Lộ Trình Minh Giới

Chương 21: Ma Giới Đại Biến




''Ngươi đã chịu không ít cực khổ, nhưng từ hôm nay trở đi có ta ở đây! Họ tổn thương ngươi bao nhiêu, bổn đế trả gấp mười.''
Nó nghe những lời này của chủ nhân cảm thấy rất vui ngả đầu lên đùi hắn thư giản, trước đây những lúc hắn nghỉ ngơi đều là Ma Hoàn hầu hạ, ả ma đầu đó độc chiếm chủ nhân không cho nó đến gần rất đáng ghét nhưng thiếu vắng ả quả thật là có chút không quen.
''Graooo'' - Đế Á vừa kêu vừa đặt chân lên người Cửu Anh.
''Ngươi muốn xem nội đan mới của ta à? Chờ một lát''- Hắn ngồi thiền vận linh khí, rút hắc minh châu từ trong cơ thể ra.
Viên hắc minh châu chỉ có thể đả thông một số mạch tượng cơ bản, Cửu Anh cưỡng ép mở tiếp các huyệt ma khác thì bị thổ huyết. Phản phệ phát sinh từ mở cổng ma giới.
''Graoo... Graoo...''
''Ta không dung hòa được với viên đan mới này! Kỳ thực mà nói ngoài Ma Hoàn thì không thể thay thế bằng bất cứ viên nội đan nào khác! Ta đã dùng âm dương nhãn soi khắp cõi tam giới vẫn không thấy dấu vết gì của nàng ta, Ma Hoàn cứ như bốc hơi khỏi thế giới này.''
Đế Á chạy đến chỗ hắn vừa thổ huyết ra nó nhìn hắn gầm gừ.
Cửu Anh hiểu ý : 
''Lần trước dùng máu phàm nhân tự mở rãnh U Linh đến đây đã dính phải phản phệ trong cơ thể rồi! Phải mất thêm một thời gian mới loại được.''
Máu chia làm rất nhiều loại, hạn chế của ma tộc và thiên tộc thì là không được sử dụng máu nhân tộc và bán yêu, bán thần nếu không sẽ sinh ra phản phệ, nhẹ thì thổ huyết liên tục mấy ngày nặng thì sinh ra tâm ma, vì thế hắn không bao giờ muốn đụng đến máu của chúng.
Một luồng ma khí nhỏ dao động bên ngoài khiến hắn chú ý, Cửu Anh nói đủ lớn để kẻ ở ngoài nghe được.
''Ra đi! Lấp ló ngoài cửa làm gì?''
La Chân bước vào, y quỳ gối ngồi xuống trước mặt hắn.
''Ngươi có việc gì sao?'' - Cửu Anh.
''Ma Tôn uy vũ!'' - La Chân cúi mặt sát xuống đất không dám ngẩng lên.
Cửu Anh :
''Đã biết từ lúc nào vậy?! Nhưng mà có cần đổi luôn cách xưng hô như thế không? Thật là nghe không thuận tai cho lắm.''
''Không dám giấu ma tôn từ lúc người trích máu cho quỷ hồn ở Vong xuyên hà ta đã mơ hồ đoán ra thân phận của ma tôn, Bỉ Ngạn màu trắng nhờ hấp thụ máu của yêu ma và phàm nhân biến thành màu đỏ tươi, nhưng lúc máu của người vừa rơi vào lập tức hoa úa tàn biến thành quỷ hồn, chỉ có cổ huyết mới có tác dụng nghịch thiên như thế. Đến tận lúc nãy nhìn thấy thú vương đại nhân nằm trên tay của ma tôn ta mới dám khẳng định thân phận của người.'' - La Chân.
''Thú vương?! Ngươi nói Đế Á à? A thật nhìn không ra nha! Ngươi đã trở thành thú vương rồi cơ à?'' - Cửu Anh vui vẻ xoa đầu Đế Á, nó hớn hở vẫy đuôi không ngừng.
Cửu Anh :''Nhưng mà ngươi cũng thông minh lắm! Quả thật là đứa trẻ ưu tú, nếu đã biết rõ thân phận của ta thì chúng ta nói chuyện thẳng thắng một chút! Ngươi đến chỗ Cổ Văn cung học tập! Đều tra giúp ta thực lực của các cung chủ ở khắp cõi U Minh, tiện thể...''
La Chân :''Xin ma tôn cứ nói thẳng!''
''Tiện thể tìm hiểu xem lòng dạ của các đệ tử tu ma, nếu bọn chúng thật sự hài lòng với sự cai trị của thiên chúng thì bổn đế sẽ không quản nữa, còn nếu ngược lại... Chúng bị đám người kia ức hiếp thì dù lật trời ta cũng phải giành lại ma giới của ta, ngươi có dám cùng ta làm chuyện lớn không nào?'' - Cửu Anh và Đế Á nhìn hắn.
''Tiểu nhân nguyện chết vì Ma tôn.''
Hắn bật cười rất sảng khoái xem ra hắn khá hài lòng về tên đệ tử này, Đế Á nhảy khỏi Cửu Anh nhẹ nhàng tiến về phía hắn, La Chân có hơi run sợ trước quỷ thú ba đầu sát khí xung thiên trước mặt, theo truyền thuyết hắn nghe kể từ nhiều đời trước Đế Á là quỷ tướng bên cạnh ma tôn, gặp thần diệt thần, gặp người ăn thịt, đặc biệt rất thích ăn thịt yêu quái, hai mắt nó hiện lên sắc đỏ rực nhìn thẳng vào La Chân làm toàn bộ cơ thể y bị tê liệt.
Cửu Anh :
''Đừng sợ! Đế Á đang ban cơ duyên cho ngươi, ngươi may mắn đấy, tiểu quỷ này trước giờ ăn rất nhiều kỳ nhân dị độc trên đời, chắc muốn tặng cho ngươi một ít linh lực.''
Đúng như lời hắn, sau khi cơ thể trở lại bình thường La Chân vận thử nội lực thì đã mở tới lục mạch, còn hai bước nữa là bước vào đại đạo, vết chu sa nhỏ đã bắt đầu hình thành giữa trán y.
''Ân tình này của Ma tôn và Đế Á đại nhân, tiểu nhân sẽ nhớ mãi trong lòng.''
Cửu Anh khoát tay :
''Cũng không còn sớm nữa! Ta sẽ viết cho ngươi một bức thư tay, mang đến Cổ Văn cung giao cho Hỏa Dân hắn sẽ thu nhận ngươi, còn ngươi có trở thành đệ tử chính thức hay không thì phải xem tư chất và vận khí của ngươi rồi.'' - Hắn dám không nhận.
''Tạ ơn ma tôn.'' - Ta nghe được hình như Cung chủ bên đó có họ hàng với ma tôn. Người tốt với ta như thế nhất định ta phải trở thành ma tu sĩ nổi trội nhất U Minh giới báo đáp cho người.
''Đứa trẻ này, tại sao không gọi là sư phụ nữa thế?! Một câu cũng ma tôn, hai câu cũng ma tôn, ngươi kể từ bây giờ chính thức là đệ tử của ta đi, sau này không được gọi ta là ma tôn nữa.''
''Tạ sư phụ.''
''Đi đi, nhớ đừng có làm ta thất vọng!''
La Chân bước ra cửa hắn thở phào nhẹ nhõm nhảy lên giường. Mấy ngày nay thật chỉ muốn nằm nghĩ ngơi một chút, lượng tiên khí hắn thu được đủ để ma công hồi phục mấy phần rồi. Đế Á chạy đến chỗ hắn nằm mà gào thét một hơi :
''Graoo... Graoo ngào ngáo ngaoo.''
Biết con sủng vật đang mắng mình vì không cho La Chân ma huyết để tu hành Cửu Anh nổi giận cốc đầu nó:
''Ngươi mắng ta keo kiệt với hắn à? Ngươi biết máu của ta bây giờ đã nhiễm phản phệ không hả? Ta ban ma huyết cho hắn thế nào hắn uống vào cũng dính tâm ma, đồ con chó ngốc! Không biết gì mà còn trách ta.''
''Ngáo ngáo ngaoo graoo ... oo.'' - Tạm dịch là chủ nhân phải rộng rãi một chút mới có đạo lữ được, chả trách người sống hơn 10 vạn năm không ai để mắt đến.
''Ta thèm vào...''
Theo tính toán của Cửu Anh Cổng U Minh ở phàm giới sắp mở theo chu kì rồi! Có thể vài ngày tới hắn sẽ gặp lại Liên Hà, đại hội phi thăng của các đệ tử gia tộc trong ma giới cũng sắp đến, thế nào thiên đế và các lão già thiên tôn cũng tham dự. Đến lúc đó vừa hay hắn sẽ diễn cho bọn chúng xem một vở kịch nhớ đời.
''Cộc.. Cộc... Cộc.''
Hắn cáu gắt ngồi dậy :
''Thiệt là! Để ta nghỉ ngơi một chút không được à? Ai đấy!'' - Ngay sau đó hắn liền có dự cảm không lành.
Đế Á gầm gừ dữ dội toang nhảy về phía cửa thì bị chủ nhân ngăn lại. Cửu Anh nhận ra loại sát khí quen thuộc này. Kẻ đến không ai khác chính là Sát Thần thiên tôn.
''Xin hỏi Cửu công tử có muốn tiếp khách không? Sao lão phu đứng ở đây lâu như thế rồi vẫn không thấy ngươi ra tiếp đón. Còn muốn làm ăn nữa không a?'' - Một hài nhi độ chừng 8 tuổi đứng gõ cửa.
''Lão già biếи ŧɦái, nhanh như thế đã đuổi đến rồi à!''
Sát thần thiên tôn ung dung bước vào phòng hắn nhảy tót lên bàn cầm trái cây ăn ngon lành :''Tiểu ma vương, lão phu tìm ngươi vất vả lắm đấy.''
Cửu Anh :
''Ma lực của ta ở nơi này là không có giới hạn, dám đến đây bắt người ngươi cũng xem thường ta quá rồi!''
Sát thần thiên tôn thoắt ẩn thoắt hiện chớp mắt đã ở ngay sau lưng hắn :
''Nói khoác không biết ngượng à? Dùng máu phàm nhân tự ý mở cửa U Minh giới trước chu kỳ của nó đã gây chấn động đến chư thiên, ngươi nghĩ ta không biết mỗi lần dùng phép ấy ngươi đều tự thổ huyết liên tục trong 14 ngày hay sao? Còn đòi nuốt ta?''
''Ngươi nghĩ vạn yêu chi vương của ta chỉ là hữu danh vô thực sao?''
Sát thần thiên tôn :
''Ta thấy ngươi thổ huyết lãng phí như thế rất đau lòng, số máu đó chi bằng để lại cho ta luyện cửu chuyển kim đan ngươi nói như thế có phải tốt hơn không?''
Đế Á cuồng bạo liền phun lửa địa ngục vào người hắn, Sát thần thiên tôn liền hóa băng ngọn lửa không quên giáng thêm một phi băng thạch vào Đế Á, từ trên lưng Cửu Anh mọc ra chín cái đầu rắn há miệng nuốt hết phi băng thạch của lão.
''Lão già! Tưởng ta vẫn còn dễ bắt nạt như lần trước gặp ngươi ở Phiến Hoa Thành à? Cút khỏi đây, không thì bổn đế lập tức nuốt sống ngươi.''
Sát tính của hắn tăng dần, Cửu Anh phóng ra ma khí từ khắp các huyệt mạch trong người chuẩn bị biến thành dạng chân nguyên.
''Cửu Anh ngươi đây là muốn lão phu san bằng cả một phần linh giới mới chịu nghe lời sao?''
Cửu Anh :
''Cho rằng nói thế thì ta sẽ sợ à? Thiên chúng vẫn luôn chà đạp ma tu, hôm nay lão tử sẽ mang các ngươi bồi táng dưới lửa địa ngục tế vong linh cho các tôn tử ma giới của ta!''
Sát thần thiên tôn bật cười :''Hahaha Xem ra ngươi không muốn cứu muội muội của ngươi nữa rồi.''
''Ngươi đang nói gì? Ý ngươi là Cửu muội vẫn còn sống?''
''Dĩ nhiên! Ngươi nhìn xem hồn linh này có quen thuộc không?''
Sát thần thiên tôn mang ra một bình dị linh ứng, bảo bối này có thể dưỡng hồn linh không bị phân hủy. Cửu Anh nhìn thấy rõ ràng linh thể của con bạch xà đang cuộn người trong đó, chính là muội muội của hắn.
'' Nhận ra rồi chứ? Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, nói không chừng lão phu vui vẻ sẽ không làm hại tới ma tộc của ngươi và con bạch xà này.''
Hắn im lặng cuối mặt xuống, một ngàn năm trước muội muội đã vì hắn từ bỏ thế gian một lần, không thể để thảm kịch này xảy đến một lần nữa.
''Được! Lão già ông chờ ta một lát.'' - Cửu Anh ngồi xuống đặt hai tay lên người Đế Á. - Tiểu quỷ! Trông cậy vào ngươi.
Đế Á nhìn hắn rồi nghiến răng cắn thật mạnh tay của Cửu Anh để máu hắn chảy vào miệng rồi nhanh chân phóng ra cửa mất dạng.
''Tốt! Biết điều như thế ngay từ đầu phải hơn không!'' - Sát thần thiên tôn lập tức thi triển thần lực, một cỗ dây xích óng ánh màu vàng liền bám chặt vào cổ của Cửu Anh.
Trong khi đó ở nhân giới Liên Hà đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành, sau cuộc tranh bá của gia tộc hắn đã vươn lên vị trí cao nhất trong các hoàng tử khiến đương kim hoàng đế rất hài lòng lập tức sắc phong thành thái tử.
Hoàng đế Thuận Hà nhìn rõ trong mắt đứa con hắn đặt nhiều tâm huyết nhất này hoàn toàn không màn quyền quý nhưng với cá tính của hắn chắc chắn sẽ là một minh quân. Nên ra sức thuyết phục y.
Liên Hà :
''Thứ lỗi cho hài nhi không thể tuân theo thánh chỉ của người, phật dạy công danh tiền bạc chỉ là phù phiếm, con thấy tam ca lòng dạ chính trực tương lai của huynh ấy sẽ khiến triều đại mà phụ hoàng dốc lòng bảo vệ lưu danh thiên cổ, mong phụ hoàng suy nghĩ lại.''
''Đủ rồi! Từ lúc ngươi còn nhỏ đến lúc lớn nào ta nói đến chuyện gì ngươi cũng lôi giáo huấn của phật gia ra để từ chối ta, trẫm lập tức ra lệnh cho ngươi ở yên trong thành cho đến lúc xong đại lễ sắc phong thái tử, kháng chỉ chém đầu thị chúng.''
Liên Hà vội vàng quỳ xuống khấu đầu :
''Phụ hoàng, nhi thần còn có việc tuyệt đối không thể chậm trễ được, con phải đi tìm một người rất quan trọng.'' - Cổng ma giới ở Tây Hải sớm mở rồi mình không thể chậm trễ được.
''Ồ! Người đó quan trọng với ngươi lắm sao? Là cô nương nhà nào?.''
''Bẩm phụ hoàng, đó không phải là một cô nương y là... một nam tử.''
Hoàng đế Thuận Hà hơi ngạc nhiên nhưng chỉ thở dài rồi quay mặt đi hướng khác :''Ngươi... Lẽ ra trẫm phải sớm đoán được mới phải, chả trách những thiên kim tiểu thư quốc sắc thiên hương trong hoàng thành ngươi không để mắt đến ai. Bỏ đi, bỏ đi vốn dĩ hoàng đế là tam cung lục điện, chỉ cần ngươi có tôn tử nối dõi ngươi thích ai trẫm cũng không làm khó.''
Liên Hà :
''Phụ hoàng người hiểu lầm rồi! Hắn chỉ coi ta là huynh đệ thôi. Với lại hắn không phải phàm nhân...''
''Liên nhi, ngươi là lục châu hoàng đế tương lai, quyền lực nhất nhân giới này! Cho dù đối phương có bối cảnh thế nào ngươi cũng hoàn toàn xứng đáng''- Thuận Hà hoàng đế đặt tay lên vai hắn.
''Đúng rồi nếu ta trở thành hoàng đế nhân tộc thì địa vị của ta... Phụ hoàng nói đúng, hoàn toàn xứng đáng, được rồi nhi tử nghe lời người sẽ trở thành thái tử, nhưng mà... Hay là phụ hoàng nhường ngôi cho ta quách cho rồi.'' - Liên Hà chớp chớp mắt nhìn phụ hoàng hắn.
''Này trẫm còn sống đấy nhé! Ngươi đó, yên phận ở đây đi qua lễ sắc phong thì muốn đi đâu cũng được.''
Hoàng đế rời đi hắn buồn rầu đi trở ngược vào trong phòng, nghĩ trăm phương ngàn kế để ra ngoài.
''Ta phải làm sao đây! Lễ sắc phong hơn 10 ngày nữa mới tiến hành nhưng cổng U Minh giới chỉ tồn tại trong vài ngày nữa thôi.''
''Sư huynh! Huynh có trong đó không?'' - Lúc trước Liên Hà hồi cung bọn sư huynh đệ cùng đi theo vì là đệ tử tu tiên nên được phụ hoàng của y tiếp đãi rất nồng hậu.
''Vào đi vào đi!''
Tiểu Huỳnh Tử vào trong ngó nghiêng xung quanh :''Sư huynh à không thái tử gia biểu hiện của huynh trong đợt khảo thí gia tộc vừa rồi rất tốt, sư thúc dùng bồ câu đưa thư khen ngợi huynh hết lời đấy mà công nhận phòng của huynh toàn đồ tốt a.''
Liên Hà :''Đệ nói đủ chưa? Tìm ta có chuyện gì thế?''
Một đệ tử khác :''Sư huynh bọn ta đến đây lần này là thay sư phụ giám sát huynh, nay huynh đã đạt được vị trí cao nhất trong lần tỉ thí gia tộc rồi, bọn ta phải trở về Yên Vũ đài phụng mệnh đây.''
Liên Hà :''Thế à? Bao giờ các đệ đi.''
Tiểu Huỳnh Tử 
:''Sáng mai bọn ta phải lên đường rồi, đành phải đến từ biệt huynh.''
Như nghĩ ra ý gì đấy, Liên Hà ngồi bật dậy kêu hết bọn sư đệ ra ngoài chỉ chừa lại một mình tiểu huỳnh tử.
''Sư huynh có việc gì cần nói sao?''
Liên Hà :
''Sư đệ bình thường ta đối xử với đệ tốt không?''
''Việc này...''
''Đệ giúp đóng giả làm ta ở lại đây qua lễ sắc phong thái tử được không?''
''Cái gì? Sư huynh! Như thế là tội khi quân xử trảm đấy.''
''Ngươi không nói ta không nói thì ai mà biết, dị dung thuật của ngươi thiên hạ đệ nhất, cả sư phụ cũng không nhìn ra không lẽ phụ hoàng ta người trần mắt thịt lại nhận ra?''
Tiểu Huỳnh Tử :''Không được đâu sư huynh! Làm thế sư phụ với sư thúc biết sẽ gϊếŧ ta đấy.''
Liên Hà :''Không phải ngươi thích cảm giác được ở những nơi thế này lắm sao? Ngươi giúp ta đi sư đệ, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi, ta trả cho ngươi 1 vạn lượng hoàng kim được không?''
'' 1 Vạn lượng hoàng kim à? Sư... sư huynh đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề nhân phẩm.''
Liên Hà :
''10 Vạn lượng hoàng kim.''
Tiểu Huỳnh Tử ngã nhào xuống đất :''10... 10 vạn lượng a!''
Liên Hà :''Sao hả sư đệ? Được rồi ta trả ngươi 15 vạn lượng hoàng kim, tiền của ta tiêu tháng này còn nhiêu đó thôi. Ta nhất định phải đi gặp một người quan trọng.''
''Sư huynh! Ta đồng ý, ta rất cảm động với nghĩa khí của huynh. Ta sẽ giúp huynh, ta rất coi trọng tiền bạc... A không coi trọng tình huynh đệ của chúng ta, huynh cứ giao cho ta.''
''Hay quá! Cảm ơn tiểu sư đệ.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.