liên Hà cáu gắt nhưng cũng xuôi tay mặc cho Ma Hoàn kéo đi.
Cảnh chiều ta thật đẹp, Ma Hoàn chưa bao giờ được ngắm mặt trời lặn ở nhân gia, cô thích thú nhảy chân sáo vừa đi vừa ngắm mây trời, Liên Hà và nam nhân áo trắng đi đằng sau.
''Vị cô nương đó là tiểu muội của huynh à?''
Liên Hà :''Cô ta là nữ tì của bằng hữu ta.''
''Nữ tì?! Huynh thật khéo đùa, với khí chất của cô nương ấy không thể là một người hầu kẻ hạ được.''
''Ồ! nhãn lực của huynh cũng khá đấy! Đáng tiếc cô nương đó đúng là nữ tì có điều chủ nhân của cô ấy địa vị hiển hách, phàm nhân như huynh đệ không tưởng tượng nổi đâu.'' - Liên Hà.
Hắn vội hành lễ :
''Phàm nhân! Thì ra là tiên gia, thất lễ rồi!''
''Cái này...!'' - Giờ mà nói hắn biết Ma Hoàn là nữ ma đầu chắc dọa đối phương chết ngất mất, dù sao bọn ta cũng chỉ nán lại có vài hôm tên này không cần thiết biết quá nhiều.
''Này hai người trò chuyện gì lâu thế? Nhanh lên bổn tiểu thư sắp đói chết rồi! Trần gia trang sắp đến chưa thế?'' - Ma Hoàn.
''Ồ! Ngay phía trước thôi.!''
Thiếu niên kia tên là Trần Tình là thiếu gia của gia đình giàu có nhất Trần gia trang, từ nhỏ đã tinh thông kiếm phổ, mục tiêu lớn nhất đời hắn là cưỡi mây đạp gió, tu tiên đắc đạo.
''Tiểu ca! Nhà huynh to đẹp thật đấy, gần bằng nhà bếp của Bích Tà cung rồi!''
Liên Hà :''Ma Hoàn! Ngươi nói như thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy! Trần huynh đệ bỏ qua cho, con nha đầu này hay ăn nói lung tung lắm.''
''Nhưng mà rõ ràng...Hmm'' - Liên Hà vội liếc khéo cô ta mới ngoan ngoãn im lặng.
Vừa bước vào cửa Trần gia một lão bà cao tuổi chống gậy bước đến, nhìn thấy hắn dẫn theo một tiểu cô nương vui mừng ra đón.
''Cháu trai của ta đã chịu dẫn một cô nương về nhà rồi sao? Đây là nhi nữ nhà nào mau lại đây cho nãi nãi xem qua.''
Trần Tình đỏ mặt phân trần, bà lão ấy vẫn một mực lại gần Ma Hoàn, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
''Ngũ quan của tiểu cô nương thật xinh đẹp, tiếc là tiểu Tình nhà ta không có phước được kết duyên... Lão bà như ta thật tội nghiệp, từng này tuổi rồi bao giờ mới nhìn thấy Trần Tình nó có hài tử đây.''
''Nãi nãi... Việc này không vội!.''
Một người đàn ông đứng tuổi khác trong nhà đi ra, bên cạnh là phu nhân của ông ấy, cả hai người đều có gương mặt rất phúc hậu.
''Lão gia nhìn xem, cứ tưởng A Tình suy nghĩ lại dắt về cho chúng ta một đứa con dâu chứ, người làm mẫu thân như ta thật khổ tâm.''
Liên Hà :
''Chào bá phụ, huynh muội ta từ hoàng thành xa xôi lặn lội đến Tây Hải, hôm nay lỡ bước ngang qua trời cũng chập tối nếu không phiền bọn ta xin được tá túc một đêm.''
''Không phiền, không phiền Trần gia ta rất hiếu khách, A Cẩu mau đi chuẩn bị phòng cho hai vị khách này.''
''Dạ lão gia!''
Tối đến Ma Hoàn đi dạo vòng quanh hậu viên, Trần Tình đang ngồi trong mái đình để ngắm trăng.
''Trần Tình ca ca! Huynh đang thưởng nguyệt à?''
''Ma Hoàn cô nương, cô vẫn chưa ngủ sao?''
Tiểu ma đầu lon ton lại ngồi kế bên hắn :
''Ta không muốn ngủ, một ngàn năm trước chủ nhân của ta bảo ta đi ngủ, không ngờ giấc ngủ ấy kéo dài tận một ngàn năm từ khi ta tỉnh dậy liền không muốn đi ngủ, rất có thể nếu ta ngủ tiếp thì mãi mãi không còn gặp lại chủ nhân của mình nữa, à mặt trăng ở nhân gian thật đẹp a!''
''Xem ra tiểu thư rất yêu quý chủ nhân của mình, chắc đó là người rất quan trọng đối với Ma Hoàn tiểu thư?''
Nàng ta vui vẻ :
''Đương nhiên rồi! Không có chủ nhân sẽ không có ta, điều ta mong muốn nhất là có thể nhìn thấy ngài ấy có người thật lòng thật dạ bên cạnh cùng nhau thiên trường địa cửu.''
Trần Tình rót chén trà cầm lên :
''Tiểu thư không có mong muốn gì cho riêng mình sao?''
''Ước muốn riêng sao? Có! Ta muốn chết! Ta chưa từng biết cảm giác đó ra sau.''
Trần Tình nghe nói thế liền bị sặc liên hồi :''Ma Hoàn tiểu thư thật là đặc biệt!''
''Công tử không biết đâu, chủ nhân nói mỗi cái chết là khởi đầu cho một cuộc đời mới, chết không đáng sợ, đáng sợ là sống không biết bản thân muốn gì, ta thấy ta hiện tại đang là như thế, ngoài chuyện bên cạnh bảo hộ chủ nhân thì ta chẳng biết mình muốn làm gì cả.'
''Có thể nói những lời như thế chủ nhân của tiểu thư hẳn là một tiên nhân đắc đạo!''
Ma Hoàn chớp mắt nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu, người này còn là một phàm nhân, thông tuệ có giới hạn, những đạo lý luân hồi là những triết lý vô hạn hắn không thể hiểu được.
Liên Hà trong phòng quan sát họ rất lâu, hắn sợ tiểu ma đầu này lên cơn khát máu bất thình lình, như thế sẽ gây ra cảnh sinh linh đồ thán.
Ma Hoàn bình thường rất ôn nhu là thế nhưng chỉ cần có một chút huyết khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ sát tính liền trỗi dậy, lúc đó hung lực của nàng chỉ có Cửu Anh mới quản nổi.
Hắn gãi đầu đi vào trong :
''Hy vọng tên tiểu tử Trần Tình này không bị dao cắt vào tay hoặc chảy máu mũi trong lúc ta đi ngủ, không thì Trần gia trang này đổi tên thành Huyết gia trang được rồi. Oaa! Gia ta đi ngủ đây, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất đừng có nổi điên lúc này nhé.''
Ma Hoàn :
''Trần công tử huynh có rượu không?''
''Tiểu thư muốn uống rượu sao? Đợi ta một lát, trong nhà bếp của phủ gia có mấy bình hồng hải tửu cực ngon.''
Suốt đêm hai người họ trò chuyện và uống rượu rất vui vẻ dưới ánh trăng.
Cứ thế đến tờ mờ sáng Liên Hà mới thức giấc, hắn ngồi dậy vươn vai đi ra ngoài phòng dạo thì nghe một hét nhỏ phát ra từ phòng của Trần Tình.
Liên Hà tò mò chạy đến thì cửa chỉ khép hờ và thấy Ma Hoàn đang gối đầu nằm trên ngực của Trần Tình, còn hắn thì bối rối không biết chuyện gì vừa xảy ra. Khuôn mặt Trần Tình khi nhìn thấy Liên Hà rất hoảng hốt.
''Liên huynh... Ta không biết tại sao lại như thế này nữa, đêm qua bọn ta chỉ uống chút rượu, ta ta...!'' - Tiêu rồi ca ca của cô ấy sẽ gϊếŧ mình mất, rốt cuộc tại sao lại như thế, là đêm qua mình đã uống say và phi lễ với Ma Hoàn tiểu thư sao?
Liên Hà ngáp một hơi rồi đến bế Ma Hoàn về phòng, không quên trấn tĩnh tên tiểu tử đang hoang mang kia.
''Không sao đâu! Ta tin ngươi mà, chắc do con nha đầu này say quá nên đi nhầm phòng, chuyện này coi như... Bỏ qua đi nhé!'' - Sao hai chủ tớ nhà này đi đến đâu cũng gây rắc rối cho ta nhỉ? Đúng là chủ nào tớ nấy.
''Oaaaa! Ta muốn thêm rượu! Rượu đâu! Mang rượu đến đây!''
''Còn say à? Tối qua ngươi uống bao nhiêu vò rượu thế?'' - Liên Hà buông tay ra khiến nàng ấy rơi trực tiếp xuống đất để tỉnh lại nào ngờ chỗ đất Ma Hoàn rơi bị lún xuống còn nàng ta thì vẫn mơ mơ màng màng.
''Chết tiệt! Xem ra phải đền thêm tiền lát lại bậc thềm cho lão trang chủ.''
Trưa hôm ấy, họ cùng nhau dùng bữa, Ma Hoàn vẫn tỉnh bơ như chưa xảy ra chuyện gì còn Trần Tình thì cứ đinh ninh rằng mình đã chiếm tiện nghi của Ma Hoàn nên cứ ấp a úp úng.
Lão Trang chủ ngạc nhiên :
''A Tình! Ngươi có chuyện gì à?''
Hắn nhìn qua Liên Hà rồi nhìn Ma Hoàn, Liên Hà hiểu ý liền đỡ lời :
''Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, Trần Tình công tử và Ma Hoàn nhà ta vô tình cọ xát nhau một chút.''
''Cái gì????'' - Tất cả mọi người ngồi trong bàn đều ngừng đủa.
Vị Phu nhân cốc đầu con trai bà ta :
''Ái dà thật là... Trần gia chúng ta không biết dạy con, tên tiểu tử này đã gây ra chuyện lớn như thế chúng ta đành phải đứng ra chịu trách nhiệm, Liên Hà công tử... Trần gia bọn ta muốn cưới Ma Hoàn tiểu thư cho nó, không biết Liên Hà công tử thấy sao!''
Liên Hà :
''Việc này vạn lần không được! Nha đầu này... Không thể gả được đâu.''
''Liên Hà công tử, Trần mỗ thật rất ái náy về việc này! Mong công tử đồng ý cho hôn sự này để Trần gia bù đắp cho Ma Hoàn cô nương.'' - Trần lão gia thở dài.
Liên Hà :
''Nhưng mà chỉ mới gặp nhau thôi, Trần Tình công tử e là sẽ không thể sống chung với nha đầu này được đâu. Hỏi ý cô ta đi.''
Trần Tình :
''Ma Hoàn tiểu thư... Ta...'' - Thật ra huynh đệ này đã mến nàng ta từ lần đầu gặp gỡ rồi.
Ma Hoàn vẫn thản nhiên ăn màn thầu, nghe gọi tên nàng ta trố mắt nhìn mọi người :''Có chuyện gì?''
Liên Hà :
''Người ta muốn cưới ngươi làm thê tử, ý ngươi thế nào!''
''Thê tử?'' - Trần Tình muốn cưới ta?
''Giống như cặp phu phụ chúng ta hôm qua ấy, cùng dắt tay nhau đi cày cuốc.'' - Nha đầu này sao có thể đồng ý.
Trần Tình :
''Ta sẽ không để nàng phải cực khổ đi cày cuốc, hằng ngày chúng ta có thể thưởng nguyệt ngâm thơ, tiêu diêu tự tại.''
Ma Hoàn : 
''Ta không thể lấy công tử được, chuyện này... Thôi bỏ đi, ta mệt rồi! Ta muốn nghỉ ngơi một chút.''
''Ma Hoàn tiểu thư!'' - Ta đã quá lỗ mãng rồi.
Liên Hà cũng đứng dậy :
''Trang chủ, phu nhân! Quả thật tiểu cô nương này không thể gả được, chuyện cô ấy và Trần Tình thôi thì xem như chưa xảy ra đi, làm phiền mọi người rồi đợi bão tuyết tan ít hôm nữa bọn ta sẽ lên đường.''
''Việc này...! Thôi thì xem như tiểu tử nhà ta không có phước lấy được Ma Hoàn cô nương vậy! Đành nghe theo lời Liên Hà công tử.''
Ma Hoàn có chút bực dọc, nàng thả bộ ra khỏi Trần gia giữa trời tuyết rơi không biết từ bao giờ đã đi tới chân núi Phù Sinh. Quay lại sau lưng Trần Tình một thân phàm nhân vẫn đuổi theo nàng giữa trời giá rét.
''Ta đã bảo sẽ không lấy công tử rồi mà! Ta không thể rời bỏ chủ nhân mà ở lại nhân gian với huynh được, thiết phục vô ích.''
''Được rồi! Ta hứa không nói đến chuyện đó nữa, tiểu thư mau quay về Trần gia đi, ngoài trời rất lạnh.'' - Hắn xuýt xoa hai tay cởi vội áo khoác ngoài ra đưa về phía Ma Hoàn. 
Ma Hoàn :
''Huynh bị ngốc à? Phàm nhân mới bị lạnh chứ! Ta không cảm thấy lạnh chút nào!''
''Phải ha!'' - Hắn gãi gãi đầu rồi mặc lại áo.
''Còn ngay ra đó làm gì? Mau về đi.'' - Huynh ấy đang cố tình, phải rồi đang cố tình quyến rũ ta ở lại để bỏ rơi chủ nhân, Ma Hoàn ngươi phải tỉnh táo lại, nam nhân trên đời này đều xấu xa chỉ có chủ nhân là tốt nhất, không được dao động.
Trần Tình bèn ngồi xuống bên cạnh Ma Hoàn, y cho rằng nàng còn giận chuyện lúc sáng do qua kích động nên mới có phản ứng như thế.
''Ma Hoàn tiểu thư đến Tây Hải làm gì vậy?''
''Việc gì ta phải nói cho huynh biết! Huynh đó tránh xa lão nương ra một tý.''
''Ta... Ta lại làm gì sai à?''
Sau lưng họ một loạt tiếng động long trời réo lên, trên núi hai khối tuyết khổng lồ đang lăn thẳng xuống chỗ họ ngồi.
''Cẩn thận!'' - Trần Tình rất hốt hoảng nhưng lập tức lao đến lấy thân mình ôm chặt lấy Ma Hoàn, hành động bất ngờ ấy khiến cô khá bất ngờ. Một cỗ ma khí lớn bao bọc lấy hai người che chắn hoàn toàn trước tốc độ phi đến như vũ bão của hai khối cầu tuyết.
Sau khi hai khối tuyết lướt qua họ mới lòm còm đứng dậy. Rắc rối chưa dừng lại ở đó khi hai con Cự Điểu tinh nửa người nửa chim tay cầm hung khí bước đến.
''Thế mà lại không bị bẹp chết nhỉ? Hai tên nhóc này thật may mắn a, như thế lúc bị bọn ta nuốt sống các ngươi sẽ cực kỳ đau đớn, chết lúc nãy có phải đỡ khổ hơn không?''
Trần Tình vội vàng quỳ xuống :
''Hai vị thần tiên chẳng phải năm nào Trần gia trang cũng mang cống vật đến để hiếu kính các vị theo lời của thần điểu sao? Sao hôm nay lại muốn làm hại chúng tôi.''
Tên yêu quái phun nước bọt :
''Bọn ta nhổ vào, lại lôi chuyện đó ra nói, ăn vài tên phàm nhân cỏn con các ngươi thì có sao? Đằng nào tế vật cũng là lão đại vương dùng nào có tới phần bọn ta.''
Ma Hoàn :
''Chỉ là hai con chim thối! Biết điều thì cút đi đừng để lão nương phải đại khai sát giới!''
Chúng nhìn nhau bật cười hí hố :''Con bé phàm nhân này ngươi đang bị ấm đầu sao? Có biết hai đại gia là ai không?''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.